Tại sao Mai Ngâm Xu được sủng ái là chủ đề được thảo luận ở hậu cung Bắc Uyên trong suốt hai mươi năm.
Mười năm đầu, mọi người cho rằng mọi nguyên nhân đều là do dung mạo tuyệt đẹp của bà. Mười năm tiếp theo, tuổi tác của bà dần lớn lên, vị trí đệ nhất mỹ nhân trong hậu cung bị các phi tần trẻ tuổi uy hiếp, nhưng Thánh thượng vẫn sủng ái bà như ngày đầu. Lúc này mọi người đều nói, bà là vì sinh ra Nhị hoàng tử nên mới được mẫu bằng tử quý (mẹ quý nhờ con).
Lúc đầu, ngay cả bản thân Mai Ngâm Xu cũng không biết Thánh thượng thích gì ở bà.
Lúc mới vào cung, bà cũng không phải là thông minh, thậm chí có chút ngốc nghếch. Để cứu gia đình mẹ đẻ khỏi bị tội lưu đày, bà cũng từng vụng về tranh sủng. Thánh thượng liếc một cái là có thể nhìn ra những chiêu trò nhỏ vụng về đó, nhưng Thánh thượng chưa bao giờ trừng phạt bà, chỉ tủm tỉm cười nhạo bà.
Sau khi được sủng ái, bà đương nhiên trở thành cái gai trong mắt các phi tần khác ở hậu cung, những âm mưu và cạm bẫy nối tiếp nhau khiến bà sợ hãi. May mắn Thánh thượng luôn đứng về phía bà, kiên nhẫn giúp bà phân tích động cơ, tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau, dạy bà cách chống trả, và thậm chí còn hỏi đùa bà có muốn hãmhại kẻ khác một chút không.
Bà cũng yêu thích Thánh thượng, rất yêu thích. Thánh thượng phong lưu tuấn lãng, che chở bà, cưng chiều bà, bà không khống chế được trái tim mình. Nhưng bà không muốn hại người khác, bà chỉ muốn bảo vệ tốt bản thân, bảo vệ tốt người nhà.
Dưới sự dạy dỗ của Thánh thượng, bà càng ngày càng thông minh hơn, đứa con bà sinh ra cho Thánh Thượng cũng thông minh hơn nhiều so với các hoàng tử công chúa khác, nhưng bà càng lúc càng không dám thông minh, cũng không dám yêu thích và ỷ lại vào Thánh thượng như trước đây nữa.
Bởi vì bà càng thông minh, thì dường như bà càng cảm thấy không hiểu được nam tử bên gối. Đôi khi, nhớ lại câu nói nào đó Thánh thượng từng nói trong quá khứ, lúc đó bà nghe không hiểu, nhưng bây giờ có thể khiến bà toát mồ hôi lạnh.
Bà dần dần hiểu ra, làm sủng phi của Thiên tử, bà không thể không thông minh, càng không thể quá thông minh.
Trước mặt Thánh thượng, suốt hai mươi năm nay bà ngày nào cũng thận trọng, luôn nói lời phù hợp, làm việc phù hợp vào thời điểm phù hợp, không thể được sủng mà kiêu, cũng không được tự hạ thấp chính mình.
Bà không thể thất sủng. Vì nhà mẹ đẻ, càng là vì con trai của bà. Một khi bà thất sủng, bị nhốt trong lãnh cung, sẽ rất khó gặp được con của mình. Điều quan trọng hơn là, con trai của bà xuất sắc như thế, bản lĩnh như thế, y nhất định phải có một mẫu phi thể diện.
Lần cuối cùng thị tẩm, bà vẫn thận trọng như mọi khi. Thánh thượng nói Chẩm Phong đã lập công lớn trên chiến trường Tây Hạ, hỏi bà muốn ban thưởng cái gì, câu trả lời của bà không soi ra điểm sai sót gì.
Bà nhắm mắt nằm trên long sàng, nghe thấy tiếng thở chìm vào giấc ngủ của Thánh thượng, sợi dây căng thẳng trong lòng bà nhẹ nhàng thả lỏng, để cho cơn buồn ngủ xâm chiếm bản thân.
Không biết qua bao lâu, bà mơ hồ cảm thấy đèn trong tẩm cung đã được thắp sáng. Bà mở mắt ra, phát hiện nam nhân bên gối đã biến mất từ lúc nào. Bà nhìn xung quanh, thấy Thánh thượng đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía bà, bất động.
Bà vừa định mở miệng, Thánh thượng chợt cười thành tiếng, tiếng cười âm lãnh thấu xương, như muốn kéo người ta xuống địa ngục.
Thánh thượng chưa bao giờ cười như vậy ở trước mặt bà, bà chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, tựa như thân thể không phải đang ngủ trên long sàng, mà là một mũi tên lạnh lẽo có thể xuyên qua cơ thể bà bất cứ lúc nào.
Bà nên làm gì bây giờ, bà có nên phát ra tiếng động báo hiệu mình đã tỉnh giấc hay không? Nhưng bản năng mách bảo bà, giờ không phải là lúc bà có thể thức dậy —— Bà nhất định phải ngủ.
Nam nhân càng cười, tiếng cười càng khàn đi. Đột nhiên, tiếng cười ngừng lại, nam nhân im lặng một lát, từ từ xoay người lại, chuyển ánh mắt về phía long sàng.
Cho dù đang nhắm mắt, bà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Thánh thượng đang nhìn lên người mình, như thể đang kiểm tra con vật cưng được một tay mình dạy dỗ trưởng thành, có thể giữ lại cũng có thể vứt bỏ.
Giữ lại có thể mang đến cho ông ấy rất nhiều lạc thú, nhưng không ai có thể đảm bảo, sẽ không có một ngàycắn ngược lại ông ấy một cái. Nhưng vứt bỏ, thì lại có chút đáng tiếc.
Không thể cử động, bà tự cảnh báo mình, bà không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì cả.
Nhưng bà có thể đánh lừa được đôi mắt của nam nhân này sao?
Thức và ngủ, sống và chết, tất cả chỉ ở trong một tích tắc.
Nam nhân từng bước từng bước đi về phía bà, đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống bà. Bà nghĩ đến ngày xưa, trong hậu cung bất kỳ ai phạm tội khi quân, đều sẽ bị Thánh thượng nhìn thấu. Bà là người được Thánh thượng dạy dỗ ra, bà không cảm thấy mình có thể ngoại lệ.
Thay vì gieo mầm mống nghi ngờ vào lòng Thánh thượng, không bằng bà..... ăn ngay nói thật.
Vì vậy, bà cắn răng, mở mắt ra dưới ánh mắt chăm chú của nam nhân: "Thánh thượng?"
Giọng điệu của nam nhân không khác gì thường ngày: "Xu nhi tỉnh giấc khi nào?"
"Thần thiếp vừa mới tỉnh giấc không lâu, nhìn thấy Thánh thượng đứng một mình bên cửa sổ, không dám lên tiếng quấy rầy." Bà cố gắng bình tĩnh nói ra sự thật, "Thánh thượng không ngủ được sao?"
Nam nhân rũ mắt xuống nhìn bà, khẽ mỉm cười: "Nghĩ đến một vài chuyện trước đây mà thôi."
Nam nhân lại lên giường, dịu dàng ôm bà vào lòng từ phía sau: "Xu nhi, nàng đang run rẩy."
Bà chợt mở to mắt ra. Bà đã kiểm soát biểu cảm của mình rất tốt, nhưng không thể nào xóa bỏ nỗi sợ hãi nam nhân này ở trong lòng bà.
"Nàng đang sợ cái gì vậy." Nam nhân nhẹ giọng hỏi, "Trước đây nàng chưa từng sợ hãi như vậy."
"Thần thiếp...... không có."
Bà ấy không nghe thấy gì cả, bà cũng đã nói sự thật, nhưng tại sao lại có kết quả thế này?
Lúc bà bị chất độc giày vò đau đớn đến nỗi không muốn sống, cuối cùng bà mới hiểu ra được.
Không phải bà đã lựa chọn sai. Cho dù bà chọn thế nào, kết quả vẫn giống nhau.
Bà không chết vào đêm đó, chứng tỏ Thánh thượng từng có nghi ngờ, từng có do dự, ông ấy vẫn đang suy xét.
Lúc đó, ông ấy đã biết kế hoạch muốn đầu độc bà chết của Hoàng hậu.
Nam nhân này nhìn rõ mồn một mọi chuyện trong hậu cung, những cuộc minh tranh ám đấu của đám phi tần trong mắt ông ấy chỉ là một vở kịch hoặc thú vị hoặc nhàm chán. Mỗi một phi tần, kể cả Hoàng hậu, bên cạnh đều có người của ông ấy, ông ấy làm sao có thể không biết ý đồ hạ độc của Hoàng hậu.
Ngăn cản hay mặc kệ, đều là tùy ông ấy.
Ông ấy có lẽ cảm thấy rằng sự ngu ngốc của Hoàng hậu đến thật đúng lúc, vừa vặn ra quyết định thay ông ấy.
Suy cho cùng là Quý phi được sủng ái nhiều năm, muốn ông ấy tự mình hạ lệnh cũng ít nhiều có chút không nỡ. Cho nên, để bà chết trong tay Hoàng hậu, dễ dàng đổi cho ông ấy một sự..... yên ổn trong lòng.
...........
Từ bức di thư của Mai quý phi, Triệu Miên đại khái hiểu được chân tướng sự việc.
Đêm đó Mai quý phi thị tẩm xong trở về cung, mơ hồ có dự cảm không tốt, nên mới viết bức di thư này. Nếu bản thân mình thực sự gặp bất trắc gì, thì Ngụy Chẩm Phong có quyền biết chân tướng.
Triệu Miên im lặng đứng bên cạnh Ngụy Chẩm Phong.
Hắn nhìn những giọt nước mắt của chàng thiếu niên rơi xuống chiếc phong bì có ghi tên mình trên đó, một giọt rồi lại một giọt, giống như đang đập vào trái tim hắn.
Sau khi trưởng thành, hắn chưa từng khóc nữa. Cho dù là lần đầu tiên giải cổ cùng với Ngụy Chẩm Phong, hắn đau đến nỗi vành mắt đỏ hoe, nhưng vẫn không để nước mắt rơi.
Nhưng Ngụy Chẩm Phong đang khóc.
Ngụy Chẩm Phong cao hơn hắn, thân thủ giỏi hơn hắn, trải qua sinh tử nhiều hơn hắn.
Ngụy Chẩm Phong xưa nay không phải yếu đuối, nhưng y lại để nước mắt chảy ra như thế.
Chắc hẳn y khó chịu biết chừng nào.
Triệu Miên không biết nên đối mặt với Nguỵ Chẩm Phong như thế nào. Hắn từ nhỏ đọc sách ngâm thơ, giỏi nói chuyện, hắn có cả trăm cách để chế nhạo Ngụy Chẩm Phong, nhưng không thể tìm ra được một câu nói nào có thể an ủi Ngụy Chẩm Phong.
Trên đời này không có một câu nói nào, có thể an ủi được một người vừa mới biết tin mẫu thân vì sự nghi ngờ của phụ thân mà phải chết.
Hắn chỉ có thể bước tới trước mặt Ngụy Chẩm Phong, chủ động vùi mặt vào bờ vai của chàng thiếu niên.