Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 89



Với tài năng và quyền thế của Tiêu Thế Khanh, có lẽ có thể ngửa tay tạo mây úp tay tạo mưa ở bất kỳ chỗ nào, nhưng lúc suy đoán tiểu tâm tư về mặt tình cảm của mấy đứa con, ông bị Triệu Kỳ đè bẹp đã gần như trở thành chuyện bình thường.

Triệu Miên vừa mới sinh hạ tiểu hoàng tử, đây là lúc hắn nhạy cảm và dễ cáu, cho dù chỉ là một câu hỏi vô thưởng vô phạt nhỏ nhất cũng có thể khiến hắn rất khó chịu.

Hắn làm sao có thể không biết nửa năm qua Ngụy Chẩm Phong trải qua cuộc sống mũi đao li3m máu. Mặc dù mang thai không thoải mái, nhưng ít nhất hắn có thể ở trong nhà, có thể trải qua cùng với người thân, trong khi Ngụy Chẩm Phong bị bầy sói bao vây ở Bắc Uyên, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hắn cũng biết rằng sau khi sự việc thành công Ngụy Chẩm Phong không thể chạy đến trước tiên, nhất định là có nguyên nhân của y.

Nhưng hắn cứ giận, giận Ngụy Chẩm Phong không ở bên cạnh lúc hắn mang thai, giận Ngụy Chẩm Phong không chứng kiến ​​con của bọn hắn chào đời, giận Ngụy Chẩm Phong ngay cả ngày kỷ niệm xác định tình cảmcủa bọn hắn cũng bỏ lỡ.

May là hắn vẫn có thể kiềm chế được cơn giận vượt ra ngoài lý trí này. Nếu đo lường được cơn tức giận của hắn, giá trị tức giận năm mươi sẽ khiến hắn giận đến mức rút kiếm, bây giờ nhiều nhất hắn chỉ có 10, tức giận 10 điểm, Nguỵ Chẩm Phong chỉ cần nói vài câu hay ho, là gần như có thể dỗ được hắn rồi.

Hắn thích Ngụy Chẩm Phong, và hắn sẵn sàng cho Ngụy Chẩm Phong cơ hội để dỗ dành hắn.

Triệu Miên mời phụ thân và những người khác đi, chỉ còn lại hai người Vân Ủng và Hoa Tụ. Hắn hỏi: "Thư đâu."

Hoa Tụ ngẩn người: "Thư gì?"

Triệu Miên sắc mặt tối sầm: "Ngụy Chẩm Phong không có thư muốn đưa Trẫm sao?"

Hàn ý trên người Triệu Miên khiến Hoa Tụ khẩn trương nuốt nước bọt: "Không, không có."

Được lắm, giá trị tức giận đã tăng lên 20.

Triệu Miên lại hỏi: "Vậy y có kêu các ngươi truyền tin gì cho Trẫm không."

"Có một tin!" Hoa Tụ vội vàng nói, "Vương gia kêu chúng ta xin lỗi Bệ hạ, khẩn cầu Bệ hạ chờ ngài ấy một thời gian. Đợi tình hình Thịnh Kinh ổn định, ngài ấy nhất định lập tức khởi hành đi Thượng Kinh."

Lời này còn coi là lời người nói, giá trị tức giận đã giảm xuống 15.

Ngữ khí của Triệu Miên dịu xuống, bắt đầu quan tâm đ ến tình huống của Nguỵ Chẩm Phong ở Thượng Kinh: "Cung biến lần này, rốt cuộc Nguỵ Chẩm Phong đã hành động như thế nào —— Nói cho Trẫm nghe."

Hoa Tụ nhìn Vân Ủng, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta đã trả lời câu hỏi của Bệ hạ, bây giờ đến lượt ngươi."

Tính tình Vân Ủng thành thục ổn trọng hơn Hoa Tụ rất nhiều, nhưng nghĩ đến những gì phải nói tiếp theo và biểu cảm mà Hoàng đế Nam Tĩnh sẽ có sau đó, nàng cũng không khỏi rùng mình trước một cái: "Trước khi rời đi, Vương gia đã đặc biệt dặn dò chúng ta, nếu ngài hỏi về chuyện cung biến, chúng ta tạm thời khoan nói cho ngài biết."

Triệu Miên cau mày lại: "Tại sao?"

Vân Ủng căng da đầu nói: "Bởi vì câu chuyện quá đặc sắc, ngài ấy sợ chúng ta kể không hay, không thể phản ánh được sự anh minh thần võ của ngài ấy, ngài ấy muốn mặt đối mặt kể cho ngài nghe."

Triệu Miên: "......" Cái quái gì.

Giá trị tức giận tăng lên 40.

"Nhưng có một chuyện ta có thể kể với ngài ngay bây giờ." Vân Ủng vội vội vàng vàng nói thêm, "Sau khi Vương gia hoàn toàn khống chế hoàng cung, việc đầu tiên không phải là ngồi trên long ỷ của Uyên đế, mà là đi đến tẩm cung của Hoàng hậu, tìm cho ra Phượng ấn của quốc hậu Bắc Uyên. Vương gia nói, đây là lời hứa của ngài ấy đối với ngài."

Xem ra Ngụy Chẩm Phong vẫn thời thời khắc khắc nhớ đến hắn, giá trị tức giận giảm xuống còn 35.

"Các ngươi hẳn là đã mang Phượng ấn Bắc Uyên đến đây," Triệu Miên tâm bình khí hoà nói, "Đưa cho Trẫm."

Vân Ủng vẻ mặt khó xử: "Cái này......"

Triệu Miên có cảm giác Ngụy Chẩm Phong lại sắp phạm sai lầm: "Sao thế, y không kêu các ngươi mang đến cho Trẫm à?"

Hoa Tụ bị chủ nhân nhà mình hãm hại đến nổi đầu túa đầy mồ hôi giữa mùa đông: "Vương gia nói, đương nhiên ngài ấy sẽ dâng Phượng ấn cho Bệ hạ, chỉ là......"

Xác định rồi, Ngụy Chẩm Phong chính là muốn phạm sai lầm.

Triệu Miên lạnh giọng chất vấn: "Chỉ là cái gì?"

Hoa Tụ ôm tâm trạng xem nhẹ cái chết mà nói thật to những lời dặn dò của chủ nhân: "Chỉ là ngài ấy hy vọng Bệ hạ trước hết có thể thăng địa vị cho ngài ấy một chút! Nguyên văn lời nói của Vương gia là: vị trí Hoàng hậu Nam Tĩnh khoan nói đến, không phong Quý phi cũng không sao, nhưng ít nhất phải phong hiệu chứ, bổn vương cảm thấy chữ "Hiền" rất phù hợp......"

Triệu Miên: "......"

Giỏi lắm, giá trị tức giận đã lên tới 49.

Triệu Miên nặng nề hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế mức độ tức giận dưới năm mươi bằng khả năng tự chủ mạnh mẽ của mình.

Không giận, không giận.

Thái y nói hắn cần phải tĩnh dưỡng, không có gì đáng tức giận cả, Ngụy Chẩm Phong là đức hạnh gì hắn còn chưa rõ hay sao. Lỗi lầm thường mắc phải của Ngụy Chẩm Phong mà thôi, xem là thật thì hắn sẽ thua.

Lúc này, trong điện truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh, Vân Ủng và Hoa Tụ đều giật mình, lúc nhìn nhau đều thấy sự nghi hoặc của mình trong mắt đối phương.

Triệu Miên lo cho tiểu hoàng tử, không muốn làm khó hai cô nương ngàn dặm xa xôi chạy đến Thượng Kinh báo tin, bèn nói: "Các ngươi đi tìm Bạch Du, kêu nàng ấy sắp xếp cho các ngươi ở lại trong cung."

Hoa Tụ nói: "Nhưng thưa Bệ hạ, chúng ta còn phải trở về Bắc Uyên càng nhanh càng tốt, để báo cáo với Vương gia mọi việc của ngài đều tốt."

Triệu Miên lạnh lùng nói: "Nhìn Trẫm thấy mọi việc đều tốt?"

Vân Ủng và Hoa Tụ nhất thời nghẹn lời. Lúc này bọn họ mới chú ý thấy, so với lần trước gặp mặt, Hoàng đế Nam Tĩnh dường như đã gầy đi nhiều, trên gương mặt xinh đẹp sáng ngời như kim ngọc hiện lên vẻ mệt mỏi, chỉ có vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm là vẫn như xưa.

"Các ngươi cứ ở lại Thượng Kinh là được." Triệu Miên nói, "Tin tức của Trẫm, Trẫm sẽ cử người khác đi thông báo cho Nguỵ Chẩm Phong."

Sau khi Triệu Miên rời đi, hai cô nương Bắc Uyên lập tức nhỏ giọng mở cuộc thảo luận về tiếng khóc mới vừa rồi.

Hoa Tụ hỏi: "Ngươi có nghe thấy đúng không?"

Vân Ủng hỏi ngược lại: "Ngươi có nghe thấy đúng không?"

"Nghe thấy." Hoa Tụ kỳ quái nói: "Tẩm cung của Bệ hạ làm sao có tiếng khóc của trẻ nhỏ?"

Vân Ủng suy nghĩ một lúc, nói: "Có phải là tiểu muội muội một tuổi của Bệ hạ không? Vương gia từng nhắc đến."

Hoa Tụ bừng tỉnh đại ngộ, giọng điệu chắc chắn nói: "Nhất định là vậy."

***

Với suy nghĩ lấy đại cục làm trọng, giá trị tức giận của Triệu Miên giữ ở mức 49 trong vài ngày, cuối cùng vì hắn một lần nữa không dỗ được tiểu hoàng tử ngủ nên đã tăng lên đến 50.

50, là mức độ mà hắn muốn rút kiếm chĩa vào Ngụy Chẩm Phong, cho dù Ngụy Chẩm Phong không ở bên cạnh hắn, hắn vẫn mặc kệ phải làm.

Triệu Miên sắc mặt đen xì giao tiểu hoàng tử cho nhũ mẫu, vừa định gọi người, thì thấy Bạch Du vội vã gấp gáp bước vào.

"Ngươi tới vừa đúng lúc," Triệu Miên nói, "gọi Nhị điện hạ đến đây cho Trẫm."

"Đúng là phải gọi Nhị điện hạ tới." Bạch Du còn đang thở gấp nhưng mặt tràn đầy vẻ vui mừng, "Bệ hạ, ta và sư phụ đã thành công rồi!"

Sau khi xác nhận bí dược của Đông Lăng có thể di truyền, tất cả nam nhân trong hoàng cung Nam Tĩnh đều phải đối mặt với vấn đề nan giải là thể chất có khả năng mang thai. Hiện tại muốn biết đáp án của vấn đề, dường như chỉ có thể tự mình đi thử. Tuy nhiên một khi thành công, thì đó không phải là chuyện đùa, cái giá phải trả quá lớn.

Để giải quyết vấn đề nan giải này, thầy trò Bạch Du đã vất vả nghiên cứu bí dược của Đông Lăng trong một thời gian dài, xem xét các ghi chú do Vạn Hoa Mộng để lại, tiến hành vô số thí nghiệm, cuối cùng đã tìm ra cách giải quyết.

Vì vậy, tất cả nam nhân họ Triệu trong cung đều tập trung tại Vĩnh Ninh cung, chờ đợi "tuyên án" từ các thái y.

"Trong bí dược sinh con có một loại thảo dược kỳ lạ chỉ có ở Đông Lăng, sau khi sử dụng sẽ tồn tại trong máu rất lâu, có thể khiến chu sa đổi màu." Bạch Du nói, "Vậy nên chỉ cần lấy một ít máu, nhỏ vào chu sa. Nếu chu sa đổi màu, chứng tỏ bí dược trong cơ thể người này vẫn có tác dụng; Ngược lại, chứng tỏ bí dược đã mất tác dụng."

Thứ không thiếu nhất trong cung Triệu Miên chính là chu sa để phê duyệt tấu chương. Rất nhanh, bốn hộp chu sa đã được trình lên, đứng trước chu sa lần lượt là Triệu Kỳ, Triệu Miên, Triệu Lâm và Triệu Phồn đang được nhũ mẫu bế.

Triệu Kỳ và Triệu Miên từ lâu đã biết thể chất của mình, bình tĩnh hơn Triệu Lâm đứng giữa bọn họ một chút, nếu có lo lắng thì chỉ là vì lo lắng cho người thân.

Triệu Kỳ chạm vào con trai út: "A Lâm, lên đi."

"Không không không, con không gấp." Triệu Lâm sắc mặt tái nhợt, với làn da ngăm đen của cậu mà cũng nhìn ra được vẻ tái nhợt, là có thể tưởng tượng cậu hoảng sợ đến mức nào: "Phụ hoàng, Hoàng huynh, mời hai người trước."

Triệu Miên đưa tay ra, bình tĩnh nói: "Làm thôi."

Triệu Kỳ nói: "Ta làm cùng con."

"Thất lễ, thưa Bệ hạ, Thượng hoàng." Bạch Du cầm con dao lên, cắt một vết cắt nông trên đầu ngón tay của hai cha con, máu lập tức tràn ra, nhỏ xuống chu sa.

Tiêu Thế Khanh tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào chu sa trước mặt hai người. Chỉ trong chốc lát, chu sa đã có phản ứng, chuyển từ màu đỏ tươi sang màu cam dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

Bạch Du giải thích: "Đây chính là phản ứng bí dược vẫn còn tác dụng."

Triệu Miên không có phản ứng gì, điềm nhiên chấp nhận kết quả trong dự đoán này. Triệu Kỳ rất buồn bực, phàn nàn: "Hai mươi năm rồi á, ta đã sinh ba đứa con, tác dụng của thuốc thế mà vẫn còn. Quá mạnh, nó là khắc sâu vào...... xương tủy của ta rồi hay sao."

"Thượng hoàng đừng sốt ruột." Trình Bá Ngôn nói, "Sau này chỉ cần uống thuốc tránh thai, thì có thể yên tâm."

Triệu Miên: "....." Cuối cùng hắn cũng hiểu Bạch Du học được cách nói thẳng thắn không e ngại trong vấn đề phòng the từ đâu rồi.

Triệu Kỳ cạn lời đỡ trán: "Ta không sốt ruột chuyện này —— A Lâm, đến lượt con."

Triệu Lâm, một nam nhi cao 8 tấc trốn đằng sau Triệu Miên run run rẩy rẩy: "Hoàng huynh, đệ sợ......"

Triệu Miên lạnh lùng khiển trách: "Lá gan ngươi nhỏ như vậy hả?"

Triệu Kỳ nói: "Con sợ thì dứt khoát không kiểm tra. Vẫn là câu nói đó, nếu con không ở bên nam nhân thì sẽ không gặp phải vấn đề này."

"Không được đâu phụ hoàng," Triệu Lâm khóc không ra nước mắt, "Nếu trong lòng con không nắm chắc, đời này con cũng sẽ không dám uống rượu đến say sưa với huynh đệ tốt nữa."

Triệu Miên không thể chịu nổi kiểu thiếu quyết đoán này, nói với Bạch Du: "Cứ cắt đi."

Triệu Lâm vội vàng nói: "Vậy để cháu trai nhỏ làm cùng đệ."

Triệu Miên ghét bỏ gật gật đầu. Con dao găm cứa nhẹ vào tay Triệu Lâm và tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử khóc oeoe lên, những người khác nín thở tập trung, yên lặng chờ đợi chu sa nói cho bọn họ biết kết quả.

- -- Cả hai đều không đổi màu.

"Không, không chuyển sang màu cam!" Triệu Lâm kích động đến mức gần như không thở nổi, "Ta không thể sinh con!"

Triệu Miên cũng thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như cái "truyền thống Nam Tĩnh" Thái tử do chính hoàng đế sinh ra, có thể chấm dứt ở thế hệ của hắn.

Triệu Lâm vui sướng nhảy múa, một người mà nhảy múa với khí thế của cả một đàn gấu.

Trong lúc quá hưng phấn, Triệu Lâm còn ẵm tiểu hoàng tử lên, cùng chúc mừng với cậu: "Chúng ta không thể sinh con!"

Triệu Miên và Triệu Kỳ bị cậu làm phiền chịu không nổi, đồng loạt lên tiếng kêu cậu câm miệng.

Triệu Lâm vậy mà thật sự câm miệng. Cậu không biết nghĩ đến cái gì, vứt lại một câu "Đệ đi trước" rồi bỏ chạy.

Triệu Kỳ ở phía sau cậu hỏi: "A Lâm ngươi đi đâu?"

"Đi tìm huynh đệ tốt uống rượu!" Tiếng reo hò của Triệu Lâm vang vọng khắp bầu trời, "Cuối cùng con không cần phải trốn tránh hắn nữa ——"

"Quay lại," Triệu Miên gọi đệ đệ ngốc nghếch lại, "Trẫm có việc muốn ngươi làm."

Triệu Lâm một thân nhẹ nhõm rất vui vẻ cống hiến sức lực cho ca ca, xoay người chạy về, khóe miệng gần như nhếch lên tận trời: "Hoàng huynh có gì dặn dò?"

"Ngươi đích thân đi một chuyến đến Bắc Uyên, tìm ra Ngụy Chẩm Phong, lấy lại sách bảo phong Phi của y, giáng y xuống làm Tần." Triệu Miên khí thế hung hăng nói: "Ngoài ra, ngươi nói với y, nếu trước ngày mùng chín tháng Hai y không thể đến Thượng Kinh, thì đừng bao giờ đến nữa."

Triệu Lâm có chút sửng sốt, có chút vui mừng: "Hoàng huynh, huynh nghiêm túc chứ?"

Hoàng huynh cuối cùng đã nghĩ thông rồi, muốn bỏ cha giữ con?

"Vua không nói đùa." Triệu Miên cười lạnh một tiếng, "Nếu như Ngụy Chẩm Phong hỏi về tình hình trong nửa năm nay của Trẫm ở Thượng Kinh, ngươi chỉ nói cuộc sống của Trẫm thật sự rất tuyệt vời, Trẫm phải tự mình kể mới có thể không mất đi tinh tuý."

Triệu Miên biết rõ so về trí óc, đệ đệ ngốc của mình chắc chắn không phải là đối thủ của Nguỵ tần. Nếu để Triệu Lâm đi một mình, khó tránh khỏi bị Ngụy Chẩm Phong trêu chọc. Vì vậy, hắn quyết định phái Thẩm Bất Từ cùng đi về phương bắc với Triệu Lâm.

Công việc không thể trì hoãn, Triệu Lâm uống rượu suốt đêm với huynh đệ tốt bị bỏ rơi bấy lâu, hôm sau lên đường đi về phía bắc.

Ngày chín tháng hai là tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử, Triệu Lâm phải trói Ngụy Chẩm Phong mang về Nam Tĩnh trước lúc đó, thời gian eo hẹp, cậu và Thẩm Bất Từ vội vã đi đường bất kể ngày đêm, ba ngày sau đã đến được thị trấn biên giới tiếp giáp Bắc Uyên.

Mấy ngày không ngủ không nghỉ, người làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi. Hai người quyết định ở khách điếm nghỉ ngơi một đêm, ngày mai vượt qua biên giới, tiếp tục đi về phía bắc.

Tết Nguyên Tiêu vừa qua, đang vào đầu xuân, người lui tới trong thị trấn biên giới hầu hết là thương nhân giữa hai nước, người đông phức tạp, mà con Hãn huyết bảo mã của Triệu Lâm vô giá, cho dù có giá cũng không có thị trường. Thẩm Bất Từ lo lắng ngựa quý bị trộm, nói: "Thuộc hạ ra ngoài canh chừng ngựa cho Vương gia."

"Không cần không cần, Truy Phong khá là có linh tính." Triệu Lâm lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Người lạ tới gần nó sẽ chỉ bị nó đá cho một cước......" Ảnh vương điện hạ không biết nhìn thấy cái gì, sắc mặt đột nhiên đại biến. "Truy Phong ngươi làm gì?! Ngươi đang đi theo ai vậy! Ê ──"

Thẩm Bất Từ vừa nghe xong, lập tức bay ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Truy Phong ngoan ngoãn đi theo phía sau một thanh niên mặc đồ đen, cũng không quan tâm đ ến tiếng la hét inh ỏi "Ăn trộm ngựa" của chủ nhân.

Thẩm Bất Từ dùng khinh công đuổi theo, đặt tay lên vai người thanh niên: "Là ai."

Chàng thanh niên thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, y vừa ra tay, cẳng tay đã bị chàng thanh niên trở tay nắm lại, sau đó một đoản đao đột ngột không kịp đề phòng gác ngang cổ y. Y nhanh chóng nghiêng người né sang, đang định phản đòn, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Không đánh nữa, vẫn là đánh không lại."

Thẩm Bất Từ hai mắt hơi mở to, vội vàng thu tay lại: "Vương gia?"

Vương gia Bắc Uyên đã nửa năm không gặp đang đứng trước mặt y với gương mặt tươi cười: "Là ta —— Triệu Miên vẫn khoẻ chứ."

Hoàng lệnh trên người, Thẩm Bất Từ không thể trả lời câu hỏi của Ngụy Chẩm Phong. Y nhận thấy bước chân của Ngụy Chẩm Phong hình như không có sức như bình thường, trầm giọng nói: "Vương gia lại bị thương à?"

Ngụy Chẩm Phong nhướng nhướng mày, nói: "Xin đừng nói từ "LẠI", nói giống như bổn vương thường xuyên bị thương vậy."

Triệu Lâm đ ến chậm, nhìn thấy "kẻ trộm ngựa" thế mà lại là cha ruột của cháu trai mình, vô cùng kinh ngạc: "Ngụy Chẩm Phong? Tại sao ngươi ở đây?"

Mệt cho Ảnh Vương điện hạ có thể hỏi ra một câu hỏi có đáp án rõ ràng như vậy.

Ngụy Chẩm Phong thản nhiên nói: "Ta tới đây đi mua sắm."

Triệu Lâm: "???"

Thẩm Bất Từ ở bên tai Triệu Lâm nhỏ giọng nhắc nhở: "Bắc Hằng Vương đang trào phúng, y là muốn đi Thượng Kinh gặp Bệ hạ."

Triệu Lâm thực sự không hiểu được: "Chuyện này có gì hay mà trào phúng a!"

Ngụy Chẩm Phong cười một hồi, hỏi: "Ca ca của ngươi vẫn khoẻ chứ."

Triệu Lâm lúc này nhớ tới mệnh lệnh của Hoàng huynh, nói: "Không thể tiết lộ."

Hai lần liên tiếp không nhận được câu trả lời, trái tim Ngụy Chẩm Phong chìm xuống, cau mày lại: "Triệu Miên rốt cuộc thế nào, các ngươi ở chỗ này, chẳng lẽ không phải vì hắn kêu các ngươi đi Bắc Uyên tìm ta?"

Triệu Lâm khí phách nói: "Đã nói là không thể tiết lộ, ngươi muốn biết thì tự mình đi hỏi huynh ấy."

Ngụy Chẩm Phong quan tâm ắt loạn, sau khi bình tĩnh lại, quan sát Triệu Lâm từ trên xuống dưới mấy lần mới yên tâm: "Cảm ơn nói cho biết."

Triệu Lâm ngơ ngác: "Ta nói cho biết cái gì?"

"Nếu Triệu Miên xảy ra chuyện gì, ngươi cũng sẽ không như thế này."

Triệu Lâm bị giễu cợt, sau khi im lặng một trận, nhịn không được nói: "Có một chuyện ngươi đến Thượng Kinh rồi sớm muộn cũng sẽ biết, ta nói trước cho ngươi cũng không sao. Nguỵ Chẩm Phong, ngươi có nghe về một tin đồn đang lan truyền ở Thượng Kinh không?"

Ngụy Chẩm Phong dứt khoát nói: "Không có."

"Hoàng huynh của ta phong phi rồi!" Triệu Lâm làm lớn chuyện nói: "Là một phi tử xuất thân thường dân, Hoàng huynh rất thích nàng/hắn!"

Ngụy Chẩm Phong nhìn cậu: "Ồ."

"Phản ứng này của ngươi là sao?" Triệu Lâm trợn mắt há mồm, không thể tin được, "Ngươi không hề ghen sao?"

"Thứ cho ta nói thẳng, Ảnh vương điện hạ, trí óc của ngươi với ca ca ngươi thực sự là hai thái cực." Ngụy Chẩm Phong nhìn Ảnh vương điện hạ Nam Tĩnh như đang nhìn một tên ngốc, "Ngươi không nhận ra phi tử dân thường được nói đến đó là ta sao?"

Triệu Lâm: "......"

Cậu thực sự rất ghét nói chuyện với những người thông minh ngoại trừ phụ thân và Hoàng huynh.

Nhưng không sao cả, những lời vừa rồi chẳng qua là dùng dao mổ trâu giết gà, điều chân chính lợi hại còn ở phía sau.

Triệu Lâm vẻ mặt như đang xem kịch hay, nói: "Vậy nếu ta nói vị phi tử đó không chỉ được Hoàng huynh vô cùng sủng ái, còn sinh ra một hoàng tử cho Hoàng huynh ta, thì các hạ sẽ đáp lại thế nào?"
— QUẢNG CÁO —