Lăng Hiểu và Lăng Tiêu còn chưa đi đến cửa phòng, sau lưng truyền đến một thanh âm yếu ớt: "Các người đi ra ngoài, có thể mang theo ta được không?"
Lăng Ngạo Thiên mặt đầy mong chờ mà nhìn hai người Lăng Hiểu.
"A..."
Lăng Hiểu lập tức nhíu mày.
"Ta mang theo không ít bạc, ta mời!" Lăng Ngạo Thiên vội vàng vỗ hà bao của mình.
"Ý của ngươi là ca ca của ta rất nghèo, không mời nổi ta?" Lăng Hiểu trợn mắt.
Lăng Ngạo Thiên nhất thời không nói được gì: "Không không không, muội xem chúng ta từ nhỏ lớn lên với nhau, thanh mai trúc mã..."
"Ai cùng nhau lớn lên với ngươi, ai là thanh mai trúc mã của ngươi?"
"Kia... Chúng ta dù gì cũng là máu mủ tình thâm, à Lăng gia..." Lăng Ngạo Thiên càng nói giọng càng nhỏ, nghiêm trang mà biến thành một cậu bé tội nghiệp.
"Được rồi, muội muội, muội cũng đừng trêu chọc hắn!"
Lăng Tiêu nhin không được bật cười: "Thu dọn đồ đạc trước đi, lát nữa ba người chúng ta cùng đi."
Không thể không nói, Lăng gia ba huynh muội, tình cảm thật ra vẫn rất tốt.
Cố Tuyết Dao vẫn luôn đứng ở cách đó không xa mà nhìn bọn họ.
Thật ra thì..
Nàng cũng rất muốn cùng đi ra ngoài đi dạo với bọn họ!
Nhưng mà...
Trải qua mấy ngày cố gắng, hảo cảm của Lăng Tiêu đối với nàng chỉ tăng đến có 15, sau đó không tăng nữa.
Ừ, không còn là "gật đầu chi giao" mà thành "quan hệ bình thường".
Cố Tuyết Dao cảm thấy tâm thật đau, nhất định là phương thức công lược của nàng không đúng!
Chẳng lẽ Lăng Tiêu không thích những cô gái quá chủ động?
Nàng phải dè dặt!
Nàng phải lạnh lùng!
Nàng phải làm một đóa hoa cao lãnh nở rộ trong Tử Trúc Lâm!
Hệ thống: Hôm nay kí chủ đại nhân cũng rất cố gắng đó! Cố lên nha~~~
......
Thành Thiên Nguyên không hổ là trung tâm đại lục, trình độ sầm uất đúng là vượt quá tưởng tượng của Lăng Hiểu.
Đi dạo hơn một giờ trong thành, cũng chỉ đi hết một đoạn nhỏ, mà lúc này, Lăng Ngạo Thiên hai tay sắp xách không nổi rồi, toàn là đặc sản thành Thiên Nguyên, mà Lăng Hiểu bên cạnh, sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, có chút không tha nhìn các đồ ăn đặc sắc hai bên đường phố---
Nàng thật sự không ăn được nữa!
Nhưng mà...
Còn nhiều loại đồ ăn chưa từng ăn đó!
Rất muốn ăn...
"Ca! Ta muốn ăn...."
Lăng Hiểu quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu, còn muốn ăn thêm một chút nữa, đáng tiếc bị Lăng Tiêu tàn nhẫn cự tuyệt: "Muội ăn quá nhiều rồi, cẩn thận ăn đến hư bụng, hôm nay đi đến đây thôi, còn mấy ngày nữa, ta mang muội đi ăn."
Đối với một thiên tài mà nói, trước khi thi đấu không cần quá cố gắng, hắn chỉ cần thả lỏng, sau đó phát huy ổn định, vậy là được rồi!
Lăng Ngạo Thiên sau lưng có chút hâm mộ.
Aizzz.
Hắn không được như vậy, từ tối nay hắn phải tiếp tục tu luyện, nói không chừng trước mùng 8 có thể đột phá đó!
Ba người xách theo bao lớn bao nhỏ một đường trở về dịch quán, vừa mới đi tới cửa, liền nghe được một giọng nữ vui sướng: "Lăng sư huynh! Lăng sư huynh! Huynh cuối cùng cũng trở lại rồi!"
Một bóng người mềm mại yêu kiều nhào tới, đứng ở trước mặt Lăng Tiêu, mỉm cười rực rỡ.