Hôm nay chúng ta chỉ có thể chia buồn cùng bạn nhỏ Tề Vân Phàm.
"Chị Lăng, em trai làm sai chỗ nào, em trai sửa có được không?"
Tề Vân Phàm mặc dù mê gái thật, nhưng cũng là người rất thức thời.
Hắn đâu phải người ngu, cái người tùy thân mang gạch theo, còn thuận tay đến như vậy, đàn bà hung ác như vậy, tuyệt đối không thể chọc vào.
Nói không chừng còn là một ả ác độc tàn nhẫn.
Cho nên...
Kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt, tùy theo ý người này mới là đường sống suy nhất của hắn.
Phản kháng gì đó...
Báo thù gì đó...
Không thể nào, không tồn tại!
Tề Vân Phàm hắn là người có trí có khí đó sao?
......
Lăng Hiểu nhìn Tề Vân Phàm mặt đầy sợ hãi đang ôm đùi mình, không kiềm được mà đá một cái, đá Tề Vân Phàm sang một bên, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra.
Một người đàn ông mà lại quỳ dười đất ôm đùi người khác, còn ra thể thống gì chứ!
"Cô.... cô muốn làm cái gì?"
Tề Vân Phàm ở một bên co lại thành một đoàn.
Người đàn bà này, không lẽ đến điện thoại cũng có thể làm thành vũ khí?
Tề Vân Phàm đang sợ muốn chết, cuối cùng lại thấy Lăng Hiểu đánh ra một hàng chữ, sau đó giơ điện thoại đến trước mặt hắn---
"Cậu đã làm gì Lăng Duyệt rồi?"
Hả?
Gõ chữ nói chuyện phiếm với hắn? Kỳ quái...
Không lẽ...
Tề Vân Phàm theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn Lăng Hiểu, kết quả nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy sát khí.
Ma ma, quả nhiên vẫn là rất đáng sợ.
Tề Vân Phàm lập tức cụp mắt, khôn khéo hết sức trả lời: "Là mấy ngày trước, em gặp Lăng Duyệt ở quán bar, nhưng mà em... em cái gì cũng không có làm mà! Mặc dù đã từng có lúc, thật sự chỉ có chút xíu xiu ý tưởng, nhưng mà... Chị Lăng, em trong sạch! Em thề với trời, em tuyệt đối chưa làm ra chuyện gì có lỗi với Lăng Duyệt mà!"
Tề Vân Phàm cảm thấy mình quá oan uổng.
Nếu như hắn thật sự đã làm cái gì đó với Lăng Duyệt, như vậy thì thôi đi.
Nhưng vấn đề là...
Hắn chỉ là suy nghĩ có một chút, còn chưa có hành động mà!
Muốn người đẹp không lẽ cũng phạm pháp sao?
"Nghĩ cũng không được nghĩ, nếu không chơi chết cậu."
Lúc này, Lăng Hiểu lại đánh ra một hàng chữ, còn cố ý để trước mặt Tề Vân Phàm.
"Dạ dạ dạ, chị Lăng, em thề, từ bây giờ em tuyệt đối sẽ không có bất cứ ý nghĩ gì với Lăng Duyệt nữa cả!"
Tề Vân Phàm chân thành son sắc thề, ánh mắt vô cùng chân thành.
Ngoan.
Kinh sợ đến cái dạng này.
Lăng Hiểu vừa lòng mà gật đầu.
Vốn Lăng Hiểu còn nghĩ người này lại không đứng đắn, thì lại đánh hắn thêm mấy cái, coi như luyện luyện lại cơ tay.
Ai biết được người này rất nghe lời, phối hợp vô cùng.
Ngược lại...
Làm cho cô cũng ngượng ngùng không hạ thủ được.
Cất điện thoại đi, Lăng Hiểu có chút tiếc nuối lắc đầu, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Hành lang có chút tối.
Tề Vân Phàm đỡ tay vịn đứng lên, vừa rồi Lăng Hiểu cũng không nương tay, nhưng mà trên người hắn một chút dấu vết cũng không có.
Quả nhiên là tay lão luyện.
Ách...
Đau chết ông đây rồi.
Tề Vân Phàm tựa vào tay vịn cầu thang, khó khăn lấy di động ra, bấm bấm một dãy số---
"Anh Phàm, có chuyện gì sao?"
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói pha chút nịnh nọt