Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 13: Tiêu công tử quen sai người khác nhỉ



Triệu Miên kinh ngạc vì mình lại có chút dao động đối với lời mời của Ngụy Chẩm Phong.

Hắn muốn điều tra chuyện gì chưa bao giờ cần tự mình ra tay, có nhiều người để cho hắn sai phái. Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, là có thể lấy được kết quả mình muốn.

Hắn làm việc theo đuổi sự cẩn thận không sai sót, rất ít khi cậy mạnh. Như chuyện tìm thuốc giải, mặc dù hắn có bảy tám phần nắm chắc có thể dựa vào chính mình lấy được thuốc giải, nhưng vẫn sẽ báo cáo trước với gia đình. Lỡ hắn vô tình thất bại, thì sự tình cũng không đến mức rơi vào kết quả tồi tệ nhất mà hắn không thể chấp nhận.

Đêm khuya cùng Ngụy Chẩm Phong chỉ riêng hai người đi lung tung trong địa bàn của Vạn Hoa Mộng rõ ràng không phải là hành động sáng suốt, không phù hợp với tác phong làm việc trước sau như một của hắn. Nhưng cho dù hắn không đi, Ngụy Chẩm Phong cũng sẽ đi một mình. Nếu thật sự bị Ngụy Chẩm Phong tra ra được tin tức quan trọng gì đó, để chiếm thế chủ động, y chưa chắc sẽ nói cho hắn biết. Đến lúc đó thế công thủ sẽ khác nhau, Ngụy Chẩm Phong khẳng định sẽ không nằm dưới làm tiểu tốt như bây giờ.

Thêm nữa chính là...... có lẽ ánh trăng tối nay quá tốt, ánh mắt người nọ lại quá mức sáng ngời, hắn làm như bị lây nhiễm, tâm tính bị đè nén nhiều năm ngo ngoe rục rịch thúc giục hắn.

Thỉnh thoảng không đề phòng lo lắng xa xôi chắc sẽ không sao đâu nhỉ, cứ ngẫu hứng làm theo ý mình một lần tối nay. Hắn có niềm tin vào chính mình, hắn sẽ không gây rắc rối.

Ở bên giường, Ngụy Chẩm Phong còn đang đợi câu trả lời của hắn.

Sau khi cân nhắc nhiều lần, Triệu Miên nói: "Y phục."

Ngụy Chẩm Phong chẳng hiểu gì: "Hả?"

Triệu Miên xuống giường, ra lệnh: "Đưa y phục cho ta." Hắn hất cằm lên tấm bình phong, áo khoác của hắn treo trên bình phong, "Hay là, ngươi muốn ta mặc như vậy đi thám thính cùng ngươi?"

Ngụy Chẩm Phong hơi ngẩn ra, thu lại ánh mắt, lông mi cũng rũ xuống.

Y đứng nói chuyện với Triệu Miên nửa ngày, bây giờ mới phát hiện người ta mặc đồ ngủ, trắng tinh rộng rãi, thắt lưng thả lỏng, mang theo vài phần cảm giác tươi trẻ bồng bềnh.

Hắn cũng không búi tóc, mái tóc dài xoã xuống hai bên trước ngực, không thấy những thứ trang trí nào vàng nào ngọc hắn thường đeo, ngay cả dây tóc cũng không buộc, đơn giản dễ nhìn.

Thật ra rất khó xác định khí chất hay diện mạo của Triệu Miên cái nào xuất chúng hơn. Ban đầu y cảm thấy Triệu Miên chỉ có tướng mạo nghịch thiên, bây giờ mới phát hiện thì ra khí chất người ta cũng không tệ, cho dù rời khỏi những trân bảo kim ngọc tượng trưng cho giàu có, cũng không ảnh hưởng chút nào đến dung nhan của hắn.

"Tiêu công tử quen sai người nhỉ." Ngụy Chẩm Phong đi tới bên cạnh tấm bình phong, cầm lấy áo khoác ném lên giường, "Đúng rồi, những người đó có cho ngươi mặc thử bộ hỉ phục khó coi muốn chết của bọn họ hay không?"

"Có," Triệu Miên trong miệng cắn sợi dây buộc tóc, hai tay đang bận rộn xử lý mái tóc dài của mình, "Các ả còn kêu ta ăn nhiều để mập một chút."

Ngụy Chẩm Phong mặt vô biểu tình nói: "Ngươi vậy là còn tốt, các ả kêu ta ăn ít một chút, có bệnh à."

Triệu Miên cố nén không cười, bày vẻ mặt lạnh lùng dùng dây buộc tóc tùy ý buộc đuôi ngựa cao lên. Hắn mặc xong quần áo của mình, nói dứt khoát, "Đi."

Ngụy Chẩm Phong mở cửa, hai người một trước một sau xông vào trong bóng đêm.

Lúc Ngụy Chẩm Phong tới đây đã làm chút gian lận, thu hút tất cả những người có thể nhìn thấy trên đường đi. Hai người thuận lợi rời khỏi viện tử, Ngụy Chẩm Phong thấp giọng hỏi: "Ngươi có biết chúng ta nên đi đâu không?"

"Ngươi nghĩ ta ngốc chắc?" Triệu Miên muốn trợn trắng mắt để tỏ vẻ khinh thường, nhưng lại cảm thấy động tác này tổn hại đến vẻ đẹp uy nghi, vẫn là nên từ bỏ, "Tất nhiên là đi khố phòng (kho chứa đồ)."

Muốn điều tra mối quan hệ giữa ba hôn lễ kia với Vạn Hoa Mộng, phương pháp đơn giản nhất là tìm ra danh sách lễ vật ghi chép năm đó, người nào đến xem lễ dự tiệc, ai tặng lễ vật gì, trên danh sách lễ vật đều sẽ ghi chép rõ ràng.

Không khó để nhận ra, Tự Viên vẫn duy trì nguyên trạng mười mấy năm trước, danh sách lễ vật năm đó rất có thể cất giữ cùng với lễ vật trong khố phòng.

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Thông minh. Ban ngày ta đã dò xét đại khái đường đi, nếu đoán không sai khố phòng hẳn là ở phía nam. Ngươi theo ta cẩn thận, đừng chạy lung tung."

Triệu Miên "Ừ" một tiếng.

Tình cảnh này, làm cho hắn nghĩ đến đệ đệ ruột không hợp bát tự với hắn, từ nhỏ thích phá phách nghịch ngợm, còn thích chơi khăm. Cho đến năm nay, hắn thỉnh thoảng vẫn có thể bắt được đệ đệ mười sáu tuổi dẫn bạn học của nó đi trốn học, lén lút đi lang thang trong cung. Sau khi bị hắn bắt được, không nói hai lời đã quỳ xuống ôm lấy đùi hắn gào to: "Hoàng huynh, ta rất khổ tâm á!"

Triệu Miên chưa từng trốn học, không biết đó là một loại cảm giác như thế nào. Hiện tại hắn lén lút đi theo phía sau Ngụy Chẩm Phong, không hiểu sao lại có ảo giác Ngụy Chẩm Phong đang dẫn hắn đi trốn học.

Ngụy Chẩm Phong ở phía trước dẫn đường rất tốt, cảm giác được hơi thở của thiếu niên phía sau dần dần rời xa mình, y dừng bước, nhìn thấy Triệu Miên đang đăm chiêu chậm rãi đi về phía trước, hỏi: "Có gì không ổn à?"

Triệu Miên từ tốn nói: "Ta nhớ tới một câu chuyện kỳ lạ mà cha ta từng kể cho ta và đệ đệ nghe."

"Hả? Kể nghe thử."

Có một đại tiểu thư bị giam trong khuê phòng, chỉ khi trong nhà có dịp ma chay cưới hỏi thì mới có thể nhìn thấy nam nhân bên ngoài. Trong tang lễ của cha nàng, nàng vừa gặp đã yêu với một người họ hàng xa, ngày nhớ đêm mong. Về sau, để giảm bớt nỗi khổ tương tư, nàng không ngần ngại tự tay giết chết mẫu thân và muội muội của mình, chỉ vì lúc trong nhà tổ chức đám tang, nàng có thể gặp lại vị biểu ca này một lần.

Kể xong câu chuyện, Triệu Miên hỏi: "Ngươi có cảm thấy câu chuyện kỳ lạ này có điểm tương đồng với các hôn lễ của Vạn Hoa Mộng không?"

Ngụy Chẩm Phong gật gật đầu: "Có một chút." Y rút ra một thanh chủy thủ từ trong giày đưa cho Triệu Miên, "Cái này ngươi cầm phòng thân, phòng ngừa vạn nhất."

Triệu Miên tiếp nhận chủy thủ ở trong tay ước lượng vài cái, thân dao nhẹ nhàng trơn tru, dùng thuận tay một cách bất ngờ. Hắn nhớ lại một số chuyện quá khứ, ma xui quỷ khiến nói: "Ta nhớ mang máng ngươi dùng thương, tại sao bây giờ sử dụng dao kiếm nhiều hơn."

"Ngươi lần này thật ngốc." Ngụy Chẩm Phong không chút khách khí chế giễu hắn, "Ta dùng thương ở chỗ này á? Vậy ta dứt khoát trực tiếp căng cổ họng kêu to "Có thích khách" luôn cho rồi. Thương là ở trên chiến trường, dùng trên ngựa, hiểu không? Tiêu công tử."

Triệu Miên thừa nhận câu hỏi của mình hơi ngốc một chút, nhưng hắn có thua về lý lẽ cũng không thể thua về khí thế: "Hiểu rồi, câm miệng, lo dẫn đường của ngươi."

Tự Viên dù có đặc biệt như thế nào thì rốt cuộc cũng chỉ là có cách bố trí và quy mô của một quan trạch (nơi ở của quan lại), người tuần tra đêm lác đác, cũng không phải là cao thủ trongcung đình hay trong Nam Cung, không đáng sợ.

Hai người một đường thuận lợi, lặng yên không một tiếng động lẻn vào khố phòng ở Nam viện. Khố phòng không có người trông coi, trên cửa chính có ổ khóa, Triệu Miên thấy Ngụy Chẩm Phong từ trong ngực lấy ra một cái chìa khóa, nhắm ngay lỗ khóa, sau một tiếng rắc, ổ khóa mở ra.

Triệu Miên ngạc nhiên nói, "Sao ngươi lại có chìa khóa của khố phòng Tự Viên?"

Ngụy Chẩm Phong nói: "Rình cơ hội lấy trộm từ một quản sự."

Ban ngày, sau khi Ngụy Chẩm Phong tách ra khỏi Triệu Miên được đưa đến phòng bên kia. Giống như Triệu Miên, y cũng chú ý tới vấn đề đồ nội thất quá mức cũ kỹ trong phòng. Y cố ý làm vỡ một cái bình sứ nhìn qua giá trị không nhỏ, nữ sứ giả mắng y một trận, sau đó nói với một tiểu nha hoàn: "Đi tìm Vương quản sự, kêu hắn lấy từ trong khố phòng ra một cái bình sứ giống vậy mang tới."

Ngụy Chẩm Phong nhớ kỹ Vương quản sự này, sau đó phí chút tâm tư, tìm thời cơ vụng trộm "mượn" chìa khóa từ Vương quản sự.

Triệu Miên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể nói xấu nước y: "Phụ Tuyết Lâu của các ngươi hoá ra còn biết mấy trò trộm cắp thế này."

Ngụy Chẩm Phong xoay mặt nhìn góc nghiêng gương mặt Triệu Miên. Y vốn không muốn để ý tới tên nhóc được lợi còn khoe mẽ này, nhưng lúc đẩy cửa đi vào vẫn không nhịn được trả lời: "Yên tâm đi, Thiên Cơ Viện của các ngươi cũng có học."

Trong khố phòng coi như sạch sẽ, ít nhất không có mạng nhện và bụi bặm ập tới, cũng không ngửi thấy mùi lạ gì, xem ra bình thường có người đang quản lý thật cẩn thận.

Bên trong không có cửa sổ, ánh trăng không thể xuyên qua, một mảnh tối đen như mực. Ngụy Chẩm Phong dùng hoả chiết tử (kiểu giống như hộp quẹt thời xưa) mang theo bên người đốt lên một ngọn đèn dầu, ánh đèn yếu ớt, có thể thấy được đại khái, chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ xung quanh, Triệu Miên không còn cách nào đành phải nhắm mắt theo sát Ngụy Chẩm Phong, mới có thể thấy rõ tình cảnh trước mắt.

Từng rương lễ vật chất đống trên mặt đất, Triệu Miên tùy tiện mở ra hai rương liếc vài cái, một rương chứa đầy tơ lụa, trong một rương khác là tranh chữ cổ. Còn có không ít hộp quà đặt ở trên tủ gỗ, bên trong phần lớn là trang sức bằng ngọc và trâm thoa bằng vàng.

Ánh sáng thật sự quá tối, Triệu Miên không cẩn thận, vô tình đụng phải một cái ghế dài khuất trong chỗ tối. Chân ghế xẹt trên mặt đất, phát ra một tiếng két. Âm thanh tuy không lớn, nhưng giữa đêm khuya thanh vắng nếu có ai vừa vặn đi ngang qua khố phòng, thì đủ để thu hút sự chú ý của người đó.

Ngụy Chẩm Phong dừng bước nhìn lại Triệu Miên, y đợi một lát, sau khi xác định không có ai ở bên ngoài: "Ngốc."

Triệu Miên: "......?"

Cho tới bây giờ chỉ có hắn mắng người khác ngốc, từ lúc nào người khác cũng dám mắng hắn ngốc vậy?

"Vừa rồi đích thật là ta không cẩn thận," Triệu Miên lạnh lùng nói, "Nhưng gần đây có phải là ta đã quá cho ngươi mặt mũi rồi không."

Ngụy Chẩm Phong nói thẳng nói thật: "Từ sau khi ngươi quyết định tạm thời không so đo với ta, vạn sự lấy giải cổ làm đầu, thật sự rất cho ta mặt mũi, không hổ là Tiêu công tử, người luôn lấy đại cục làm trọng."

"Mong ngươi quý trọng khoảng thời gian này." Triệu Miên cười lạnh đoạt lấy đèn dầu từ trong tay Ngụy Chẩm Phong, vòng tới trước mặt y để dẫn đường, "Sau này cuộc sống của ngươi chỉ sợ không dễ dàng như vậy."

Hai người mò mẫm tìm nửa canh giờ, Triệu Miên ở trong một đống sách cổ tìm được thứ bọn họ muốn tìm —— danh sách lễ vật của ba hỉ sự tổ chức ở Tự Viên vào năm Thiên Võ thứ tám, nămThiên Võ thứ mười và năm Tả Hi thứ nhất.

Ngụy Chẩm Phong đứng sau lưng Triệu Miên, hơi cúi người, tầm mắt xuyên qua bả vai Triệu Miên: "Chúng ta cùng nhau xem?"

Triệu Miên đem danh sách lễ vật năm Thiên Võ thứ tám giao cho Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi xem cái này trước."

Ngụy Chẩm Phong không có động tác, mà nhìn chằm chằm vào danh sách lễ vật được Triệu Miên cầm chặt trong tay.

Hai người trong lòng biết rõ, nếu trong danh sách lễ vật thật sự có manh mối quan trọng, rất có thể chính là của hôn lễ vào năm Tả Hi thứ nhất. Bởi vì khi Vạn Hoa Mộng xin Thái hậu Đông Lăng ban thưởng cho gã, cũng là năm Tả Hi thứ nhất.

Ngụy Chẩm Phong nhìn thấu tâm tư nhỏ của Triệu Miên, Triệu Miên muốn trở thành người biết manh mối trước, sau đó căn cứ vào nội dung manh mối quyết định có nên chia sẻ tin tức cho y hay không. Nhưng hai người cách nhau gần như vậy, nhất cử nhất động của Triệu Miên đều ở trước mắt hắn, có cần thiết không.

Triệu Miên sốt ruột nói: "Rốt cuộc ngươi có xem hay không? Ta cứ mãi giơ tay lên rất mệt."

Ngụy Chẩm Phong lúc này mới nhận lấy danh sách lễ vật: "Ngươi kiều khí (yếu đuối, mong manh, nhõng nhẽo) quá đấy."

Triệu Miên có chuyện giấu trong lòng, tự động xem nhẹ hành vi đại bất kính của Ngụy Chẩm Phong đối với hắn. Hắn đứng đối mặt với Ngụy Chẩm Phong mở ra danh sách lễ vật vào năm Tả Hi thứ nhất, mượn ánh sáng tờ mờ ở rìa ngoài, nhanh chóng đọc sách.

Khi đó Cổ Hòe thân ở vị trí cao, lại là đại nho nổi danh cả nước, con trai ông ta cưới vợ tổ chức hôn lễ, tám chín phần mười quan lại ở kinh thành Đông Lăng đều đến tặng đại lễ, cùng với những môn sinh còn chưa nhập sĩ của ông ta, một xấp danh sách lễ vật thật dày, trên mỗi trang đều viết đầy tên.

Triệu Miên nhìn thấy không ít cái tên hắn nghe nhiều quen tai. Mười sáu năm trước bọn họ còn là học trò của Giả Hoè, mười sáu năm sau đã là trọng thần không thể thiếu trong triều đình Đông Lăng.

Môn sinh của Giả Hòe có thể nói là trải rộng khắp Kinh Đô, nếu bọn họ đều nguyện ý đi theo Giả Hòe tiến hành buộc tội Vạn Hoa Mộng, sóng gió ngày 12 tháng 10 chỉ sợ sẽ lớn hơn hắn tưởng tượng.

Đột nhiên, một cái tên bất ngờ đập vào trong tầm mắt Triệu Miên, con ngươi trong mắt hắn hơi phóng đại, nhưng trong thời gian rất ngắn khôi phục như thường, tựa như không nhìn thấy gì cả.

Chỉ là ở nơi tối tăm không có ánh đèn dầu chiếu tới, khóe môi chàng thiếu niên không khống chế được, từng chút từng chút cong lên.

Triệu Miên bất động thanh sắc dùng dư quang liếc nhìn Ngụy Chẩm Phong, thấy đối phương không chút lo lắng xem danh sách lễ vật, quyết đoán đá vào chiếc ghế dài dưới chân.

Khi chiếc ghế dài phát ra âm thanh, hắn nhanh chóng xé một trang giấy từ trong danh sách lễ vật.

Ngụy Chẩm Phong từ danh sách lễ vật của năm thứ tám Thiên Võ ngước mắt lên nhìn sang: "Sao thế?"

Triệu Miên bình tĩnh giấu tờ giấy trong tay áo: "Không có việc gì, lại không cẩn thận đụng trúng mà thôi."

Ngụy Chẩm Phong dường như tin, cúi đầu tiếp tục xem danh sách lễ vật.

Triệu Miên cho rằng mình đã lừa gạt được Ngụy Chẩm Phong, đang định thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Ngụy Chẩm Phong nói: "Cho nên, vừa rồi ngươi cố tình giả bộ vụng về? Đã đụng một lần, đụng thêm lần nữa ta sẽ không quan tâm sao?"

Triệu Miên ngẩn người, giả vờ bình tĩnh: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Ngụy Chẩm Phong khép lại danh sách lễ vật trên tay tùy ý ném lên bàn: "Đừng giả vờ, sắc mặt của ngươi đã bán đứng ngươi." Y từng bước từng bước tiến tới gần Triệu Miên, đi vào trong quầng sáng nhỏ yếu ớt, giống như một con dã thú đi kiếm ăn đêm khuya, "Ngươi chắc chắn đãphát hiện ra điều gì đó."

Bốn phía toàn là những hố đen, chỉ có một khoảnh nhỏ giữa hai người là sáng, hắt lên khuôn mặt hoàn toàn khác nhau của bọn họ.

Triệu Miên bị bao trùm dưới bóng người cao lớn của Ngụy Chẩm Phong, ánh mắt nhìn thẳng chỉ có thể thấy yết hầu nhô lên của Ngụy Chẩm Phong. Hắn ném danh sách lễ vật của năm Tả Hi thứ nhất về phía ngực Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi không tin ta, tự mình xem là được."

Ngụy Chẩm Phong không đưa tay ra, để mặc cho danh sách lễ vật đụng vào ngực mình rồi rơi trên mặt đất. Y từ trên cao nhìn xuống Triệu Miên, cười nói: "Không phải chứ, ngươi sao có thể không phúc hậu như vậy nha, đã nói cùng nhau đi tìm manh mối, còn là ta mời ngươi, ngươi có phát hiện sao có thể nuốt trọn một mình? Ta không muốn cãi nhau với ngươi, Tiêu công tử."

Ngụy Chẩm Phong trông như đang nói đạo lý với tâm trạng rất tốt, nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có, điều này làm cho Triệu Miên theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, tay trái nhịn không được thăm dò bên hông, nơi đó cắm chủy thủ Ngụy Chẩm Phong đưa hắn để phòng thân.

"Ta cũng không muốn lục soát thân thể của ngươi." Ánh mắt Ngụy Chẩm Phong nhàn nhạt lướt tới: "Để ngươi quỳ một lần ngươi đã muốn chết muốn sống, nếu thật sự chỗ nào cũng bị tên da đen xấu xí như ta chạm vào, chắc ngươi sẽ thật sự đuổi giết ta cả đời ấy nhỉ."

Triệu Miên mặt mày lạnh như băng, mặc dù bị người ta vây lấy uy hiếp nhưng vẫn vênh váo ra oai như trước, vẻ ngạo mạn không giảm: "Ngươi biết là tốt rồi."

"Đừng náo loạn, vì thế" Ngụy Chẩm Phong vươn tay ra trước mắt Triệu Miên, "Đưa ra đi, ngươi đó."

Triệu Miên rũ mắt nhìn lòng bàn tay Ngụy Chẩm Phong mở ra, hàng mi dài khẽ run lên khó phát hiện.

Ngụy Chẩm Phong không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi.

Trầm mặc một lúc lâu, Triệu Miên nhắm mắt lại, cực kỳ không tình nguyện từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy bị xé, ngoài miệng lại nói đến chuyện không liên quan: "Người Bắc Uyên các ngươi thật đúng là thích dùng các câu nói kiểu tu từ đảo ngược."

Tờ giấy bị Triệu Miên vo thành một cục, lúc Ngụy Chẩm Phong cầm lấy thì lơ đãng đụng phải tay Triệu Miên, bất ngờ phát hiện đầu ngón tay Triệu Miên hơi ướt.

Tiểu thiếu gia vậy mà khẩn trương như thế? Rõ ràng bề ngoài còn vững như núi Thái Sơn, nhìn không ra một chút khác thường.

Thực sự biết diễn nha.

Ngụy Chẩm Phong mở cục giấy ra trước mặt Triệu Miên. Mỗi trang trên danh sách quà tặng có ba cột, theo thứ tự là thân phận của khách, tên và quà tặng của họ.

Từ cột đầu tiên quét xuống, hầu như tất cả đều là quan viên của Đông Lăng, ngoại trừ chức quan cuối cùng có chữ "Nam": Thái Phó của Thái tử Nam Tĩnh, Dung Đường, tặng một số sách cổ.

Thái phó của Thái tử, cũng là lão sư của Thái tử.

Mà dòng tiếp theo của Thái phó Thái tử Nam Tĩnh, rõ ràng viết tên Vạn Hoa Mộng:

Quốc sư, Vạn Hoa Mộng, tặng một bình Bảo Tâm Đan ngàn năm.

Vạn Hoa Mộng quả nhiên ở Tương Viên dự hôn lễ vào năm đó, về phần người kia......

Ngụy Chẩm Phong ngước mắt nhìn về phía Triệu Miên: "Lão sư của ngươi mười sáu năm trước đã tới Đông Lăng?"

Triệu Miên từ chối cho ý kiến.

Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Ông ấy đến Đông Lăng làm gì."

"Làm sao ta biết được." Triệu Miên bình tĩnh nói, "Lão sư là một Thám hoa, văn chương nổi bật, kinh tài tuyệt diễm. Mà Giả Hoè là đại sư văn đàn Đông Lăng, nếu hai người có quan hệ cá nhân về mặt học thuật, cũng là hợp tình hợp lý."

Lời giải thích này có vẻ hợp lý. Nam Tĩnh chuộng văn, thường có người đi du học bốn phương, Thái phó của Thái tử đi sứ Đông Lăng cũng không kỳ quái.

Nhưng Ngụy Chẩm Phong vẫn cảm thấy không thích hợp: "Nếu chỉ là như thế, tại sao ngươi phải giấu diếm không cho ta xem?"

Triệu Miên thẳng thắn hỏi ngược lại: "Chuyện của Nam Tĩnh ta, tại sao phải cho một người ngoài như ngươi xem?"

Ngụy Chẩm Phong nghẹn họng, nhất thời không tìm được lời thích hợp để phản bác.

Triệu Miên cho y một bậc thang: "Nếu ngươi tò mò, ta có thể soạn một bức thư, hỏi lão sư năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Ngụy Chẩm Phong thuận thế thỏa hiệp: "Được rồi."

Hai người tiếp tục điều tra, dầu trong đèn cháy cạn cũng không tìm được manh mối nào khác. Lúc này đã qua giờ Sửu, nếu không đi trời sẽ sáng.

Ngụy Chẩm Phong ngáp một cái đi ra ngoài: "Hôm nay chỉ tới đây thôi, cáo từ."

Triệu Miên kêu lên: "Khoan đã."

"Thế nào, ngươi muốn ta đưa về à, ta rất buồn ngủ."

"Không cần, ta nhớ đường." Triệu Miên dừng lại một lát, dường như không yên lòng nói: "Ta chỉ là đột nhiên nhớ tới, hình như ta chưa từng hỏi ngươi, Phụ Tuyết Lâu của các ngươi từ Bắc Uyên xa xôi chạy đến Đông Lăng, rốt cuộc là vì cái gì."

Ngụy Chẩm Phong dừng bước, cân nhắc vì sao Triệu Miên lại hỏi y chuyện này. Hắn không giấu giếm, y cũng không cần phải giấu giếm: "Ta đang tìm một thứ."

Triệu Miên hỏi: "Thứ gì."

Ngụy Chẩm Phong liền cười: "Ngươi đến Đông Lăng tìm cái gì, thì ta đến Đông Lăng tìm cái đó." Nói xong liền mở cửa, "Đi đây."

Triệu Miên nhìn theo Ngụy Chẩm Phong rời đi, cho đến khi bóng lưng đối phương bị bóng tối nuốt chửng, mới rũ người, thở phào nhẹ nhõm.

Hắn chậm rãi mở lòng bàn tay ra, lặng lẽ nằm trên đó là manh mối vừa nãy Ngụy Chẩm Phong muốn ép hỏi hắn.

Lúc đó, hắn đã xé tổng cộng hai trang trong danh sách lễ vật. Mà Ngụy Chẩm Phong, chỉ lấy đi một tấm trong đó.

Tấm còn lại trên tay hắn mới là tin tức chân chính hữu dụng.
— QUẢNG CÁO —