Hắc Ám Trở Lại

Chương 54: Tây Đan Cốc



Sơn môn bên trong Tây Uyên Tông được chia thành hai ranh giới, đối ứng với hai trường phái tu hành, mỗi một trường phái sẽ có một khu vực tu hành riêng.

Trường Nam đang còn tại phi hành cùng tu sĩ vóc dáng thấp bé này trên màn trời, qua một hồi giới thiệu lúc hắn cũng đã biết vị sư bá trước mặt này danh tự là Hàn Phi, tu vi đã ở vào Kim Đan cảnh giới, hắn kể từ khi đạt lấy tư cách đệ tử nội môn lúc đến nay cũng đã sắp tròn sáu mươi năm.

Sáu mươi năm đối với phàm nhân đã là một đời người nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ tấn thăng lên Kim Đan mà nói cũng đã là thuộc dạng tư chất không tồi rồi.

Lúc này thanh âm của vị sư bá Hàn Phi phía trước nhất thời truyền tới tâm thần Trường Nam còn đang bận dò xét cảnh vật xung quanh sơn môn Tây Uyên tông nói:

“Vị sư điệt này, ta có thể mạo muội hỏi ngươi lý do vì sao ngươi lại lựa chọn Đan tu mà không phải Pháp tu được không, đương nhiên ngươi cũng có thể không trả lời.”

Trường Nam tất nhiên sẽ không thể không trả lời vấn đề này, lúc này hắn ôm quyền cung kính nói với vị Hàn Phi sư bá phía trước:

“Không giấu gì sư bá, sư điệt cũng là hoàn toàn có hứng thú với việc luyện đan, như sư bá cũng đã biết mỗi người mỗi tính cách khác nhau, có người thích chém thích giết, nhưng ta đối với việc này lại hoàn toàn chán ghét, so với đó ta vẫn là thích luyện đan, chữa bệnh cứu người hơn.”

Hàn Phi sư bá ở một bên cười ha hả nói:

“Theo như cách ngươi nói rõ ràng ngươi là người mới chưa biết gì về đan đạo đúng không?”

Trường Nam cũng không hề giấu diếm mà nói:

“Đúng vậy sư bá.”

“Không có vấn đề gì, ta năm đó cũng là như vậy, hầy, chỉ bất quá Đan tu ở bốn đại tông lại không hề được coi trọng, nhất là ở trong thời kỳ loạn thế này.”

Di chuyển được một khoảng thời gian, Trường Nam cùng với vị Hàn sư bá đi qua một con suối nhỏ tiến nhập tới một sơn cốc.

Sơn cốc này diện tích không lớn, chỉ vẻn vẹn có một vài đầu sơn phong nhấp nhô, mà ngay khi tiến nhập vào trong từng loại hương thơm của thảo dược bắt đầu truyền vào mũi Trường Nam.


Tại trong sơn cốc dường như rất tĩnh lặng, không giống như tại ranh giới của Pháp tu thường xuyên truyền ra tiếng pháp khí, tiếng giao thủ, tiếng gào thét.

Trường Nam hai người đặt chân xuống mặt đất, vị Hàn Phi sư bá vừa đi vừa nói:

“Đây chính là nơi tu hành của tu sĩ Đan tu chúng ta, nó gọi là Tây Đan Cốc, tuy diện tích không quá lớn nhưng thảo mộc lại đa dạng, cũng là nơi có không khí trong lành nhất trong tông môn, haha.

Xem biểu hiện của ngươi có lẽ đang trong quá trình tân thủ với con đường đan đạo này, tuy nhiên không cần lo lắng, Tây Đan Cốc chúng ta luôn luôn hoan nghênh người mới, mà người mới như Trường Nam sư điệt đây bắt buộc sẽ phải học qua tri thức về thảo dược, đan dược tại Đan Đạo Đài, thời gian ba tháng.”

Trường Nam gật gật đầu, hắn không có ý kiến gì về vấn đề này, lát sau hắn cung kính mở miệng:

“Hàn Phi sư bá các sư huynh đệ hiện tại đang chấp hành nhiệm vụ gì đó sao, hiện tại ở đây cũng quá yên tĩnh đi.”

“Ờ… haha… không phải, không phải, tu sĩ luyện đan đương nhiên là luôn luôn phải bế quan chìm đắm trong đan dược cho nên việc di chuyển bên ngoài sơn cốc là khá ít, à đúng rồi lát nữa ta sẽ dẫn ngươi tới động phủ của ngươi, mỗi đệ tử nội môn đều sẽ được cấp riêng một động phủ tu hành để bảo đảm quyền riêng tư.”

Không lâu sau Trường Nam được dẫn tới một cái động phủ, giao phó về sau vị Hàn Phi sư bá này liền rời đi, Trường Nam tiến vào bên trong, chỉ thấy bên trong động phủ này diện tích khá chật hẹp, bên trong cũng rất đơn sơ chỉ có một cái giường trúc và một lò luyện đan đã bị tơ nhện phủ xung quanh.

Trường Nam phất tay, lập tức động phủ như đã được dọn dẹp qua một lượt, sau đó hắn ngồi xuống giường trúc khoanh chân đả toạ, lúc này toàn thân hắn khí tức đã bắt đầu thay đổi, không còn dáng vẻ ngơ ngác như khi đi cùng vị Hàn Phi sư bá kia nữa.

Sở dĩ hắn không lựa chọn Pháp tu là bởi vì nếu như bàn về thuật pháp kể từ khi đột phá Hắc Ám Trúc Cơ năng lực này của hắn cực kỳ đa dạng, pháp thuật được gia trì cực lớn.

Thuật pháp thứ nhất phải kể đến chính là Khuyết Nguyệt, sau khi sử dụng thuật pháp này trên bàn tay của hắn sẽ xuất hiện một con mắt đồng tử của nó là hình lưỡi liềm, thuật pháp này có khả năng đưa đối thủ tiến vào ảo mộng, chìm đắm trong nó cho đến khi kịp tỉnh lại thì đương nhiên mọi thứ đã muộn.

Thuật pháp thứ hai được gọi là Ngũ Ảnh, Trường Nam có thể phóng ra năm cái bóng có vóc dáng đồng dạng với hắn ở mỗi vị trí khác nhau trong phạm vi một cây số, hắn có thể dễ dàng dịch chuyển thân thể lên mỗi một cái bóng này.

Thuật pháp thứ ba là Thay Thân Đổi Mạng, Trường Nam có thể xuất ra một sợi dây nhân quả nối trực tiếp tới đối thủ, trong lúc không để ý trực tiếp truyền thương tổn của bản thân đi qua.


Cuối cùng là Hắc Vụ, Trường Nam trên người có thể kích phát đại lượng luồng hắc khí tạo thành sương mù, mỗi nơi hắc khí này xâm nhiễm sẽ gây ra hao mòn nặng nề với vật tiếp xúc.

Đây chính là thuật pháp do Hắc Ám Trúc Cơ tạo ra:

“Chẳng trách lại nói nó siêu việt bên trong cảnh giới Trúc Cơ, mà những thuật pháp này để sử dụng tốt vẫn là đặt trên những đối thủ cùng cảnh giới, đối với tu sĩ Kim Đan trở lên mà nói cũng khó tạo thành thương tổn, phải không ngừng đột phá tu vi thôi.”

Chính vì việc Trường Nam không còn lo về việc pháp thuật cho nên hắn mới lựa chọn Đan tu, hắn khi còn là đệ tử ngoại môn cũng rất hứng thú với việc luyện đan, tuy nhiên do kiến thức còn hạn hẹp đan dược hắn luyện ra công dụng cực kỳ thấp.

“Ta có hai năm!’

Một ngày thời gian qua đi, sáng hôm sau Trường Nam rời khỏi động phủ đi ra ngoài sơn cốc, hắn dưới chân là phi kiếm phóng lên tiến tới Đan Đạo Đài.

Đan Đạo Đài là một cái mặt đất bằng phẳng, diện tích chỉ khoảng năm mươi mét vuông, bốn xung quanh Đạo Đài này được bao bọc bởi những thân cây cao lớn, tiến nhập về sau Trường Nam thấy phía trên đài cao đang ngồi lấy một lão già, ngồi sau lưng lão là một nữ tu sĩ độ tuổi so với Trường Nam cũng không sai lệch là bao.

Lão già và nữ tu sĩ trên đài cao kia Trường Nam nhìn có một chút quen mắt, trầm ngâm một hồi cuối cùng hắn cũng nhận ra hai người này chính là hai người tại cửa hàng đan dược trong Bách Hoá Phòng năm đó, năm đó cũng là hắn liên tục hỏi qua tri thức về thảo dược hai người này.

Tuy nhiên nữ tử trên đài cao kia hiển nhiên là không nhận ra Trường Nam, dẫu sao thời gian cũng đã trôi qua hai năm, tướng mạo Trường Nam hiện tại so với lúc đó cách biệt khá lớn, mà lão già ngồi phía trước nhất thì chỉ cười cười đánh giá Trường Nam, trong não hải hiện lên từng hình ảnh của một thiếu niên năm đó khắc từng tri thức của thảo mộc lên trên ngọc giản, tựa hồ như sợ rằng nếu không làm vậy sẽ thật nhanh quên mất:

“Đan đạo vô đường, dược sư rộng mở, cầu sinh cầu tiến, há gì không xuôi?”

Lão già lẩm bẩm, phía sau nữ tử mở miệng khó hiểu:

“Sư tôn, người là đang nói cái gì vậy?”

“Không có gì, không có gì.”


“Mình hình như đến hơi sớm thì phải”… Trường Nam còn đang trong suy nghĩ, lúc này bên trong Đan Đạo Đài ngoài hắn cùng hai người phía trên đài cao ra thì chẳng còn lấy một ai.

Thời gian trôi qua chừng nửa tiếng, lúc này lão già nhất thời mở miệng:

“Được rồi, bắt đầu thôi.”

“Bắt đầu? Còn chưa có ai đến mà.”

Trường Nam suy nghĩ sau đó mở miệng:

“Đại sư, hình như còn chưa có ai đến.”

Lúc này nữ tử phía trên đài cao cả giận nói:

“Hỗn xược, gọi là Thượng Đan trưởng lão, mặt khác làm gì còn ai chứ, chỉ có một mình ngươi thôi.”

“…” Trường Nam gương mặt nở ra một nụ cười gượng, lúc này hắn mới nhớ lại từng biểu cảm của vị Hàn Phi sư bá lúc trước.







Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc