Hải Vương Lật Xe Rồi

Chương 33



Miêu Tòng Thù nghi ngờ Úc Phù Lê đang lừa mình.

Bạn trai bệnh tâm thần tuy rằng sẽ không dùng thủ đoạn âm mưu quỷ quyệt, tính toán lòng người đối với y, nhưng cũng không phải là không có. Ví dụ, trong chuyện bắt những tình cũ của y, cái hố mà Úc Phù Lê đã đào chính là heo nái đeo bao, một bao lại một bao, đeo đến nghĩ ra ý tưởng mới và cách làm độc đáo*.

*raw: 老母猪戴套、一套接一套, 套出新意、套出非一般的路数: đoạn này mk không hiểu lắm????

Tóm lại là khiến người ta khó mà đề phòng.

Nghĩ như vậy, Miêu Tòng Thù lập tức làm ra vẻ mặt chính trực: “Không thể nào là em! Hoặc là anh lừa em, hoặc là anh nhìn lầm rồi.”

Úc Phù Lê: “Giờ ta có thể ra lệnh cho mảnh vỡ Mệnh Bàn ra đây trả lời, nó không chỉ ghi lại quá trình, mà còn nói cho em biết chấp niệm thật sự trong lòng em.” Nói xong, hắn liền mở lòng bàn tay ra, những tia sáng vàng yếu ớt phát ra tử lòng bàn tay.

Miêu Tòng Thù nhanh chóng nhào lên nắm lấy tay hắn, che luồng ánh sáng vàng lại đồng thời ấn xuống những mảnh vỡ Mệnh Bàn xuống.

“Mấy việc nhỏ như này không cần thiết phải làm phiền đến mảnh vỡ Mệnh Bàn. Hơn nữa, đây vốn là chuyện riêng giữa hai chúng ta. Chuyện giữa đạo lữ, sao có thể để kẻ thứ ba nhúng tay vào được?”

Miêu Tòng Thù không chút do dự chụp lên đầu mảnh vỡ Mệnh Bàn cái mác kẻ thứ ba.

“Nếu anh nói, ảo cảnh Linh Khư là ảo cảnh của em _ _ được rồi, cứ coi như ảo cảnh đó quả thực là của em đi. Nhưng theo suy đoán của em, bối cảnh của ảo cảnh chắc chắn không phải là suy nghĩ của em! Sao em có thể chân đạp bốn thuyền được? Em mới không phải là loại người không chừa đường lui cho mình... Ý em là, ảo cảnh Linh Khư có thể phản chiếu một phần nội tâm của em, nhưng bối cảnh là do Doanh Phương Hộc tạo ra!”

Miêu Tòng Thù nói năng hùng hồn rất có lý lẽ, càng nói càng cảm thấy mọi chuyện quả thực chính là như vậy.

Y trong ảo cảnh sao có thể đẩy bản thân vào tình thế chân đạp bốn thuyền được? Đây nhất định là ý tưởng của Doanh Phương Hộc.

Úc Phù Lê cũng nói qua, chấp niệm của Doanh Phương Hộc là y, vậy nên việc hình thành ảo ảnh Linh Khư hẳn phải có liên quan tới chấp niệm của Doanh Phương Hộc.

Trong chấp niệm của Doanh Phương Hộc, hắn vẫn luôn cho rằng Miêu Tòng Thù đi khắp nơi ve vãn đàn ông, vậy nên mới xuất hiện bối cảnh y chân đạp bốn thuyền trong ảo cảnh. Diễn biến tiếp theo mới là ảo cảnh căn cứ theo Miêu Tòng Thù mà phỏng chiếu ra, nhằm đào sâu vào nội tâm của y, bởi vậy, chấp niệm của ảo cảnh Linh Khư là chấp niệm của Doanh Phương Hộc, còn bối cảnh, quá trình phát triển, sự kiện và kết quả thuộc về Miêu Tòng Thù.

Miêu Tòng Thù làm sáng tỏ mối quan hệ nhân quả này, chợt nhận ra sự khủng khiếp trong cạm bẫy ngôn ngữ của Úc Phù Lê.

Cũng may là y bình tĩnh, không có tự loạn trận tuyến.

“Sao có thể nói em chân đạp bốn thuyền được chứ? Làm sao có thể nói đây là của em?” Miêu Tòng Thù cảm thấy mình có lý, vì thế bèn lớn giọng nói, bản thân nhỏ trong đầu cũng đang rung đùi đắc ý. “Cả hai chúng ta đều suýt thì chết trong ảo cảnh, em sao mà có thể cảm thấy kích thích được? Anh nói những lời này, chẳng khác nào đâm vào tim em!”

“Đây là giết người đâm tim đó, lão Úc!”

Úc Phù Lê lặng lẽ xem y biểu diễn, đợi đến khi y cảm thấy mọi chuyện đã xong, cho rằng bản thân đã vượt qua ải này, mới nhẹ giọng cất lời đánh vỡ ảo tưởng của y: “Miêu Miêu, cứ cho là do tên ma tu họ Doanh kia tự nghĩ em chân đạp bốn thuyền, nhưng vậy cũng phải căn cứ vào tiền đề em và những người khác từng có khúc mắc.”

Miêu Tòng Thù: “Anh có ý gì?”

Úc Phù Lê: “Nếu em và những người khác không có chuyện cũ, hoàn toàn trong sạch, thì dù tên ma tu họ Doanh kia có tưởng tượng thế nào đi nữa, tình huống phức tạp như trong ảo cảnh Linh Khư sẽ không bao giờ xảy ra.”

Miêu Tòng Thù khiếp sợ: Ảo cảnh Linh Khư kia vậy mà không giở trò bịp bợm sao? Nếu không làm giả vậy sao nó còn gọi là ảo cảnh được chứ?!!

Giờ nghĩ lại y ở trong ảo cảnh đã khoe khoang cỡ nào?

Y nhảy điệu múa dao trong trái tim từng người yêu cũ, còn ở trước mặt Úc Phù Lê làm trò khổng tước xòe đuôi, hơn nữa còn làm trước mặt ba tên người yêu cũ _ _ nhưng mấy cái này đều không quan trọng, bởi vì bây giờ Úc Phù Lê đã biết y từng nuôi bao giờ con cá vàng, có khi nào hắn sẽ cảm thấy bản thân là con cẩm lý xanh* trong hồ của y không?

*chắc ý em Miêu là cụ Úc coi bản thân là cá, nhưng mà là 1 con cá bị cắm sừng

Miêu Tòng Thù cử động cổ, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Úc Phù Lê sau đó nhanh chóng chạy trốn, đáng tiếc, ngay tại lúc y còn đang ngây ngốc nhảy vào bẫy, thì đã bị khóa lại, tuyệt đối không có khả năng chạy thoát.

Y nuốt nước bọt, nhìn vào đôi mắt nhạt màu của Úc Phù Lê, nhìn thấy màu sắc bên trong từ từ trở nên đậm hơn, tim đập liên hồi.

Úc Phù Lê nhẹ giọng hỏi: “Miêu Miêu, nói chuyện.”

Miêu Tòng Thù run giọng nói: “Em đã, đã nói, chia tay với bọn họ rồi.”

Úc Phù Lê: “Tiếp tục.”

Cảm nhận được những ngón tay sau gáy đang di chuyển, lúc có lúc không xoa nhẹ, Miêu Tòng Thù luôn cảm thấy đôi bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh thích hợp để cầm bút lông kia sẽ trong chốc lát bẻ gãy cần cổ yếu ớt của mình.

Cảm giác sợ hãi quỷ dị này giống như một khắc trước khi lăng trì, đao còn chưa rơi xuống đã lo lắng đề phòng, suýt nữa thì hét lên.

“Không có tình cảm, không thích hợp, lúc đầu vốn cũng là chắp vá.” Miêu Tòng Thù giơ tay vỗ vỗ lên ngực Úc Phù Lê, lén nhìn hắn một cái, lại vỗ nhẹ thêm chút nữa, ý đồ dùng cách này làm dịu đi cơn tức giận của hắn. “Không giống chúng ta, gặp nhau như tia lửa rơi vào đống cỏ khô, một khi cháy lên thì dù dập cũng không tắt.”

“Chúng ta mới là chân tình, bọn họ chỉ là tai nạn.”

Úc Phù Lê: “Em còn nhớ mình nợ bao nhiêu không?”

Miêu Tòng Thù: “Bốn tháng.” Y nhớ rõ, đó là con dao treo trên đỉnh đầu y.

Úc Phù Lê: “Bây giờ?”

Miêu Tòng Thù vẻ mặt đau khổ nói: “Bảy tháng.” Y thấy hoa hướng dương đang vẫy tay với y rồi.

“Nhớ rõ thì tốt.” Nói xong, hắn kéo Miêu Tòng Thù tiến vào tiểu không gian tùy thời có thể tạo ra, mà tiểu không gian này cực kỳ giống với Thiên Không Thành.

Khắp nơi là những đám mây xốp dày trắng muốt, nằm trên đó có cảm giác như đang nằm trong bông vải mới đánh, chạm vào da cảm giác còn mịn hơn cả lụa. Chân trần vừa đạp lên mây, chưa kịp nhảy hai cái đã phát hiện tay chân mình bị những đám mây biến thành dải ruy băng trắng trói lại, cả người bị cố định lại, không thể cử động được.

Miêu Tòng Thù trên mặt tràn đầy nghi hoặc, quay đầu lại liền nhìn thấy Úc Phù Lê đang chống cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn y.

“Lão Úc, anh làm gì vậy?”

“Ta nói rồi, tu vi của em quá thấp, cần phải tăng lên.”

“Vậy là song tu?”

“Phải.”

“Không phải anh nói căn cốt của em yếu ớt, năng lực chịu đựng của thức hải quá kém, cảnh giới không ổn định, nếu tiếp tục song tu, sẽ dễ dàng nổ tung sao?”

“Lần trước ta dùng tim của cây hoàng kim để luyện chế vũ khí, sau khi luyện xong vẫn còn thừa lại ít mảnh vụn. Dù sao linh lực dồi dào, vứt đi cũng tiếc, bèn dùng dược liệu mang đến từ Côn Luân để luyện chế thuốc bảo vệ nội tạng, để mỗi khi em tiến giai thì ổn định cảnh giới. Còn căn cốt, trong khoảng thời gian này, ta sẽ vừa song tu vừa sửa đổi nó cho em, sẽ khiến em vừa đau vừa sướng, để em không bị đắm chìm trong nam sắc dâm dục mà quên việc tu luyện. Lại nói đến thức hải, đây là thức hải của em, chỉ cần ta ở đây, thức hải của em sẽ không nổ.”



Miêu Tòng Thù: Ngài đã sắp xếp xong cả rồi, ta còn có thể nói gì nữa? Chỉ cần nằm yên là được.



Hình như nằm không nổi nữa.

Miêu Tòng Thù hỏi: “Vậy anh trói em lại làm gì?”

Úc Phù Lê ngồi xuống, đám mây liền chân chó biến thành ghế để y ngồi xuống. Hắn vươn tay ra, lòng bàn tay vốn trống không đột nhiên xuất hiện một cuốn tiểu thuyết có hình vẽ, hắn lật từng trang rồi chậm rãi nói: “Ta thấy trong giới tử của em giấu rất nhiều tiểu thuyết, thấy rất thú vị, vì muốn có chủ đề chung với em, bèn thỉnh thoảng giở ra xem thử.”

Miêu Tòng Thù: “Mấy cái mà anh lấy rõ ràng là xuân cung bí diễn đồ.”

Là hàng limited đặc biệt dùng trong cung đó!

Full màu, nhiều hình ít chữ, hơn nữa là một chuỗi câu chuyện có logic hoàn chỉnh hiếm có, với nhiều phong cách và màu sắc tươi sáng, từ hình thức bên ngoài đến nội dung bên trong đều sống động như thật. Quan trọng là nó là một cuốn truyện dài nối tiếp nhau, được chia thành mười tập. Nội dung bao gồm tinh hoa của khắp mọi nơi, từ tam cung lục viện cho đến chuyện trong dân gian, hơn nữa còn tiếp thu ý kiến của quần chúng nhân dân mới tập hợp được hơn trăm tư thế, bao gồm nhưng không giới hạn ở công cụ hỗ trợ, v.v.

Đây đều là thứ tốt mà y phải lẻn vào nội trạch, hoa lâu ven sông và trường vẽ trong cung ở nhân gian khom lưng cúi đầu hơn mười năm, mới có được đó!!

Úc Phù Lê lười biếng đáp lời: “Ta không biết nhiều chữ lắm.”

Miêu Tòng Thù: Đánh rắm!

Úc Phù Lê mở một trang trong đó ra, giơ lên cho Miêu Tòng Thù xem, người trong bức tranh cũng đang bị trói lại giống hệt y lúc này. Chẳng qua y vừa mới bắt đầu, còn nhân vật trong tranh đã bị lột sạch quần áo, chỉ còn một chiếc áo lót nửa che nữa hở, chẳng thà không mặc gì còn hơn.

“Bắt đầu từ chỗ này đi. Sau đó từ từ thử, từng bước một.”

Miêu Tòng Thù da đầu tê dại, trong lòng nóng như lửa đốt, y nhìn thấy tập sách kia cao khoảng mười tấc, mà trang trong tay Úc Phù Lê chỉ chiếm chưa đầy một phần hai mươi.

“Không được! Sẽ chết đó!!”

Lòng đỏ trứng nhỏ thật sự sẽ hóa thành mặt trời lớn, bông cúc nhỏ sẽ hóa thành hoa hướng dương, nếu hỏng mất rồi thì còn sướng thế nào được nữa?!

“Sao có thể?” Úc Phù Lê nheo mắt cười: “Song tu là việc đôi bên cùng có lợi, sao có thể chết người được chứ? Ta và em đều là người tu luyện, không nên sợ hiểm nguy. Hơn nữa, ở đây ta có mang rất nhiều loại thảo dược chữa thương, cho dù thần hồn em có nát vụn, ta cũng có thể chữa được.”

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, Miêu Tòng Thù lập tức đến trước mặt hắn, như thể toàn bộ thức hải đều bị hắn khống chế.

Miêu Tòng Thù khóc thầm trong lòng, y mới không thèm cái thức hải chân chó như này!

Úc Phù Lê ôm lấy Miêu Tòng Thù, cắn nhẹ vào tai y, nói: “Chúng ta có tận bảy tháng, không phải vội. Cứ từ từ…”





Thức hải giống như Côn Luân, nhưng cũng có phần khác biệt với Côn Luân. Khi tu vi của Miêu Tòng Thù được nâng cao, thức hải của y cũng ngày càng rộng lớn và hoàn thiện hơn, giống như một thế giới nhỏ có ý thức của riêng mình.

Có một số cường giả trong Tu chân giới có thể tu luyện thức hải rộng lớn của mình thành một thế giới nhỏ, khi đạt đến cảnh giới nhất định, thậm chí có thể xuất hiện cả sinh vật sống.

Tất nhiên, Miêu Tòng Thù không có khả năng rèn thức hải của mình thành một tiểu thế giới, nhưng khi nhìn thấy những bông hoa, cây cỏ hoàn chỉnh, bầu trời, biển lớn, núi cao, hồ nước, y vẫn cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.

Núi, sông, ao, hồ, gió thoảng mây trôi, tất cả đều dựa suy nghĩ của Miêu Tòng Thù mà biến đổi, y là chủ nhân của thức hải.

Miêu Tòng Thù duỗi năm ngón tay sau đó nắm chặt thành nắm đấm, một cột nước từ trong hồ hóa thành rồng gầm thét lao xuống ao đào phía sau ngôi nhà gỗ phủ đầy đá cuội. Sau đó kiểm soát nhiệt độ nước, từ lạnh biến đổi hơi ấm, sôi trào sủi bọt, cuối cùng tỏa ra làn hơi nước trắng dày đặc.

Hồ nước này trong chốc lát biến thành bể tắm thiên nhiên.

Đỉnh núi Côn Luân quanh năm tuyết phủ, ngay cả tu sĩ Độ Kiếp kì khi lên đến đỉnh núi cũng sẽ cảm thấy lạnh, đặc biệt là với Miêu Tòng Thù khi vừa mới đến Côn Luân còn chưa đến Kim Đan kì, thì càng không chịu được lạnh.

Sau này Úc Phù Lê xây một hồ tắm phía sau nhà gỗ nhỏ trên đỉnh núi, thỉnh thoảng dẫn nước từ Kính Hồ vào trong hồ tắm, sau khi nước nóng vào tắm rất thoải mái. Đôi khi gặp lúc ban đêm trời đổ tuyết, còn có thể nhìn thấy bóng trăng trên bầu trời. Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng nước trong hồ tắm vẫn luôn nóng ấm, nhiệt độ trong và ngoài chênh lệch rất lớn, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác an toàn thoải mái.

Lần đầu tiên của Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê là ở trong hồ tắm phía sau nhà gỗ, đêm xuống tuyết rơi, sau khi làm xong, chân tay mệt mỏi, sau khi trở về ổ chăn trong nhà gỗ bèn đánh một giấc đến không biết trời trăng.

Nghĩ đến quá khứ, y chợt cảm thấy có chút hoài niệm.

Nhưng nếu hỏi y có muốn làm thêm một nháy nữa không, thôi vẫn là quên đi.

Miêu Tòng Thù theo bản năng đỡ eo, đi vào bồn tắm ngâm mình trong nước nóng, Úc Phù Lê đang đọc sách trong phòng, nói là đang tìm kiếm tài liệu luyện linh khí tuyệt phẩm để giúp y vượt qua lôi kiếp.

Thời gian trôi qua trong thức hải không thể phân biệt được, dù sao Miêu Tòng Thù không biết hiện tại thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng tu vi của y đã từ Nguyên Anh tiến giai lên Độ Kiếp kì. Đến Độ Kiếp kì lại bị Úc Phù Lê dùng thủ đoạn nào đó để giữ y lại bình cảnh, ngăn không cho y lên Đại Thừa kì.

Theo lời Úc Phù Lê, bí cảnh có thể tạm thời giúp y ngăn cản lôi kiếp tiến giai, nhưng lôi kiếp của Đại Thừa kì bị Thiên Đạo giám sát, bất kể ở đâu cũng sẽ bị phát hiện ra.

Hơn nữa, tu vi của Miêu Tòng Thù về cơ bản là do cùng song tu với Úc Phù Lê, linh khí vận hành trong cơ thể cũng là do Úc Phù dùng thần lực để tôi luyện, thuộc về cùng một nguồn gốc.

Vừa ra khỏi cửa, y sẽ lập tức tiến giai, nếu để Thiên Đạo phát hiện, chắc chắn sẽ giáng lôi kiếp mạnh nhất xuống để tiễn y về với cát bụi.

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, thì ra Úc Phù Lê sớm đã kéo thù, nhìn Thiên Đạo cũng biết hận sâu đến mức nào.

Đang lúc suy nghĩ lung tung, Miêu Tòng Thù chợt nghe thấy tiếng bước chân từ sau truyền đến, theo phản xạ y co rúm người vào trong bồn tắm, chỉ để lộ đôi mắt. Y quay lại nhìn chằm chằm vào Úc Phù Lê, lắc đầu kháng cự hắn đến gần.

Úc Phù Lê nhìn Miêu Tòng Thù, ngồi khoanh chân bên cạnh bồn tắm, hất cằm: “Đi lên.”

Miêu Tòng Thù: “Em không muốn xem mấy cái hình nóng đó nữa đâu.”

Úc Phù Lê: “Được, không bắt em xem nữa.”

Miêu Tòng Thù: “Thật sao?” Y không tin lắm, bởi vì trong khoảng thời gian này, y đã bị những lời tương tự lừa gạt vô số lần.

Úc Phù Lê: “Miêu Miêu, nếu em còn nói nhảm nữa, ngay bây giờ ta sẽ kéo em lên và ** em.”

Miêu Tòng Thù lập tức run rẩy, nhanh chóng trèo lên, mặc quần áo, rồi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Úc Phù Lê, không dám trái lời.



Y nghĩ thầm, mấy cuốn sách khiêu dâm kèm hình đó thật đúng là rác rưởi, rõ ràng lúc trước y cả ngày miệng toàn ý dâm, thế mà cũng chẳng có hiệu quả tốt thế này. Nhưng bây giờ nếu đổi lại là Úc Phù Lê, chỉ một lời cũng có thể khiến y đau eo mỏi lưng, thận như ngâm trong nước.

Chẳng lẽ đây là khác biệt về sức mạnh giữa trên và dưới à.

Miêu Tòng Thù: “Có chuyện gì sao?”

Úc Phù Lê lấy ra một chiếc vòng tay rồi đeo lên cổ tay Miêu Tòng Thù: “180 thuật pháp phòng ngự.”

Miêu Tòng Thù tò mò: “Nó có thể chịu được lôi kiếp à?”

“Không.” Úc Phù Lê: “Chỉ có thể chặn được một phần thôi.”

Miêu Tòng Thù: Thiên Đạo rốt cuộc hận anh đến mức nào chứ?

Sau khi đeo vòng tay vào, Miêu Tòng Thù duỗi tay ra nhìn thử, y có thể cảm nhận được trong chiếc vòng ẩn chứa thuật pháp to lớn huyền diệu, nhưng chiếc vòng tay đen xì này cũng xấu quá đi mất.

Tựa như bản nhỏ của chiếc khuyên trên mũi con trâu mà y từng thấy ở nhân gian.

Úc Phù Lê: “Em không thích à?”

Miêu Tòng Thù lập tức cười nói: “Em siêu thích luôn ~~”

Úc Phù Lê nhéo má Miêu Tòng Thù: “Em cười xấu quá.”

Miêu Tòng Thù nhào lên cắn Úc Phù Lê, mười ngón tay luồn vào tóc hắn kéo lung tung, ý đồ cực kì rõ ràng, 30 phút sau, quả nhiên thấy mái tóc hắn trông hệt như ổ gà. Một Úc Phù Lê lạnh lùng như tiên nhân, quanh người luôn tự mang theo khí thế bệnh tâm thần mạnh mẽ, lại có mái tóc giống như cỏ dại, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Miêu Tòng Thù ôm bụng người đến mức ngã xuống đất không đứng lên nổi.

Sau đó y lại bị bắt gặp xem cuốn sách nóng kèm hình kia suốt hai canh giờ, thậm chí còn phải tự mình luyện tập để làm quen.

Thái độ học tập có thể nói là rất đáng được ghi nhận



Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê bước ra khỏi thức hải, hai người nằm trên thuyền bạch ngọc, chậm rãi di chuyển về phía trước.

Trên mũi thuyền bạch ngọc còn được trang bị chiếc la bàn mà lần trước Úc Phù Lê rèn từ tâm của cây hoàng kim, la bàn có chức năng dẫn đường riêng nên họ có thể đến đích một cách thuận lợi mà không cần phải lo lắng.

Nơi họ đứng ban đầu là mảnh đất gần Thiên Không Thành, bây giờ họ đang muốn tới Thiên Không Thành.

Úc Phù Lê nói trong Thiên Không Thành có một loại vật liệu luyện chế vũ khí cấp thần đặc biệt, nếu lấy được và rèn thành thần khí, thì có thể cắt đứt nhân quả do Thiên Đạo ràng buộc.

Miêu Tòng Thù tò mò hỏi: “Trên người anh cũng có nhân quả sao?” Hắn là Chủ Thần, nhân quả của Thiên Đạo cũng có tác dụng với hắn à?

Úc Phù Lê nhìn y một cái, tựa đầu vào vai y, nhắm mắt lại lẩm bẩm hai tiếng, cũng không có trực tiếp đáp lời y.

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, có thể là một nhân quả không thể nói ra, vì vậy lập tức đánh mất chút lòng hiếu kỳ này.

Đang thong thả bước đi, hai người tranh thủ chợp mắt một lát trên đường, mãi đến khi nghe thấy tiếng ầm ĩ mới mở mắt ra.

Úc Phù Lê nhíu mày, rất là không vui.

Miêu Tòng Thù ấn mặt hắn nói: “Để em xem thử, đừng tức giận.” Sau đó tạo cho hắn một cái màn ánh sáng cách âm để loại bỏ tiếng ồn.

Thấy Úc Phù Lê nhắm hai mắt lại, Miêu Tòng Thù mới ôm mạn thuyền bạch ngọc, thò đầu ra ngoài nhìn.

Nhìn thấy mười dặm phía trước, có một tầng mây như núi, mà trong tầng mây là đình đài lầu các, tựa như vườn tiên cõi mộng*. Trong lấu các có thể thấy được những bóng người chen chúc mơ hồ, hẳn đó là Thiên Không Thành trong bí cảnh.

*raw 宛如阆苑嫏嬛

嫏嬛: tương truyền là nơi tàng trữ sách ở trên trời

阆苑: là nơi huyền thoại nơi Tây Thái hậu sinh sống trên đỉnh núi Côn Lôn. Trong thơ ca, nó thường được dùng để chỉ nơi ở của các vị thần, đôi khi còn dùng để chỉ những cung điện và vườn hoa của các vị hoàng đế. (Baidu)

Thuyền bạch ngọc đúng lúc này xuyên qua đám mây mù dày nặng, đi ra ngoài một lúc, y nhìn thấy trước mặt mình tụ tập một đám người, hình như là các tu sĩ của những môn phái khác nhau đang xảy ra tranh chấp.

Miêu Tòng Thù vốn không muốn chú ý, nhưng khi y sắp đi ngang qua, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, bèn lập tức dừng lại.

“Lão Úc, hình như em gặp được người quen, em xuống xem thử một lát.”

Úc Phù Lê hơi nghiêng người, rời khỏi vai y.

Miêu Tòng Thù nhảy ra khỏi thuyền bạch ngọc, bay một đoạn ngắn rồi chen vào đám đông, quả nhiên nhìn thấy Võ Yếu Ly và nhóm tiểu sư điệt của Vạn Pháp Đạo Môn đang tranh cãi với người khác.

Nhưng nhìn tình huống này, họ hình như đang bị bắt nạt.

Miêu Tòng Thù: “Võ đạo hữu?”

Võ Yếu Ly quay đầu lại, nhìn thấy Miêu Tòng Thù thì sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Miêu đạo hữu? Quả nhiên là ngươi cũng tiến vào bí cảnh, ngươi có bị thương không? Tu vi của ngươi hình như cao hơn rồi, linh lực cũng dồi dào hơn... Mấy tháng nay, ngươi nhặt được bảo vật ở đâu vậy?”

Miêu Tòng Thù cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Võ Yếu Ly, đồng thời nghĩ đến việc y và Úc Phù Lê đã ở trong thức hải điên loan đảo phượng mấy tháng nay, quả thực là ban ngày tuyên dâm, không biết xấu hổ!

Tuy rằng bây giờ nhớ lại y vẫn thấy sướng.

“Những ngày này, ta học tập chăm chỉ cả ngày lẫn đêm, tay không rời sách, đọc nhiều sách vở, học đi đôi với hành nên thu được rất nhiều lợi ích.” Miêu Tòng Thù: “Ta đã biết thêm được rất nhiều tri ​​thức trong vài tháng này.”

Võ Yếu Ly: “Ta nghe ra được.”

Thành ngữ nói liền tù tì, cảm giác rất có văn hóa.

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Miêu: Chỉ cần đọc đủ nhiều thi thư, tất sẽ bị nhồi đầy thôi.