"Lăng Hiểu! Con đi xuống chào hỏi Hoắc công tử đi?"
Chu Nhụy quay đầu, dịu dàng nhìn Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu trợn mắt, lập tức gật đầu.
Hai chiếc xe khoảng cách rất gần, cho nên Lăng Hiểu xuống xe đi vài bước, liền tới chỗ Hoắc Hoài An, tiện thể mở cửa xe ra.
Hoắc Hoài An đang ngồi yên tĩnh bên trong, nhìn thấy Lăng Hiểu xong, hắn hơi nhướng mày.
"Anh có việc gì sao?"
Lăng Hiểu đã giơ tay, đánh mấy chữ, đưa ra trước mặt Hoắc Hoài An.
"Hôm nay tôi đi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, lúc trở về đi ngang qua chỗ này, liền muốn tới gặp em."
Hoắc Hoài An nhìn Lăng Hiểu mỉm cười, giơ tay đưa một cái hộp ra: "Đây là lễ vật tôi mua tặng em, hôn sự của chúng ta đã được ông nội đồng ý, lễ vật này, coi như là tôi tặng em... làm lễ vật đính hôn đi."
Thuyết phục Hoắc lão gia đồng ý mối hôn sự này cũng cần phải có kỹ thuật.
May mà Hoắc Hoài An nhanh mồm nhanh miệng, mà hắn biết Hoắc lão gia thương yêu hắn nhất, cho nên tấn công một hồi, Hoắc lão gia cũng trái lại đồng ý rồi.
Hoắc Hoài An thấy, mối hôn sự này chắc chắn thành công rồi.
Cho dù bây giờ Lăng Hiểu đối với mình không có tình ý gì, sau này mình cũng có thể dùng sự ấm áp làm cô cảm động.
Tiên hôn hậu ái là một nội dung không gì mới lạ, gần đây lại rất hot.
Hắn đọc hơn 3000 kịch bản tổng tài truy thê, các thủ đoạn thuộc làu làu!
Đúng vậy.
"Tôi không cần, anh đi về đi, tôi sẽ không lấy anh."
Lăng Hiểu quơ quơ di động của mình, để Hoắc Hoài An nhìn rõ câu trả lời của cô.
Không lấy chồng?
"Vì sao chứ?"
Hoắc Hoài An ngẩn ra, theo bản năng hỏi một câu, chẳng lẽ Lăng gia không đồng ý, hay là cô gái trọng sinh Lăng Duyệt cố ý làm khó dễ?
Trong nháy mắt Hoắc Hoài An nghĩ tới rất nhiều trường hợp, nhưng trên điện thoại Lăng Hiểu đánh xuống hai chữ ---
"Do xấu."
Xấu...
Hoắc đại công tử nhìn thấy hai chữ 'do xấu' trên điện thoại.
Ước chừng sửng sốt năm giây.
Phục hồi tinh thần xong, Hoắc Hoài An có chút buồn bực hơi trừng mắt: "Thẩm mỹ của em thế nào vậy? Em nói đùa đúng không? Tôi mà xấu, trên đời còn có soái ca sao?"
Ừm, cái này thật sự là vấn đề.
Lăng Hiểu nhìn Hoắc Hoài An.
Nói lời thật lòng, Hoắc Hoài An không xấu, khá đẹp mắt.
Nhưng trên đời này không thiếu đàn ông đẹp mắt hơn Hoắc Hoài An đúng chứ?
Lăng Hiểu trợn mắt, đột nhiên ánh mắt chợp lóe, lập tức đánh vào điện thoại ba chữ ---
Tề Vân Phàm.
Tên trai bao kia, dường như bộ dạng cũng rất đẹp.
Nhưng nghiêm túc mà nói, luân hồi nhiều thế giới như vậy, đều gặp qua mấy người đẹp trai nhất.
Ừm, đại khái có ba người đẹp trai cỡ Hoắc Đông Lưu.
Cỏ cao bảy thước trên mộ phần Hoắc Đông Lưu: Hu hu hu, quá không dễ dàng, Lăng Hiểu nàng vẫn nhớ ta, vui vẻ, nàng đừng quên mất ta chứ!
Lăng Hiểu: Ngươi xuất hiện nhiều rồi, lui ra.
......
Tề, Vân, Phàm?
Hoắc Hoài An trong xe nhìn đến ba chữ trên điện thoại Lăng Hiểu, lập tức không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Bởi vì ---
Tề Vân Phàm quả thực đẹp trai hơn hắn.
Nhưng mà, tên kia không phải là người tốt, chính là một tên cặn bã!
Hơn nữa...
Làm sao Lăng Hiểu lại có thể quen biết Tề Vân Phàm cái tra nam kia chứ?
Hắn rõ ràng là Lăng Duyệt...
Ánh mắt Hoắc Hoài An quỷ dị ---
Chẳng lẽ Lăng Duyệt cố tình giới thiệu Tề Vân Phàm cho Lăng Hiểu?
Vị nữ chủ đại nhân này thủ đoạn cao như vậy sao?
"Lăng Hiểu, Tề Vân Phàm hắn...."
Hoắc Hoài An nghĩ một chút, đang định nói ra sự tích một thời của tra nam Tề Vân Phàm, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Lăng Hiểu rời đi rồi.
Mọi người đi vào cổng biệt thự rồi!
Hoắc Hoài An:...
Nguyên nữ chủ không phối hợp như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp!
Đại tiểu thư, tôi lo lắng cho hạnh phúc của cô! Nhưng vì sao cô lại từ chối hợp tác như vậy?
Lăng Hiểu: Ha ha, tôi cũng vì lo cho hạnh phúc của người khác nha.