Editor: YuuDư Thâm Lam buông khăn lông xuống, đi đến trước mặt Khương Hoan Du, cầm chỗ quần áo cô vừa gấp xong rồi đặt vào trong tủ quần áo ở phía trước.
Cậu hỏi: “Chị Tiểu Nhu vừa nói gì với em vậy? Anh nghe giống như là xem mắt rồi cuộc hôn nhân thứ hai gì gì đó.”
“Tai cậu cũng nhạy bén thật, tắm rửa mà còn có thể nghe thấy chúng tôi nói chuyện với nhau bên ngoài.”
“Là tiếng nói chuyện của hai người quá dữ dội, anh không muốn nghe cũng khó mà bỏ qua được.”
Khương Hoan Du mỉm cười, đứng dậy từ trên thảm. Cô đi đến bên cạnh Dư Thâm Lam, lấy quần áo và khăn tắm từ bên trong tủ quần áo ra, nói: “Hôm nay cô ấy bị mẹ ép bị xem mắt, vừa mới kể khổ với tôi.”
“Vậy…Chị ấy thật sự không cân nhắc đến Khương Việt sao?” Dư Thâm Lam hỏi.
“Là không muốn cân nhắc mới đúng. Cô ấy nói đã kéo Khương Việt vào danh sách đen rồi, cũng bởi vì không muốn xuất hiện trước mặt nó, muốn để nó tranh thủ thời gian mà quên cô ấy đi. Có lẽ phải một thời gian nữa, Khương Việt mới có thể thật sự quên được.”
Dư Thâm Lam cúi đầu nhìn Khương Hoan Du, ánh mắt trĩu xuống. Cậu nói: “Sẽ không, sẽ không thể quên được.”
Khương Hoan Du nghi hoặc nhìn cậu: “Cậu chắc chắn như vậy sao?”
“Không phải anh cũng không quên được em sao? Mấy năm qua anh đều cho rằng mình đã quên em, cũng cho rằng mình hận em, mình chán ghét em. Thế nhưng, khi em vừa xuất hiện, anh lại không thể làm được điều đó.” Khi nghe Dư Thâm Lam nhắc lại chuyện trong quá khứ, nhắc đến những năm đó, Khương Hoan Du lại cảm thấy áy náy vô cùng.
Dư Thâm Lam tiếp tục nói: “Khương Việt thích Lâm Tiểu Nhu, so với anh thích em còn lâu hơn, làm sao có thể dễ dàng quên được chứ? Chị Tiểu Nhu càng không xuất hiện, cậu ấy càng nhớ mãi không quên được.”
“Nhưng còn có thể làm thế nào khác chứ. Khương Việt luôn thủy chung với cái tình yêu từ một phía như vậy. Trừ khi…” Khương Hoan Du nghĩ đến một khả năng không thể, lại cảm thấy hy vọng này có chút xa vời: “Trừ khi Lâm Tiểu Nhu thích Khương Việt. Nhưng điều đó là không thể xảy ra.”
Dư Thâm Lam vuốt tóc Khương Hoan Du, nói: “Cuộc đời dài như vậy, đừng vội kết luận điều gì.”
Khương Hoan Du cảm thấy những lời cậu nói rất có lý, cô ôm quần áo, gật đầu: “Thôi được rồi. Tôi đi tắm đây, nếu cậu buồn ngủ thì ngủ trước đi.”
Nhưng Dư Thâm Lam lại giữ chặt lấy tay cô, nhìn vô cùng đáng thương. Cậu hỏi: “Tối nay có thể không ngủ riêng thành hai chăn được không?”
“Hả?”
“Nhiệt độ vào ban đêm giảm sâu lắm, anh sẽ bị lạnh.”
“Vậy bật máy sưởi đi.”
Khương Hoan Du không cho đó là chuyện không đáng kể, nhưng Dư Thâm Lam lại có chút sốt ruột. Cậu dựa vào người cô, khoảng cách hai người lúc này vô cùng gần.
Cậu bình tĩnh nói: “Em biết rõ anh có ý gì mà.”
Làm sao Khương Hoan Du có thể không biết được chứ. Nhưng lý do mà Dư Thâm Lam đưa ra cũng quá tệ rồi, cái gì mà nhiệt độ về đêm giảm rồi sợ lạnh nữa. Một tên con trai như vậy mà còn biết sợ lạnh sao. Nhưng đêm nay…
Gương mặt của Khương Hoan Du đỏ bừng lên. Cô cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Trong nhà không có thứ đó.”
“Thứ gì?”
“Chính là…Cái kia đó…”
“?”
Dư Thâm Lam thực sự không hiểu, Khương Hoan Du vừa bực tức lại vừa bất lực. Cái tên đầu gỗ này, bình thường thông minh lắm sao giờ lại ngu ngơ thế này chứ.
“Lần tới cậu nghĩ đến cái chuyện này, không phải nên chuẩn bị một chút sao? Còn cần phải để tôi nhắc nhở à?”
“Chuẩn bị trước cái gì?”
“Cậu —— Cậu thật sự chọc tức chết tôi mà!”
Khương Hoan Du đẩy Dư Thâm Lam ra để đi vào phòng tắm. Ánh mắt Dư Thâm Lam đột nhiên lóe lên, cậu lập tức nghĩ ra điều gì đó. Cậu chặn Khương Hoan Du lại, nắm lấy vai cô, hỏi: “Ý em là sử dụng biện pháp sao?”
Gương mặt của Khương Hoan Du càng thêm đỏ, cô trừng mắt nhìn Dư Thâm Lam: “Tới giờ mà cậu cũng không nghĩ tới nó sao. Tôi đã từ chối cậu nhiều lần như vậy mà cậu không rõ sao?”
Dư Thâm Lam cũng hơi đỏ mặt. Cậu không có kinh nghiệm gì cả, nên thật sự cũng không nghĩ tới điều này.
“Vậy, bây giờ anh đi mua nhé?” Dư Thâm Lam nói, giọng điệu mang đậm sự cưng chiều: “Tại sao em lại không nhắc anh nhớ sớm một chút chứ, anh còn tưởng rằng em một chút cũng không muốn…”
“Làm sao tôi biết cậu ngu ngốc như vậy chứ. Còn nữa, tôi đúng là một chút cũng không muốn. Tôi rất thờ ơ với chuyện quan hệ.”
“Em nói dối.”
Dư Thâm Lam hôn lên trán Khương Hoan Du, rồi ôm lấy cô: “Là anh không tốt, anh không ý thức được điều này, anh không có kinh nghiệm.”
“Nói như thể tôi có kinh nghiệm ý.” Khương Hoan Du nhăn mũi, giả vờ bất mãn nói.
“Không, không, là chúng ta đều không có kinh nghiệm.”
Dư Thâm Lam dỗ dành Khương Hoan Du. Đột nhiên nhớ tới đêm đó vào bốn năm trước, bọn họ…Cũng không có bất kỳ biện pháp an toàn nào.
“Vậy, chúng ta trước kia…Cũng may là không xảy ra chuyện gì lớn lắm.”
Dư Thâm Lam cảm thấy may mắn, nhưng Khương Hoan Du lại nói: “Làm sao cậu biết không xảy ra chuyện gì lớn?”
Dư Thâm Lam sững người, vội vàng buông Khương Hoan Du ra, nhìn cô chằm chằm, giọng nói cũng trở nên lo lắng: “Thật…Thật sao?”
Khương Hoan Du mỉm cười, ra vẻ thoải mái, nói: “Thật đó, tôi uống thuốc rồi bị dị ứng, thiếu chút nữa phải nhập viện. Toàn thân đều nổi mẩn, thật sự lúc đó tôi chỉ muốn tìm cậu rồi hung hăng đánh cho cậu một trận.”
Đây là lần đầu tiên Khương Hoan Du đề cập với cậu chuyện mình bị dị ứng với thuốc tránh thai. Bởi vì dị ứng, nên cô đặc biệt chú ý đến vấn đề này. Hai người quan hệ thì không sao, nhưng chỉ sợ không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giống như Khương Việt không muốn lên chức chú sớm như vậy, thì Khương Hoan Du cũng không muốn làm mẹ quá sớm.
Dư Thâm Lam không nghĩ sau chuyện kia còn có quá nhiều chuyện mà cậu không biết. Cậu đã không biết rằng Khương Hoan Du đã uống thuốc sau lần đó, cũng không biết cô vì dị ứng thuốc mà không thoải mái trong một thời gian dài. Cậu hối hận tự trách mình, lầm bầm: “Về sau anh sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa, anh sẽ bảo vệ em.”
Khương Hoan Du bị cậu chọc cười, nói: “Được rồi, tôi thật sự muốn đi tắm, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Lúc này, Dư Thâm Lam mới miễn cưỡng buông Khương Hoan Du ra để cô đi tắm.
Sau khi Khương Hoan Du đi vào trong phòng tắm, cậu cũng lấy điện thoại và chìa khóa rồi đi ra ngoài.
10 phút sau, Khương Hoan Du tắm xong đi ra ngoài, lại không thấy Dư Thâm Lam đâu. Cô gọi điện cho cậu, mới biết được là Dư Thâm Lam ra ngoài mua đồ. Không cần nghĩ cũng biết cậu đi mua cái gì.
Người trẻ tuổi, quả nhiên là người trẻ tuổi mà.
Khương Hoan Du cười khúc khích, cô tắt đèn rồi nằm xuống giường định chơi điện thoại một lúc, đợi Dư Thâm Lam về. Nhưng vừa mới nhìn điện thoại được một lúc, mí mắt liền như muốn đánh nhau. Cô thật sự buồn ngủ và ngủ thiếp đi.
Khi Dư Thâm Lam quay lại, thấy đèn phòng ngủ không bật, liền đoán rằng Khương Hoan Du đã ngủ rồi.
Cậu lặng lẽ mở cửa rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cậu đặt túi đồ sang một bên rồi đi đến giường.
Điện thoại của Khương Hoan Du vẫn sáng, video trên đó vẫn đang phát. Len lỏi qua ánh sáng điện thoại, Dư Thâm Lam thấy cô đã ngủ say. Cậu nhẹ nhàng lấy điện thoại ra khỏi tay cô, tắt video đi rồi đặt nó sang một bên để sạc.
Dư Thâm Lam ngồi xuống mép giường, nhìn Khương Hoan Du đang ngủ say, cậu cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Cái cảm giác ấm áp như bây giờ chính là cái cậu vẫn luôn muốn có, và cậu cảm thấy lúc này mình đã đủ hạnh phúc rồi.
Cậu hy vọng mình có thể có được nó cả một đời sau này.
Ngày hôm sau.
Khương Hoan Du vốn đã quen với việc ngủ nướng suýt chút nữa thì ngủ quên, cũng may Dư Thâm Lam đã đánh thức cô dậy.
Cô nhanh chóng rời giường để rửa mặt, trong khi đó Dư Thâm Lam đứng một bên bóp kem đánh răng cùng với sữa rửa mặt rồi đưa cho cô một cái khăn mặt.
“Thật ra thời gian vẫn sớm, còn kịp.” Dư Thâm Lam chậm rãi nói.
Khương Hoan Du đón lấy cái khăn mặt mà cậu đưa, nói: “Tôi chỉ sợ trên đường đi bị kẹt xe thôi. Ngày đầu đến muộn không tốt lắm.
Cô nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Sao giờ này cậu vẫn còn ở đây?”
“Hôm nay là ngày nghỉ thay phiên, anh được nghỉ.”
“…”
“Mấy giờ thì tan làm, anh sẽ tới đón em.”
“Chắc khoảng 5 giờ chiều, tôi cũng không rõ nữa. Có gì buổi chiều sẽ nói lại với cậu.”
Khương Hoan Du vui vẻ trang điểm, chải tóc, sau đó thoa son lên môi. Trước khi ra ngoài, cô còn in một dấu son trên gương mặt trắng nõn của Dư Thâm Lam.
“Tôi đi làm đây, tối gặp lại.”
“Ừ, hẹn tối gặp lại, đi đường cẩn thận.” Dư Thâm Lam mỉm cười nhìn Khương Hoan Du rời đi. Nên nói thế nào nhỉ, trong lòng vẫn thấy có chút vắng vẻ. Cậu được nghỉ ngơi, còn cô lại phải đi làm.
Thật sự chỉ muốn được ở bên cô mỗi ngày.
Khương Hoan Du lái xe đến công ty với tốc độ nhanh nhất có thể, đỗ xe xong liền chạy vào trong công ty.
Vào lúc cô nhìn thấy quản lý Phạm là vừa vặn cách giờ vào làm chỉ còn 2 phút nữa, Khương Hoan Du thở hổn hển. Quản lý Phạm đưa cô đến chỗ ngồi của mình, nói: “Sau này cô sẽ ngồi ở chỗ này. Khi các đồng nghiệp tới, tôi sẽ giới thiệu cho cô.”
“Cảm ơn, quản lý Phạm.”
“Không cần cảm ơn, đó là chuyện nên làm thôi.”
Quản lý Phạm dẫn Khương Hoan Du đi làm quen với môi trường làm việc trong công ty. Sau khi giới thiệu sơ lược qua, ông ta đưa cho cô một bản sao thông tin cần cô phải đi photo trong phòng in.
Công việc đầu tiên của Khương Hoan Du kể từ khi tốt nghiệp chính là làm cửa hàng trưởng trong một tiệm thức ăn nhanh, cho nên tạm thời cô vẫn chưa thể thích ứng được với công việc văn phòng như vậy. Cô vật lộn với máy photo trong phòng in một lúc lâu, nơi này, máy in trông có vẻ hiện đại, trong lúc nhất thời cô không biết nên làm như thế nào.
Có người đi tới, Khương Hoan Du muốn hỏi máy in này sử dụng như thế nào. Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Trang Tự.
Trang Tự dường như nhìn ra Khương Hoan Du đang gặp vấn đề, liền chủ động đi tới hỏi: “Có chuyện gì vậy, anh có thể giúp gì không?”
“À…” Khương Hoan Du chỉ vào cái máy in: “Cái này…Tôi không biết sử dụng nó như thế nào.”
“Để anh dạy cho em, nó rất dễ sử dụng.” Trang Tự đứng ở bên cạnh Khương Hoan Du, kiên nhẫn dạy cô: “Nhấn nút này trước, sau đó nhấn vào đây là được rồi. Máy in trong công ty chúng ta không giống với những máy in thông thường, lúc đầu không thể sử dụng được cũng là chuyện bình thường. Nếu sau này có chuyện gì không hiểu, em có thể hỏi anh.”
Trang Tự nhiệt tình như vậy, ngược lại lại làm Khương Hoan Du có chút lúng túng.
“Anh bận rộn như vậy, tôi không nên làm phiền anh. Tôi có thể hỏi những đồng nghiệp khác.”
“Không sao, em làm phiền anh, anh cầu còn không được.”
Khương Hoan Du dừng lại một chút, quay đầu đi chỗ khác, loay hoay với những thứ mà cô cần phải in.
Trang Tự ý thức được điều gì đó, vội vàng giải thích: “Ý anh là em vừa mới tới, chúng ta lại còn quen biết nhau nữa. Nếu em cần sự giúp đỡ gì, anh chắc chắn sẽ giúp.”
“Cảm ơn.” Khương Hoan Du sắp xếp lại những tờ in cẩn thận, lịch sự nói cảm ơn.
Trang Tự thấy cô muốn rời đi, liền nói: “Buổi trưa —— Em có muốn cùng ăn cơm không? Công ty chúng ta không có nhà ăn dành cho nhân viên, mọi người đều những nơi gần đây để ăn. Nếu em không ngại, chúng ta có thể ——”
“Tôi với một cô bé cùng văn phòng đã có hẹn trước rồi, cảm ơn lòng tốt của anh. Không quấy rầy công việc của anh nữa, tôi đi trước.” Khương Hoan Du nhanh chóng từ chối, sau khi nói xong liền ôm chồng giấy photo rời đi.
Trang Từ nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt dần mờ đi.
Anh ta thật sự…Rất thích cô.
Khương Hoan Du trở lại văn phòng, đột nhiên có linh cảm rằng, cô chọn làm việc ở đây không phải là một quyết định sáng suốt lắm.
Trang Tự là một người tốt. Nhưng lòng tốt của anh ta luôn mang đến cho cô một áp lực vô hình.