Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 295: Tôi Ở Đây



Khương Tình lãnh trọn một nhát dao sau lưng, máu tràn ra chảy xuống mặt đất hoá thành từng đoá hoa hồng bung nở diễm lệ.

Máu tươi bắn tung tóe, dịch thể màu đỏ tươi ấy tràn lan trong lòng Hạ Nhi, chỉ còn lại một màu đỏ dữ tợn. Cô chỉ cảm thấy máu mình như đang chảy ngược, trái tim bị bóp nghẹn đau đớn, rõ ràng là ánh mắt khô ráo, lòng cũng khô khốc, nhưng cô tinh tường cảm giác được một nơi nào đó đang chảy máu không ngừng.

Có một thứ gì đó tích tụ trong ngực, như con dao sắc nhọn đang cắt qua, cho đến khi nát bét.

Hạ Nhi nghiến răng, định ra tay giải quyết tên sát thủ đang tập kích kia, nhưng Khương Tình đã nhanh hơn, một tay đưa ra giật lấy con dao trong tay cô, xoay người đâm vào ngực đối phương, rồi rút mạnh dao ra, sau đó nhấc chân đá bay tên sát thủ.

Khương Tình xử lý xong, liền vòng tay ra sau dùng lực rút con dao đang cắm trên lưng mình, máu trào ra ngoài, nhỏ giọt xuống mặt đất.

Cảnh tượng đó khiến hốc mắt Hạ Nhi đỏ ửng, cánh môi đỏ mọng bị cô cắn đến bật máu, không ra hình dạng.

La quản gia lúc nãy nhìn thấy Khương Tình không tránh đạn chờ chết đã dọa mất nửa cái mạng của ông rồi, bây giờ trông thấy Khương Tình dùng thân đỡ dao, lại càng sợ đến sắc mặt trắng bệch, gần như sắp ngất xỉu.

Lam Thất và Lam Tinh hoảng đến phát run, gần như là điên cuồng muốn lao tới, bất chấp trên người chịu thương tích từ đám sát thủ. Thế nhưng đám sát thủ quá đông, cả hai người không thể phân thân được, chỉ có thể cố gắng chống cự, thấp thỏm sợ hãi.

Gió tanh mưa máu lúc này đã khiến cho đám khách mời đại thế gia tận mắt nhìn thấy phải sợ hãi, kinh hồn táng đảm.

Không ít người run run rẩy rẩy đứng không yên, một số người cũng chỉ là miễn cưỡng cố gắng đứng yên tại chỗ.

Có người thì trên mặt hiện lên sợ hãi cùng cực, có người thì đôi mắt mở lớn, còn có người thì không chịu đựng được thảm cảnh, trực tiếp ngất đi.

Khương Tình mím nhẹ môi, khuôn mặt trắng bệch, dung nhan như ngọc như bị bao phủ trong mưa tuyết, còn trong sáng trắng muốt hơn cả bông tuyết, nhẹ nhàng cầm con dao của tên sát thủ vừa đâm mình, sau đó nhét trả lại con dao lúc nãy cướp lấy vào tay Hạ Nhi, thản nhiên nhìn cô một cái, ấm giọng dặn dò:

"Phòng thân thôi. Tôi không muốn em giết người."

Giọng nói trầm thấp mang theo nồng đậm sự dịu dàng và cưng chiều.

Hạ Nhi sững người, nhìn vết thương cùng máu tươi dính trên người Khương Tình, đáy lòng đau xót đến chết lặng.

Chỉ một câu nói như vậy, vốn đôi mắt cô còn đang khô ráo bỗng chảy ra nước mắt, trong nháy mắt lại mãnh liệt như trút nước, không tiếng động mà rơi lệ.

Đáy lòng cô phát lạnh phát run.

Khương Tình nhìn thấy những giọt nước mắt đứt đoạn lăn dài trên dung nhan tinh khiết của cô, một vẻ đẹp yếu ớt đến kinh tâm động phách, bàn tay dính đầy máu vô thức đưa lên, yêu thương xoa đầu của cô, nhưng lại không biết nói gì tiếp nữa.

Khuôn mặt Hạ Nhi vẫn trắng bệch như trong suốt, môi mím lại đè nén nỗi bi thương đang giày vò trái tim mình.

Giây phút này, Khương Tình lại cảm thấy đau lòng đến không thể thở được. Nếu có thể, bản thân tình nguyện hôm nay cô không cần phải đến buổi tiệc này, phải nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trước mắt.

Khương Tình nhẹ nhàng hít một hơi, lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, tựa hồ như trong một hơi này, bên trong có rất nhiều biến đổi, có nhiều thứ biến mất hầu như không còn.

Hạ Nhi nhìn bàn tay vốn dĩ trắng nõn như ngọc, bây giờ lại nhuốm đầy máu tươi vì cô, lại càng rơi nước mắt dữ dội hơn, đáy lòng đau xót tưởng chết lặng.

Nữ nhân này, một mực dùng phương thức cực đoan đến không thể chấp nhận nổi để yêu cô, mặc dù thoạt nhìn mỗi lần đều là cô bị tổn thương đến trái tim đầy thương tích, nhưng chân chính tới thời khắc mấu chốt, cho tới bây giờ Khương Tình đều vô cùng quý trọng và bao dung với cô, thậm chí là vì cô, nữ nhân này có thể vứt bỏ đi mọi tôn nghiêm, vứt bỏ đi tất cả, ngay cả mạng sống cũng không cần.

Khương Tình sau khi rút con dao trên lưng liền nắm chặt tay Hạ Nhi, sau đó mỗi lần đưa dao lên là liên tiếp những sát thủ ngã xuống.

Chỉ trong vài phút đã giải quyết mấy người, xung quanh đám người đại thế gia nhìn thấy đều há hốc mồm kinh ngạc.

Ra tay vô cùng nhanh gọn và tàn nhẫn, tới Hạ Nhi cũng cảm thấy chưa từng gặp một nữ nhân nào dùng dao một cách hoa lệ xinh đẹp đến như thế.

Khương Tình vẫn nắm chặt tay cô, một giây cũng không buông lỏng, bảo vệ cô không một vết trầy xước, toàn thân lành lặn.

Hạ Nhi nhiều lần muốn giúp sức lại không thể làm được, bị Khương Tình lôi kéo, giữ chặt tay không cho động thủ.

Sau khi giải quyết một đám sát thủ, Khương Tình kéo Hạ Nhi tới chỗ vệ sĩ Khương gia, ra lệnh cho hơn hai mươi người vây lại xung quanh bảo vệ cô, sau đó mím môi nhìn cô, tay run khẽ đưa lên quẹt một vệt máu trên da mặt cô, trầm giọng gọi:

"Lam Thất."

Lam Thất đang giải quyết một tên sát thủ liền ngay lập tức phóng người lao đến chỗ hai người.

Hạ Nhi vừa trông thấy liền lớn tiếng nói:

"Tôi tự bảo vệ mình được."

"Tôi biết! Nhưng chỉ cần em ở ngoài đó, tôi sẽ không an tâm xử lý hết bọn chúng. Em vẫn là ngoan ngoãn đứng đây đợi tôi đi." Khương Tình nhẹ giọng nói, ngữ khí mang đầy nuông chiều cùng yêu thương sâu đậm.

Hạ Nhi mím chặt môi, sau đó nhìn Lam Thất xuất hiện chắn trước mặt mình, lại nhìn sang đám sát thủ đang chuẩn bị lao về phía này, người đi đầu khí thế mạnh mẽ, con dao vẫn còn đung đưa những giọt máu đỏ tươi, vô cùng ghê rợn.

Cô hiện tại đã không nhúc nhích nổi nữa, không thể ngang bướng cậy mạnh được, cô hướng mắt về phía đám vệ sĩ đang bảo vệ mình, quả quyết nói:

"Để bọn họ đi theo chị. Ở đây có Lam Thất là đủ rồi."

Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của cô.

Cô không muốn Khương Tình chỉ mãi bảo vệ cho cô mà bất chấp cả an nguy của bản thân.

Khương Tình nhíu mày, lạnh giọng:

"Không..."

"Nếu còn dám nói nữa, ngay cả Lam Thất tôi cũng không cần." Hạ Nhi cắt ngang lời Khương Tình.

Khương Tình nhìn sắc mặt Hạ Nhi trắng bệch nhợt nhạt, phần cổ trắng nõn dính đầy máu, be bét một khoảng, là máu của tên sát thủ lúc nãy tập kích cô, vẻ mặt cô lúc này tràn ngập lo lắng, chính là quyết không buông tha cho việc Khương Tình không dẫn theo người.

Khương Tình cười khẽ, đưa tay vuốt ve mơn man gò má của cô, giao cô cho Lam Thất bảo vệ, ngay sau đó liền mang theo một nửa số vệ sĩ lao đến chỗ đám sát thủ.

Hạ Nhi nhìn theo bóng lưng của Khương Tình, trái tim đập kịch liệt đau đớn.

Lam Thất len lén nhìn cô, trong lòng thầm thở dài.

Đúng là chỉ có Hạ tiểu thư mới có cách trị cái tính bá đạo ngang ngược của gia chủ nhà hắn, tuy hắn rất tin tưởng vào thân thủ của Khương Tình, nhưng dù sao có người theo bên cạnh bảo vệ vẫn tốt hơn.

Đám sát thủ rất đông, còn to cao, vài người ngã xuống lại có vài người khác nhào tới.

Quần áo của Khương Tình chẳng mấy chốc dính toàn là máu.

Có máu của đám sát thủ, cũng có máu của bản thân.

Hai bên thế lực đối chọi nhau quyết liệt, cả hai đều bị thương, tuy không phải vết thương trí mạng nhưng cũng làm mất máu mất sức, nhưng rõ ràng vệ sĩ Khương gia đều là những người có thân thủ tuyệt đỉnh, chẳng mấy chốc đã dồn đám người Khương Ẩn tới chân tường.

Người dẫn đầu đám sát thủ đang giao đấu với Lam Tinh, Lam Tinh mất rất nhiều thời gian đối phó với hắn, nhưng một lát sau đã phân rõ thắng bại.

Khương Tình nhìn đám người, trong mắt là một sự lạnh lùng tàn nhẫn khiến người ta không khỏi rét run, thoạt nhìn cực kỳ giống một tử thần vừa bước ra từ đống xác chết, toát ra sự u ám đáng sợ.

Hạ Nhi không khỏi rùng mình.

Cô nhìn trạng diện trước mặt, tình hình đã nghiêng về một phía rõ rệt, nhưng đáy lòng vẫn bất an lo lắng.

Khương Ẩn nhìn tình thế thay đổi trước mặt, ngay lập tức phóng người lao tới nhặt khẩu súng lúc nãy của hắn, nhắm về hướng Khương Tình, đang định nổ súng thì Hạ Nhi đã trông thấy.

Cô tức tốc không hề suy nghĩ chạy nhanh tới, cổ tay vừa chuyển, tay phóng con dao qua. Lưỡi dao bay tới làm tay Khương Ẩn bị thương, súng bắn lệch đi, làm vỡ cửa kính vang lên tiếng loảng xoảng.

Lam Thất cũng hoảng sợ, ngay lập tức xông lên trước bảo vệ cô.

Khương Ẩn vội điều chỉnh lại cổ tay, lại hướng súng về phía Khương Tình một lần nữa.

Khương Tình đang bị bao vây giữa đám người, nhưng nhất cử nhất động của Hạ Nhi vẫn luôn để ý, trông thấy cô lao ra, lại nhìn thấy Khương Ẩn đang dùng súng, ngay lập tức dùng một tay túm lấy cổ tay một tên sát thủ, đem tên sát thủ đó chặn lại trước ngực.

Viên đạn bay tới, tên sát thủ bị bắn chết ngay lập tức.

Hạ Nhi muốn lao ra, lại bị Lam Thất ngăn cản lại, hắn nói:

"Phu nhân. Gia chủ đã có lệnh, phải bảo vệ cô chu toàn."

Hạ Nhi giận đến run người, cô tàn bạo quát lớn:

"Bảo vệ tôi là cái thá gì? Khương Tình có bệnh, các người cũng có bệnh luôn sao? Các người chỉ biết vâng lời cô ta, cô ta chết rồi các người nghe lời ai nữa hả?"

Lam Thất phát hoảng.

Tuy hắn vẫn luôn cảm thấy gia chủ nhà hắn đúng là có bệnh, nhưng hắn không thể nói ra được, càng không thể không tuân theo chỉ thị. Dù sao hắn cũng là thuộc hạ dưới tay Khương Tình bao năm qua, cho dù chủ nhân có bệnh đến thấm sâu vào trong xương cốt, hắn cũng không thể nói chủ nhân của hắn có bệnh được a.

Hạ Nhi vung tay đẩy mạnh Lam Thất, bất chấp tất cả muốn lao đến bên cạnh Khương Tình.

Tay cô không cầm vũ khí, ngay lập tức bị vài tên sát thủ còn sống nhắm đến, thế nhưng thân thể Hạ Nhi rất nhanh, ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn, không dùng dao được thì dùng sức, lại có thêm Lam Thất ở bên cạnh bảo vệ, hai người nhanh chóng xử lý thêm mấy tên sát thủ.

Những tên sát thủ thoạt nhìn cao hơn 1m80, 1m90, cơ bắp rắn chắc, rạch ròi, tám múi cơ đều không phải dạng vừa, vóc người tráng kiện hung hãn, Hạ Nhi lại tay không tất sắt, vóc dáng nhỏ nhắn, yếu nhược mỏng manh, xung quanh một tên sát thủ sơ đẳng cũng có thể xách nhẹ cô lên như một con gà.

Trước đây hắn vốn cảm thấy chủ nhân nhà hắn đã đủ điên cuồng, đủ khiến người khác kinh hãi lắm rồi.

Bây giờ xem ra nếu so về mức độ liều mạng, vị nữ chủ nhân tương lai này của hắn mới thật là liều mạng trong liều mạng a.

Một tên sát thủ mang theo cú đấm như một làn gió mạnh đồng tới lao tới, tốc độ nhanh như chớp.

Hạ Nhi phản ứng nhanh, né người gọn gàng, cú đấm ngay lập tức bị hụt, cô nhanh tay lập tức cúi người xuống, ra đòn đấm vào xương sườn của tên sát thủ.

Tên sát thủ đau đớn, cơ thể cao lớn khuỵu xuống một nửa.

Lam Thất đang bận rộn giải quyết một tên đang áp sát mình, nhìn thấy cảnh đó trong ánh mắt hiện lên chút tán thưởng.

Lợi dụng thân hình nhỏ nhắn, ra tay chỗ yếu hại, đánh vào phần quan trọng trên cơ thể của đối thủ, ra tay vô cùng nhanh gọn và chuẩn xác, cũng rất tàn nhẫn.

Nữ nhân như vậy mới có tư cách đứng bên cạnh chủ nhân nhà hắn a.

An Tranh vừa trông thấy cô xông ra, cũng không quản gì nữa, chạy vội tới nhập cuộc.

Thân hình nhanh nhẹn né công kích của sát thủ, giật lấy dao, phản kích.

Nhưng chỉ một lát An Tranh cũng bị thương, cánh tay bị lưỡi dao sượt qua, máu chảy liên tục.

Hàn Tịch trông thấy cô bất chấp nguy hiểm lao ra ngoài cũng không ngồi yên được nữa, từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng cô, hai tay cầm hai con dao sắc lẹm, nhanh chóng xử lý vài tên sát thủ đang định tập kích.

Hạ Nhi đứng giữa một đám sát thủ, cùng ba người quyền cước chân đá.

Khương Tình nhìn thấy cô lao ra thì biến sắc, ngay lập tức kinh hoảng chạy tới, chụp vội lấy cổ tay cô kéo về phía sau. Hàn Tịch từ dưới chân lấy ra một khẩu súng, ném khẩu súng trong tay qua cho Khương Tình, Khương Tình nhanh tay đỡ lấy, một tay ôm chặt lấy eo Hạ Nhi, một tay giữ súng hướng về phía đám sát thủ, từng người một ngã xuống.

Hai người đứng bên cạnh nhau, khắp người toàn vết máu, tóc và mặt cũng lem nhem máu, trông cực kỳ thảm hại.

Lam Thất cũng vội vàng chạy tới giúp đỡ Lam Tinh, cả hai chẳng khá khẩm hơn là bao, ít nhiều cũng dính vết thương, hai người cùng yểm trợ, nhanh chóng giải quyết đám sát thủ.

Chẳng mấy chốc, trong sân chỉ còn lại hai tên sát thủ đã bị thương nặng cùng với Khương Ẩn.

Hạ Nhi nhìn vết thương trên bả vai và sau lưng Khương Tình hở ra trong lớp áo trắng thuần, vết đạn cùng máu chảy đầm đìa khiến người ta nhìn mà thảng thốt. Trái tim cô co thắt lại, đau đớn từng cơn, mỗi cơn đau cô lại muốn chém người gây ra vết thương đó một dao.

Khóe miệng lan tràn khổ sở, cô vô thức nỉ non:

"Tình..."

Khương Tình nhìn thấy, bỗng nhiên đưa tay lên che ánh mắt của cô lại, bản thân nhẹ nhàng thở dốc, cố gắng bình phục hô hấp, tay còn lại vươn ra kéo thân thể cô vào lòng, chặt chẽ ôm lấy cô.

Giọng nói thanh nhuận vang rất khẽ trên đỉnh đầu cô, như từ phía chân trời vọng tới, mơ mơ hồ hồ thấm đẫm hương của sương:

"Em đừng sợ, tôi ở đây."

Một câu nói nhẹ bẫng như vậy, thế nhưng lại khiến Hạ Nhi đột nhiên cảm thấy, bất kể trước kia cô phải trả giá cái gì, sau này phải tiếp tục trả giá cái gì đi nữa, cho dù là tổn thương đến không thể thừa nhận, hay là đau đớn đến vụn vỡ cả tim gan, cũng đều đáng giá.

Bởi vì người cô yêu là Khương Tình.

Trước sau như một! Vĩnh viễn chỉ là nữ nhân này thôi.

Hạ Nhi chôn mặt trong lòng Khương Tình, nghe tiếng tim đập vững vàng kia, trong lòng có nơi nào đó trở nên bình ổn lại.

Cô run khẽ há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào, hé miệng lần nữa mới cố gắng nói ra được một chữ rất nhỏ:

"Ừ."

Gió bên ngoài se se lạnh, thổi vào lá cây vang lên tiếng sột soạt, hô hấp của hai người quanh quẩn lờn vờn, đan xen vào nhau, một lát sau, trở nên tĩnh lặng.
— QUẢNG CÁO —