Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 80: Đã Biết Lần Trước Trẫm Bị Thích Khách Bịt Mắt Bắt Cóc ......



~~Đã biết lần trước Trẫm bị thích khách bịt mắt bắt cóc có tâm trạng như thế nào chưa. ~~

- ------------------------------------------

Thời gian xa cách quá dài, cho nên thời gian bên nhau càng trở nên quý giá. Từng giờ từng khắc ở cùng với Ngụy Chẩm Phong đều không nên lãng phí vào việc tức giận, cơn tức giận của hắn có thể để giành đến sau này khi việc lớn của Ngụy Chẩm Phong thành công thì sẽ từ từ xả ra.

Điều càng quan trọng hơn là, tức giận rất có hại cho cơ thể. Vì bản thân, vì đứa con, hắn nên giữ tâm trạng vui vẻ.

Mặc dù điều này đối với một vị hoàng đế đang trong giai đoạn đầu mang thai mà nói, thì thực sự quá khó.

Sau khi mang thai, Triệu Miên liền trở thành thể tạng dễ nóng nảy, tháng 7 ở Thượng Kinh đặc biệt nóng bức khó chịu. Càng khiến hắn lo lắng hơn là, không bao lâu nữa bụng hắn sẽ lộ rõ, đến lúc đó hắn phải đối mặt với văn võ trong triều thế nào?

Chu Hoài Nhượng nghĩ ra một diệu kế. Hắn và Thẩm Bất Từ tung tin đồn khắp nơi trong cung, gặp ai cũng nói Bệ hạ gần đây ăn uống rất ngon miệng, mỗi bữa phải ăn năm chén cơm, cho nên nếu như bọn họ cảm thấy bệ hạ béo lên xin đừng ngạc nhiên, ngươi ăn năm chén cơm thì ngươi cũng béo.

Không thể không nói, "diệu kế" này thoạt nghe khó tin, nhưng ít ra cũng có tính logic. Triệu Miên khiển trách Chu Hoài Nhượng một trận, sau đó kêu hắn đổi từ năm chén cơm thành hai chén rưỡi.

Hôm nay, Triệu Miên đã bận rộn cả nửa ngày ở Cần Chính điện, vốn định quay lại Vĩnh Ninh cung để dùng bữa với Nguỵ Chẩm Phong, không ngờ Nguỵ Chẩm Phong lại lê tấm thân nửa tàn của y đến Cần Chính điện để tìm hắn.

Trong khoảng thời gian này dưới sự chăm sóc chữa trị cẩn thận của Bạch Du, Ngụy Chẩm Phong cuối cùng cũng có thể xuống giường hoạt động, chỉ là y đi được năm bước thì ho ba tiếng, trông như một tên công tử yếu đuối không thể tự chăm sóc cho bản thân. Đoạn đường từ Vĩnh Ninh cung đến Cần Chính điện ngắn như vậy, mà đi đến mức sắc mặt tái nhợt, đôi môi không còn huyết sắc.

Bạch Du nói Ngụy Chẩm Phong vẫn cần phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới có thể miễn cưỡng bình phục. Thấy Ngụy Chẩm Phong tìm chết thế này, Triệu Miên nhịn không được nói: "Thân thể của ngươi, ngươi còn không tự biết nữa hả? Chạy lung tung làm gì?"

"Ta nóng đến mức thành ra như vầy đó, được chưa." Ngụy Chẩm Phong yếu ớt nói: "Thượng Kinh quá xánóng rồi, chịu không nổi."

Triệu Miên không thích người khác nói xấu quê hương của hắn, cho dù là Ngụy Chẩm Phong cũng không được: "Thượng Kinh chỉ vậy thôi, ngươi không thích thì về Bắc Nguyên." Nói xong, ra lệnh cho thái giám truyền thiện đến Cần Chính điện.

Ngụy Chẩm Phong vừa nghe thấy giọng điệu của Triệu Miên liền biết tâm trạng hắn không tốt, cười nói: "Bây giờ ta thế này không về được nha, trước khi ta khoẻ mạnh như hổ trở lại, ngươi đừng hòng rũ bỏ ta."

Nụ cười của Ngụy Chẩm Phong khiến trong lòng Triệu Miên có chút buồn bực: "Có phải Trẫm lại phát cáu nữa rồi không?"

"Không phải chứ, đây cũng tính là phát cáu à?" Ngụy Chẩm Phong nửa thật nửa giả nói, "Thành thật mà nói, trong mắt ta, cho dù ngươi tức giận rút kiếm chém ta, ta cũng cảm thấy là ngươi đang tán tỉnh ve vãn ta."

Triệu Miên hít một hơi thật sâu: "Trẫm không thể tức giận, tức giận không tốt cho ai hết." Hắn không muốn sáu tháng sau thân thể suy nhược khó sinh. "Ngươi nghĩ cách đi, làm cho Trẫm vui một chút."

Hắn trở nên nhạy cảm dễ cáu như vậy, không thể không có công lao của Nguỵ Chẩm Phong. Cho dù Ngụy Chẩm Phong có thể không biết việc hắn có thai mà tập trung vào việc khác, thì thứ nên phục vụ cũng phải phục vụ.

"Được, ngươi để ta nghĩ một chút." Ngụy Chẩm Phong trầm ngâm suy nghĩ một lát, đột nhiên cúi người xuống, hôn một cái lên trán Triệu Miên.

Vẻ mặt Triệu Miên dịu xuống: "Không tồi, Trẫm đã vui hơn một chút."

Ngụy Chẩm Phong khẽ cười một tiếng, cúi đầu tiếp tục hôn hắn.

Lần lượt từng nụ hôn rơi xuống khóe mắt, gò má, đôi môi hắn...... mang theo mùi hương mà hắn quen thuộc nhất, cũng yêu thích nhất, trong đó xen lẫn mùi thuốc thoang thoảng.

Vị hoàng đế trẻ tuổi tận hưởng những nụ hôn dịu dàng thắm thiết này, cho đến khi môi Ngụy Chẩm Phong tiến đến xương quai xanh của hắn, dùng sức m út một cái, hắn mới nhận ra người Bắc Nguyên hầu hạ hắn là có động cơ thầm kín, thắm thiết là giả, gợi tình mới là thật.

Triệu Miên lo cho vết thương trên ngực Ngụy Chẩm Phong, không dám đẩy y ra, đành phải tự dựa lưng vào long ỷ: "Ngươi muốn làm gì?"

"Li3m ngươi." Ngụy Chẩm Phong nói: "Ngươi không thích như vậy sao?"

"Ngươi nghiêm túc đấy à?" Triệu Miên nhìn khuôn mặt đã gầy đi của Ngụy Chẩm Phong, "Với tình trạng hiện nay của ngươi?"

"Ta đang mong đợi mà, khụ khụ, không phải còn có ngươi đó sao?" Ngụy Chẩm Phong cười nói, "Còn nhớ lúc chúng ta ở trong địa cung không? Ta hôn mê ngươi cũng có thể làm được, ít nhất bây giờ ta tỉnh táo."

Triệu Miên mặt không cảm xúc: "Có thể giống nhau sao? Lúc đó chúng ta không làm thì sẽ chết, bây giờ ngươi sẽ chết hả?"

"Không làm sẽ không chết," Ngụy Chẩm Phong rất thành thật nói, "Nhưng làm thì sẽ cực kỳ sung sướng."

Triệu Miên hoàn toàn không thể phản bác.

Nói nhảm, đương nhiên là cực kỳ sung sướng, bọn hắn đều rất lâu rồi không ngủ cùng nhau.

Có con không có nghĩa là không còn h@m muốn nữa, ngược lại, cơ thể hắn dường như mẫn cảm hơn so với trước, chỉ bị Ngụy Chẩm Phong hôn hôn lên cổ thôi, suýt nữa đã không cưỡng lại được.

Nhưng bất kể là hắn hay Ngụy Chẩm Phong, thân thể hiện giờ đều không thích hợp để buông thả như ba tháng trước. Huống chi bụng hắn đã có dấu hiệu hơi phồng lên, nếu bị Ngụy Chẩm Phong phát hiện, cũng không biết có thể lừa được Ngụy Chẩm Phong bằng cách nói mỗi bữa ăn hai chén rưỡi cơm hay không.

Khó nói, ánh mắt của Ngụy Chẩm Phong rất ghê gớm.

Triệu Miên tưởng tượng ra cảnh bị Ngụy Chẩm Phong ở trên giường ép hỏi hắn chuyện gì xảy ra với cái bụng, cảm giác hưng phấn trong cơ thể lập tức bình ổn lại phần lớn: "Trẫm rất bận." Hắn sợ Ngụy Chẩm Phong không tin, lại chỉ chỉ vào đống tấu chương chất như núi ở bên cạnh, "Trẫm phải xem hết đống này vào buổi chiều."

Ngụy Chẩm Phong khá thất vọng, nhưng y sẽ không quấy rầy Triệu Miên: "Được thôi, vậy tối nay ta đợi ngươi ở tẩm cung."

Để tránh né sự mời gọi của Nguỵ Chẩm Phong, buổi tối Triệu Miên cố tình đến Ủng Hoa cung ăn cơm tối cùng với phụ hoàng và phụ thân. Phụ hoàng nghe nói gần đây hắn ăn ngon miệng, cho rằng công việc triều chính bận rộn gây ra, vừa đau lòng vừa thêm cơm cho hắn, ép hắn thật sự ăn hai chén rưỡi.

Sau bữa tối, Triệu Miên lại cùng chơi đùa với tiểu công chúa hồi lâu. Lúc trở lại Vĩnh Ninh cung, hắn nghĩ rằng Ngụy Chẩm Phong chắc là đã ngủ rồi, ai ngờ hắn vừa bước vào nội điện, đã nhìn thấy một thanh niên tuấn mỹ mặc một thân trang phục lộng lẫy nằm trên long tháp của mình, vô cùng nhàm chán đọc binh thư.

Chàng trai trẻ nhìn thấy hắn đến, ngồi dậy cong mắt mỉm cười với hắn, hai nốt ruồi dưới mắt hơi nhếch lên: "Về rồi à."

Triệu Miên: "......"

Ngụy Chẩm Phong hiển nhiên đã có sự chuẩn bị, mặc bộ hoa phục mà hắn đưa, mái tóc dài không tùy tiện xõa ra như lúc dưỡng thương, mà được búi gọn gàng trong chiếc ngọc quan tinh xảo, lộ rõ ý đồ lấy sắc hầu người.

Đây là Ngụy Chẩm Phong tự đưa mình tới cửa, không thể trách hắn.

Triệu Miên im lặng một lát, đột nhiên nói: "Tự mình cởi quần áo, đến nằm trên giường."

Khi vị hoàng đế trẻ tuổi mới lên ngôi chưa được mấy ngày phát ra mệnh lệnh, điệu bộ cửu ngũ chí tôn còn mạnh mẽ hơn cả khi hắn còn là Thái tử. Đổi thành người khác, sợ là sẽ bị uy áp toàn thân hắn đè ép đến thở không nổi, nhưng Ngụy Chẩm Phong lại yêu thảm dáng vẻ này của hắn.

Ngụy Chẩm Phong nói: "Cẩn tuân thánh mệnh."

Trên mặt của chàng thanh niên không còn vẻ tuỳ ý thường ngày, mà trở nên cuồng nhiệt. Y cởi chiếc thắt lưng ngọc ở quanh eo, động tác chậm rãi cởi tấm áo choàng dài ra, nhưng ánh mắt y từ đầu đến cuối đều dán chặt lên người Triệu Miên, như thể không phải y đang cởi quần áo của mình, mà là chiếc long bào trên người Triệu Miên.

Nhìn thân thể từng chút từng chút hiện ra trước mắt, ánh mắt Triệu Miên dần dần tối lại, tay trái lại vô thức che lấy phần bụng dưới của mình.

Không sao, hắn đã tìm hiểu rồi, mang thai ba tháng, có thể phù hợp hành phòng một chút. Chỉ là sự "phù hợp" này, nhất định phải do hắn nắm giữ.

Bộ đồ ngủ cuối cùng đã được cởi ra, tấm vải trắng quấn quanh ngực chàng thanh niên khiến Triệu Miên có chút do dự. Ngụy Chẩm Phong nhìn ra sự do dự của hắn, nhướng nhướng mày, nói: "Hiện tại hối hận có phải hơi muộn rồi không."

Triệu Miên tràn đầy khí thế: "Trẫm nói là hối hận sao?"

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Không có thì tốt."

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Ngụy Chẩm Phong tuân theo mệnh lệnh của hoàng đế, nằm xuống long sàng.

Triệu Miên không vội sủng hạnh chàng trai trẻ trên long sàng, mà trước tiên tắt hết tất cả đèn có trong tẩm điện.

Trước đây bọn hắn luôn hoan ái dưới ánh trăng trên cao ngày rằm, nhưng hôm nay không có tí ánh trăng nào. Đèn trong tẩm điện vừa tắt, bên trong phòng lập tức tối đen một mảnh, thậm chí giơ tay lên cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay.

Tiếng cười của Ngụy Chẩm Phong từ trong bóng tối truyền đến: "Sao vậy, không muốn để ta nhìn ngươi à."

Còn thực sự bị Ngụy Chẩm Phong nói đại một câu mà trúng phóc.

Triệu Miên bình tĩnh nói: "Là Trẫm không muốn nhìn thấy vết thương của ngươi, nhìn thấy Trẫm sẽ không thoải mái."

Cách nói này có lý có lẽ, khiến người ta tin phục, Ngụy Chẩm Phong không hề nghi ngờ, ngược lại xin lỗi Triệu Miên: "Được rồi được rồi, biết lỗi rồi, sau này sẽ không bị thương nữa."

Triệu Miên chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, giơ tay tháo dây buộc tóc dùng để buộc tóc của mình xuống: "Đưa tay cho ta."

Ngụy Chẩm Phong nghe lời duỗi tay ra. Y cảm thấy Triệu Miên dùng thứ gì đó quấn quanh cổ tay mình, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi muốn trói ta lại?"

"Ừm."

Ngụy Chẩm Phong trầm mặc hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Ta còn tưởng chỉ có một mình ta xem Phong Nguyệt Đàm, không ngờ ngươi cũng......"

"Đừng nghĩ nhiều." Triệu Miên thắt thật chặt nút kết trên tay Ngụy Chẩm Phong, "Trẫm làm vậy là để ngăn cản ngươi mất khống chế."

Ngụy Chẩm Phong cười khẽ: "Vậy thì không cần, khả năng kiểm soát của ta không tệ đến thế."

"Thật sao." Triệu Miên nhẹ tênh nói, "Nhớ lần đó trong địa cung, từ đầu ta kiểm soát rất tốt, không ảnh hưởng đến vết thương của ngươi. Nhưng sau khi ngươi tỉnh lại làm cái gì, còn nhớ không? Ngươi xứng đáng bị nằm trên giường thêm ba ngày nữa."

"Nhớ." Ngụy Chẩm Phong thành thành thật thật nói, "Làm phiền bệ hạ lại trói ta chặt hơn một chút."

Triệu Miên mỉm cười hài lòng.

Biện pháp luôn nhiều hơn các khó khăn, làm như vậy Ngụy Chẩm Phong sẽ không thấy được hắn đã béo lên, cũng không sờ được cái bụng bự của hắn, có muốn mãnh liệt đến đâu cũng không làm được, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Sau đó, Ngụy Chẩm Phong nghe thấy đủ kiểu đủ loại âm thanh nho nhỏ, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ thứ gì ở trước mắt. Càng không nhìn thấy được, y càng không thể khống chế mà tưởng tượng ra y đã bỏ lỡ những cảnh tượng đẹp đẽ gì.

Đầu tiên là tiếng ngọc trong trẻo, chắc hẳn là Triệu Miên đang tháo hoàn bội ở thắt lưng; Tiếp đó là tiếng vải ma sát sột sột soạt soạt, Triệu Miên bắt đầu cởi quần áo; Sau đó nữa là tiếng ngăn kéo mở ra, theo sau đó là một tiếng "bụp", là âm thanh nút lọ được mở ra.

Nhiệt độ trong tẩm điện vụt tăng lên, hầu kết của Ngụy Chẩm Phong lăn lăn, mồ hôi rịn ra khắp người: "Có muốn ta giúp ngươi chuẩn bị không?"

"Không cần." Triệu Miên không cho Ngụy Chẩm Phong cơ hội sờ đến bụng hắn, "Trẫm cũng không phải là chưa từng làm loại chuyện này."

Ngụy Chẩm Phong thở dài: "Thế này quá mức giày vò rồi."

Triệu Miên cười nhạo: "Đã biết lần trước Trẫm bị thích khách bịt mắt bắt cóc có tâm trạng như thế nào chưa."

Nguỵ Chẩm Phong bị giày vò đến mức gần như không còn lý trí, trong khi Triệu Miên vẫn tỉnh táo. Hắn luôn nhớ đến đứa trẻ trong bụng và vết thương của Ngụy Chẩm Phong, động tác còn nhẹ nhàng và chậm rãi hơn cả lần trước trong địa cung ở sa mạc.

Ngụy Chẩm Phong phát ra tiếng thở dài trầm thấp: "Miên Miên......"

Triệu Miên khẽ cau mày: "Hửm?"

Ngụy Chẩm Phong không chắc chắn lắm, nói: "Ở bên trong ngươi hình như hơi khác so với trước đây."

Triệu Miên: "............"
— QUẢNG CÁO —