Hắn Ta Có Bạch Nguyệt Quang

Chương 7: Nghỉ học



Hôm nay trời trong, không khí mát mẻ. Nhã Âm vừa thức dậy thì nhận được một cuộc điện thoại.

"Hả, sáng nay? Gấp quá vậy?"

"..."

"Được, được, em đến liền"

__

Sân bay TSN.

Nhã Âm khoác áo khoác dày, cúi đầu gọi điện thoại.

"Alo, anh? Anh đang ở đâu vậy?"

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam lười biếng mang theo tùy ý, "Cổng chào gần lối ra, hàng ghế số ba"

Nhã Âm lập tức "dạ" một tiếng, nhanh chóng chạy đến chỗ mà anh nói. Đi sớm, mái tóc đen của Nhã Âm xõa tùy ý ở vai, làn da trắng hồng hào cùng gương mặt đáng yêu khiến cô thu hút một ít ánh nhìn. Nhưng mà cũng không so được với nam nhân bị người bao quanh trước mặt.

Tóc vàng, bông tai hình sợi đeo bên tai trái đung đưa qua lại, ánh mắt sắc bén mang theo một loại hung ác nguy hiểm. Anh đứng trong đám người bao quanh, thế nhưng không ai dám lại quá gần, chính vì khí thế của người đàn ông này quá mức cường đại.

"Aaa...chồng à, nhìn em"

"Nhã thiếu, nhìn em nhìn em!"

"Em yêu anh aa!"

"..."

Tiếng ồn thu hút không ít người ở sân bay, mắt thấy đã có người móc điện thoại ra quay hình, trợ lí của Nhã Hàn gấp đến không chịu được.

Nhã Hàn thiếu kiên nhẫn nhìn xung quanh, chỉ vừa liếc mắt cũng nhìn thấy Nhã Âm ngoan ngoãn đứng ở ngoài đám đông, Nhã Hàn nâng khóe môi:

"Âm Âm"

"Anh"

Không biết đã bao lâu, Nhã Hàn không được nghe tiếng gọi này rồi. Anh chen qua khỏi đám đông, chuẩn xác bắt được Nhã Âm, cúi người ôm cô.

"Nhớ anh không?"

"Nhớ anh, hì hì"

Trợ lí: "..." Có thể chú ý tới xung quanh một chút không hả!?

Đám người xung quanh tức khắc thành một mảnh yên tĩnh sau liền phát rồ.

Ai vậy?

Má, tin này sẽ hot lắm đó.

[Hotsearch #1: Nhã Hàn_đại thiếu gia Nhã gia_nam thần điện ảnh, ôm một cô gái lạ mặt ở sân bay...]

[Hotsearch #2: Danh tính của cô gái Nhã Hàn ôm ở sân bay rốt cuộc là?]

[Hotsearch #3: Nhã Hàn đáp xuống sân bay TSN...]

[Hotsearch #4: Âm Âm là ai?]

__

Khi Bạc Quân trở về nhà, vừa mở điện thoại lên chính là mấy cái hotsearch này. Hắn trước giờ không quen xem mấy tin kiểu này, nhưng cái ảnh đính kèm chói mắt lại làm hắn khựng lại.

"Nhã Âm...và còn, tên khốn nào đây?"

Hôm nay cô đột nhiên xin nghỉ, Bạc Quân vốn dĩ cảm thấy không có chuyện gì. A, nhưng bây giờ thì có rồi.

Hể? Lại còn ôm nhau thân thiết như vậy?

Bạc Quân liếm môi, gọi đi một cuộc điện thoại. Lúc sau liền có người gửi tin nhắn vào tài khoản của hắn.

Nhã Hàn_đại thiếu gia Nhã gia, hiện đang là ảnh đế đứng trên đỉnh lưu, phía sau có hậu thuẫn to lớn.

Phía sau là rất nhiều thông tin đan xen, đương nhiên là không phải tất cả.

"Nhã gia, gia tộc cổ xưa đó sao? Hể, hình như cậu ấy..."

Bạc Quân nhớ tới lời của Nhã Âm, hình như cô cũng có một anh trai thì phải. Bạc Quân vốn cũng không nghĩ Nhã là họ, dù sao hắn cũng không biết tới chuyện Nhã gia có một người con gái.

"...Cho nên mới thân thiết với Mộ gia"

Bạc Quân trong nháy mắt hiểu hết mọi thứ, nhưng mà đáng tiếc Bạc gia ít qua lại với Nhã gia. Nếu không, sẽ không đến lượt Mộ Khương Phong có cơ hội tiếp xúc với cô.



Bạc Quân mở danh bạ, nhấn vào một số điện thoại trong mục yêu thích. Rất nhanh bên kia liền bắt máy.

"Bạc Quân? Cậu gọi có gì không?"

"Sao hôm nay lại nghỉ học?"

Nhã Âm cắn miếng bánh nhai nhai trong miệng, nhìn nam nhân đang xem kịch bản bên cạnh.

"Tớ đi đón anh tớ"

Bạc Quân không có gì bất ngờ, hắn gõ gõ lên thành ghế.

"Hóa ra là vậy, cho nên tôi mới thấy cậu lên hotsearch"

"A...?"

Nhã Âm trước nay không xem tin tức, cũng ít sài điện thoại, cho nên cô còn chưa biết vụ này. Nhã Âm che điện thoại, quay sang bên cạnh.

"Anh! Chuyện hotsearch là sao vậy?"

Nhã Hàn không ngừng động tác lật kịch bản, ngáp một cái rồi nói:

"Hả? Sẽ có người xử lí thôi, đừng lo"

Nhã Âm lên xem, quả nhiên thấy hotsearch về Nhã Hàn đã bị xóa, chỉ còn lại mấy tin vặt khác.

"Xin lỗi Bạc Quân, tớ vừa hỏi anh tớ"

Bạc Quân không vội đáp:

"Ừm"

"Nhưng mà có thể cho tớ biết nó nói gì không? Hotsearch bị xóa rồi"

Bạc Quân nâng mắt, "À, cũng không có gì. Chỉ là nói, ảnh đế yêu đương rồi"

Nhã Âm: "..."

"Ai vậy?"

Không biết từ bao giờ, Nhã Hàn đã gấp lại kịch bản, nhướn người sang bên cạnh. Nhã Âm lập tức đẩy hắn ra, trừng mắt nói:

"Bạn học của em"

"Ồ..."

Nhã Hàn nhíu mày, nhân lúc cô không chú ý cướp điện thoại. Lợi dụng chiều cao của mình, Nhã Hàn đưa điện thoại lên cao.

"A!"

Nhã Âm tức giận với tay muốn lấy lại, "Trả cho em!"

"Không được, anh phải xem tên nhóc nào đã"

Nhã Âm: "..." Hệ thống, có cái ban phước lành nào khiến ta cao lên không?

[Ngươi là nữ nhân, như vậy là cao rồi. Đòi cái gì, tham lam]

Nhã Âm: "..."

Bạc Quân nghe hết những âm thanh lọt vào điện thoại. Có chút buồn cười.

Nhã Hàn ho khan vài tiếng, "Bên kia có thể bật cam chút không?"

Bạc Quân lặng lẽ mở camera lên, Nhã Hàn áp sát mắt mình vào camera, trừng mắt nhìn nam nhân trong màn hình.

Cũng đẹp trai đấy.

Chỉ là thua anh.

"À...ừ, giới thiệu đi nhóc"

Bạc Quân: "..."

Nhã Âm nhéo Nhã Hàn một cái, tức phừng phừng nói:

"Anh ăn nói đàng hoàng thì chết à?"

Nhã Hàn vỗ vỗ đầu cô, "Con nít thì đi ra"

"..."



[Haha, hắn nói đúng mà]

Nghiên Trác ngồi trên đầu cô, cười đến chảy nước mắt.

[Ông anh của ngươi hài thật]

Nhã Âm: "..."

Bạc Quân dựa vào ghế, mỉm cười nói:

"Chào Nhã thiếu, tôi là Bạc Quân, bạn của Nhã Âm"

Nhã Hàn nâng mắt, "Ồ? Bạc gia"

Nhã Hàn giơ một like với Nhã Âm, "Em gái, biết chọn lựa đó"

Nhã Âm mặt đỏ tía tai, bất lực vò đầu bứt tóc.

"Trời đất ơi anh nói khùng nói điên gì vậy hả!?"

Nhã Hàn đột nhiên trầm mặc, đấm mạnh vào tường. Nhã Âm nhất thời bị dọa sợ, cô ngây người nhìn Nhã Hàn như nhìn một bệnh nhân từ viện tâm thần vừa trốn trại ra.

Nhã Hàn thốt ra từng chữ, nhấn mạnh:

"Tôi quyết không giao em gái tôi cho cậu!"

Bạc Quân: "???" Ai cần anh giao?

Bạc Quân đang uống nước bị Nhã Hàn làm cho sặc, hắn tắt camera, ho vài cái. Bạc Quân nghĩ nghĩ, chắc là nữ nhân này nhận vơ hắn là bạn trai của cô rồi. Bạc Quân thở dài, còn gây ra hiểu lầm lớn như vậy. Bạc Quân mở lại camera, nghiêm túc nói:

"Tôi không..."

Nhã Hàn không lưu tình cắt đứt lời của Bạc Quân.

"Anh mày đùa đó"

Bạc Quân: "..."

Nhã Âm: "..."

[Há, há, há, haha, anh của ngươi, anh của ngươi...haha, ta thích rồi đó]

Nghiên Trác cười đến mức quên cách bay, rớt cái bẹp xuống sàn nhà. Mà rớt xuống rồi còn lăn lộn cười không ngừng.

Nhã Âm che mặt, "...Anh, công việc của anh có phải là quá sức rồi không?"

Nhã Hàn nhíu mày, khó hiểu hỏi:

"Hả? Không, sao hỏi vậy?"

"Tưởng đâu anh làm nhiều quá rồi bị điên"

"..."

"..."

Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự yên lặng buốt giá. Tất cả đều bị đóng băng cứng ngắc.

____

Vài tiếng sau ở bàn ăn.

Nhã Hàn gắp miếng cá bỏ vào chén của Nhã Âm, anh buông đũa, chống tay bên má, khẽ hỏi:

"Quyết định khi nào đi?"

Nhã Âm đặt đũa lên chén, do dự nói:

"Ba và mẹ tìm được người rồi ạ?"

"Ừ"

"..."

Một lát sau, Nhã Âm lần nữa cầm đũa lên, gắp miếng cá đã được lọc xương, cố chấp nói:

"Em...còn có chuyện cần làm"

Nhã Hàn không ngăn cản cô nhưng đáy mắt lại hiện lên tia ác ý.

Nghiên Trác biết hết suy nghĩ trong đầu cô, tuy có chút đồng cảm nhưng nó vẫn là một hệ thống lập trình. Nghiên Trác lạnh lẽo:

[Tốt lắm! Nếu như ngươi bỏ nhiệm vụ, liền chịu nỗi đau đớn tột cùng]