Hắc Ám Trở Lại

Chương 21: Tạp dịch trong lao



Theo như những gì Tôn Phương đã nói, đệ tử ngoại môn thực chất không nhận được nhiều đãi ngộ, nhất là những đệ tử có tư chất và bối cảnh không cao.

Mỗi một đệ tử ngoại môn hàng tháng sẽ phải nộp về cho tông môn hai trăm linh thạch coi như là phí bảo đảm có một danh ngạch bên trong thành trấn.

Còn lại tông môn sẽ không quá chú ý gì nhiều đến vấn đề sinh diệt của từng người, dẫu sao số lượng đệ tử ngoại môn là quá nhiều, rất khó để kiểm soát được người này người nọ.

Tuy nhiên sau khi đạt tới Trúc Cơ, trở thành đệ tử nội môn, lúc đó đám đệ tử mới thực sự được coi như là môn đồ hạch tâm của tông môn.

Trang phục của đệ tử ngoại môn là một bộ đạo bào màu lam nhạt, còn đệ tử nội môn là màu lam đậm, chỉ khác nhau một chút màu sắc vậy thôi nhưng địa vị khác xa nhau thật nhiều.

Đệ tử nội môn muốn giết một đệ tử ngoại môn bất kỳ tựu chỉ cần một ý niệm, quy tắc của tông môn suốt bao năm qua là như vậy cũng chỉ bởi vì muốn thêm chút kích thích cho đám đệ tử ngoại môn tích cực hơn trong việc tu hành, để sớm ngày trở thành Trúc Cơ.

Trường Nam cũng đã nắm rõ toàn bộ quy tắc của tông môn, hắn cũng đang rất đau đầu, linh thạch bản thân còn không nhiều, chỉ còn lại có một trăm mai, hiện tại hắn đang dạo quanh một vòng trong thành trấn này.

Đang đi trên đường phố lúc, bỗng trước mắt Trường Nam là một gian hàng cực kỳ rộng lớn, với hai tầng lầu bố trí, trước cửa đại điện có ghi dòng chữ Bách Hóa phòng.

Trường Nam không do dự cất bước đi vào bên trong, cửa hàng này người ra người vào rất đông, toàn bộ đều là đệ tử của Tây Uyên tông, đương nhiên cũng đều mặc đạo bào màu lam nhạt.

Những thành trấn như thế này rất hiếm khi xuất hiện đệ tử nội môn, bởi vì nơi này chẳng trợ giúp được gì nhiều cho bọn chúng trong việc tu hành.

Sau khi bước vào bên trong Bách Hóa phòng, Trường Nam cũng phải giật mình kinh ngạc, nơi đây tựu như cái gì cũng bán, từ thảo dược, binh khí, pháp bảo, cho đến đan dược đủ cả.

Trường Nam quét mắt sau đó dừng lại trong một cái tủ kính phía trước, bên trong là một cái túi da, túi này Trường Nam không xa lạ, mỗi tu sĩ đều đem theo bên người giống như là một phụ kiện không thể thiếu, túi này được gọi là túi trữ vật.

Túi trữ vật này có thể đựng được bất kể đồ vật gì từ lớn cho đến nhỏ trừ vật thể sống, rất tiện lợi, sau khi quan sát giá thành vừa tròn một trăm linh thạch, Trường Nam cắn răng đưa ra hết số linh thạch còn lại của mình để mua túi trữ vật kia.

Sau khi ra khỏi Bách Hóa phòng, Trường Nam sắc mặt khó coi, hắn trong người hiện tại không còn lấy một xu dính túi:



“Phải nghĩ biện pháp kiếm linh thạch thôi, không thể sống với tình trạng như này được!”

Trong thành trấn công việc cũng không phải là ít, thế nhưng đảo qua đảo lại một vòng Trường Nam cũng không tìm được công việc nào phù hợp với mình cả.

Hắn thấy những tấm ảnh truy nã được treo trên từng ngóc ngách trong khu phố, hiển nhiên đều là tu sĩ gây ra những vụ án nghiêm trọng thời gian gần đây, giá cho mỗi cái đầu của những tên này ít nhất cũng phải một trăm linh thạch, nhiều cũng là cả ngàn.

Thế nhưng Trường Nam không có làm công việc này, hắn không có nhiều thông tin, mà khi tìm được những tên này thì hắn cũng đã sớm bị đuổi khỏi tông môn vì không có linh thạch rồi.

Sau đó hắn lại tìm đến một đan các, thế nhưng đen sao mới hôm qua thôi đan các này đã thu nhận được dược đồng rồi.

Hiện tại chỉ còn lại một công việc, nghĩ rồi Trường Nam đi theo tờ rơi quảng cáo, hắn đi tới một cái đại lao, sau khi tiến vào trong rất nhanh hắn lập tức được nhận.

Trường Nam được nhận vào làm tạp dịch trong đại lao duy nhất của thành trấn này, phải biết đây là nơi rất khó để tìm được người làm việc, bởi vì đây là một môi trường rất phức tạp.

Trường Nam cũng là hết cách, sau khi được bàn giao một số công việc về sau hắn được bố trí cho một gian phòng cũng nằm trong khu vực đại lao này.

Đây là khu dành cho những tạp dịch như hắn, là một dãy nhà nối liền với nhau, có bốn gian phòng nhỏ và một khu vực vệ sinh chung.

Trường Nam tiến về gian phòng số bốn, hắn ghé mắt nhìn quanh thì thấy ba gian phòng kia đều có người ở, bọn chúng đều là đệ tử ngoại môn của Tây Uyên tông.

Gian phòng của Trường Nam cũng rất nhỏ, chỉ chứa nổi một cái giường và một chiếc bàn làm việc, thế nhưng Trường Nam cũng không mấy quan tâm đến vấn đề này, hắn chỉ cần một vị trí có thể tu hành vậy đã là tốt lắm rồi.

Chớp mắt một ngày đi qua, sáng sớm Trường Nam đã bị binh lính trong đại lao tới gõ cửa, hắn trong tu hành mở mắt ra đứng dậy mở cửa.

Sau khi đi theo binh lính ra phía ngoài Trường Nam còn bắt gặp ba tu sĩ ở những gian phòng bên cạnh, bọn chúng độ tuổi chỉ lớn hơn Trường Nam một chút, tu vi tất cả đều ở Ngưng Khí tầng bốn.



Trường Nam cũng rất nhanh nhạy, hắn ôm quyền chào hỏi với ba tên tu sĩ này:

“Sư đệ Trường Nam, mới trở thành đệ tử ngoại môn của tông môn không lâu, mong các vị sư huynh giúp đỡ.”

Ba tên tu sĩ này không nhìn ra tu vi của Trường Nam, nhưng không có nghĩ nhiều mà cũng ôm quyền:

“Sư đệ đừng khách sáo, ta tên là Hứa Lâm, đã gia nhập tông môn được hơn một năm, hai vị này là Văn Xương, Bùi Cường, cũng đều như ta.”

Hai tên tu sĩ có tên Văn Xương và Bùi Cường kia cũng mỉm cười gật gật đầu.

Chào hỏi về sau Trường Nam được dẫn tới bên trong lao ngục, hắn công việc chính là dọn dẹp vệ sinh, và giao cơm cho những tù nhân ở đây.

Đại lao này không có ánh nắng mặt trời cho nên lúc nào cũng ẩm thấp, mùi nấm mốc khuyếch tán ra xung quanh làm cho không khí nơi đây rất ngột ngạt.

Lao ngục chia làm bốn khu vực, một bên dành cho tù nhân là người phàm, một bên dành cho tù nhân chính trị, một bên dành cho tù nhân là tu sĩ và còn lại là dành cho những tù nhân phạm tội cực kì nghiêm trọng, bọn chúng đều là những cái tử tù.

Không ngoài dự liệu, Trường Nam bị phân công đến khu vực thứ tư kia, đây là nơi đáng sợ nhất của lao ngục, trước đó đã có rất nhiều tu sĩ làm việc tại đây, sau cùng người thì sợ hãi bỏ chạy, người thì phát điên, đáng sợ hơn nữa còn có người bị trực tiếp giết chết trong đó.

Đây cũng chính là lý do Trường Nam được nhận vào làm ngay tức khắc mà không cần kiểm tra lai lịch.

Sau khi đi tới khu vực dành cho tử tù, Trường Nam đi qua một cánh cửa, bên trong có bảy cái gian phòng nhỏ.

Trường Nam thao tác dọn dẹp vệ sinh bên ngoài rất nhanh, sau đó hắn đi vào gian phòng thứ nhất, bên trong là một đại hán đầu trọc, một bên chân phải bị cùm chặt, chiếc cùm phát ra một cỗ linh năng kinh khủng khiến chân của hắn teo đi rất nhiều, người này tướng mạo dữ tợn, con mắt như đao ra khỏi vỏ, trông thấy Trường Nam hắn nở một nụ cười lạnh:

“Lại một thằng ngu tới tìm chết!”



Sau đó hắn nhổ một bãi nước bọt lên đạo bào của Trường Nam, Trường Nam nhíu mày, nhưng hắn vẫn là nhịn xuống, dẫu sao đây mới là buổi đầu làm việc, hắn không muốn gây phiền toái.

Rất nhanh Trường Nam đã dọn dẹp xong gian phòng này, hắn bước ra ngoài đi đến gian phòng số hai.

Sau khi mở cửa vào bên trong Trường Nam không khỏi giật mình lui về một bước, bên trong lúc này đang có một thân ảnh gầy nhom, đôi mắt tròng trọc tơ máu, không ngừng xô tới nhe cặp răng nanh ra muốn cắn Trường Nam.

Nhưng có cùm chân cản lại lên hắn không thể dướn người lên quá xa, Trường Nam trực tiếp không quan tâm mà làm công việc của mình, chỉ có điều xung quanh khu vực của tên điên này Trường Nam là không có dọn dẹp tới.

Tiếp đó Trường Nam đi dọn dẹp những gian phòng còn lại, hắn không khỏi cảm khái, những tên này biết mình sắp chết nên đều trở nên bất cần, cứ giống như bọn dã thú vậy.

Duy chỉ có người ở trong gian phòng số bảy lại khác, người này là một cái lão già râu tóc điểm bạc, dường như đã gần đất xa trời, lão già này không có liếc lấy Trường Nam một cái mà yên lặng lật xem từng trang sách trước mặt.

Sau khi làm xong công việc buổi sáng Trường Nam trở về gian phòng của mình, hắn cũng không quên nhiệm vụ thổ nạp, sau đó lại cảm ngộ trảm đao chỉ, rồi tu hành Luyện Thể quyết.

Luyện Thể quyết tu luyện thân thể làm cốt, cũng được chia thành mười tầng, sau khi tu sĩ tu luyện đến cực hạn sẽ dung hòa với Ngưng Khí giúp cho tu sĩ Thể Pháp song toàn.

Trong bốn tông môn tại Bắc địa, không ai là không biết đệ tử của Tây Uyên tông đều tu ra một thân thể cường hãn, bọn chúng mạnh nhất ở điểm đánh cận chiến, cùng với sự điên cuồng dường như là không biết đau đớn.

Trường Nam tốc độ tu luyện Luyện Thể quyết cũng là rất nhanh, cũng nhờ trước đó hắn nhận được cơ duyên từ bài khảo hạch nhập môn nên hiện tại Luyện Thể của hắn đã đạt tới tầng hai, theo lấy chú ngữ phát ra, khắp người Trường Nam đều xuất hiện một cảm giác như có vật gì đè nặng lên thân thể.

Cứ như vậy một đêm nữa lại trôi qua, Trường Nam cũng dần dà làm quen với sinh hoạt nơi đây, ban ngày thì hắn làm việc ở đại lao, tối về lại chăm chú tu hành, bất giác Trường Nam tu vi cũng đã tịnh tiến lên rất nhiều.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v