Hắc Ám Trở Lại

Chương 27: Tập tành luyện đan



Dương Thiên Long cũng là người đầu tiên giới thiệu cho Trường Nam về Tây Uyên Tông, hắn hiện nay so với trước đó tại trong sơn mạch tướng mạo cũng không sai biệt lắm.

Chỉ có điều tu vi đã có chút tịnh tiến, hắn hiện tại đã đạt tới Ngưng Khí tầng năm, lại còn có một thân phận không tồi ở trong tông môn nữa.

Nhưng điều này cũng không phải là bất ngờ, Dương Thiên Long hắn là một người rất khéo đưa đẩy, quan hệ trong tông môn cực kỳ tốt, lại là người biết co ra rút vào hợp lý, cho nên rất được lòng các sư huynh đệ đồng môn.

Bằng chứng chính là vào lúc này, sau khi biết người bản thân sắp thẩm vấn là Trường Nam, Dương Thiên Long thái độ thay đổi ngay lập tức, hắn biết người này quả thực không dễ trêu chọc, hình ảnh Trường Nam trong mảnh sơn mạch lúc trước khiến cho Dương Thiên Long không thể quên được, lãnh khốc, sát phạt và quyết đoán.

Lúc này Dương Thiên Long tiến tới ngồi xuống trước mặt của Trường Nam cười cười nói ra:

“Vị huynh đệ này, thật không ngờ ngươi đã gia nhập vào tông môn, ta quả thật không biết điều này, nhưng sao ngươi lại ở thành trì này, với thực lực của ngươi đáng ra là nên ở thành trì dành cho tinh anh chứ?”

Trường Nam không trả lời vấn đề của Dương Thiên Long mà hỏi sang việc khác:

“Ngươi không phải tới đây để điều tra sao?”

“Ài, thủ tục, thủ tục thôi, ngươi xem ta với ngươi cũng không phải là xa lạ gì, trong chuyện này thủ phạm cũng đã xác định là một tên tán tu rồi, cho nên có điều tra nữa hay không cũng không cần thiết.”

Nói Dương Thiên Long là một người khéo đưa đẩy quả thực không sai, sau khi nói xong đã làm cho Trường Nam đáy lòng phải kinh ngạc, hiển nhiên cũng rất hài lòng với thái độ của y.

Sau đó Dương Thiên Long tiếp tục hỏi thăm:

“Vị huynh đệ này thần thông trước đó, ngươi vẫn tu hành tốt chứ, mà ta vẫn còn chưa biết nên xưng hô với ngươi như thế nào nha.”

“Trường Nam.”

“Trường Nam huynh đệ, cứ gọi ta là Dương Thiên Long, nói thật ngay từ lần đầu tiên gặp nhau Dương Thiên Long ta đã có cảm nhận chắc chắn sau này sẽ còn gặp lại ngươi, điều này quả thật không sai, chúng ta đúng là có duyên trở thành huynh đệ nha.”

Dương Thiên Long không chút ngại ngùng vừa cười ha hả vừa nói, lát sau hắn lại lén liếc mắt nhìn trộm khuôn mặt của Trường Nam, nếu để xét về độ vuốt mông ngựa thì hắn nhận số hai không ai dám là số một, vả lại Dương Thiên Long hắn rất chú trọng năng lực cũng như cách làm việc của người trước mặt này cho nên cũng rất muốn kết giao.

Trường Nam lúc này cũng chỉ mỉm cười chứ không nói gì, lát sau hắn mới nhẹ giọng mở miệng:

“Nếu không còn việc gì thì Dương huynh có thể đi, ta muốn dành một chút thời gian để tu hành.”

Trường Nam trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực trong sự việc lần này hắn vẫn có chút sơ hở, đó là đã xin nghỉ khỏi đại lao vài ngày, rồi lại đi ra khỏi thành trấn, điều này chắc chắn sẽ sinh ra nghi ngờ.


Thế nhưng lúc này Dương Thiên Long lại liếc ngang liếc dọc một hồi, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra một cái tiểu kỳ cắm xuống dưới nền nhà nhằm phong bế khí tức xung quanh, sau đó hắn mới nhẹ giọng nói với Trường Nam:

“Trường Nam huynh đệ, như ngươi thấy đó, thực lực của ngươi đâu có tồi, sao lại phải chôn chân làm việc trong đại lao này vậy, với số linh thạch hàng tháng như thế thì lấy tài nguyên đâu ra mà tu hành.”

Trường Nam nghe vậy nhíu lại cặp lông mày, mở miệng:

“Có ý gì?”

“Trường Nam huynh đệ, ngươi nhìn mà xem, ta dù tu vi không bằng ngươi nhưng vì cái gì trên người ta pháp bảo lại nhiều, linh thạch cũng không thiếu, ngươi biết đó, đối với tu sĩ chúng ta tu hành mà không có pháp bảo phụ trợ cũng rất bất lợi, vì thế cho nên ta muốn đề xuất với ngươi một việc, ngươi có muốn làm ăn với ta một chuyến không?”

Dương Thiên Long vẫn nhẹ giọng thì thầm, nhưng chờ đến nửa ngày vẫn không thấy Trường Nam có biến hóa gì, lúc sau Dương Thiên Long tiếp tục lên tiếng:

“Kỳ thực lý do ta có nhiều linh thạch cùng pháp bảo như vậy là do đào bới được từ trong những nơi mai táng của cường giả, hay những nơi đã từng là chiến trường, dạo gần đây ta lại phát hiện thêm một mộ huyệt mới mai táng cường giả Nguyên Anh, Trường Nam huynh đệ, ngươi thấy thế nào?”

Trường Nam lúc này mặt không đổi sắc nói ra:

“Chỗ tốt như vậy sao ngươi không tự đi một mình?”

Dương Thiên Long tựa như không có gì bất ngờ nói tiếp:

“Ài, tất nhiên là những nơi như thế không dễ đi rồi, thứ nhất chỗ tốt như vậy không chỉ có mình ta biết, tới đó chắc chắn sẽ xảy ra tranh đoạt, thứ hai, những nơi mai táng của cường giả thực chất đã từng là chiến trường gió tanh mưa máu, xuất hiện rất nhiều điều quỷ dị, nơi đó được gọi là nửa cấm địa.

Nhưng ngươi thử nhìn xem, có chỗ tốt nào mà tự nhiên từ trên trời rơi xuống không, tu hành nếu không mạo hiểm thì bao giờ tu vi mới đột phá được.”

Đáp án như thế này thực chất Trường Nam đã sớm đoán ra, hắn nói:

“Việc này ta vẫn chưa thể quyết định ngay được.”

“Không sao, ngươi cứ từ từ suy nghĩ, một tháng nữa nếu như ngươi đồng ý hãy đi đến địa điểm này, còn không thì xem như hôm nay ta chưa nói gì.”

Nói xong Dương Thiên Long ném cho Trường Nam một cái bản đồ, trên đó có đánh dấu một địa điểm, xong xuôi hắn mới đứng dậy thu hồi tiểu kỳ ôm quyền với Trường Nam:

“Huynh đệ, Dương mỗ cáo từ!”

Trường Nam cầm bản đồ trên tay trầm ngâm, hắn thực ra cũng rất động rung trước lời nói của Dương Thiên Long, Trường Nam quyết định sẽ tham gia vào mối làm ăn này nhưng trước đó hắn sẽ phải làm tốt một chút chuẩn bị.



Thế rồi thời gian trôi đi, Trường Nam đã quyết định xin nghỉ việc tại đại lao, hắn sau đó phần lớn thời gian ở trong đường phố không ngừng thu mua một ít vật dụng.

Hắn đi tới Bách Hóa Phòng mua một ít thảo dược chữa thương, rồi tới thư phòng tham khảo qua một chút điển tịch, mấy ngày nay Trường Nam tựa hồ rất bận rộn.

Sau khi mua xong một số vật phẩm phụ trợ, Trường Nam hôm nay đi tới Vạn Bảo Các, Vạn Bảo Các nằm cách Bách Hóa Phòng cũng không xa, đây là một cái tiểu lâu, bước vào bên trong là toàn những tiếng rèn đúc, ở gian phòng chính giữa trưng bày rất nhiều các loại pháp khí khác nhau.

Pháp khí trong tu chân giới được chia thành ba loại là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm.

Đối với tu sĩ Ngưng Khí việc sử dụng pháp khí trung phẩm đã là xa xỉ lắm rồi, theo lấy Trường Nam tiến nhập về sau, chưởng quỹ tại đây là một lão già cười cười tiến lên đón tiếp.

“Tiểu khách quan tới Vạn Bảo Các đây là muốn mua gì a?”

Trường Nam nhìn nhìn lão già này một chút sau đó nói:

“Tiền bối, không biết ở đây có bán pháp khí hạng trung phẩm không?”

“Haha, đương nhiên là có rồi, không biết tiểu khách quan đây muốn dạng pháp khí như thế nào? tấn công hay là phòng thủ?”

Trường Nam suy nghĩ một hồi rồi trả lời:

“Cho ta xem qua một chút.”

Lúc này lão già chưởng quỹ dẫn Trường Nam đến trước một cái tủ kính, không ngần ngại mà từ từ giới thiệu:

“Tiểu khách quan, đây là một đôi hài được làm bằng da thú, nó có thể giúp ngươi gia tăng tốc độ, cũng có thể bảo vệ khỏi những độc dược dưới mặt đất, giá là hai ngàn năm trăm linh thạch.

Phía này là ba thanh phi kiếm, có thể điều khiển để công kích đối thủ, ba thanh phi kiếm này có giá hai ngàn linh thạch.

Còn đây là Phệ Huyết Châu, có thể thôn phệ khí huyết của đối phương, lúc cấp bách có thể tự bạo để nghịch chuyển tình thế, giá thành của nó là bốn ngàn linh thạch.

…”

Sau khi quan sát một hồi cuối cùng Trường Nam chỉ còn biết thở dài, hắn rất hứng thú đối với những pháp bảo kia nhưng cuối cùng chỉ mua đi được ba thanh phi kiếm, đây đã gần như là cực hạn của hắn.


Những ngày sau đó Trường Nam đắm chìm trong Đan Các, hắn tham khảo rất nhiều những loại sách tại đây, mặc dù không có người chỉ đường nhưng Trường Nam vẫn rất hứng thú với việc luyện đan.

Mà khi ở trong Đan Các Trường Nam một lần nữa lại gặp thiếu nữ lúc trước từng ở quầy đan dược tại Bách Hóa Phòng.

Thế rồi hắn lại tiến đến hỏi tới hỏi lui, sau đó trước sự phẫn nộ của thiếu nữ kia mà rời đi.

Khoảng cách cuộc hẹn với Dương Thiên Long chỉ còn mười lăm ngày, Trường Nam dùng hết số tài sản còn lại của mình thuê một gian phòng tại Đan Điếm, sau đó đắm chìm trong việc luyện đan.

Đan Điếm này thường là nơi dành cho những đệ tử của tông môn thuê để luyện chế đan dược, lúc này Trường Nam đang ngồi trong một gian phòng, trước mặt hắn là một cái lò đan, với hiểu biết của hắn về thảo dược, cùng với những kiến thức đã được tham khảo tại Đan Các nên hắn luyện chế rất say sưa.

Nhưng từng ngày rồi lại từng ngày đi qua, trong gian phòng của Trường Nam liên tục truyền ra những mùi khét, rồi lại tiếng nổ khiến cho những tu sĩ khác phải chú ý tới.

Nhưng dưới sự chấp nhất của Trường Nam, hắn không bỏ cuộc mà tiếp tục đắm chìm trong việc luyện chế đan dược, số lượng thảo dược trong túi trữ vật của hắn cũng không còn nhiều, vả lại linh thạch cũng đã hết, nếu như còn thất bại nữa thì Trường Nam dường như là mất cả chì lẫn chài.

Nhưng ông trời cũng là không phụ lòng người, hôm nay Trường Nam rốt cục cũng luyện chế thành công một viên đan dược, đây cũng là đan dược hết sức cơ bản, dùng để trị thương mà thôi.

Sau đó Trường Nam lại xuống phố đi tới Bách Hóa Phòng, đổi đan dược trị thương này lấy một ít thảo dược rồi lại trở về gian phòng của mình tiếp tục luyện chế.

Sau khi đã quen với cách luyện chế đan dược trị thương này Trường Nam hôm nay trong túi trữ vật thảo dược đã càng là nhiều thêm.

Một viên đan dược trị thương này bất quá giá thành cũng là mười lăm viên linh thạch, trong quá trình đó Trường Nam hết luyện chế rồi lại quy đổi ra thảo dược cho nên hôm nay túi trữ vật của hắn thảo dược đã càng là phong phú lên.

Mà đan dược Trường Nam luyện chế ra độ tinh khiết trong đó khiến lão già tại quầy đan dược trong Bách Hóa Phòng cũng phải kinh ngạc, đó là thành quả cho việc không ngừng tham khảo và học hỏi của hắn.

Thời gian còn lại năm ngày, Trường Nam hôm nay lại điều chế thêm được một ít đan dược trị thương, sau đó hắn cũng không đem đi đổi lấy thảo dược nữa mà tiếp tục chuyển sang điều chế loại đan dược khác.

Liên tục lại là thất bại rồi lại thất bại, cuối cùng khi khoảng cách trước cuộc hẹn với Dương Thiên Long chỉ còn một ngày, hôm nay Trường Nam lại luyện chế thành công một loại đan dược khác.

Đây chính là độc đan, mà độc đan này hoàn toàn không giống như những loại độc đan được bán ở bên ngoài, tựa như lượng độc được trung hòa đi rất nhiều, Trường Nam không muốn người trúng độc của mình tựu chết ngay lập tức, cái hắn muốn là sự dày vò trong thống khổ, như thế mới tạo ra được độ chấn nhiếp nhất định.

Sau khi luyện chế xong một vài viên đan dược, Trường Nam rốt cục cũng đứng lên, hắn cất bước, thân ảnh như một con sói cô độc từ từ ra khỏi Đan Điếm, rời đi phiến thành trì này hướng tới vị trí đã hẹn với Dương Thiên Long.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc