Hắc Ám Trở Lại

Chương 40: Mộc gỗ bí ẩn



Bên trong Huyết Nhị Thành được chia làm tứ khu, khu Bắc, khu Nam, Khu Tây, Khu Đông, mỗi một cái khu vực đều có cường giả tu sĩ toạ trấn, lúc này bên trong chỉ thấy tầng tầng màn sáng phòng hộ được khuếch tán ra bên ngoài.

Hiển nhiên thời gian này, Huyết Nhị Thành cũng đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho chiến tranh, xét về thực lực rõ ràng những năm này Huyết Tam Thành điên cuồng hơn rất nhiều, trước khi có cuộc chiến này Trần Sinh Cương cũng đã lãnh đạo đội quân của hắn huỷ diệt Huyết Ngũ Thành, đem thành trì này đưa vào tay, Trần Sinh Cương ngoài cương vị là thành chủ Huyết Tam Thành hắn cũng chính là thành chủ của Huyết Ngũ Thành.

Lúc này tại vùng lãnh thổ của Huyết Nhị Thành, bầu trời mây đen cuồn cuộn, lôi đình nổ vang, từ trong từng đạo mây đen ầm ầm xuất hiện từng cự đại chiến hạm nhìn thấy mà ghê người.

Ở chiến hạm đi đầu rõ ràng là Trần Sinh Cương, hắn đứng đó đưa mắt nhìn xuống đại địa, lúc sau ra lệnh một tiếng, lập tức từ bên trong chiến hạm một hoả quang to cả ngàn trượng phóng xuống phía dưới, tiếp sau đó liền là xuất hiện cả trăm đạo hoả quang như thế này.

Từng đạo hoả quang khí thế ngút trời phóng tới Huyết Nhị Thành va chạm vào màn sáng phòng hộ, tiếng nổ ầm ầm chấn động, hoả quang liên tiếp trút xuống như mưa, cuối cùng màn sáng phòng hộ cũng không thể chống đỡ nổi mà nổ tung.

Bên trong chiến hạm giọng nói của vị cố vấn chiến lược bắt đầu vang vọng ra rơi vào tâm thần mỗi tu sĩ Huyết Tam Thành:

“Chúng ta sẽ chia làm bốn đại đội, đại đội thứ nhất do Huỳnh A Lý dẫn đầu tấn công vào khu Bắc, đại đội thứ hai Chu Thành dẫn đầu tấn công khu Nam, đại đội thứ ba Đồng Đức Minh tấn công khu Tây, cuối cùng khu Đông do đại đội bốn Lý Công Hiểu dẫn đầu.”

Sau khi nhận lệnh, từng đội quân gào thét thao thiên phóng xuống chiến trường, Trường Nam ở trong đại đội số ba theo cột sáng dẫn đầu cũng liền là lao xuống khu vực phía Tây.

Lúc này trên màn trời, mây đen tạo thành một cái vòng xoáy cự đại, hư ảnh một thanh đồng cổ kính xuất hiện chiếu xuống thiên địa sau đó là chiếu tới từng đạo cự đại pháp hạm phía trên, thanh đồng cổ kính này nếu như kích phát, phạm vi của nó đủ để huỷ diệt Huyết Tam Thành, thậm chí mọi sinh vật bị nó chiếu tới vĩnh viễn sẽ không thể có luân hồi.

Có tu sĩ không nhịn được mà kinh hô:

“Đó… đó là cấm kỵ pháp bảo của Huyết Nhị Thành!”

Trần Sinh Cương ánh mắt loé lên, sau đó hắn con mắt xích hồng, như có điều cảm ứng, tại bầu trời phía Huyết Tam Thành cũng liền là sục sôi, một hư ảnh chiến hạm càng là to lớn hơn xuất hiện, phía thượng của chiến hạm này có một ngòi nổ chứa đựng từng đạo hoa văn phức tạp tựu nếu như nó kích phát cấp độ huỷ diệt Huyết Nhị Thành cũng không thể gánh được.

“Dương Hoa Phi ngươi muốn chơi đến đâu ta cũng có thể chơi với ngươi được!”

Trần Sinh Cương giọng nói vang vọng khắp Huyết Nhị Thành, lúc này bên trong Huyết Nhị Thành, một tiếng hừ lạnh truyền ra, bầu trời lôi đình thao thiên, một đạo ánh sáng từ bên trong phóng thẳng lên bầu trời, thẳng đến trước mặt Trần Sinh Cương mới dừng lại.

Người này chính là Dương Hoa Phi, sau khi dừng lại trước mặt Trần sinh Cương, hắn gương mặt không lộ ra chút biểu tình nào nói:

“Ngưng nói nhảm đi, tới đây!”


Trần Sinh Cương toàn thân chiến ý ngút trời, sau đó hắn thân thể lao ra thẳng đến Dương Hoa Phi mà chiến.

Trường Nam bên dưới đại địa, hắn toàn thân đã nhuộm đầy máu tươi, hiển nhiên cũng đã chém giết rất khắc nghiệt, thỉnh thoảng hắn còn chạm trán với những tu sĩ tu vi đã là Ngưng Khí đại viên mãn, khó khăn cũng không phải là không có.

Chiến trường bên dưới lúc này liền là đổ nát, mức độ huỷ diệt trông thấy, đây là cuộc chiến bao gồm thực lực của cả một thành cho nên quy mô của nó đủ để huỷ diệt đi kiến trúc nơi đây.

Khói mù bốc lên toán loạn hoà quyện cùng mùi máu tươi, phía trên màn trời Trần Sinh Cương và Dương Hoa Phi chiến đấu, bọn chúng cảnh giới đã ở vào mức không ai có thể nhìn ra tiết tấu của trận chiến này nữa cả, có chăng cũng chỉ là hai tia sáng lao vào nhau phát ra bên trong từng đám mây.

Mà ngoài trận chiến này ra cũng có một trận chiến càng đáng chú ý khác, đó là trận chiến của hai thiên kiêu trẻ tuổi Trần Sinh Biên và Dương Khinh Vũ.

Dương Khinh Vũ hét lớn một tiếng triệu hồi cự đại gương mặt trên bầu trời, phía bên kia Trần Sinh Biên cũng không có kém cạnh, một Bạch Tuộc khổng lồ cùng với những xúc tu dính đầy thi ban cũng được hắn triệu hồi tới, cuộc chiến này cũng liền là thao thiên ngút trời, làm cho địa thế chấn động.

Trường Nam thu hồi tầm mắt, hắn lúc này cũng tách ra khỏi đại quân, hắn còn có một việc phải làm, di chuyển tại khu vực phía Tây, một đoạn đường này xác chết nằm dưới chân của Trường Nam cũng không ít, đây là lần đầu tiên Trường Nam tham gia vào một cuộc chiến tranh thế nhưng kinh nghiệm là thứ hắn không bao giờ thiếu.

Hắn đã đi qua một cuộc chiến với ác ma, lại một mình làm cho mảnh hoang dã Tây Uyên Tông huyết nhuộm, sau đó là loạn chiến bên trong mộ địa, tất cả những thứ này làm cho bàn tay của hắn cầm kiếm rất vững chắc.

Lại nói hắn cũng không cần phải tham gia vào cuộc chiến tranh này, đối với hắn mà nói, Huyết Tam Thành thắng bại cùng hắn quan hệ không nhiều, thế nhưng trước khi cuộc chiến diễn ra Trần Sinh Cương đã nói cần hắn làm một việc quan trọng, mà việc này theo như lời Trần Sinh Cương cũng sẽ giúp Trường Nam đột phá cảnh giới.

“Liền là chỗ này!”

Phía trước mặt Trường Nam xuất hiện một cái đường hầm, việc Trần Sinh Cương nói muốn hắn làm hiển nhiên là ở bên trong đường hầm, thế nhưng lúc này ở phía trước lại xuất hiện tới hai tu sĩ Trúc Cơ, vả lại hai tu sĩ này cũng không có tầm thường, Trường Nam hoàn toàn không thể nắm phần thắng trong tay.

Ánh mắt Trường Nam loé lên, hắn Hắc Thư xuất ra sau đó mô phỏng lại một tu sĩ Huyết Nhị Thành bị hắn giết trên chiến trường rồi tiến về phía đường hầm kia.

Hai tên tu sĩ đều đồng loạt mở mắt, sát khí quanh thân ngút trời mở miệng:

“Muốn chết sao?”

Trường Nam gương mặt trắng bệch, lúc này hắn trong hoảng sợ nói:


“Tiền… tiền bối chiến trường không ổn rồi, “long mạch” bên trong không biết từ lúc nào đã bị lấy đi.”

Hai tu sĩ Trúc Cơ con ngươi co rụt lại:

“Long mạch? Sao có thể, vậy thì kế hoạch của chúng ta chẳng phải đổ sông đổ bể sao?”

Nói rồi hai tên tu sĩ này không chần chờ dùng một loại tốc độ cực hạn của bản thân phóng về phía trung tâm thành trì.

Trường Nam không một chút do dự liền phóng thẳng vào bên trong đường hầm:

“Ta không có nhiều thời gian!

Bên trong đường hầm tối tăm, Trường Nam đi tới một đoạn liền dừng lại, trước mắt hắn từng ánh lửa không biết từ đâu tự động cháy làm cho đường hầm này sáng rực lên.

Trước mắt Trường Nam là một cánh cửa bằng đá, hắn không do dự mở cánh cửa này ra, trước mắt Trường Nam lúc này xuất hiện một cảnh tượng khiến mí mắt của hắn co giật.

Chỉ thấy bên trong cánh cửa là một gian mật thất không lớn, phía chính giữa mật thất có một bộ xương khô đang ngồi tại đó trên bàn tay của bộ xương khô này cầm lấy một miếng mộc gỗ, bên trong miếng mộc gỗ này có từng đạo khí tức hôi thối đang chảy xuống nền nhà sau đó thuận theo một đường kẻ chảy đi nơi nào.



Bên ngoài, hai tu sĩ Trúc Cơ kia vành mắt đỏ tươi, bọn chúng hiển nhiên đã nhận ra bản thân đã bị lừa, vì thế cho nên điên cuồng trở lại:

“Sự việc không hay, một chút nữa thôi “nó”sẽ được hoàn thiện, không thể để biến cố phát sinh được!”

“Sư đệ chớ vội lo lắng, thanh mộc gỗ kia không đơn giản, tên vừa rồi tu vi còn chưa có Trúc Cơ, lấy nó đi cùng việc tìm chết không khác là bao.”

Bên trong đường hầm, Trường Nam đến gần bộ xương khô, xung quanh lúc này một luồng khí tức chấn thiên địa không ngừng khuếch tán ra, Trường Nam dứt khoát đưa tay ra ý định muốn lấy đi thanh mộc gỗ.

Thế nhưng ngay khi bàn tay hắn mới chỉ chạm vào thanh mộc gỗ này, não hải Trường Nam truyền đến từng trận tê minh, hắn toàn thân đau nhức đến cực điểm, thân thể da thịt như đang bị tróc ra, thất khiếu đổ máu.


Mà con ngươi của hắn lúc này liền là nhìn thấy một cảnh tượng hắn không thể tưởng tượng được, một tu sĩ bước ra từ một cánh cửa đá tang thương tuế nguyệt, khí tức hắn cho thấy một tia ngạo nghễ, giống như một vị đế vương từ đằng xa trở về.

Tâm thần Trường Nam chấn động không thôi, mà tu sĩ kia khoác trên mình một bộ long bào trông rất bắt mắt, trên bàn tay của hắn có một con mắt mở ra, tròng mắt không phải hình tròn mà là một cái lưỡi liềm.

Tu sĩ long bào đi đến trước mặt Trường Nam, bàn tay có con mắt kia dơ lên bóp mạnh trên đầu hắn, trên miệng còn lẩm nhẩm gì đó mà Trường Nam không thể nghe được, Trường Nam não hải đau nhức kịch liệt, cảm giác như có ngàn đội lôi đình oanh minh, hắn thống khổ kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết.

Cổ Hoàng khí tức bên trong đang không ngừng gia trì thần hồn Trường Nam, nhưng mọi thứ vẫn là chưa đủ, Trường Nam vẫn đang phải chịu vô số thống khổ, nếu như ở đây mà không phải Trường Nam mà là người khác có lẽ thân thể đã đạo tiêu từ khi vừa mới bắt đầu.

Thế nhưng lúc này, dây chuyền trên cổ Trường Nam kịch liệt rung lắc dữ dội, thân ảnh tu sĩ áo bào kia đột nhiên biến mất, toàn bộ khí tức chấn thiên diệt địa cũng đều tiêu tán đi, Trường Nam trong vô thần tỉnh lại, hắn liên tục phun ra từng ngụm máu tươi, mà trên tay hắn lúc này đang cầm lấy một thanh mộc gỗ.

Khoảnh khắc khi Trường Nam cầm lấy mộc gỗ, bộ xương khô kia đổ sụp, đường hầm chấn động đi qua, từng đường thẳng bên dưới nối liền tới long mạch liền là bị đứt đoạn.

Hai tu sĩ Trúc Cơ tới nơi thấy một màn này con ngươi liền là co rụt lại, bọn chúng đỏ mắt xuất ra thần thông mạnh nhất của mình công kích vào bên trong.

Trường Nam bên trong cười lớn, hắn lấy trong túi trữ vật ra một lệnh bài truyền tống bóp mạnh, đây là lệnh bài Trần Sinh Cương đã đưa cho hắn trước khi trận chiến này bắt đầu, chỉ một hơi thở sau Trường Nam đã rời khỏi đường hầm này xuất hiện bên trên chiến trường.

Mà ngay khi mộc gỗ mất đi, phía long mạch chính giữa Huyết Nhị Thành mặt đất xuất hiện từng đạo khe nứt, một cái lư hương bị bất đắc dĩ bắn ra, đại điện chấn động, một số tu sĩ Huyết Nhị Thành không chịu được mà phun ra máu tươi, thân thể huyết nhục sụp đổ.

Bên trên màn trời, chứng kiến một màn này, lão thành chủ Huyết Nhị Thành Dương Hoa Phi không khỏi kinh hô:

“To gan!”

Dương Hoa Phi gầm lên giận giữ thế nhưng hắn cũng liền là bất lực, Trần Sinh Cương như một cái bóng không cho Dương Hoa Phi di chuyển xuống bên dưới để cứu vãn tình hình.





May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v