Edit: cầm thú
Tần Vũ hóa trang xong liền đi ra trường quay.
Lúc này Lăng Hiểu đã uống trà sữa xong, quyết định đi mua một ly nước trái cây.
Từ trường quay bước ra ngoài, Lăng Hiểu nhìn thấy không ít fans vây quanh bên ngoài, đang tìm kiếm thần tượng.
Đa số là fan của Cố Viễn Bạch và Kiều Miểu Miểu, tất nhiên cũng có vài người tới vì Tần Vũ.
Lăng Hiểu híp mắt, ở trong đám đông nhìn thấy một gương mặt có chút quen thuộc.
Nhìn thấy người nọ có vẻ muốn rời đi, Lăng Hiểu lập tức tiến lên vài bước, đi tới sau lưng người kia.
"Xin chào!"
Đột nhiên có tiếng chào hỏi ở phía sau.
Cô gái mặc váy màu lam nhạt hơi kinh ngạc, lúc này mới chậm rãi xoay người lại nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện: "Xin chào, chị... có việc gì sao?"
"Chị là Lăng Hiểu."
Lăng Hiểu nhìn cô gái xinh xắn trước mặt, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Chị là người đại diện của Tần Vũ."
Tần Vũ...
Nghe thấy tên này, ánh mắt cô gái lập tức thay đổi.
"Em..."
Cô muốn nói cái gì đó, nhưng lại do dự.
"Chị đã thấy ảnh chụp của hai người."
Lăng Hiểu cười nhẹ: "Em là Loan Thanh nhỉ? Chị gọi em là Thanh Thanh được chứ?"
"Không sao ạ."
Loan Thanh có chút không biết làm sao nhìn Lăng Hiểu: "Em chỉ đi ngang qua..."
"Đi ngang qua à."
Lăng Hiểu cười cười: "Bên cạnh có một quán nước, chị mời em đi uống nước được chứ?"
"Vâng, cám ơn."
Loan Thanh do dự một hồi, cuối cùng gật đầu.
Từ ngày cô chia tay Tần Vũ đến nay đã nhiều năm rồi.
Lăng Hiểu mới liếc mắt một cái liền nhận ra cô, chỉ có thể nói khuôn mặt bé gái này không có gì thay đổi nhiều.
Lăng Hiểu không phải người thích vạch trần vết thương của người ta, cho nên cô làm người đại diện cho Tần Vũ lâu như vậy, chưa bao giờ chủ động hỏi đến chuyện tình cảm của hắn.
Cô chỉ biết bạn gái cũ của Tần Vũ cũng chính là mối tình đầu của hắn, Loan Thanh, trước kia bọn họ học chung với nhau.
Chỉ thế thôi.
Trong quán nước.
Lăng Hiểu gọi hai ly nước trái cây.
Loan Thanh vẫn như cũ cực kì nhút nhát, ánh mắt hoảng hốt, không biết nói cái gì.
So sánh với cô, Lăng Hiểu lại thoải mái hơn rất nhiều, cô uống một hớp nước trái cây ướp lạnh, sau đó nâng mắt nhìn Loan Thanh: "Mấy năm nay em thế nào? Có bạn trai chưa?"
"Em không phải đến tìm Tần Vũ đâu."
Loan Thanh cực kì căng thẳng, theo bản năng đáp.
Lăng Hiểu: ....
Mị có đáng sợ như vậy sao?
Mị cũng không phải mẹ chồng ác độc chỉ biết quăng chi phiếu trong phim thần tượng.
"Em không cần căng thẳng quá, chị chỉ muốn tâm sự với em, chị nghe Tần Vũ nói, em là cô gái tốt."
Lăng Hiểu mỉm cười an ủi Loan Thanh.
Năm đó Tần Vũ 200 cân là một tên béo, cũng không phải phú nhị đại, hơn nữa chỉ đóng vai quần chúng trong phim, Loan Thanh có thể ở bên hắn nhiều năm như vậy, chắc chắn không phải cô gái ham hư vinh, về sau chia tay...
Có lẽ bởi vì nhiều lý do bên ngoài.
Lăng Hiểu sẽ không tự mình đoán bừa.
"Anh ấy nói như vậy sao?" Nghe thấy lời Lăng Hiểu nói, Loan Thanh cụp mắt, hai tay vô tình nắm chặt ly nước.
"Thật ra, Tần Vũ mới là người tốt. Anh ấy là một người dịu dàng tinh tế, hướng nội lại tốt bụng."
Loan Thanh giống như nghĩ tới cái gì đó, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
Cô là một cô gái bình thường, năm đó ở cùng Tần Vũ, chỉ hy vọng có được một gia đình ấm áp bình thường.
Thật ra cô từng nghĩ sẽ ở bên Tần Vũ đến răng long đầu bạc, nhưng về sau...
"Em với Tần Vũ, thật ra... thời điểm đi học đã ở chung với nhau, sau khi tốt nghiệp, cha mẹ sắp xếp muốn em về quê làm việc, nhưng Tần Vũ mơ ước trở thành diễn viên, vì mơ ước, anh ấy vào giới giải trí, em cũng đi theo..."
Loan Thanh hồi tưởng lại những điều tốt đẹp, ấm áp.