Editor: MayHoàng Phủ Thí sâu kín nhướng mày.Tiểu súc sinh lại bảo vệ cô như vậy?Đáy mắt, ý cười hài hước càng sâu, có chút lạnh lẽo giấu kín như bưng, nhìn đến ngực Hoàng Phủ Bạc Ái chợt nhảy dựng, lão tử của anh lại muốn làm gì?"Con nhóc ngu xuẩn,” Hoàng Phủ Thí làm lơ tiểu súc sinh nhà mình, nhìn Thịnh Vị Ương, “Đừng tưởng rằng một bữa cơm liền muốn thu mua lão tử.”Thịnh Vị Ương bình tĩnh lắc lắc đầu,“EMP, ngài yên tâm, cháu vẫn rất tự hiểu lấy mình.”“Vậy là tốt rồi.” Ngữ khí Hoàng Phủ Thí lãnh ngạo, nhướng mày lạnh hơi nhíu lại, lại ra lệnh nói, “Lại đây!”Thịnh Vị Ương sửng sốt một chút, Hoàng Phủ Thí đã đi đến dựa vào bên xe.Thịnh Vị Ương nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái sau đó đuổi theo, Hoàng Phủ Bạc Ái cũng muốn đi, lại bị tiếng hô của Hoàng Phủ Thí quát dừng,“Mày đứng lại đó cho lão tử!”Hoàng Phủ Bạc Ái hoảng hốt bắt lấy cánh tay Thịnh Vị Ương,“Ông tìm cô ấy làm cái gì!”……Nhìn tư thế phòng sói của con trai nhà mình, Hoàng Phủ Thí giận sôi máu, hoá ra tiểu súc sinh cho rằng anh có ý tưởng gì đó với con nhóc này?“Mẹ nó **! Lão tử có thể ăn cô ta sao?”“Ông dám!” Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp bảo hộ Thịnh Vị Ương đến phía sau, bả vai rộng lớn chặn thân hình gầy nhỏ của cô gái nhỏ.Nhìn anh nắm chặt bàn tay to của mình, bỗng dưng, trong lòng Thịnh Vị Ương chợt giật mình.Giống như lông chim mềm mại nhất xẹt qua trên mặt hồ, lưu luyến mở ra một tầng sóng gợn liễm diễm……Cánh môi xinh đẹp, cũng không tự giác vui vẻ như bôi mật ngọt.