Mộ Khương Phong thu hồi lại dáng vẻ đó của mình, anh mỉm cười hỏi:
“Thế, em ấy giết bao nhiêu người?”
Bọn thuộc hạ nhìn nhau tính toán một chút, rốt cuộc nói:
“Hơn mười người của chúng ta”
Mộ Khương Phong không kiềm chế được run rẩy, anh ngửa mặt lên, đôi mắt chứa đựng hưng phấn điên cuồng.
“A…bảo bối đúng là giỏi, ước gì mình cũng được bảo bối giết nhỉ? A~”
Đám thuộc hạ: “…” Đủ rồi, chúng tôi có thể đi chưa?
Được rồi, phải thừa nhận rằng đám người thừa kế lúc nào cũng không được bình thường. Đám người trần mắt thịt, công dân lao động chăm ngoan như bọn họ quả nhiên không thể hiểu được. Ví dụ điển hình là cái tên vừa lên nắm quyền Mộ gia này, biến thái đến mức bọn họ muốn nôn nôn nôn! Ai cản đường liền giết, anh em dòng họ cũng giết nốt, dù bọn họ có là người đã nhìn qua nhiều cảnh giết chóc cũng không nhịn được rét run.
Mộ Khương Phong mỉm cười bọn họ:
“A, mọi người làm biểu cảm hay ghê.”
“…”
Bọn họ cũng cười.
Nhưng mà mẹ nó, đáy lòng đã sớm nóng hơn lửa đốt, chờ thời cơ liền bỏ chạy ra ngoài.
“Được rồi, trở về luyện tập đi.”
“…” Ngon!
Cả mấy người tay bắp cuồn cuộn nhưng thật ra lại rất yếu đuối, nhanh chóng chạy đi mất.
Lúc này, một nữ nhân từ bên ngoài bước vào, biểu tình của ả đầy chua ngoa, ả ghét bỏ nói:
“…Tởm quá đấy, anh dọa bọn họ chạy rồi.”
Mộ Khương Phong mỉm cười không để ý tới lời miệt thị của ả, anh chống hai tay lên cằm, nghiêng nghiêng đầu nói:
“Đúng a, anh đâu có ngờ Nhã gia lại dạy bảo em ấy tốt như vậy…”
Ánh mắt Tạ Quế Chi đầy đố kị, con nhỏ đó rốt cuộc có gì mà lại may mắn như vậy. Mộ Khương Phong đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của ả, anh giữ nguyên nụ cười.
“Đừng đụng tới em ấy, mục tiêu của em là Bạc Quân mà nhỉ?”
“Ha, dù sao thì đến lúc lật ngửa ván bài rồi?”
“Ừm, lần này phải nhờ em.” Mộ Khương Phong gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sát khí.
__
Nhà chính Bạc gia,
Bạc Quân nhìn Nhã Âm băng bó cả người nằm trên giường, bên cạnh là tiếng máy vang tít tít, sau cuộc chiến dài, thể lực của cô gái nhỏ dường như cũng không chống đỡ nổi. Nhã Âm đã hôn mê suốt mấy ngày liên tục, Bạc Quân xoa nhẹ lên má Nhã Âm, ánh mắt hắn tối tăm, một tia sáng cũng không thể lọt vào.
Cho đến khi bước ra khỏi phòng, hắn vẫn như vậy.
Hiện giờ, Bạc Quân đang trầm mặc ngồi trước gia chủ hiện tại_Bạc Hoàng.
Bạc Hoàng dập tắt điếu xì gà, ánh sáng không đến được gương mặt của ông.
“Con vẫn chưa đủ khả năng.”
Bạc Hoàng nhướng mày nghe Bạc Quân nói, ông trầm ổn cất giọng:
“Không phải con chưa đủ khả năng mà do người con đang đấu đã là gia chủ của Mộ gia.”
Bạc Quân nâng mắt, “Sao ạ?”
“Ta vừa mới nhận được tin thôi, thằng nhóc đó…”
Bạc Hoàng vốn dĩ cũng không ngờ tới lão già đó đùng một cái lại giao quyền thừa kế cho Mộ Khương Phong. Đúng là cậu ta vừa đủ tuổi trưởng thành, một người trẻ tài giỏi nhưng ông biết lão già kia vẫn còn tham công tiếc việc, lí nào lại chịu về trồng rau nuôi cá chứ.
“Chuyện này có gì đó không ổn, con tốt nhất đừng dính…”
Lâu lắm rồi Bạc Quân mới cố chấp về một cái gì đó.
“Nhưng mà ba ơi, con có thứ cần bảo vệ.”
Bạc Hoàng nhìn Bạc Quân một chút rồi thở dài, cũng có thể gọi đây là thử thách. Để đấu với người đứng đầu gia tộc, Bạc Hoàng biết không dễ chút nào, thậm chí không có khả năng thắng. Nhưng mà con trai ông rốt cuộc rồi cũng không thể bảo bọc mãi như vậy được, phải để cho nó nếm trải cái gì gọi là thất bại. Bạc Hoàng rốt cuộc không cản nữa, ông hỏi:
“Là cô bé con ôm trong người lúc đó?”
“Dạ.”
Bạc Hoàng xoa trán, nếu là Nhã gia thì có hơi nhiều vấn đề để giải quyết rồi.
___
Bạc Quân bước ra khỏi phòng đọc sách, cuộc trò truyện với Bạc Hoàng vẫn còn quẩn quanh trong tâm trí. Giữa cái lúc đầu óc rối bời này, một cuộc điện thoại kéo đến, có thể gọi là cuộc điện thoại định mệnh.
Tạ Quế Chi hẹn gặp Bạc Quân ở công viên trung tâm phố Nhĩ Tiền. Giữa khung cảnh tấp nập, các hàng quán bán đồ tết đỏ rực cả một vùng trời, tâm trạng Bạc Quân lại lạnh lẽo đến kì lạ.
“Tết ở đây vui nhỉ? Hồi cậu còn ở Đức, tết có như thế này không?”
“Nói vào vấn đề chính.”
“…”
Tạ Quế Chi mỉm cười vuốt tóc, “Cậu cũng biết Mộ lão đại nắm giữ thông tin của Nhã Âm đúng chứ?”
Mộ lão đại?
À, cái tên đó bây giờ nắm quyền rồi mà.
Bạc Quân bật cười trào phúng, “Uy hiếp tôi? Được đấy, muốn tôi làm gì?”
“Thật ra thì cũng không có gì…nhưng mà tôi có thể giúp cậu xóa nó đi.”
“Đùa gì vậy? Hai người hợp tác với nhau mà, hửm?”
Tạ Quế Chi bật cười, “Nhưng mà Bạc Quân, chỉ cần cậu nói yêu tôi một cái thôi, tôi liền mãn nguyện mà đi giúp cho cậu.”
Bạc Quân lạnh mặt nói, cứ như thể lời hắn phát ra là một lời cực kì cay độc.
“Tôi yêu em.”
Nếu là Bạc Quân trước đây, hắn tuyệt đối không phát ra lời nói ấy. Có lẽ người ta thường thích sự hoàn hảo đến phi lí, suy cho cùng hắn vẫn chỉ mới học lớp mười, tất cả gánh nặng cứ thế mà đổ lên người hắn. Có đôi lúc Bạc Quân thật mệt mỏi, hắn tuyệt nhiên không trách ai hết, chỉ trách bản thân hắn chưa đủ kinh nghiệm.
Bạc Quân đoán ra được bọn họ muốn chia rẽ hắn và Nhã Âm nhưng mà chỉ vì một lời nói đơn giản như vậy, Nhã Âm làm sao có thể rời bỏ hắn? Nhã Âm là một người không dễ dàng tin những thứ như vậy, nếu như thật sự dao động, cô sẽ lập tức hỏi hắn. Vì thế nên Bạc Quân không hề lo, hắn thoải mái nói ra câu nói ấy.
Cùng lúc khi hắn phát ra lời nói ấy, bên phía Nhã Âm xuất hiện biến đổi.
[Kí chủ! Tỉnh dậy mau lên, nhiệm vụ thất bại rồi!]
Cuối cùng Bạc Quân vẫn không thể giống như nam chính trong truyện tiểu thuyết, hắn cần thời gian để trưởng thành, để tích lũy kinh nghiệm. Ngày mà Bạc Quân tung hoành ngang dọc, trời đất nhún nhường, trở thành người trên vạn người phải là nói sau. Nhưng mà đến ngày đó, liệu rằng hắn còn giữ được nụ cười như bây giờ không. Cái đó phải chờ thời gian quyết định.
Vốn dĩ chỉ muốn quay lại cảnh này gửi cho Nhã Âm, nhưng vô tình bọn họ lại khiến cho tình huống trở nên tệ hơn. Cả đời này Tạ Quế Chi chưa bao giờ đúng, duy nhất chỉ có lựa chọn lần này, ả đúng rồi.
Nghiên Trác gấp gáp bay ra khỏi không gian. Hệ thống chủ vừa thông báo nhiệm vụ thất bại, nó cũng rất hoảng hốt.
[Kí chủ! A a a]
Nhã Âm làm sao có thể tỉnh được, Nghiên Trác đành xâm nhập vào tâm thức của cô. Tâm thức của Nhã Âm là một bầu trời trong xanh, không một áng mây. Khung cảnh khiến người ta ấm áp, Nghiên Trác bay vòng quanh, cuối cùng tìm thấy Nhã Âm đang ngồi gục đầu ở một chỗ.
Nhã Âm mấp môi nhìn Nghiên Trác, cảm thấy như mối liên kết giữa cô và nó mờ dần đi vậy. Cơ thể của cô cũng yếu dần rồi, ánh mắt của Nhã Âm mờ mờ, cổ họng khản đặc không thể phát ra âm thanh gì hết.
Nghiên Trác nhìn cô như vậy, nó sợ đến mức bật khóc.
[Kí chủ, hắn nói yêu ả ta trước, hắn…]
[Tại sao hắn lại…hắn…]
Nghiên Trác nghẹn ngào, lần đầu nó cảm thấy bất lực như vậy.
Mảnh ghép để hoàn thành nhiệm vụ là tình yêu. Khi đối tượng công lược nói yêu bạn thì lúc đó bạn thắng, còn nếu hắn nói yêu bất kì ai khác, bạn sẽ thua. Mặc dù hắn đối với bạn có là tình yêu, đối với người kia có ghét bỏ thì cũng không quan trọng. Hắn đã nói yêu người kia trước. Yêu “bạch nguyệt quang” của hắn.
Nghiên Trác ôm lấy ngón tay của Nhã Âm, nước mắt không ngừng rơi. Ngôn Tình Sắc
Nhã Âm nhìn nó cũng không biết có cảm xúc gì. Cảm giác như sinh mệnh của cô đang dần trôi đi vậy, giờ thì cô chẳng nhớ gì về chuyện trước đó cả. Làm cách nào mà cô còn sống được vậy? Sau khi bị đạn bắn, đáng lẽ cô phải chết rồi.
Nhiệm vụ thất bại, tất cả ban phước lành bị xóa bỏ. Cơ thể của Nhã Âm yếu đi trông thấy, hơi thở yếu ớt có thể dừng bất cứ lúc nào. Và đáng sợ hơn, căn bệnh máu khó đông đã quay trở lại. Chờ đến khi người nhà cô biết tin và đến đây, chẳng biết cô có còn sống không nữa.
Nghiên Trác mất đi nhiệm vụ, chính nó cũng trở thành cái hệ thống khác. Nhưng nó vẫn bám chặt linh hồn của Nhã Âm không chịu rời đi. Hình phạt sắp giáng xuống, nó phải ở lại giúp cho kí chủ. Cả đời này Nghiên Trác nó chưa bao giờ thất bại trước thiên lí, chẳng lẽ nó phải đầu hàng sao?