Hạ Nhi nắm chặt dây an toàn trên xe, ánh mắt kinh hoảng nhìn khung cảnh lướt qua như bay trước mặt mà hãi hùng khiếp vía, ba phần hồn bảy phần vía bay đi mất sạch, hai mắt không tự chủ được nhắm chặt. Khương Tình liếc mắt nhìn thấy, khoé môi cong lên nụ cười nhàn nhạt, từ từ giảm tốc độ lại. Hạ Nhi cảm nhận được áp lực trên xe thấp đi, liền mở mắt ra. Khương Tình đưa tay vào túi lưu loát lướt đến phần danh bạ rồi gọi vào một dãy số. Hạ Nhi trợn tròn mắt nhìn. Đang lái xe đó có được không? Tôn trọng tính mạng người khác một tí đi! Hạ Nhi trong đầu không ngừng gào thét. "Là con! Khương Tình đây ạ!" Thanh âm Khương Tình ôn hoà dịu dàng. Hạ Nhi liếc mắt nhìn Khương Tình, tay vẫn sợ hãi nắm chặt sợi dây an toàn không dám buông. "Tối nay Hạ Nhi ở lại nhà con!" Khương Tình dịu giọng nói trong điện thoại. Hạ Nhi nghe thấy tên mình liền sửng sốt, xoay người nhìn sang Khương Tinh, đôi mắt hổ phách mở to tràn đầy kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: "Chị đang nói chuyện với ai vậy?" Khương Tình không trả lời Hạ Nhi, thấp giọng cười khẽ rồi nói trong điện thoại: "Vâng! Ông yên tâm! Chúc ông ngủ ngon." Khương Tình tắt máy rồi ném điện thoại lên xe. Hạ Nhi trợn tròn mắt, hết nhìn Khương Tình rồi lại nhìn điện thoại im lìm nằm đó, giọng run run không chắc chắn nói: "Chị gọi cho ông nội em?" Khương Tình vẫn không trả lời, thản nhiên lái xe không hề để ý tới Hạ Nhi. Hạ Nhi hơi mất kiên nhẫn, nhìn Khương Tình tức giận phẫn nộ lớn tiếng nói: "Em đang nói chuyện với chị đó!!!" Khương Tình bỗng dưng đạp thắng. Xe dừng lại vô cùng bất ngờ, Hạ Nhi giật mình sợ hãi nhắm mắt lại. Khương Tình tao nhã đẩy cửa xe bước ra ngoài. Hạ Nhi nhận thấy sự yên lặng xung quanh liền mở mắt ra. Xe dừng trước một khu chung cư vô cùng cao cấp. Chưa kịp định thần lại thì cửa xe liền mở, tay lập tức bị Khương Tình nắm lấy kéo ra ngoài. Khương Tình không nói không rằng lôi cô đi về phía cửa. Hạ Nhi giận dữ muốn giật tay lại, nhưng sức Khương Tình quá mạnh, cô giật đến đau cả tay vẫn không thể xoay chuyển được chút nào. Trước mắt liền thấy một vài vệ sĩ bước tới cung kính cầm lấy khoá xe của Khương Tình. Khương Tình gật nhẹ đầu với họ rồi bước về phía thang máy, đưa ngón tay nhấn tầng 17. Hạ Nhi nhìn thấy liền hốt hoảng hỏi: "Chị mang tôi tới đây làm gì?" Khương Tình khóe môi tinh xảo nhếch lên một nụ cười ưu nhã, không hề nhìn Hạ Nhi mà chỉ nhàn nhạt nói: "Tôi muốn dạy dỗ em!" Hạ Nhi trợn tròn mắt, khuôn mặt nhỏ phút chốc liền ửng hồng, ho khan một tiếng lắp bắp nói: "Dạy... dạy cái gì?" Khương Tình môi nhếch lên một độ cong lười biếng, chậm rãi quay đầu nhìn Hạ Nhi, ý cười trong mắt rực rỡ như hoa đào, mềm mại như mây, thanh âm ôn nhuận lại ma mị nói: "Dạy dỗ em trên giường." Khuôn mặt Hạ Nhi nổi lên rặng mây đỏ, nhất thời ngẩn ra, sau đó đáy mắt thoáng qua một tia ảo não phiền muộn, trên mặt vẫn mang vẻ mờ mịt sợ hãi nhìn Khương Tình lớn tiếng phản bác: "Không thể! Không được! Không thể được!" Hạ Nhi liên tiếp nói ba câu phủ định, dứt khoát quay người muốn bỏ chạy. Khương Tình bình thản siết chặt tay Hạ Nhi. Hạ Nhi quay đầu nhìn tay mình nằm gọn trong tay Khương Tình, đáy mắt hiện lên bất lực cùng sợ hãi. Cô ngước mắt nhìn Khương Tình, đôi mắt quyến rũ ngập nước đáng thương nhìn Khương Tình khẩn cầu: "Đừng mà..." Khương Tình chậm rãi quay đầu nhìn Hạ Nhi, ánh mắt loé lên tia sáng như sương sớm dưới ánh ban mai đầu hạ, làn da trên cổ lộ ra sự mịn màng căng mọng gần như trong suốt, đến mức áo sơ mi trắng trên người cũng phải kém cạnh, trong hơi thở mang mác một cảm giác quyến rũ gợi cảm không nói nên lời. Hạ Nhi sửng sốt, trong đôi mắt hổ phách ma mị hiện lên một tia say mê. Hạ Nhi vội vàng liên tục tự khinh bỉ bản thân. Nhìn xem chút tiền đồ của mi này. Hạ Nhi! Không được a. Khương Tình nhìn ánh mắt Hạ Nhi liền cười khẽ, thang máy mở ra, dứt khoát kéo Hạ Nhi vào trong. Hạ Nhi không muốn vào, dùng sức giữ lại hét ầm lên: "Không!!!" Khương Tình không quan tâm liền cúi người dùng sức nhấc bổng Hạ Nhi lên, hai chân Hạ Nhi mất thăng bằng nên vội vàng câu tay lên cổ Khương Tình, chóp mũi cao thẳng của Khương Tình gần như chạm vào má Hạ Nhi, hơi thở lạnh như băng khẽ đảo qua gò má mềm mại của cô, cảm giác hơi ngưa ngứa lại lành lạnh, tóc Hạ Nhi rất dài như nước chảy xuống bao quanh Khương Tình, trong ánh sáng mơ hồ Hạ Nhi chỉ thấy được đôi mắt Khương Tình nhìn cô thâm thúy như hồ nước, trên người toả ra mùi hương như lan như tuyết đọng sương sớm, Hạ Nhi nhịn không được liền đỏ mặt quay đầu đi. Cửa thang máy đóng lại, không khí trong thang máy đột nhiên tăng lên, hơi thở kiều mị, sự giao hoà giữa hương thơm lạnh lẽo ngày một nồng trên người Khương Tình, cùng mùi vị ngọt ngào thanh thoát đặc biệt của Hạ Nhi, sự biến hóa kỳ lạ và dữ dội khiến cảm xúc cả hai trở nên ám muội mờ ám. Thang máy một đường thẳng lên tới tầng 17. Khương Tình bế Hạ Nhi một đường đi tới căn hộ của mình, tới cửa liền nhẹ nhàng thả Hạ Nhi xuống, tay vẫn không quên vòng qua giữ lấy eo Hạ Nhi không cho cô chạy, đưa tay lên bấm mật mã. Hạ Nhi nhìn cửa mở liền không dám vào, khẽ cắn môi dưới, vừa lo lắng vừa bất an. Khương Tình cười khẽ kéo Hạ Nhi vào phòng, căn phòng ngay lập tức sáng lên, Khương Tình đóng sập cửa lại, Hạ Nhi có chút hốt hoảng liền bị Khương Tình đẩy lên tường, một tay chống lên cánh cửa, ánh mắt nâu sẫm hiện lên sự mị hoặc cùng quyến rũ tà mị, Khương Tình dùng ngón tay thon dài xoa cằm Hạ Nhi, chậm rãi nhấn một cái, ép Hạ Nhi buông hàm răng đang cắn môi ra, ngón tay xoa lên đôi môi mềm mại hơi ửng hồng, ấm giọng nói: "Em sợ sao?" Hạ Nhi ngước mắt nhìn Khương Tình, cảm thấy ngón tay thon dài lạnh lẽo của Khương Tình đang lần mò xuống cổ mình, loại xúc cảm kỳ lạ này khiến Hạ Nhi run rẩy. Khương Tình cười khẽ, ngón tay lướt lên làn da mềm mại mịn màng, không tiếng động cúi đầu dùng răng gặm cắn trên cái cổ mềm mại yếu ớt của Hạ Nhi, cười như có như không nói: "Hôm nay tôi sẽ cho em nhớ thật kỹ, việc chọc giận tôi đáng sợ đến mức nào!"