Hắn Ta Có Bạch Nguyệt Quang

Chương 6: Gì chứ, có chỗ nào không giống đâu?



Nhã Âm kéo Bạc Quân vào nhà, trong nhà bật máy sưởi, vì có thêm một người mà trở nên ấm cúng hơn rất nhiều. Nhã Âm dẫn Bạc Quân xuống nhà bếp, phấn khích giới thiệu:

"Dì Vương, đây là bạn của con"

Dì Vương đang rửa rau liền lau khô tay, nhìn Bạc Quân từ trên xuống dưới, không nhịn được tấm tắc khen:

"Bạc thiếu gia lớn lên thật tuấn tú"

Bạc Quân lễ phép gật đầu, "Cảm ơn dì Vương"

"Hai đứa ra ngoài phòng khách ngồi chơi đi, lát nữa đồ ăn xong rồi dì gọi"

Nhã Âm và Bạc Quân "dạ" một tiếng.

Phòng khách bày sẵn trái cây thơm ngon, ánh đèn sáng rực khiến người ta sinh ra cảm giác thoải mái.

"Bạc Quân, cậu ngồi đi, cứ tự nhiên như nhà của mình nha"

Bạc Quân nhướng mày, nữ nhân này lại lộ liễu như vậy. Coi như nhà của hắn vậy chẳng phải đang nói cô và hắn là người một nhà sao? Đúng là tâm tư sâu thẳm.

Mà bên đây, Nhã Âm nào đâu biết suy nghĩ phong phú của nam nhân bên cạnh.

"Cậu ăn dưa hấu không?"

"Cảm ơn"

Bạc Quân nhận lấy miếng dưa hấu trong tay, thầm nghĩ, nữ nhân này đúng là không từ bỏ mọi cơ hội lấy lòng hắn.

"Bạc Quân thích xem phim gì nhỉ?"

"Tôi không thường xem phim"

"A..."

Nhã Âm cầm điều khiển TV trong tay, "Vậy tớ xem phim mà tớ yêu thích vậy"

"Tùy cậu"

Bởi vì Bạc Quân vốn đâu có nhìn TV, tâm trí của hắn đều đặt lên người cô hết rồi. Đây là lần đầu tiên hắn đề nghị sang nhà bạn chơi, hơn nữa còn là con gái. Nguyên buổi trưa Bạc Quân đã phải bỏ công lên mạng tìm "những việc cần làm khi đến nhà bạn". Nhưng hắn phát hiện chẳng thông tin nào là hữu ích cả.

Mặc dù vậy, nhìn cô thoải mái cười tươi ở bên cạnh, Bạc Quân cảm thấy cũng không tệ. Ít ra là không nhàm chán như hắn nghĩ.

Nhã Âm đang buồn cười bởi nhân vật trong TV, cũng không nhận ra ánh mắt nóng rực của ai đó. Khi cô đã xiên đến miếng dưa hấu thứ sáu, bên cạnh liền vang lên tiếng nói:

"Cậu thích dưa hấu à?"

Nhã Âm quay sang Bạc Quân, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm cô. Nhã Âm mất tự nhiên nhích sang một bên.

"Đúng a, tớ thích ăn dưa hấu, sao cậu hỏi vậy?"

Bạc Quân nhìn hành động nhỏ này của cô, hắn nhếch môi. Nữ nhân này lại ngại ngùng rồi.

Bạc Quân mặt không đổi sắc áp sát lại, "Là vì trong đĩa có rất nhiều trái cây, nhưng cậu chỉ ăn mỗi dưa hấu"

Nhã Âm cười hì hì, "Tớ thích mấy loại mà có nhiều nước á"

Bạc Quân gõ gõ lên bàn, nhìn vào đĩa một chút.



"Ừm, cam, bưởi, dưa hấu,...a, đúng là toàn loại nhiều nước"

Hai người trò chuyện như vậy, không khí lại rất hòa hợp. Kì thật, Bạc Quân hiếm khi có cảm giác thoải mái như thế này khi ở bên người khác. Cuộc trò chuyện vốn chẳng có gì đặc sắc, mùi thức ăn thoang thoảng từ nhà bếp hay cả thứ mà hắn luôn cho rằng là nhàm chán, hóa ra lại ấm áp lạ thường.

"Bạc Quân"

Nhã Âm đột nhiên gọi.

"Ơi?"

"Cậu không tò mò tại sao tớ hay bệnh mà người nhà lại để tớ sống một mình ở đây sao?"

Nhịp gõ của Bạc Quân hơi dừng lại, đôi mắt khẽ động, hắn rũ mắt, thản nhiên nói:

"Tôi đương nhiên là có tò mò, nhưng mà chúng ta đều có chuyện không thể nói, nếu như cậu muốn cậu sẽ tự kể tôi nghe thôi, đúng không?"

Nhã Âm hít sâu một hơi, cô nắm chặt tay, nhìn Bạc Quân.

Phải làm sao đây?

Dường như tớ lại thích cậu thêm rồi. Nhã Âm nhỏ giọng nói, nếu không phải ngồi gần, Bạc Quân sợ mình sẽ không nghe được.

"Thật ra..."

Bạc Quân đều đều đáp:

"Hửm?"

"Thật ra...tớ...nếu như là Bạc Quân, tớ nhất định sẽ trả lời hết"

Bạc Quân: "..." Mẹ kiếp! Quá mức rồi!

Bạc Quân suýt chút quên cả phản ứng, yết hầu hắn lên xuống, ánh mắt hắn nhìn cô ngày càng nóng rực. Bạc Quân cảm thấy như mình vừa sa ngã, để mặc cho cô câu dẫn mình, cũng không muốn thoát ra. Là hắn biết mình vừa mới rung động, là hắn vừa nhận thức được chuyện đó, nhưng mà, Bạc Quân lại không muốn thoát khỏi thứ cảm xúc vừa ấm áp vừa mãnh liệt này.

Nhưng mà, chẳng phải hắn có bạch nguyệt quang rồi sao...?

Bạc Quân rũ mắt, con ngươi màu đỏ bị bóng tối bao phủ, hắn khẽ cất giọng, mang theo ý cười:

"Nhã Âm, đừng quên lời cậu nói"

Nhã Âm nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt dường như chỉ phản chiếu hình bóng của hắn.

"Tớ hứa đó!"

Bạc Quân đột nhiên thấy thích nhìn mắt của Nhã Âm như bây giờ, chỉ chứa đựng mỗi mình hắn, chỉ một mình hắn. Có cảm giác như cô sẽ chỉ nhìn một mình hắn vậy, ừm, như vậy rất tốt.

Chính Bạc Quân cũng không nhận ra hình như cảm xúc này có gì lạ.

Mà Nhã Âm, người đang đứng giữa ranh giới của chiếc lồng giam cầm, càng không biết sau này mình sẽ gây ra hậu quả gì.

_

Nhã Âm vớ lấy chiếc gối mềm mại bên cạnh ôm vào lòng. Môi khẽ mở, âm thanh phát ra mang theo một loại cảm xúc khó tả.

"Tớ bị mắc bệnh máu khó đông, bệnh này không có cách chữa, chỉ có thể cải thiện nó"



"..."

"Tớ từng nghe kể lúc tớ còn rất nhỏ, chỉ đang chơi ở trong sân nhà, đột nhiên máu tự chảy ra, máu chảy rất nhiều, máu chảy mất kiểm soát. Sau này, chỉ một vết xướt nhỏ, máu cũng chảy rất nhiều, chỉ một vết cắt nhỏ cũng đủ làm tớ đi đời"

"Tớ...lúc đó, tớ có lẽ là bị ám ảnh, tớ rất sợ máu. Cơ thể tớ yếu dần, phải cần can thiệp đến các thiết bị y tế. Sau đó, bác sĩ nói cần người thay yếu tố đông máu, mà xui là máu của tớ rất đặc biệt. Chỉ có vài người sở hữu loại máu này, thế nên..."

"Gia đình tớ phải tận dụng quan hệ ở khắp nơi trên thế giới tìm người thay máu định kì. Cơ thể tớ dần có khởi sắc, tớ vốn đã nghĩ tớ có thể sống như một người bình thường nhưng...Những vết bầm tím lớn bắt đầu xuất hiện trên da thịt, cơ thể yếu ớt vì hệ miễn dịch suy yếu"

"..."

"Tớ phát hiện, thật ra tớ đã chẳng còn cơ hội sống như người bình thường nữa"

"Ưm...?"

Nhã Âm mở to mắt, nhìn nam nhân vừa kéo mạnh người cô, khoá chặt trong lòng. Nhã Âm bất ngờ, tay đặt trúng mặt của Bạc Quân, không dám nhúc nhích.

"Bạc Quân cậu-"

Bạc Quân bật cười trầm thấp, giọng nói phát ra mang theo từ tính:

"Hửm?"

Nhã Âm quay cuồng, lắp bắp hỏi:

"Cậu làm gì?"

Bạc Quân liếc mắt, nắm lấy tay cô vỗ vỗ:

"À...tôi chỉ đang cảm nhận xem cậu có phải người bình thường không"

Nhã Âm: "..."

Chỉ thấy Bạc Quân cong cong khóe môi, lồng ngực phập phồng, đôi mắt dịu dàng cứ như ảo giác của cô vậy.

"Gì chứ, có chỗ không giống đâu?"

__

__

Cũng không biết lúc đó hai người ôm nhau bao lâu. Cũng chẳng biết từ bao giờ mà Nhã Âm đã hoàn thành xong hết nhiệm vụ hệ thống của ngày hôm nay.

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ngày thứ ba. Nhưng mà nhớ hoàn thành nhiệm vụ phụ trước thời hạn nhé]

[Hôm qua quên ban thưởng cho ngươi, à, tính chung với ngày hôm nay luôn nhé. Được rồi, mau nhận ban phước lành này!]

Nghiên Trác đột nhiên nhảy ra từ không gian, sau đó tiến hành ban phước.

Nhã Âm mở to mắt, này, ban cái gì nữa vậy?

[Điểm sức khỏe]

Nhã Âm: "!!!" Lần đầu thấy hệ thống nhà ngươi hữu ích.

"Nó có thể chữa khỏi bệnh của ta không?"

[Có]