Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 75: Nhìn, Chuyện, Tốt, Nguỵ, Chẩm, Phong, Làm, Đi



Triệu Miên không xa lạ gì với việc nam nhân mang thai và sinh con, suy cho cùng bản thân hắn chính là con của hai nam nhân. Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn không nghe hiểu hai từ "hỉ mạch" trong lời nói của Bạch Du, hoặc có thể là hắn nghe hiểu, nhưng đầu óc hoàn toàn không thể tiếp nhận.

Tai Triệu Miên ù đi, hắn nghe được chính mình đang hỏi: "Có ý gì."

Vẻ mặt Bạch Du trông gần như sắp phát ngốc: "Hỉ mạch, Điện hạ! Trong bụng ngài có một tiểu bảo bảo, hẳn là hơn hai tháng rồi!"

Triệu Miên vô thức cúi đầu nhìn xuống cái bụng nhỏ được bọc trong long bào của mình, ngơ ngác một lúc, đột nhiên đứng bật dậy, chất vấn: "Ngươi mắc bệnh điên gì vậy?"

Nhìn thấy Thái tử Điện hạ sắp sửa nổi cơn thịnh nộ, Bạch Du cũng không còn quan tâm gì khác, hoảng hốt lên, vội nói: "Điện hạ, bảo trọng thân thể, cẩn thận đừng để động thai khí."

Nghe thấy hai từ "thai khí", Triệu Miên cảm thấy một đạo sấm sét mùa hè từ trên trời giáng xuống, đánh cho hắn nghẹt thở một trận, trước mắt cũng tối sầm xuống.

Thai khí? Từ này làm sao có thể phát ra từ miệng Bạch Du?

Đời này của hắn thế mà sẽ liên quan đến hai từ "thai khí" ư??

Thái tử Điện hạ run rẩy muốn khuỵu xuống đột nhiên nhắm mắt lại, đầu ngón tay bám vào cạnh bàn trở nên trắng bệch: "...... Ngươi khẳng định?"

Bạch Du nhìn ra bảo bảo này không nằm trong dự liệu của Thái tử Điện hạ, không đành lòng nói: "Ta khẳng định."

Triệu Miên hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Làm sao Cô có được?"

"Làm sao Điện hạ có được, bản thân không biết hay sao?" Vẻ mặt Bạch Du một lời khó nói hết, Điện hạ lại có thể không biết chuyện này hay sao, "Ngài và tiểu Vương gia lên giường, y để lại trong cơ thể ngài nên có được."

Thái tử Điện hạ sắp tức chết rồi.

Đây là lúc nào rồi, Bạch Du nói chuyện lên giường còn có thể thẳng thắn như vậy.

"Cô không hỏi ngươi chuyện này." Triệu Miên không thể nhịn được nữa, mở mắt ra bùng nổ cơn giận, "Cô làm sao có thể có được? Cô lại chưa từng uống bí dược Đông Lăng gì đó!"

Bạch Du nhìn Thái tử Điện nổi giận đến đỏ bừng khóe mắt, vừa sốt ruột vừa đau lòng: "Có thể nào ngài vô tình sử dụng bí dược, nhưng bản thân không hay biết không?"

"Có thể sao." Triệu Miên giận dữ nghiêm giọng nói, "Nếu thật sự như vậy, các ngươi làm ăn kiểu gì?"

Cho dù hắn ở đâu, mọi thứ hắn đưa vào trong cơ thể đều sẽ được đám người Bạch Du kiểm tra, khả năng hắn uống phải bí dược sinh con dưới tình huống không hay biết là rất thấp.

Bạch Du khuyên giải an ủi: "Điện hạ trước hết đừng gấp, chuyện này thuộc hạ nhất định sẽ điều tra đến cùng, cầu xin Điện hạ hãy lấy quý thể làm trọng."

Điều tra? Điều tra cái gì, cho dù tra ra rõ ràng thì thế nào, đứa bé trong bụng hắn đã là kết cục được báo trước, sẽ không biến mất.

NHÌN, CHUYỆN, TỐT, NGUỴ, CHẨM, PHONG, LÀM, ĐI.

Triệu Miên lạnh lùng nói: "Tóm lại, nhất định phải có một người không tránh khỏi có liên quan đến chuyện này."

Bạch Du do dự một chút, nói: "Điện hạ ám chỉ cái gì?"

"Đều là lỗi của Ngụy Chẩm Phong." Dưới cơn lôi đình, Thái tử Điện hạ không còn quan tâm đ ến dáng vẻ gì nữa, nói năng không thèm lựa lời: "Ngược lại Cô muốn hỏi y một chút, y dựa vào cái gì làm lớn bụng của Cô. Người đâu —— Thẩm Bất Từ!"

Thẩm Bất Từ lập tức đi vào: "Điện hạ."

"Mang Ngụy Chẩm Phong đến đây cho Cô thẩm vấn."

Thẩm Bất Từ nói: "Điện hạ, Bắc Hằng Vương hiện giờ tung tích không rõ."

"Tung tích không rõ thì ngươi không thể đi tìm à?" Triệu Miên nghiến răng nghiến lợi nói, "Cô không quan tâm y hiện đang ở đâu, và đang làm chính sự liên quan đến đại cục gì, Cô muốn gặp y, ngươi cấp tốc đưa y đến đây, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Thẩm Bất Từ đi theo Thái tử Điện hạ đã lâu, sớm đã luyện được đôi mắt tinh tường: "Xin hỏi Điện hạ, ngài đang nói lời tức giận đúng không?"

"Nói nhảm," Triệu Miên lửa giận phừng phừng, "Tất nhiên là lời tức giận."

Ngụy Chẩm Phong đã nói trong lá thư cuối cùng, y chuẩn bị dùng thân phận giả mạo để đột nhập vào bên trong Thiên Khuyết Giáo. Để không bại lộ thân phận, trước khi mọi việc thành công sợ rằng y sẽ không có thời gian để viết thư cho hắn.

Bắc Uyên Anh Vương là một mắt xích không thể thiếu trong kế hoạch đoạt ngôi của Nguỵ Chẩm Phong, có thể tìm ra đích tử của ông ta để lôi kéo ông ta về phe mình hay không là điều cực kỳ quan trọng.

Vào lúc này tuyệt đối không thể gây cản trở cho Ngụy Chẩm Phong.

Thẩm Bất Từ gật đầu: "Vậy thuộc hạ lui xuống trước?"

Triệu Miên bực bội vẫy vẫy tay: "Lui."

Sau khi Thẩm Bất Từ rời đi, Bạch Du thử hỏi dò: "Điện hạ, chuyện này...... có cần thông báo cho Bệ hạ và Thừa tướng không?"

Trong lòng Triệu Miên rối thành một nùi, căn bản không cách nào suy nghĩ một cách lý trí. Hắn nói: "Ngươi cũng lui xuống, để Cô một mình yên tĩnh trước."

Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại một mình Triệu Miên. Hắn đứng trước một tấm gương đồng khổng lồ, nhìn chính mình khoác long bào trong gương, nhưng đôi mắt đỏ bừng vì tức giận, bứt rứt rất muốn đánh ai đó.

Người, thì hắn đánh không được. Hắn vừa mới nổi giận một trận, nên bình tĩnh lại suy nghĩ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Triệu Miên xoay người trước gương đồng, ánh mắt dán chặt vào phần bụng dưới của mình, cảm giác hình như lại to hơn hồi nãy một chút.

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Bạch Du nói đứa trẻ này đã được hơn hai tháng, chính là thụ thai vào lúc Ngụy Chẩm Phong đến Thượng Kinh lần trước. Khi đó bọn hắn đã thoát khỏi sự uy hiếp của thư hùng song cổ từ lâu, lên giường chỉ vì yêu thích. Như vậy xem ra, Ngụy Chẩm Phong tương đối vô tội, cũng không liên quan gì đến Vạn Hoa Mộng, hắn không biết nên trách ai bây giờ.

...... Con ư? Con của hắn và Ngụy Chẩm Phong ư?

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Tất nhiên hắn thích Ngụy Chẩm Phong, cực kỳ thích, nhưng...... sinh cho y một đứa con á?

Không không không, thực sự không đến mức đó. Xét về thân phận, hắn cao quý hơn Ngụy Chẩm Phong, cho dù bọn hắn có một đứa con, thì dựa vào đâu lại là hắn mang thai?

Một giọng nói yếu ớt vang lên từ đáy lòng Triệu Miên: Bởi vì ngươi và Ngụy Chẩm Phong cùng bị trúng độc, sau đó lại đánh không lại y, rồi tiếp đó lại trải nghiệm được sự sung sướng ở phía sau, cuối cùng lười giãy giụa, yên tâm nằm dài ra đấy để Ngụy Chẩm Phong đến phục vụ ngươi.

Triệu Miên đầu đau như búa bổ.

Lên giường thôi mà, chuyện sung sướng như vậy, tại sao có thể làm ra một đứa con cơ chứ.

Hắn rất bận rộn, có quá nhiều việc đang chờ hắn làm. Hơn nữa, hắn sắp sửa đăng cơ rồi, lấy đâu ra thời gian để mang thai sinh con.

Hắn là một người háo thắng và sĩ diện như vậy, hắn không thể nào tưởng tượng hình ảnh mình ôm cái bụng bự lên triều, gặp mặt quần thần —— Đó là phong thái mà hắn dành cả đời để bảo vệ.

Từ đáy lòng lại vang lên giọng nói yếu ớt đó: Nhưng mà, phụ hoàng của ngươi không phải đã trải qua chuyện này hay sao.

Không, hắn khác với phụ hoàng. Phụ hoàng là bị ép ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn, lúc nào cũng mong thoái vị nhường ngôi để có thể ngủ ngon. Còn hắn là chủ động, hắn muốn mặc long bào uy nghiêm bá đạo, từ trên cao kiêu ngạo nhìn xuống thiên hạ, nếu như bụng quá to, hắn còn có thể nhìn bá đạo hay không?

Cho dù vứt bỏ uy nghiêm của Thiên tử không nhắc đến, thì cốt nhục đến đột ngột này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của hắn, hắn chưa bao giờ mong đợi nó đến, điều này có thích hợp không?

Hừ, Ngụy Chẩm Phong ngược lại đã từng mong đợi, còn không chỉ một lần. Ngụy Chẩm Phong thích trẻ con, dỗ dành con nít bằng chiêu này đến chiêu khác. Nếu Ngụy Chẩm Phong biết được chuyện này...... Tất nhiên y sẽ vui mừng, có phải y sinh đâu.

Phụ hoàng và phụ thân biết chuyện này chắc chắn sẽ tức chết, có thể sẽ tách bọn hắn ra, kéo một người đến cực nam, kéo một người đến cực bắc, không phải đùa đâu.

Thái tử Điện hạ một mình tức giận từ sáng đến tối, vẫn không giận ra được kết quả gì. Hắn cởi chiếc long bào mới tinh ra, gọi người của Thượng Phục Cục đến, mặt lạnh lùng sai bọn họ nới rộng, càng rộng càng tốt, sau đó tiếp tục tự giam mình.

Chu Hoài Nhượng bẩm báo với hắn: "Điện hạ, Nhị điện hạ đã về rồi, cậu ấy nói muốn gặp ngài."

Triệu Lâm lần này rời kinh, tiêu diệt tất cả các căn cứ đã bị bại lộ của Thiên Khuyết Giáo ở Nam Tĩnh, có thể nói là một công lao to lớn. Cậu ta ngàn dặm vội vã trở về Thịnh Kinh, phụ hoàng và Thừa tướng còn chưa gặp, đã chạy đến Đông Cung gặp hoàng huynh trước.

Lúc này, Nhị điện hạ giống như một con chó bự lập được công lớn ở bên ngoài, hết sức phấn khởi vẫy đuôi điên cuồng ở cửa Đông Cung, chờ đợi lời khen ngợi của ca ca. Đáng tiếc ca ca của cậu "trên người bị thương nặng", chắc chắn không có tâm trạng gặp cậu.

Triệu Miên nằm nghiêng trên ghế quý phi, một tay chống má, một tay đặt lên bụng dưới, thờ ơ hờ hững hỏi: "Hắn đã trắng lại chưa?"

"Không có," Chu Hoài Nhượng mặt mày cương trực: "Nhị điện hạ hình như đen hơn một chút."

Triệu Miên nói: "Cứ nói Cô đã ngủ rồi, kêu hắn về cung của mình trước đi, ngày mai Cô đi gặp hắn."

Đêm khuya, trong tẩm cung của Thái tử vẫn sáng đèn như cũ. Bạch Du biết hôm nay Điện hạ chưa ăn thứ gì, cố tình tìm lại những ghi chép do sư phụ ghi lại lúc chăm sóc bệ hạ mang thai, nấu một chén dược thiện phù hợp cho Điện hạ dựa theo bài thuốc trên đó.

"Thứ đồ bổ này, là muốn nó phát triển nhanh hơn, để Cô vác cái bụng to lúc đăng cơ phải không." Triệu Miên lạnh lùng nói, "Long bào của Cô sắp mặc không vừa luôn rồi."

Bạch Du nói: "Ta lật xem ghi chép của sư phụ, trong đó nói nam nhân mang thai cũng phải ba bốn tháng mới lộ bụng. Mấy ngày nữa Điện hạ đăng cơ, sẽ không bị to bụng đâu. Hơn nữa, thuốc bổ này là để bổ sung sinh lực cho ngài. Điện hạ, ngài cũng không muốn bơ phờ uể oải, phong thái không đạt đỉnh cao lúc đăng cơ đúng không."

Bạch Du đề cập đến điểm đau của Triệu Miên. Triệu Miên ngồi dậy, mặt không biểu cảm nói: "Mang tới đây."

Bạch Du ngồi sang một bên nhìn Triệu Miên uống từng ngụm từng ngụm dược thiện, trong lòng có chút an tâm. Nàng nói: "Điện hạ, thuộc hạ lật xem mấy cuốn y thư mang về từ núi Nam Cung, chợt có ra một suy nghĩ."

"Nói."

"Thể chất của Điện hạ có thể nào thừa hưởng từ Bệ hạ hay không?"

Động tác trên tay Triệu Miên chợt khựng lại: "Tiếp tục."

Bạch Du nói: "Bí dược của Đông Lăng đã thay đổi hoàn toàn thể chất của Bệ hạ, dùng xong hai mươi năm sau vẫn có tác dụng. Lúc Bệ hạ mang thai mười tháng mới sinh ra Điện hạ, tác dụng của thuốc vẫn còn, biết đâu đã ảnh hưởng đến thể chất của Điện hạ cũng không chừng."

"Chờ một chút," Triệu Miên cau mày, "Theo suy đoán của ngươi, Triệu Lâm có phải cũng......"

Bạch Du cười gượng nói: "Thuộc hạ cảm thấy Điện hạ không cần lo lắng, Nhị điện hạ còn nhỏ, cái gì cậu ấy cũng không hiểu. Hơn nữa loại chuyện thế này cũng không nói chắc được, giống như sinh con trai hay con gái vậy, có xác suất nhất định."

Triệu Miên keng một tiếng đặt chiếc thìa xuống: "Làm sao Cô có thể không lo lắng?" Đó là đệ đệ của hắn!

Không lâu sau, Nhị điện hạ đang ngủ say sưa trong tẩm cung của mình đột nhiên bị ai đó dựng dậy. Cậu nheo mắt không mở ra nổi, nhìn thấy khuôn mặt như ngọc quen thuộc ở trước mắt, còn nghĩ rằng mình đang nằm mơ: "Hoàng huynh? Hoàng huynh đến gặp đệ hả."

Triệu Miên đứng bên cạnh giường, cúi người xuống túm lấy cổ áo của đệ đệ, gấp không chờ nổi hỏi: "Triệu Lâm, ngươi có lên giường với nam nhân ở bên ngoài không?"

Triệu Lâm ngơ ngác nói: "Hả?"

"Có hay là không có?"

Triệu Lâm khó khăn mở mắt ra: "Không phải ta đang nằm mơ sao."

Triệu Miên lòng như lửa đốt: "Trả lời ta."

Triệu Lâm người đã tỉnh, nhưng vẫn trong trạng thái không hiểu chuyện gì: "Trả lời hoàng huynh cái gì?"

Triệu Miên lặp lại câu hỏi của mình lần nữa, lần này Nhị điện hạ nghe rõ, lập tức đỏ mặt, tuy tối quá không nhìn ra, nhưng cậu biết nhất định mình đang đỏ mặt: "Hoàng huynh đang làm gì vậy? Đệ ngay cả nắm tay cô nương còn chưa từng nắm, làm sao có thể lên giường với nam nhân?!"

Chóp mũi của hai huynh đệ gần như sắp chạm vào nhau, Triệu Miên nhìn vào mắt của đệ đệ mình, nghiêm giọng nói: "Thật sự không có?"

"Đệ không có đệ không có!" Triệu Lâm lớn tiếng hét lên để chứng minh sự trong sạch, "Đệ vẫn còn là trai tânnha hoàng huynh! Nếu không tin huynh tìm thái y đến đây kiểm tra đi!"

Triệu Miên thở dài một hơi nhẹ nhõm, thả lỏng tay: "Tốt, không có chuyện gì. Ngươi tiếp tục ngủ đi, Cô đi đây."

Triệu Lâm ngã lại xuống giường, nhìn chằm chằm bóng lưng vội vã rời đi của hoàng huynh.

Ai có thể nói cho cậu biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
— QUẢNG CÁO —