Mặc dù đã nghe Lăng Hiểu nói từ trước, rằng vị Đường Phi Nguyệt này rất nhiệt tình, hơn nữa còn rất sùng bái hắn, nhưng mà lúc này, Lăng Tiêu thật sự là phản ứng không kịp.
Bởi vì nàng thật sự là nhiệt tình quá mức mà, dọc đường đi ánh mắt cũng không rời khỏi Lăng Tiêu một giây, chính là kiểu nhìn chằm chằm từng giây từng phút.
Nhìn nhìn đến Lăng Tiêu cảm thấy rất không tự nhiên.
"Này."
Lăng Ngạo Thiên cố tình đi chậm lại, sau đó kéo kéo Lăng Hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Đường sư muội này đến từ đâu vậy? Cảm giác như rất thân với ca ca muội ý."
"Cái này ta cũng không biết."
Lăng Hiểu làm ra một bộ dạng mờ mịt không hiểu: "Hình như nàng là đệ tử của Phi Linh Tông, bây giờ Phi Linh Tông là đồng minh của Tử Trúc Lâm, vậy nên quan tâm gần gũi một chút cũng là bình thường đi."
Bình thường sao?
Lăng Ngạo Thiên luôn cảm thấy rất không bình thường, nhưng mà...
Hình như không phải chuyện của hắn...
Thôi, vẫn là quay về tập trung tu luyện đi!
......
Đường Phi Nguyệt đi theo mấy người Lăng Tiêu về trạm xá của bọn họ. Lăng Ngạo Thiên đặt đồ xuống thì chạy đi tu luyện luôn, Lăng Hiểu về phòng mình dọn dẹp chiến lợi phẩm ngày hôm nay, hơn một tiếng này, nàng mua dược rất nhiều đặc sản của thành Thiên Nguyên, chờ có thời gian, sẽ mang về thành Thượng Võ cho cha mẹ nếm thử xem như thế nào.
Còn Lăng Tiêu lúc này đang đứng ở cửa phòng mình.
Đường Phi Nguyệt vẫn như cũ đi theo sau lưng hắn.
"Ta muốn về phòng."
Lăng Tiêu lãnh đạm nói.
"Ừm" Đường Phi Nguyệt gật đầu, ánh mắt vẫn sáng ngời mà nhìn Lăng Tiêu.
"Lăng sư huynh, sao huynh không mở cửa? Muốn ta mở giúp sao?"
Vừa nói, tiểu mê muội đông tác rất nhanh nhẹn mà giúp hắn mở của phòng mình ra: "Lăng sư huynh, mời vào!"
Lăng Tiêu:...
Chẳng lẽ nàng không nhìn ra hắn đang có ý tiễn khách sao?
Lăng Tiêu im lặng mà đi vào, Đường Phi Nguyệt lập tức nhanh chân vào theo, hơn nữa còn rất đóng lại cửa, thận chí còn cài then cửa lại!
...
Lăng Tiêu ngẩn ra.
Đường Phi Nguyệt thì cười híp mắt nhích lại gần: "Lăng sư huynh, huynh nhìn, đây là gì!"
Một cái nhẫn xuất hiện trong lòng bàn tay của Đường Phi Nguyệt, xung quanh chiếc nhẫn màu xanh biếc là một loại khí tức kì dị.
Đây là...
"Đây là đồ trữ vật mà sư phụ cho ta, lần này đến là cố ý mang cho huynh đó, ta không nuốt lời đúng không? Còn có, nhẫn này bên trong đầy ắp, tất cả của cải của ta đều cho huynh đó!"
Đường Phi Nguyệt vừa nói, vừa móc đồ ra.
Cái gì linh đan dược liệu, cái gì mà dược liệu ngàn năm, cái gì mà vật liệu luyện khí...
Một đống lớn toàn thiên tài địa bảo, linh quanh lóe vô số, thiếu chút nữa chói mù mắt người rồi.
"Không phải là tỷ thí bách tông sao? Cho nên sư phụ ta cho ta rất nhiều bảo bối, nhưng ta cũng không thích tu luyện, ta cũng không có dùng đến, ta đều giữ lại cho huynh đó, những thứ này, đều là của huynh!"
Đường Phi Nguyệt "đào" hết đồ ra, vẫn híp mắt cười mà nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt cực kỳ chân thành.
"Đều cho ta?"
Lăng Tiêu kinh ngạc nhìn Đường Phi Nguyệt: "Cái này không được, ta không thể nhận..."
"Không được, huynh nhất định phải nhận! Dù sao vào phòng huynh rồi chính là đồ của huynh!" Còn không để Lăng Tiêu tiếp tục từ chối, Đường Phi Nguyệt ném cái nhẫn xuống, quay người, mở chốt cửa, thoáng cái chạy mất dạng rồi!
Thật vui vẻ!
Cuối cùng nàng cũng có thể làm chút chuyện gì đó cho ái đậu!
Cố gắng lên! Đường Phi Nguyệt ngươi có thể!
Tranh thủ sớm ngày gom hết tất cả bảo bối của Phi Linh Tông, đều tặng cho ái đậu!
Điên vì tình, chúng ta rất nghiêm túc!
Lăng Tiêu:...
Lúc này, Lăng Tiêu nhìn cả phòng thiên tài địa bảo, chết lặng.