Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 70: Bài Học Lần Trước Ở Địa Cung Không Khiến Ngươi Nhớ Lâu À?



Thái tử Điện hạ bị một nam tử không rõ lai lịch bịt mắt bụm miệng trong địa bàn của mình, mà thị vệ Đông Cung lại không hề có phản ứng gì, xem ra người nào đó đã sử dụng ngọc bài của Đông cung rất thuận tay nha.

Triệu Miên không nhìn thấy được gì, khứu giác dường như trở nên nhạy bén hơn. Hắn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người thích khách, là mùi hương thanh mát chỉ có khi vừa mới tắm không lâu, còn dùng huân hương mà hắn thường dùng.

Thích khách này có phần quá kiêu ngạo.

Triệu Miên nghe thấy thích khách nói "Ôm chặt ta", sau đó cảm giác đối phương thi triển khinh công nhảy lên khỏi mặt đất, phần đuôi của miếng vải đen quấn quanh mắt hắn tung bay trong không trung.

Triệu Miên không biết thích khách muốn bắt cóc hắn đến nơi nào, tốt nhất đừng ra khỏi Đông Cung, không thể để người ngoài nhìn thấy bộ dạng này của hắn. May mà thích khách đã nhanh chóng hạ xuống đất, bọn hắn chắc hẳn vẫn còn trong phạm vi của Đông Cung. Tiếp đó, thích khách nhấc một chân lên đá tung cánh cửa, ẵm hắn đi vào.

Triệu Miên được đặt xuống, cảm giác bên dưới người có chút xa lạ, không phải chiếc giường lớn bằng gỗ đàn hương mà hắn ngủ. Hắn hơi không hài lòng, nói: "Đừng ở đây......"

Thích khách ở phía trên hắn cười: "Thái tử Điện hạ có phải đã quên mình đang ở trong tình cảnh gì rồi phải không, đã sắp bị một nam nhân xa lạ cưỡng d*m rồi, còn có tâm trạng nhàn nhã chọn địa điểm ư?"

Hai từ "cưỡng d*m" khiến Triệu Miên chợt cảm thấy xấu hổ. Vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện, nhưng lại làm cho hắn có cảm giác như bị ép buộc để người ta chơi đùa vậy.

Thái tử Điện hạ không phục. Hắn là thân phận gì, cho dù bị "cướp sắc", hắn cũng không thể để mặc cho đối phương hoàn toàn kiểm soát tình thế.

"Tự ý xông vào Đông Cung có ý đồ quấy rối Thái tử......" Triệu Miên ha một tiếng cười khẩy, "Ngươi có biết kết cục của ngươi sẽ là gì không."

Triệu Miên bị một tấm vải đen bịt mắt, mặc dù trong lòng biết rõ mình sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng mảng tối trước mắt vẫn khiến hắn sinh ra một cảm giác không an toàn mơ hồ. Hắn cố gắng bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, đôi môi hơi hé mở, cảm nhận được tầm mắt của thích khách rơi trên người mình, hắn lại thực sự có ảo giác rằng mình sắp bị cưỡng d*m.

Dưới ánh nến lay động, Thái tử Điện hạ trông giống như một con búp bê tinh xảo và hoang mang.

"Kết cục à... Để ta nghĩ xem nào, cùng lắm chỉ là chết thôi đúng không?" Thích khách thưởng thức đủ rồi, mới phủ người lên, dán sát vào hắn, "Không còn cách nào, ai biểu Thái tử Điện hạ quá đẹp, nếu ta có thể ngủ được một lần, sau đó chết cũng không hối tiếc."

Triệu Miên thầm nghĩ ngươi đã ngủ mười lần rồi, nếu chết thì không biết đã chết bao nhiêu lần từ đời nào.

Thích khách bắt đầu cởi từng món từng món trang phục của hắn.

Thượng Kinh Nam Tĩnh vào tháng 4 đã mang hương vị đầu hè, vận động mạnh một chút cũng sẽ đổ mồ hôi. Mười lần lên giường trước của Triệu Miên đều là vào mùa thu đông, mặc hoa phục hết lớp này đến lớp khác, cởi ra khá phiền phức. Nhưng hôm nay thường phục của hắn chỉ có hai món mỏng manh, trong nháy mắt đã bị thích khách lột sạch sẽ.

Vừa nghĩ đến bộ dạng không một mảnh vải của mình hoàn toàn bày ra trước mắt thích khách, mà hắn lại không nhìn thấy cái gì, hắn thực ra không thấy lạnh, nhưng thân thể đang run rẩy không thể kềm chế. Hắn không biết thích khách sẽ lộ ra vẻ mặt thế nào khi nhìn thấy hắn như vậy, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương càng lúc càng gấp.

"Điện hạ không thử vùng vẫy cầu cứu một chút hay sao." Thích khách thấp giọng nói, "Nói không chừng sẽ có người tới cứu ngươi."

"Không cần thiết." Triệu Miên vênh váo bắt nạt người ta, nói: "Vừa khéo Cô có hứng thú, nếu ngươi có thể phục vụ tốt cho Cô, biết đâu Cô sẽ đại phát từ bi tha cho ngươi một mạng."

"Lợi hại lợi hại." Thích khách bật cười lớn: "Thái tử Điện hạ muốn ta phục vụ ngài như thế nào."

Triệu Miên giả vờ bình tĩnh giang rộng đôi chân dài: "Li3m."

Gió đêm dịu dàng ấm áp, bóng cây chuối xanh mướt, thỉnh thoảng có tiếng ve kêu.

Nửa canh giờ sau, Triệu Miên đã là toàn thân nóng mướt mồ hôi, nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, mơ mơ màng màng đưa tay ra đòi ôm: "Còn muốn."

Hắn không nhìn thấy, đưa tay ra chỉ có thể dựa vào cảm giác, duỗi hồi lâu cũng không ôm được cái gì. Hắn nghe thấy tiếng cười quen thuộc, sau đó tấm vải đen được tháo xuống, ánh sáng lại xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.

Ánh nến trong phòng không tính là chói mắt, nhưng hắn vẫn phải thích ứng một lúc rồi mới từ từ mở mắt ra được. Trong tầng tầng vầng sáng, cuối cùng hắn cũng thấy rõ được gương mặt thật của "thích khách".

Ngụy Chẩm Phong còn thật sự cải trang thành một "thích khách", một thân màu đen, tóc dài buộc cao, nửa thân trên chỉnh tề ngay ngắn, nửa thân dưới chỉ là vén tà áo lên, ngược lại rất phù hợp với tình cảnh hiện tại, đối với thích khách mà nói thời gian gấp gáp, y không có thời gian để cởi quần áo.

"Ta là đang cướp sắc đó Triệu Miên," Ngụy Chẩm Phong cười điên cuồng, "Sự hưởng thụ này của ngươi thực sự khiến ta rất là mất mặt."

Triệu Miên bất mãn vì Ngụy Chẩm Phong mặc nhiều quần áo hơn mình, bởi vì như thế khiến hắn càng phóng đãng hơn: "Vậy ngươi còn muốn làm không?"

Ngụy Chẩm Phong ôm hắn lên: "Muốn."

Ba tháng xa cách, một lần thì còn xa mới có thể thoả mãn bọn hắn.

Tình cảm đến lúc nồng đậm, Triệu Miên đột nhiên ra lệnh: "Gọi ta."

Ngụy Chẩm Phong nhướng mày: "Điện hạ?"

Thái tử Điện hạ khẽ cau mày: "Không phải như vậy, gọi tên của ta."

Ngụy Chẩm Phong nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời vừa dịu dàng vừa nồng nhiệt. Y nghiêm túc đàng hoàng gọi hắn một tiếng: "Triệu Miên."

Vẫn là không đúng.

Triệu Miên cắn mạnh một cái vào vai Ngụy Chẩm Phong, rót những cảm xúc không thể kiềm nén được qua kẽ răng, phát ti3t toàn bộ ra ngoài.

Ngụy Chẩm Phong đau đến nỗi phát ra tiếng rên, nhưng không tránh né hắn: "Nhẹ một chút, ngươi cắn ta chảy máu rồi."

"Đáng đời." Thái tử Điện hạ muốn trở nên mạnh mẽ nhưng lại không thể cưỡng lại được khoái cảm mà Ngụy Chẩm Phong mang lại cho hắn, làm cho giọng nói của hắn vừa h@m muốn vừa lạnh lùng: "Sao ngươi có thể khiến ta nhớ ngươi đến vậy......"

Ngụy Chẩm Phong sững người, trong ngực dâng lên một cơn chua xót, lại mong chờ nghe được nhiều lời chân thật hơn. Y dỗ dành hỏi: "Nhớ ta đến mức nào?"

"Mặc quần áo đẹp sẽ nghĩ nếu ngươi có thể nhìn thấy thì tốt rồi." Triệu Miên khẽ thở hổn hển, "Trước khi đi ngủ cũng sẽ nghĩ nếu ngươi ở bên cạnh thì tốt biết bao, như vậy ta sẽ có thể khoe với ngươi cái giường rất xa hoa của ta....."

"Vậy lúc làm chính sự có nhớ đến ta không." Ngụy Chẩm Phong được một tấc tiến một thước, "Ví dụ lúc lên triều, hoặc khi nghị chính với các đại thần?"

Triệu Miên do dự nói: "Vậy thì không có, trừ khi xử lý những việc liên quan đến Bắc Uyên..... ưm....."

Ngụy Chẩm Phong cười: "Không hổ là Thái tử Điện hạ mà bốn vương yêu thích nhất."

Triệu Miên tâm tâm niệm niệm muốn khoe chiếc giường của mình với Ngụy Chẩm Phong, nhưng đến khi hắn được bế về tẩm cung của mình, thì hắn đã sớm ngủ thiếp đi.

Nguỵ Chẩm Phong là người đầu tiên đến Đông Cung vào tối muộn và sáng sớm, thành công biến "正正" trên sổ ghi chép của Triệu Miên thành "正正正". Tiếp theo, y còn có thời gian mười ngày để tiếp tục bổ sung vào sổ ghi chép.

Ngụy Chẩm Phong tiếp tục ở tạm Đông Cung. Đây là lần thứ ba y ở lại hoàng cung Nam Tĩnh, hai lần trước y gần như không đặt chân vào Đông Cung, đến tận hôm nay y mới nhận ra mình bỏ lỡ cảnh sắc đẹp cỡ nào. Lúc nhỏ thế mà y chỉ lo ăn uống chơi đùa cùng với Triệu Lâm mà không để ý nhiều đến Thái tử Điện hạ, y mù hay sao?

Ngụy Chẩm Phong không khỏi cảm thán với Triệu Miên: "Ngươi nói xem, nếu ta lúc mười hai tuổi đã phát hiện ra ngươi đáng yêu thế nào, thì liệu chúng ta có thể ở bên nhau từ sớm không?"

Triệu Miên nói mà không hề suy nghĩ: "Không thể."

Ngụy Chẩm Phong tò mò hỏi: "Tại sao?"

Triệu Miên nói: "Bởi vì phụ hoàng của ta không cho phép ta lên giường với người khác trước khi mười tám tuổi."

Ngụy Chẩm Phong: "...... Ồ."

"Bây giờ cũng không muộn." Triệu Miên tính toán, "Mỗi ba tháng một lần, một năm bốn lần, giả sử chúng ta có thể sống đến sáu mươi tuổi, chúng ta còn có thể gặp nhau một trăm sáu mươi lần."

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Sáu mươi tuổi thôi á? Ngươi ít gì cũng phải tính đến tám mươi tuổi chứ."

Triệu Miên nói: "Già quá thì chạy không nổi."

Ngụy Chẩm Phong trầm tư suy nghĩ: "Có lý, phải nghĩ biện pháp."

"Ngươi có thể hỏi Bạch Du một chút về đạo dưỡng sinh." Triệu Miên nói, "Nếu ngươi chăm sóc giữ gìn tốt, nói không chừng sáu mươi tuổi vẫn có thể ra roi thúc ngựa giữa nam bắc."

"Ý ta là nghĩ cách kết thúc chuyện yêu xa chết tiệt này, quá tra tấn người ta," Ngụy Chẩm Phong thở dài một hơi, "Ta dường như có chút không thể chịu đựng nổi."

Triệu Miên không cho là đúng: "Vậy sao," Thái tử Điện hạ cả đời hiếu thắng tỏ ra thờ ơ nói, "Ta ngược lại cảm thấy vẫn còn có thể chịu được. Hàng ngày công việc rất nhiều, ba tháng chớp mắt trôi qua, ta vẫn luôn khá bình tĩnh."

Ngụy Chẩm Phong tức quá hoá cười, nhéo nhéo mặt Thái tử Điện hạ: "Ngươi cũng thật là, chỉ có ở trên giường mới mềm miệng thôi."

***

Thái tử Điện hạ điên cuồng với vai trò chủ nhà ở Đông Cung. Vô số sơn hào hải vị, tơ lụa sa tanh cùng với kỳ trân dị bảo đưa đến trước mặt tiểu Vương gia ào ào như nước, tiểu Vương gia hoàn toàn triệt để trải nghiệm được cái gọi là ba ngàn sủng ái nằm hết trên một người.

Ngụy Chẩm Phong được "nâng niu" ở Đông Cung, chuyện quan trọng nhất là thị tẩm. Triệu Miên ra lệnh cho người hầu dựa theo kích thước của Ngụy Chẩm Phong may mười bộ hoa phục kiểu dáng khác nhau, Ngụy Chẩm Phong mỗi ngày mặc không trùng lắp, mà bộ này sang trọng hơn bộ kia, cũng nhờ gương mặt đẹp của tiểu Vương gia, nên bộ nào cũng có thể cân được.

Ngụy Chẩm Phong không thích quần áo rườm rà, nhưng Thái tử Điện hạ lại thích, y cũng cực kỳ vui vẻ mặc cho Thái tử Điện hạ xem. Dù sao Chu Hoài Nhượng và Bạch Ngọc đã bắt đầu lén lút gọi y là "Thái tử phi", y đương nhiên phải ghi nhớ bổn phận "dùng sắc phục vụ" của mình.

Triệu Miên làm những điều này, một mặt là vì hắn thích một người, đương nhiên muốn mang tất cả báu vật trên đời đến trước mặt người đó. Mặt khác, cũng là tâm tư so bì khoe khoang, thể hiện sự tôn quý của thân phận Thái tử Nam Tĩnh của hắn.

Tất nhiên, thứ mà hắn muốn khoe nhất chính là muội muội mới sinh, vừa trắng trẻo vừa ngoan ngoãn của hắn. Ngụy Chẩm Phong trước đây thường cười nhạo hắn không có muội muội, bây giờ không vả mặt thì còn đợi lúc nào nữa.

Triệu Miên chọn lúc cả phụ hoàng và phụ thân đều không có mặt, đưa Ngụy Chẩm Phong lén đến xem muội muội. Khi hai người đến, tiểu công chúa vừa tỉnh dậy, đang được trống bỏi trong tay nhũ nương chọc cho cười khanh khách. Vừa nhìn thấy ca ca, cô bé càng cười vui vẻ hơn, đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm quơ lung tung trong không khí.

Ngụy Chẩm Phong nhìn một hồi, khó hiểu: "Tại sao tiểu công chúa giống Triệu Lâm như vậy?"

Triệu Miên không muốn thừa nhận điều này: "..... Không thể nói lung tung."

"Nhưng vẫn rất đáng yêu." Ngụy Chẩm Phong cúi xuống bế công chúa nhỏ ra khỏi nôi, "Nào nào nào, để ca ca ẵm một chút."

Đây là lần đầu tiên Triệu Miên nhìn thấy Ngụy Chẩm Phong bế trẻ con. Hắn kinh ngạc phát hiện, động tác của Ngụy Chẩm Phong vô cùng thuần thục, muội muội trong vòng tay y vẫn hoạt động hăng hái, y cũng không ngại phiền mà dỗ dành, một hình ảnh năm tháng yên bình.

Ánh mắt Triệu Miên dịu lại: "Không ngờ ngươi còn khá rành chăm sóc trẻ con đấy."

"Đệ đệ muội muội của ta nhiều, trong hoàng cung thỉnh thoảng sẽ ẵm một chút, đám nhóc đa phần thường sẽ khiến người ta rất yêu thích." Ngụy Chẩm Phong làm mặt xấu với tiểu công chúa, thuận miệng nói: "Ta cũng muốn một đứa."

Triệu Miên sắc mặt chợt nóng lên, nghiêm giọng mắng: "Ngụy Chẩm Phong, ngươi nói lung tung cái gì vậy? Ngươi chán sống rồi phải không? Bài học lần trước ở địa cung không khiến ngươi nhớ lâu à?"

Ngụy Chẩm Phong nhất thời không phản ứng kịp trước nguyên nhân thay đổi sắc mặt của Triệu Miên: "Ngươi làm sao vậy?"

Triệu Miên ẵm tiểu công chúa về từ trong tay Ngụy Chẩm Phong, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Trả muội muội lại cho ta."

Ngụy Chẩm Phong sau đó mới hiểu ra, phụt cười lớn: "Ý ta là sau này có thể nhận con thừa tự, ngươi nghĩ đi đâu vậy —— Ta biết ngươi không thể sinh."

Triệu Miên lạnh lùng nói: "Ngươi nhớ thì tốt."
— QUẢNG CÁO —