Cơ cấu tổ chức của Huyết Ma Tông và Tây Uyên Tông khác nhau rất nhiều, nếu như Tây Uyên Tông tu hành hết thảy là bằng linh thạch thì ở Huyết Ma Tông, tu sĩ kiếm những tài nguyên tu hành lại dựa vào điểm đạo huân.
Mà những điểm đạo huân này hoàn toàn phải dựa vào thực lực của từng người, tham gia vào các nhiệm vụ lớn nhỏ cũng như phải có cống hiến đối với tông môn thì mới kiếm được.
Việc này khiến cho Huyết Ma Tông từng tu sĩ đều sẽ phải tự lập, đối với Đông Du Tông cũng là như thế, mọi văn hoá tổ chức tại tông này đều tương tự như Huyết Ma Tông, có lẽ chỉ khác ở công pháp tu hành.
Trường Nam trong gian phòng đáy lòng suy nghĩ, nhiệm vụ lần này hắn là bất đắc dĩ sẽ phải tham gia, hắn trực giác có thể nhận biết, nhiệm vụ lần này là không dễ dàng, không phải tự nhiên mà lão thành chủ lại ra mức giá lớn như thế.
Mà tu vi Trường Nam lúc này trên thực tế mới chỉ dừng ở Ngưng Khí tầng tám, Luyện Thể Quyết cũng là tương tự, kiếm đạo của hắn cũng chỉ ở Nhất Phẩm, việc hắn cần làm lúc này là nhanh chóng đề cao tu vi bản thân, đây là sự chuẩn bị cần thiết nhất.
Suy nghĩ một hồi Trường Nam rốt cục cắn răng, hắn túi trữ vật bên trong xuất ra Cổ Hoàng khí tức, Trường Nam vận chuyển hơi thở bắt đầu quá trình thổ nạp, lúc sau dây chuyền trên cổ bắt đầu chuyển động tạo thành một cái vòng xoáy cự đại.
Luồng khí bảy màu được hút tới, Trường Nam con ngươi liền là co rụt lại, tròng mắt bắt đầu đỏ tươi, từng luồng khí bảy màu này từ từ tràn vào bên trong cơ thể Trường Nam khiến hắn đau nhức kịch liệt, lần hấp thu này Trường Nam còn phải chịu thống khổ gấp vạn lần so với lần trước.
Trường Nam liên tục cắn chót lưỡi ép bản thân phải thanh tỉnh, hắn cũng không có hét lên, Hắc Thư trôi nổi trước mặt, Trường Nam cố nén đau nhức sử dụng nó ngăn không cho khí tức truyền ra bên ngoài.
Thân thể Trường Nam bằng một cách kỳ diệu nào đó đang không ngừng bong tróc ra rồi lại khôi phục trở lại, hắn thất khiếu chảy máu, thế nhưng cho đến lúc này Trường Nam cũng chưa hề có ý định dừng lại, hắn điên cuồng, điên cuồng với chính bản thân mình.
Thời gian hai ngày chậm rãi trôi qua, hai ngày này Trường Nam vẫn luôn bế quan trong gian phòng, Nguyễn Chương cũng biết Trường Nam đang chuẩn bị một số việc nên hắn cũng không có tới quấy rầy, bên trong gian phòng lúc này, Trường Nam còn đang thống khổ cực kỳ, hắn lúc này cũng đang trong bộ dáng thật của bản thân.
Làn da hắn hết lần này đến lần khác bị phân huỷ sau đó lại tái tạo lại, nhục thân của hắn cũng là như thế, thần hồn cũng là được gia trì đi qua, không ngoa khi nói Trường Nam đang thực hiện một màn thoát thai hoán cốt, có lẽ đây là việc chưa từng có trong lịch sử của đại lục này.
Mà lúc này bên trong thể nội ẩn ẩn có thể nhìn thấy có bảy giọt tinh huyết đang trôi nổi, chưa dừng lại ở đó, trong lồng ngực của Trường Nam, giọt tinh huyết thứ tám đang có dấu hiệu sắp hình thành.
Thời gian tiếp tục đi qua, đến canh đêm của ngày thứ hai giọt tinh huyết thứ tám cũng hoàn toàn thành hình trôi nổi cùng bảy giọt tinh huyết khác bên trong thể nội của Trường Nam, Trường Nam ngồi đó, một mái tóc đen dài, làn da trắng sáng, một thân khí huyết sôi trào, hắn thở ra một làn khói trắng, giọng nói khàn khàn:
“Ngưng Khí tầng chín!”
Trường Nam đã đột phá cảnh giới mới, lần đột phá này Khôi Ảnh kích thước cũng là không có gia tăng, thế nhưng chiến lực của nó đã đạt tới một ngưỡng cửa mới, mà Trường Nam ẩn ẩn có thể cảm nhận linh khí hắn có thể điều khiển càng nhiều thêm.
Ngoài việc tu vi đột phá, Trường Nam Luyện Thể Quyết cũng là đột phá theo, thân thể hắn lúc này cứng cáp hơn không ít, Hắc Long tuỳ thời cũng có thể xuất động, không ngoa khi nói Trường Nam hiện tại chiến lực có thể phá huỷ hai toà đại sơn.
Canh ba đã đến, Trường Nam sử dụng Hắc Thư mô phỏng trở lại thành Triệu Trung sau đó dứt khoát đứng lên cẩn thận đi ra bên ngoài.
Bên dưới thành trấn tại một con hẻm tối tăm nào đó, Nguyễn Chương đứng đợi cũng đã được một khoảng thời gian, thế nhưng hắn không có một chút sốt ruột nào, bởi vì hắn biết Triệu Trung chắc chắn sẽ tới.
Lúc này từ đằng xa, một thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện, thân ảnh kia không phải của Trường Nam thì còn là của ai.
Nguyễn Chương cười cười:
“Sư đệ, chuẩn bị tốt sao?”
Trường Nam gật gật đầu, sau đó Nguyễn Chương ném cho hắn một bộ đạo bào màu đen bao trùm cả đầu và một chiếc mặt nạ hồ ly, cả hai đều mặc lên người, sau đó Nguyễn Chương ra hiệu Trường Nam theo phía sau, thân ảnh hai người dung nhập vào trong bóng tối mà ly khai.
Theo sau Nguyễn Chương, Trường Nam cùng hắn liền là rời khỏi thành trì của Đông Du Tông, cả hai bảo trì tốc độ tiến nhập vào hoang dã.
Hoang dã Đông Du Tông đất đai cằn cỗi, cây cối cũng là xác sơ tiêu điều, có chăng là rất nhiều dãy núi liên miên xa không thấy điểm cuối.
Cả hai liền là một đường di chuyển đi xa, Trường Nam đáy lòng không khỏi nhấc lên từng trận cảnh giác, đối với Nguyễn Chương hắn hoàn toàn không có lo lắng, hắn tin bản thân có thể dễ dàng giết chết người này, nhưng đối với loại nhiệm vụ như thế này đúng là cũng khiến cho Trường Nam có chút căng thẳng.
Trời thấm thoắt cũng đã ửng sáng, hai vầng mặt trời từ đằng đông dần dần nhô lên cao, Trường Nam và Nguyễn Chương lúc này đang bên trong một hang động, bọn chúng đang chờ, cứ thế màn đêm lại buông xuống, hai người lại liền là tiếp tục di chuyển, cho đến một khoảng thời gian Nguyễn Chương mới ra dấu dừng lại, lúc này hắn mới lên tiếng:
“sư đệ, liền là nơi này.”
Trường Nam cùng Nguyễn Chương đều nằm rạp xuống mặt đất, lúc sau từ phía đằng xa vang lên từng tiếng xe ngựa, đội xe này di chuyển tiết tấu cũng là lén lén lút lút, đã đi một đoạn đường dài trên hoang dã, đội xe cũng là không có dừng lại ngay là cả ban đêm.
Nguyễn Chương chỉ chỉ:
““Hắn” liền là bên trong xe ngựa.”
Trường Nam híp mắt lại, tu vi cũng đã sẵn sàng tuỳ thời có thể bùng nổ, thế nhưng vào lúc này đại biến bỗng phát sinh, bỗng ở bốn phía xung quanh đoàn xe ngựa từng mũi tên xuyên phá bay tới tấn công, tu sĩ ở đoàn xe ngựa phát hiện một màn này liền là chống trả.
Từ bên trong hoang dã tối tăm, hàng chục, hàng trăm thân ảnh không biết từ đâu ra lao tới tấn công đoàn xe ngựa, Nguyễn Chương cũng là khẩn trương lên tới, hắn tu vi vận chuyển tốc độ cũng là xé gió muốn lao tới, nhưng lúc này cánh tay Trường Nam đưa ra kéo Nguyễn Chương trở lại.
“Sư huynh, ám sát một người thôi mà nhân lực lại đông đến thế này, chẳng lẽ không gây ra kinh động gì sao? Nhiệm vụ ám sát lại dễ dàng đến như vậy?”
Nguyễn Chương có chút không hiểu, hắn giọng nói khẩn trương:
“Sư đệ, đệ làm gì vậy, lão thành chủ nhân lực bố trí đông như vậy cũng là điều dễ hiểu, đệ quên sao, người bên trong xe ngựa kia chính là…”
Nguyễn Chương còn chưa kịp nói hết câu bỗng thần sắc đại biến, Trường Nam con ngươi cũng là co rụt, lúc này bên dưới bỗng truyền đến tiếng kinh hô:
“Xe ngựa bên trong…không có người!”
Ngay chỉ sau câu nói này bỗng trên bầu trời, một đại thủ ấn ầm ầm chấn động hạ xuống, tiếng nổ kinh thiên động trời, bụi đất bay lên toán loạn, tiếng kêu thảm thiết bắt đầu truyền ra.
Bên trên, một tu sĩ độ tuổi cũng ngang với Trường Nam, một bộ đạo bào màu đỏ, gương mặt lăng lệ bức người, trên tay còn cầm một thanh trường thương, gương mặt lộ ra vài vòng khinh miệt chi ý:
“Một lũ sâu kiến cũng muốn ám sát bổn thiếu, giết chúng!”
Lời này vừa ra theo sau tu sĩ này là hơn chục đạo thân ảnh, tu vi cũng sâu không lường được mà lao về phía đám người.
Nguyễn Chương siết chặt nắm đấm:
“Dương Khinh Vũ!”
Trường Nam con ngươi nheo lại, cái tên Dương Khinh Vũ hắn cũng là nghe đi qua, người này chính là thiên kiêu của Huyết Ma Tông, bối cảnh ngang hàng với Trần Sinh Biên, trong tương lai cũng đã chú định là thành chủ của Huyết Nhị thành.
Tình thế hiện tại xem ra, Trần Sinh Biên so với Dương Khinh Vũ chiến lực cũng đã khác nhau một trời một vực, Dương Khinh Vũ đã sớm vượt xa Trần Sinh Biên, mặc dù tu vi cũng chỉ là nửa bước Trúc Cơ, nhưng chiến lực miễn cưỡng đã có thể chiến với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ một trận.
Cũng không mất bao nhiêu thời gian, đám người ám sát hoàn toàn đoàn diệt, Trường Nam kéo lấy bả vai của Nguyễn Chương ý định rút lui, nhưng vào đúng lúc này, ánh mắt Dương Khinh Vũ quét tới, nhàn nhạt mở miệng:
“Còn hai con chuột!”
Trường Nam và Nguyễn Chương con ngươi co rụt lại, cả hai đều đồng loạt xoay người bỏ chạy, nhưng Dương Khinh Vũ lúc này đã dơ trường thương lên ném mạnh về phía bọn chúng:
“Ta để các ngươi đi chưa?”
Trường thương xé gió lao tới, Trường Nam và Nguyễn Chương đồng loạt né sang hai bên, chỉ thấy mũi thương lúc này cắm mạnh xuống mặt đất, mặt đất chấn động, ngọn núi vỡ nát rồi dần dần sụp đổ.
Nguyễn Chương ánh mắt lăng liệt, hắn dứt khoát đứng người dậy không bỏ chạy nữa, xoay người hướng Dương Khinh Vũ cười lớn:
“Dương thiếu, hôm nay ngươi không chết thì ta chết!”
Nói rồi hắn dứt khoát vọt lên bấm luyện pháp quyết rồi lao mạnh đến phía trước.
Tiếng thuật pháp ầm ầm chấn động, ngọn núi nơi đây từng toà rồi lại từng toà đổ sụp, Nguyễn Chương dẫu sao tu vi cũng đã Ngưng Khí đại viên mãn, chiến lực bày ra không thể khinh thường, mà Dương Khinh Vũ thì lại càng là như thế, hắn bộ dáng thong dong, chiến lực càng khiến cho Nguyễn Chương phải đau đầu.
Lúc này hơn chục tu sĩ tuỳ tùng của Dương Khinh Vũ cũng bắt đầu động, thế nhưng một lưỡi kiếm không biết từ đâu đâm thẳng vào lá lách từng người, Trường Nam sát khí thao thiên, hắn vừa diệt sát đám tuỳ tùng này vừa hướng mắt lên phía trên nhìn cuộc giao chiến của Nguyễn Chương.
Nguyễn Chương hiển nhiên lúc này đã bắt đầu tỏ ra yếu thế, hắn khoé miệng máu tươi đã tràn ra, mà Dương Khinh Vũ bộ dáng vẫn vô cùng thong dong.
Trường Nam nhìn hết thảy một màn này, hắn biết Nguyễn Chương sẽ không trụ được bao lâu, Trường Nam cười cười, hắn tu hành đến nay còn chưa có e dè đến ai cùng cảnh giới, đến nay Dương Khinh Vũ là người đầu tiên cho Trường Nam một cảm giác nguy hiểm, thế nhưng dù có đến mức tuyệt luân như nào Dương Khinh Vũ thực tế vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, Trường Nam ánh mắt lộ ra sát khí, âm thầm mở miệng:
“Liền là lần này muốn dùng hòn đá lớn này đi mài qua cái thanh đao!”
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v