Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 85: Cái Gì! Cái Gì Gọi Là Con Có Khả Năng Cũng Có Thể Mang Thai?!!!



Một canh giờ sau, vẫn không có ai quan tâm đ ến bữa gia yến do Cục Thượng Thực tỉ mỉ chuẩn bị cho một nhà bốn người này.

Tiêu Thế Khanh im lặng đứng trước cửa sổ, nhìn ra màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, đôi lông mày tuấn tú nhíu lại, trong mắt ngưng đọng vẻ băng giá, toàn thân toả ra sát ý, biểu tình cũng âm trầm đến đáng sợ —— còn đáng sợ hơn gấp mấy lần so với năm ngoái khi ông biết được con trai lớn muốn đi đến Bắc Uyên trải qua năm mới với Ngụy Chẩm Phong. Cách một lát, trước cửa sổ lại lướt qua một bóng người chạy như điên trong đêm tối, chính là con trai thứ cực kỳ mất bình tĩnh của ông.

Triệu Lâm vì quá điên cuồng, mỗi khi nói một câu đều hét lên như muốn lật tung cả mái nhà, bị Triệu Kỳ ra lệnh chạy vòng vòng. Trên thực tế, trạng thái tinh thần của Triệu Kỳ cũng không khá hơn so với con trai út là bao, ông vừa nhìn thấy cái bụng rõ ràng đang ở ba tháng giữa thai kỳ của con trai, liền cảm thấy hai tay tê liệt, không thể tự chủ, không thể thở được nữa.

Đây có lẽ là vấn đề chung của các bậc cha mẹ, bất kể đứa con bao nhiêu tuổi, cho dù đã lên ngôi hoàng đế, trong lòng ông, Miên Miên vẫn luôn là một đứa trẻ.

Mà Nguỵ Chẩm Phong đã làm to bụng đứa con trai yêu quý của ông.

Miên Miên mới bao nhiêu tuổi chứ? Ngụy Chẩm Phong vậy mà cũng có thể xuống tay được? Đây không phải là phạm pháp sao?!

Cầm thú mà! Súc sinh mà!

Triệu Miên ngồi xuống cạnh bàn, hạ thấp cái đầu vẫn luôn kiêu ngạo của hắn ở trước mặt các phụ thân, như thể một đứa trẻ làm sai chuyện gì ở bên ngoài, trở về nhà bị cha mẹ mắng —— Tất nhiên, sau khi Triệu Lẫm ra ngoài chạy vòng vòng hắn mới chịu cúi đầu.

Triệu Miên nhìn phụ hoàng đang đi đi lại lại trước mặt mình, trong miệng còn lẩm bẩm những lời đại loại như "cẩu nam nhân" "không thể tha thứ". Hắn bị phụ hoàng lắc lư đến mức váng đầu, nhịn không được lên tiếng: "Phụ hoàng, con sai rồi."

Triệu Kỳ đột ngột dừng bước chân lại: "Con sai rồi, con sai ở đâu?"

Triệu Miên nhỏ giọng nói: "Đáng lẽ con không nên giấu hai người lâu như vậy."

Triệu Kỳ dừng một chút: "Ồ, đúng rồi! Chuyện này con cũng sai! Nhưng điều quan trọng nhất là, ở tuổi này con hoàn toàn không nên sinh con! Trước đây phụ hoàng dạy con cái gì, con quên rồi à?"

"Trước mười tám tuổi không được làm chuyện phong nguyệt, trước hai mươi hai tuổi không được sinh con." Triệu Miên cố gắng hết sức biện hộ cho mình, "Nhưng mà phụ hoàng, không phải người cũng sinh ra con lúc hai mươi tuổi sao?"

Triệu Kỳ nghẹn một lúc, mới nói: "Tình cảnh của phụ hoàng và con khác nhau. Năm đó ta bị người khác bỏ thuốc, còn con là chủ động uống thuốc ——" Triệu Kỳ càng nói càng phẫn nộ đau lòng, càng không thể hiểu nổi: "Miên Miên, con thật sự yêu nó đến vậy hay sao? Yêu đến mức vừa mới đăng cơ đã bằng lòng sinh con cho nó? Con đã hứa với phụ hoàng là không uống thuốc!"

Triệu Miên nói: "Con trước giờ chưa từng dùng bí dược sinh con của Đông Lăng."

Triệu Kỳ lập tức trợn mắt há hốc mồm, Tiêu Thế Khanh nghe thấy lời này cũng nhìn sang. Triệu Miên bèn nói với bọn họ suy đoán của Bạch Du về tác dụng của thuốc có thể truyền từ cha sang con.

Sắc mặt Triệu Kỳ càng lúc càng tái nhợt, đứng trên mặt đất lảo đảo muốn ngã: "Thừa, Thừa tướng ca ca, ta có chút hoảng sợ......"

Tiêu Thế Khanh lập tức đỡ Triệu Kỳ đứng vững: "Đừng hoảng, có ta ở đây."

Triệu Miên lo lắng hỏi: "Phụ hoàng, người vẫn ổn chứ?"

Dưới sự dìu đỡ của Tiêu Thế Khanh, Triệu Kỳ run run rẩy rẩy ngồi xuống. Ông ngẩng đầu nhìn Tiêu Thế Khanh, ôm chặt cánh tay của y, lo lắng hoảng loạn nói: "Nếu tác dụng của thuốc có thể di truyền, vậy chẳng phải a Lâm cũng......"

"Người đâu," Tiêu Thế Khanh nghiêm giọng gọi, "Lập tức gọi Nhị điện hạ quay lại đây."

"Không cần, con đã hỏi đệ ấy rồi, đệ ấy nói mình thậm chí còn chưa từng nắm tay cô nương." Triệu Miên lại cường điệu bổ sung một câu, "Tay của nam nhân lại càng chưa từng nắm, các phụ thân đừng lo."

Hai vị phụ thân lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Biết được con trai không phải chủ động bằng lòng mang thai đứa trẻ này, tâm tình Triệu Kỳ hoàn toàn thay đổi, mọi cảm xúc đều bị thay thế bằng cảm giác áy náy.

Đứa con còn nhỏ thế này lại sắp phải làm cha, khoảnh khắc khi thằng bé biết mình mang thai sợ hãi và bất lực đến thế nào. Không có người nhà bầu bạn, mấy tháng nay rốt cuộc nó đã vượt qua như thế nào.

Là lỗi của ông, ông luôn nuôi lớn các con trai như những cậu bé bình thường, ông không bao giờ nghĩ rằng việc sinh con cũng có thể di truyền. Nếu Miên Miên biết mình có khả năng mang thai và sinh con, thì với sự thông minh tài trí của thằng bé, sao có thể để mình mang thai con của tên cẩu nam nhân kia được.

"Thật xin lỗi," Triệu Kỳ nghẹn ngào nói, "Là phụ hoàng đã sinh con ra thế này, phụ hoàng liên luỵ con rồi."

Triệu Miên hơi sững sờ, hắn không ngờ phụ hoàng lại nói xin lỗi vì chuyện này.

Có vẻ như hắn không cần bị các phụ thân mắng chết vì mang thai trước khi kết hôn.

"Không sao, phụ hoàng. Tuy rằng lúc đầu con có chút không thể nào chấp nhận, nhưng sau đó cũng nghĩ thông rồi." Triệu Miên hơi ngượng ngùng cười một cái, "Con bằng lòng có một đứa con với y, một đứa con có chung dòng máu của cả hai."

Triệu Kỳ và Tiêu Thế Khanh liếc nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng và bất lực cuồn cuộn sóng gầm.

Cứu mạng, Nguỵ Chẩm Phong dựa vào cái gì cơ chứ.

Triệu Kỳ thấy bộ dạng con trai thân thể gầy như thế, mà bụng lại to như quả bóng nhỏ, thì vô cùng đau lòng. Ông biết lần đầu tiên sinh con là điều đáng sợ nhất. Vất vả vượt qua thời kỳ mang thai, sinh ra đứa con, cho dù thể xác hồi phục, nhưng vẫn phải bị đám ngự sử ngôn quan đầy lễ nghi học thuật đó tra tấn hành hạ về mặt tinh thần —— Miên Miên của ông làm sao chịu được loại khổ cực như vậy!

Triệu Kỳ ngập ngừng nói: "Nhưng... nhưng con còn trẻ như vậy."

Triệu Miên nói: "Con đã trưởng thành từ lâu rồi."

Triệu Kỳ khóc không ra nước mắt: "Trưởng thành cái gì chứ, ở đại thiên triều của ta, con còn chưa đủ tuổi kết hôn."

Tiêu Thế Khanh hít sâu một hơi, hỏi: "Ngươi biết mình có thai khi nào?"

Triệu Miên không dám nói dối: "Vài ngày trước lễ đăng cơ."

"Nếu đã như vậy, tại sao phải giấu đến hôm nay."

"Bởi vì sợ phụ hoàng suy sụp, sợ phụ thân tức giận, sợ đệ đệ phát điên."

"Ngươi biết mình sớm muộn gì cũng phải nói với chúng ta, đây không phải là nguyên nhân chính." Tiêu Thế Khanh ánh mắt sắc lạnh, "Ngươi là vì Ngụy Chẩm Phong."

Tâm tư bị phụ thân một lời chọc thủng, Triệu Miên đành phải nói: "Nếu phụ thân biết chuyện này lúc Ngụy Chẩm Phong đang ở Nam Tĩnh, phụ thân sẽ đánh gãy chân y, nhốt y trong cung, để y không thể trở về Bắc Uyên."

Triệu Kỳ kinh ngạc nói: "Miên Miên, sao con nghĩ về cha như vậy?"

Tiêu Thế Khanh cười lạnh: "Ta đúng là sẽ làm như vậy."

Triệu Kỳ che mặt: "Được rồi."

Tiêu Thế Khanh liếc nhìn cái bụng nhô cao của con trai, nhanh chóng dời ánh mắt đi như thể bị chọc vào mắtvậy: "Ngươi cho rằng ngươi che chắn cho y một thời gian, thì y có thể thoát được một kiếp sao?"

"Vậy hãy để sau khi y mọi sự thành công rồi sẽ đến Nam Tĩnh chịu kiếp nạn." Triệu Miên cầu xin, "Phụ thân, tiếp theo là thời điểm sống còn của Nguỵ Chẩm Phong, lúc này cha đừng đánh gãy chân y được không."

Lúc Triệu Miên cầu xin phụ thân, trong giọng điệu vô thức mang theo một chút ý tứ nhõng nhẽo. Tiêu Thế Khanh ngẩn người ra một lát, trong tích tắc làm như quay trở về giai đoạn đứa con dính người thích khóc.

Con của ông cầu xin ông, ông nỡ lòng nào từ chối.

Tiêu Thế Khanh nhắm mắt lại khẽ thở dài: "Được."

Ba cha con đã nói rõ hết mọi chuyện, Triệu Lâm mới rì rì đi tới. Một lần chạy này cậu chạy được năm mươi vòng quanh Vĩnh Ninh cung, chạy đến mức mồ hôi đầm đìa, nhiệt huyết sôi sục, cảm thấy mình có thể lấy một địch trăm tới tận Bắc Uyên, bắt sống tên khốn nạn đã làm ô uế hoàng huynh của cậu.

"Cha, con chuẩn bị xong rồi, bây giờ toàn thân trên dưới của con đều tràn đầy sức lực." Triệu Lâm cong cánh tay, gồng lên cơ bắp săn chắc, ý chí chiến đấu bừng bừng hỏi Tiêu Thế Khanh: "Khi nào chúng ta đi Bắc Uyên bắt người?"

Không đợi Tiêu Thế Khanh trả lời, Triệu Kỳ đã đi bên cạnh con trai út, nắm lấy tay cậu, vẻ mặt khá là đau lòng: "Chuyện này trước hết không gấp. Bảo bối à, con ngồi xuống, phụ hoàng có chuyện muốn nói với con."

Triệu Lâm dù có đần độn đến đâu cũng có thể cảm nhận được lời phụ hoàng sắp nói chắc chắn không phải chuyện tốt, như gặp đại địch nói: "Có chuyện gì vậy phụ hoàng? Người đừng dọa con! Chẳng lẽ ca ca của con đang mang thai đôi?"

Triệu Miên lắc đầu trước sự ngu ngốc của đệ đệ, có chút dự liệu mà bịt tai lại trước.

Một khắc sau, tiếng gào rống hết sức bình sinh của Ảnh Vương điện hạ vang vọng đến tận trời xanh: "Cái gì! Cái gì gọi là con có khả năng cũng có thể mang thai?!!!"

Sau khi thú nhận với gia đình, tảng đá lớn trong lòng Triệu Miên cuối cùng cũng rơi xuống đất. Phụ thân chia sẻ hầu hết quốc sự cho hắn, để hắn có thể nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại làm việc thay cho hoàng đế, khiến cho các quan ngự sử lại bắt đầu kêu gào.

"Bệ hạ xưa nay vẫn luôn chăm lo việc nước, thức khuya dậy sớm, tại sao suốt một tháng nay càng lúc càng lười biếng? Buổi triều sớm thế mà cũng phải cần Tiêu thừa tướng thay thế!"

"Bệ hạ nhất định bị Tiêu thừa tướng mê hoặc rồi!"

"Hồi đó chúng ta đã nói cái gì? Thừa tướng cướp nước, dã tâm lang sói!"

"Không thể đợi thêm được nữa, các vị đồng liêu, chúng ta cho dù có quỳ đến chết trước cửa Vĩnh Ninh cung, cũng phải thuyết phục hoàng thượng sớm ngày đại hôn, không thể vô cớ lộng quyền như thế được!"

Triệu Kỳ không chỉ thường xuyên đến thăm con trai đang ở ba tháng giữa thai kỳ, còn phái hai người đến Vĩnh Ninh cung chăm sóc cho hắn. Một người là Viện phán của viện thái y, thầy của Bạch Du, Trình Bá Ngôn; Người còn lại là lão thái giám bên cạnh phụ hoàng, Giang Đức Hải. Hai người này đều có kinh nghiệm chăm sóc hoàng đế mang thai sinh con, dưới gầm trời không ai có kinh nghiệm phong phú hơn bọn họ.

Ngoài việc bảo vệ long chủng và hoàng đế, Trình Bá Ngôn và Bạch Du cũng làm nhiều nghiên cứu về bí dược của Đông Lăng. Bọn họ đang cố gắng tìm cách kiểm tra xem tác dụng của bí dược này có sót lại trong cơ thể hay không, nhằm tránh tình huống sau này lại xuất hiện hoàng tử có khả năng mang thai mà không biết, đồng thời cũng để cứu Ảnh vương điện hạ đang rơi vào trầm cảm.

Đúng vậy, Nhị điện hạ luôn luôn hoạt bát vui vẻ, ngây thơ lãng mạn của bọn họ đang trầm cảm. Đầu tiên cậu thay tất cả các thái giám hầu cận xung quanh mình bằng cung nữ, sau đó nhốt mình trong tẩm cung, không đến quân doanh hay thao trường, bạn bè trong quân doanh lôi cậu đi uống rượu, cậu cũng kiên quyết từ chối, cả người cứ trong trạng thái tự bế.

Triệu Miên nghe xong, có thể hiểu được tâm tình của đệ đệ, nhưng không thể hiểu được thay thái giám là có ý nghĩa gì, có lẽ là bị một đòn đả kích quá lớn khiến cho bộ não vốn lo lắng của đệ đệ càng thêm ngốc hơn.

Đáng tiếc, Triệu Miên thoát khỏi sự trách mắng của các phụ thân, sự ầm ĩ của đệ đệ, nhưng không thoát khỏi sự quấy rối đám ngự sử. Nhìn mấy lão thần tam triều tóc bạc trắng kia thực sự định quỳ đến chết ở cửa Cần Chính Điện, rốt cuộc Triệu Miên động lòng trắc ẩn, tuyên bọn họ vào điện gặp mặt.

Các lão thần quỳ trong điện, từ góc độ của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy long nhan không hề có chút cảm xúc của hoàng đế.

Hoàng thượng nghe xong những lời trần tình khẳng khái của bọn họ, không nhanh không chậm nói: "Trẫm cảm thấy không khỏe, mới làm phiền Tiêu thừa tướng thay Trẫm lo việc nước."

Ngự sử: "Vậy việc tuyển phi lập hậu, sinh con nối dõi......."

Triệu Miên: "Trẫm có một phi tử, các ngươi không biết sao?"

Ngự sử: "???"

"Người này Trẫm đã gặp khi cải trang đi tuần, hiền lương thục đức, phẩm hạnh đoan chính, chiếm được trái tim của Trẫm". Triệu Miên hơi do dự nói cho xong nửa đoạn sau, "Hiện giờ hắn/nàng đang có thai, Trẫm cho phép tránh xa người khác để tĩnh dưỡng, đợi hắn/nàng sinh hạ hoàng tự rồi sẽ làm lễ sắc phong lại." (Ngôi thứ 3 trong tiếng Trung khi đọc không phân biệt được nam/nữ)

Vị lão thần đứng đầu nói: "Thần xin hỏi Bệ hạ, nữ tử kia là người nào?"

Triệu Miên: "Trẫm lười nói."

Ngự sử: "......"

"Còn có gì muốn hỏi nữa không?" Triệu Miên quét mắt nhìn từng người một, lạnh giọng nói: "Hỏi."

Trẫm xem ai còn dám hỏi.

Mọi người, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, bị chặn họng không nói nên lời.

Không phải bọn họ không muốn hỏi, mà là biểu tình kia của hoàng thượng...... Nếu bọn họ tiếp tục hỏi nhất định sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp.

Các ngự sử tràn đầy nhiệt huyết đi vào, mờ mịt ngơ ngác đi ra, suốt đoạn đường đều ngầm hiểu ý mà im lặng, đi ra xa mới dám lên tiếng.

"Các vị đồng liêu, các vị có cảm thấy câu chuyện mà Hoàng thượng mới vừa nói dường như rất quen thuộc không?"
— QUẢNG CÁO —