Sau khi ra lệnh cho Kha Viễn chuyển toàn bộ đồ đạc tới Khương gia, Hạ Nhi có chút không nhịn được muốn đón Khương Tình tan làm, vì thế tự mình lái xe đến Khương thị.
Sau khi đỗ xe dưới tầng hầm, cô rải bước đến đại sảnh rộng lớn sa hoa tráng lệ.
Bên cạnh có một vài người biết mặt cô đi ngang qua, lên tiếng chào hỏi.
Hạ Nhi gật nhẹ đầu coi như đáp lại, dẫn đến một hồi bàn tán xôn xao.
Cô muốn gọi điện thoại báo trước cho Khương Tình, nhưng lại không biết gọi rồi thì nên nói gì. Trên cửa thang máy in khuôn mặt túng quẫn của cô, giống như một đóa hoa sen trắng nhạt.
Rất nhanh, cửa thang máy bật mở.
Hạ Nhi vừa ngước mắt lên, chợt sững người lại.
Thang máy chuyên dụng cho bộ phận cấp cao của Khương thị, trước mặt cô lúc này là Khương Tình đang không nói gì, ánh mắt hướng thẳng về phía cô, khuôn mặt tuyệt mỹ như một mặt hồ phẳng lặng, không dấy lên một gợn sóng nào.
Bên cạnh Khương Tình là đám người ăn vận cực kỳ chỉnh tề, nhìn sơ qua đã biết là các vị cổ đông cấp cao, còn có Khương Ngọc đang há hốc mồm đứng bên cạnh Khương Tình.
Đám người vừa trông thấy cô, ngay lập tức lên tiếng chào hỏi cô rất nhiệt tình.
"Hạ tiểu thư."
"Phu nhân."
"Hạ tổng."
"...."
Hạ Nhi có chút sửng sốt, cô nhìn về hướng Khương Tình đang đứng, lại bị ánh mắt thâm thuý của Khương Tình dồn ép, trái tim hỗn loạn, cô lên tiếng:
"Ah... Em.. em..."
Hạ Nhi không thể nói rõ ra bản thân là vì nhớ và muốn đón Khương Tình tan làm trước mặt một đám người như vậy, gót chân đang chuẩn bị chuồn lẹ thì Khương Tình đã nhanh chóng giơ tay giữ thang máy lại, trầm giọng nói:
"Vào đây."
Da đầu Hạ Nhi căng ra, huyệt thái dương cũng giật lên từng cơn đau đớn, khuôn mặt ngay phút chốc đỏ bừng.
Khương Tình nhìn thấy cô vẫn bất động, ngón tay thon dài vẫn không rời khỏi nút ấn thang máy, không có bất kỳ hành động nào khác, vững vàng đứng đó, thản nhiên vô cùng, ánh mắt bình tĩnh.
Bên cạnh toàn là các cán bộ cấp cao của công ty đang mắt tròn mắt dẹt chứng kiến cảnh tượng này.
Khương Ngọc vội vàng bước ra, đưa tay nắm lấy tay cô lôi vào thang máy, giọng điệu đùa cợt:
"Tiểu công chúa, còn ngây người cái gì a."
Hạ Nhi không còn cách nào khác, đành bấm bụng theo bước Khương Ngọc vào thang máy.
Vừa bước vào thì cánh cửa thang máy cũng khép lại ngay tức khắc.
Bên cạnh và đằng sau lưng Khương Tình đều có người.
Hạ Nhi không biết phải đứng chỗ nào, ngay lúc này tay Khương Tình bỗng đưa ra, vòng tới ôm lấy bả vai cô, kéo cô tới trước mặt mình.
Giây phút đó, trái tim Hạ Nhi đập điên cuồng, bàn tay thon thả trắng nõn vòng qua trước mặt rồi yên vị trên bờ vai cô mang theo xúc cảm mát lạnh, vài lọn tóc đen bóng rũ xuống phất qua cần cổ cô, hơi thở như lan như sương thả lên người cô mang theo cảm giác thanh nhã đến cực hạn.
Diện tích trong thang máy có to cách mấy cũng to được đến đâu chứ?
Cô chính là cảm nhận rõ ràng nữ nhân nào đó dùng thân thể áp sát vào người mình, bàn tay còn không an phận cách một lớp vải vuốt tới vuốt lui trên đầu vai cô, vóc dáng Khương Tình cao gầy, tuy rằng cô quay lưng về phía Khương Tình nhưng thật ra vẫn hoàn toàn cảm nhận được rõ nét hơi thở gấp gáp thanh lãnh kia đang phả xuống.
Nặng nề, ấm nóng.
Hơi thở đó làm nóng rẫy gáy cô rồi lại theo đường của từng lỗ chân lông, len lỏi vào trong thiêu đốt huyết mạch, cảm giác tê dại này khiến cô nhớ lại những điên cuồng trước đây giữa hai người.
Dường như Khương Tình nhận ra cảm xúc đang thay đổi của cô, khuôn mặt tuyệt mỹ bỗng vùi sâu vào mái tóc nâu dài của cô, chậm rãi men dần xuống vai, bờ môi nóng rực cứ thế men xuống, thở dốc những tiếng trầm thấp bên vành tai mẫn cảm của cô, hơi thở nặng nhọc ấy rất khẽ.
Trong vô thức, Hạ Nhi cảm thấy trái tim mình rung động mãnh liệt, hơi thở như lan như sương thoang thoảng cứ thế làm bỏng cả trái tim cô, hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp.
Khương Tình giống như một loại kịch độc chí mạng đối với cô, cho dù không làm gì cả, chỉ đứng ở đó cũng đủ khiến cô rung động, có thể tuỳ lúc đẩy cô xuống đáy vực sâu thẳm, mê hoặc thần hồn cô điên đảo không thôi.
"Em nhớ tôi sao?"
Bất thình lình, Khương Tình ôn nhuận khe khẽ lên tiếng sau lưng cô.
"Hả?"
Hạ Nhi giật mình quay đầu lại nhìn Khương Tình, thấy nữ nhân ấy vẫn đang im lặng nhìn cô, bàn tay vòng trước người cô hơi dùng sức miết nhẹ lên đầu vai cô, như chờ câu trả lời từ cô.
Ánh mắt nâu sẫm ấy nhìn cô rất bình thản, lại vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức Hạ Nhi bất giác run lên, thừa nhận:
"Ừm. Nhớ chị."
Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Nhi liền nhận ra có điểm không đúng.
Xung quanh đám cổ đông cấp cao vội vã cúi thấp đầu, tựa hồ đều đã bật chế độ tàng hình, một âm thanh nhỏ cũng không có, chỉ có tiếng thở đè nén áp lực.
Khương Ngọc cũng tảng lờ đi, vờ như không nghe thấy gì cả.
Hạ Nhi nhạy cảm nhận ra xung quanh có rất nhiều người, nhưng lời cũng đã nói ra rồi, như bát nước đổ đi, dù có sầu não thì cũng không thể cứu vãn được gì nữa, cô muốn bào chữa, ấp úng nói:
"Thật ra thì...."
Khương Tình nhìn cô, đôi mắt nâu sẫm mơ hồ như đựng sương, không thể nhìn thấu tâm tư bên trong, nhưng cô lại nhạy cảm phát hiện ra ý cười thanh nhuận vui vẻ trong đáy mắt ấy.
Hạ Nhi ngay lập tức im bặt quay đầu lại, có chút xấu hổ.
Nhưng vừa quay đi lại không kìm được lòng mình mà ngẩng đầu lên, liếc nhìn lên cửa thang máy.
Bóng dáng thanh nhã của nữ nhân ôn nhuận như ngọc in lên lớp kính vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
Hạ Nhi vội vàng quay mặt đi, trái tim đập thình thịch.
Thang máy từ từ đi lên tầng cao nhất rồi dừng lại.
Hạ Nhi vẫn cảm nhận được Khương Tình đang nhìn mình.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cô lại nghe thấy Khương Tình nói một câu:
"Tôi cũng rất nhớ em."
Giọng nói ôn nhuận rất khẽ cũng rất thấp, như tiếng chuông bạc treo trước gió, cực kỳ vui vẻ.
Cả người Hạ Nhi căng ra, trong đầu như có ngàn vạn pháo hoa vừa nổ tung.
Sau đó cô nhạy bén nghe thấy tiếng xuýt xoa vang lên tứ phía.
Cô vẫn luôn biết Khương Tình có thể bất chấp công khai thể hiện cảm xúc của mình với cô, nhưng...
Cô đang mải nghĩ thì cánh cửa thang máy bật mở, đã tới tầng làm việc của Khương Tình.
Bấy giờ Hạ Nhi mới bàng hoàng, một đám cổ đông đi theo như thế này, Khương Tình hẳn là có một cuộc họp quan trọng, cô đi theo lên cùng để làm gì a?
Ngoài cửa thang máy cũng có một vài người đứng, hầu hết đều là nhân viên, có trợ lý và thư ký, còn có Tô Thịnh đang bất động chờ đợi.
Khương Tình chỉ nhìn cô, không nhúc nhích, đám cổ đông ở phía sau cũng không dám đi ra.
Người bên ngoài nhìn thấy chủ tịch của bọn họ đứng bên trong lại càng không tiện nhắc nhở.
Nhất thời, cả đám người cứ bị mắc lại tại đó.
Xung quanh bắt đầu có người rì rầm to nhỏ.
Cuối cùng, vẫn đến lượt Khương Ngọc nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở một câu:
"Khương Tình..."
Khương Tình lại đánh mắt nhìn cô, cười khẽ.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, hơi thở dài rồi bước ra khỏi thang máy.
Khương Tình ngay lập tức theo sau, trên người thoang thoảng mùi hương như lan như sương cực nhạt.
Những người bên trong thang máy lúc này mới dám lục tục bước ra.
Hạ Nhi đang đi phía trước bỗng bật cười, cô bất thình lình quay đầu lại.
Khương Tình vốn dĩ vẫn đang theo chân cô, lập tức dừng bước.
"Tình à..." Thanh âm của Hạ Nhi rất nhỏ, kiều mị lại có chút nũng nịu.
Giữa một khung cảnh người qua người lại tấp nập nhân viên, chỉ một tiếng động cũng có thể dìm chết âm thanh của cô.
Thế nhưng, Khương Tình đã nghe thấy, khoé môi cong lên nụ cười vô hạn cưng chiều:
"Ừ. Tôi đây."
Hạ Nhi rảo bước tới gần Khương Tình, giọng nói không nhanh không chậm:
"Em đợi chị trong phòng làm việc được không?"
Khương Tình hơi sửng sốt, ngay sau đó trên đầu Hạ Nhi vang lên một tiếng trả lời rất nhu thuận:
"Ừ."
Hạ Nhi ngước mắt lên, thấy ánh mắt nâu sẫm kia quả nhiên mang nồng đậm ý cười.
Cô buồn cười hỏi thêm một câu:
"Chị sẽ xong nhanh chứ?"
"Sẽ."
Khương Tình lại buông ra một chữ, sự dịu dàng trong chữ này đã khiến đám người xung quanh trở nên bấn loạn.
"Em đừng rời đi, tôi sẽ xong nhanh thôi." Khương Tình lại bổ sung thêm một câu.
Hạ Nhi gật nhẹ đầu:
"Ừm."
Khương Tình cúi đầu cười.
Hạ Nhi nhìn khuôn mặt cười dịu dàng đến ôn nhuận tao nhã đó, thoáng chốc lại cảm thấy như xuân về hoa nở, cô ngó nhìn đám người đằng sau đang đứng đợi, hít sâu một hơi rồi ghé sát lại:
"Chị tới đây, cúi thấp đầu xuống một tý, chị cao quá đi."
Khương Tình vốn đang cười bỗng ngưng bặt, tuy không nói gì nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Hạ Nhi ghé sát người tới, áp bờ môi đỏ mọng vào tai Khương Tình, thì thầm:
"Nhanh một chút, người ta đợi chị tới 'làm' đấy."
Khương Tình nghe xong, hơi rướn môi lên cười đến mị hoặc chúng sinh.
"Đây là em nói."
Thanh âm trầm thấp đến cực hạn, tựa hồ vô cùng mong đợi, khóe miệng không giấu nổi nụ cười.
Hạ Nhi ngoan ngoãn gật đầu, xoay người hướng tới phòng làm việc riêng của Khương Tình.
"Đợi đã." Khương Tình bỗng gọi giật cô lại.
Hạ Nhi xoay người.
Khương Tình tiến thêm hai bước, đứng lại trước mặt cô:
Đôi con ngươi nâu sẫm mang theo tia nhu tình liếc mắt nhìn Hạ Nhi.
Hạ Nhi bàng hoàng rồi.
Đám người phía sau nghe thấy cũng câm lặng luôn.
Khương Tình bỗng dưng cúi người về phía trước, một tay vòng xuống đôi chân mảnh khảnh của cô, một tay để ở sau vai, trực tiếp ôm ngang cô lên.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên trong không gian, dần dần trở nên hỗn loạn, vẻ mặt Khương Tình vẫn thanh lãnh đạm bạc, chậm rì rì ôm người đi, thẳng đến phòng làm việc.
Lúc vừa bắt đầu Khương Ngọc chỉ định xem náo nhiệt, nhưng lúc này đã bị một màn này làm cho kinh sợ không nhẹ, tay chân luống cuống đứng dạt qua một bên.
Hạ Nhi cũng muốn điên rồi.
Khương Tình căn bản không hề có chút ra hiệu nào, cũng chưa cho cô một giây để chuẩn bị, đến khi cô ngây ngốc lấy lại tinh thần, thì đã bị người này bế ngang người lên.
"Khương Tình, chị..."
Dưới những ánh mắt khiếp sợ nhìn qua đây, Hạ Nhi buồn bực giọng khẽ run, vừa sợ vừa giận duỗi tay đẩy người Khương Tình ra:
"Chị lại muốn làm gì đấy?"
Khương Tình rất bình thản, bước chân không nhanh không chậm, từ tốn chậm rãi:
"Thoả mãn em là điều ưu tiên hàng đầu của tôi."
Thanh âm ôn nhuận mang đậm sự cưng chiều ấy vừa dứt, Khương Tình lạnh giọng bỏ lại một câu cho Khương Ngọc đang thẩn thờ đứng phía sau:
"Khương Ngọc. Buổi họp cổ đông hôm nay chị làm chủ đi."