Hắc Ám Trở Lại

Chương 71: Tuyệt cảnh



Miếu cổ bên trong nhật nguyệt hôn ám, không khí rung lắc dữ dội, từng toà từng toà kiến trúc như muốn sụp đổ, hai đạo tàn hồn không ngừng quỳ bái, đám ma tộc khúc khích đồng thanh:

“Hoàng đế, ngài vĩnh hằng!”

“Hoàng đế, ngài vĩnh hằng!”

Sau đó một vòng xoáy hình thành, ma tộc toàn bộ đám người đều lần lượt bị hút vào bên trong vòng xoáy, tiếng gặm nhấm đâu đó vọng lại, máu tanh nồng nặc truyền đi khắp bốn phương.

Trường Nam nắm chặt Nghịch Thiên Kiếm trong tay, sự việc đã viễn siêu trí tưởng tượng của hắn, chỉ sợ tồn tại khủng bố bên trong đã đạt ngưỡng thần linh, một tu sĩ Trúc Cơ như hắn chắc chắn phải c·hết.

Ngay cả võ phu thuần tuý như Hoàng Quý Phi cũng không thể không sợ hãi, bởi vì hắn cảm nhận được thứ bên trong vòng xoáy kia là một tồn tại rất mạnh.

Trần Ngọc Duẩn thần sắc càng là đại biến, tinh thần niệm nói cho hắn biết rằng bản thân sẽ phải c·hết trong một vài khoảnh khắc nữa.

Tiếng nhấm nuốt nhỏ dần sau đó là im bặt lại, tiếp theo là tiếng bước chân xuất hiện, từ trong vòng xoáy có một thanh niên nhàn nhã đi ra, người này nói quen rất quen, nói lạ cũng rất lạ.

Thanh niên này còn không phải là Dương Thiên Long thì có thể là ai, thế nhưng khí tức trên người tên này lại mách bảo Trường Nam rằng hắn không phải là Dương Thiên Long.

Thanh niên từ trong vòng xoáy đi ra còn chưa có mở mắt, hắn hít một hơi dài sau đó cười lên một tràng vô cùng quái dị:

“Hahaha, cuối cùng, cuối cùng sau ngần ấy năm, sử dụng vô số thủ đoạn cuối cùng ta cũng thoát ra được, cuối cùng ta cũng được trở về nhà!”

Sau đó thanh niên này lại sờ lên gương mặt nhẹ giọng cười nói:

“Cũng phải cảm ơn ngươi vì đã cho ta thân xác này, mặc dù tất cả những điều chúng ta giao dịch lúc trước đề không phải sự thật thế nhưng ta vẫn sẽ hoàn thành một chút tâm nguyện cho ngươi.”

Thanh niên trong thân xác Dương Thiên Long kia lúc này mới mở mắt, xuất hiện trong tầm mắt hắn là ba tu sĩ trẻ tuổi y phục rách rưới, máu tươi dầm đìa, hắn hỏi:



“Tại sao ta lại ngửi thấy mùi máu của con dân ta vậy? Là các ngươi g·iết bọn chúng sao?”

Đám người Trường Nam căng thẳng, suy nghĩ đầu tiên trong đầu bọn chúng là chạy trốn, thế nhưng làm sao mà chạy trốn, bọn chúng bước chân đã không thể nhấc lên nổi, khí tức của thanh niên kia quá đáng sợ.

Hoàng Quý Phi lẩm bẩm:

“Hoá Thần!”

Trường Nam con ngươi co rụt, vậy mà lại là Hoá Thần, phải biết Hoá Thần tu sĩ là một tồn tại khủng bố cỡ nào, sau khi tu sĩ đạt tới Hoá Thần đã trực tiếp được người đời ca tụng là Thần Linh, thậm chí có những người đã có thể hưởng hương khói của nhân gian, trở thành tín ngưỡng của cả một nền văn minh.

Trong thiên địa cũng không có mấy Hoá Thần, tại Bắc địa xem ra chỉ có bốn người được biết đến là đã chạm đến ngưỡng Hoá Thần, nhân gian cũng không được mấy thần tồn tại, quy tắc giới hạn thần linh, nếu như tu sĩ từ Nguyên Anh muốn đột phá Hoá Thần vậy cần phải có một tu sĩ Hoá Thần ngã xuống, hoặc có một tu sĩ Hoá Thần đột phá đến cảnh giới cao hơn.

Bắc địa hiện tại có bốn vị Hoá Thần toạ trấn, Bốn vị Hoá Thần này chính là lão tổ của bốn đại tông môn, tu sĩ rất hiếm khi nhìn thấy, chỉ có thể đem ra làm tín ngưỡng, Hoá Thần tuổi thọ có thể sánh ngang trời đất, rất khó có thể g·iết Hoá Thần, chừng nào Hoá Thần còn tín ngưỡng thì lúc đó Hoá Thần sẽ còn tái sinh.

Thành chủ Huyết Nhất Thành Huyết Ma Tông hiện tại mặc dù tu vi đã ở Hoá Thần thế nhưng mà không được xưng là thần linh, không được hưởng tín ngưỡng nhân gian bởi vì Hoá Thần trong thiên địa đã đủ, lão chỉ có thể chờ đợi một Hoá Thần nào đó ngã xuống để trực tiếp nắm lấy thiên cơ.

Miếu cổ, thanh niên sau khi hỏi xong câu này ánh mắt lăng liệt quét tới ba tu sĩ trẻ tuổi, Trường Nam chỉ cảm thấy thần hồn vỡ vụn, hắn nội tạng như muốn vỡ nát, phía bên kia Hoàng Quý Phi cũng không khá hơn là bao hắn liên tục ho ra máu tươi sau đó trực tiếp ngã xuống ngất đi.

Mà Trần Ngọc Duẩn thì lại không được như thế, chỉ với một ánh mắt hắn thân thể đã nổ tung, nội tạng vung ra đầy đất, thiên kiêu chi tử trẻ tuổi, một tinh thần niệm sư còn chưa đi tới đỉnh phong cuối cùng chỉ vì một ánh mắt mà c·hết một cách thê thảm.

Lúc này Trường Nam mới ý thức được tình thế không ổn, nhưng mà hắn muốn dãy dụa, hắn không muốn bản thân c·hết đi mà không có sự phản kháng, từ khi bước chân lên con đường tu hành hắn đều đã như vậy.

“Muốn chạy?”



Chỉ một lời nói, Trường Nam đã phun ra một ngụm máu tươi hữu khí vô lực mà ngã xuống.

Thanh niên chậm rãi bước tới,khi đi qua Hoàng Quý Phi hắn chỉ tiện chân dẫm nhẹ xuống, thế là đầu lâu Hoàng Quý Phi vỡ vụn, một võ phu trẻ tuổi đầy hứa hẹn nữa lại tiếp tục ra đi, nói thì nặng nhọc nhưng mọi chuyện lại diễn ra dễ dàng như vậy.

“Ta cảm nhận được trong người ngươi có thứ gì đó rất tà dị, thậm chí là tà dị hơn cả chính ta, nào, thiếu niên, để ta tới xem nó là thứ gì.

Mỗi một bước chân thanh niên hạ xuống Trường Nam trái tim như bị bóp nghẹt, thế nhưng cho đến khi thanh niên còn cách Trường Nam hai bước chân liền dừng lại, thân thể Dương Thiên Long kia thế mà chân bên trái đang bị ăn mòn, hắn ồ lên một tiếng:

“Thú vị thật!”

Trường Nam vậy mà dùng tới độc nhãn, từ trong ánh mắt của hắn đã chuyển thể sang độc, loại độc này là do hắn ngộ ra, thiên địa cũng khó có thể chống cự.

Chỉ một khoảnh khắc dừng lại của thanh niên Trường Nam đã nắm lấy cơ hội, hắc vụ lượn lờ xuất hiện, Trường Nam đã biến mất trong đó, có lúc lại có hơn chục Trường Nam mờ ảo xuất hiện, giọng nói hắn truyền ra:

“Ngươi là ai?”

Thanh niên kia ồ lên một tiếng gương mặt không chút b·iểu t·ình nói:

“Đã bao lâu rồi mới có người đứng trước mặt ta nói ra câu này, thú vị, thú vị lắm, để ta tới chơi đùa với ngươi một lúc!”

“À quên mất một việc, ngươi hỏi ta là ai sao, bổn vương chính là Hoàng đế của Trường Sinh Vương Triều, gọi trẫm một tiếng Trường Sinh Vương!”

Sau đó người này chỉ nhẹ nhàng phất tay, hắc vụ rung lắc dữ dội, như có một cơn cuồng phong từ đâu tới thổi bay hắc khí đi, nhưng mà hắc vụ nói thổi bay không phải dễ dàng, nó từ từ xâm nhiễm Trường Sinh Vương sau đó từ bên trái vị hoàng đế này Trường Nam đâm ra một kiếm.

“Kiếm hay lắm!”

Trường Sinh Vương chỉ nhẹ nhàng tay nắm thành quyền búng ra một quang cầu, từ bên trong hắc vụ một tiếng hét thê lương thảm thiết truyền ra, Trường Sinh Vương cười lớn nói:



“Chuột con giấu đầu lòi ...”

Thế nhưng chưa kịp nói xong thì hắn bỗng nhiên nhìn xuống lồng ngực của mình, ở đó xuất hiện một cái lỗ, trái tim bên trong vẫn đang đập mạnh, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Trường Nam đã sử dụng thần thông thay thân đổi mạng, Trường Sinh Vương nhếch miệng cười quỷ dị, tròng mắt đã hoàn toàn chuyển sang màu trắng, sau đó những tia Hắc vụ lờ mờ rồi hoàn toàn biến mất, hắn nói:

“Thấy ngươi rồi!”

Một cây đinh ba như phá không phóng tới Trường Nam, thế nhưng mà Trường Nam đã biến mất không còn, hắn đã dùng tới thần thông cái bóng, dịch chuyển bản thân tới một vị trí khác.

Sau đó Trường Nam cũng không hề bị động, một kiếm chém ra, Nghịch Thiên Kiếm gào thét phóng tới.

Thế nhưng lại là một cái búng tay khác, kiếm ảnh biến mất vô ảnh vô tung, dường như chưa từng có đạo kiếm khí nào được chém ra.

“Ngươi muốn dùng kiếm, vậy trẫm liền cho ngươi thấy thế nào là dùng kiếm đúng cách.”

Nói rồi vị hoàng đế này phóng người lên cao, bầu trời từng đạo ánh sáng như thiểm điện lần lượt xuất hiện, tiếp đó Trường Nam chỉ thấy hàng ngàn đạo kiếm quang xuất hiện chỉ xuống thiên địa, Trường Sinh Vương chỉ nhẹ nhàng nói ra hai chữ:

“Kiếm Vũ.”

Trong khoảnh khắc đó hàng ngàn đạo kiếm quang như vũ bão trút xuống nhân gian, Trường Nam con ngươi co rụt lại, hắn bắt đầu tận dụng thần thông cái bóng nhảy múa trong thiên địa, nhưng mà kiếm quá nhiều, hắn phải chạy đi đâu bây giờ.

Vị Hoàng đế cười lớn nói:

“Đây là lần đầu tiên trẫm nhìn thấy một Trúc Cơ tu sĩ thú vị như ngươi, chỉ tiếc ngươi đã sinh nhầm thời đại, nếu như là vào kỷ nguyên trước ngươi nhất định sẽ là tướng quân của trẫm.”

Chỉ thấy dưới đại địa thân thể của Trường Nam bị từng đạo kiếm quang xuyên thủng, khắp người thủng lỗ chỗ như tổ ong bò vẽ, máu tươi chảy ra, c·ái c·hết này cực kì thê thảm.