Hạnh Phúc Hay Vết Thương

Chương 16: Sự căm hận



Đã 5 năm trôi qua từ khi tôi và mẹ về sống lại với ba, ba tôi cũng dần thay đổi mọi thứ, tôi cứ tưởng ba tôi chỉ cần thay đổi tính nết thì mọi thứ sẽ ngày càng tiến triển tốt. Nhưng hiện thực lại không như thế, từ ngày ông chuyển

sang công ty mới làm việc, giờ giấc của ông rất thất thường. Cứ đi sớm về khuya, còn có những hôm tôi không thấy ông ở nhà ăn cơm hoặc đang ăn dang dở bữa cơm cũng bỏ đi đâu đó ra ngoài. Những hành động của ông ấy thời gian gần đây thật đáng nghi ngờ.

Tôi cũng chẳng để tâm đến việc ông ấy làm, nên tôi chỉ ngó lơ nhưng rồi ngày đấy cũng đến. Hôm đó, chỉ có ba mẹ con tôi ở nhà ăn cơm tối còn ông thì tiếp tục đi nhậu như trước giờ. Chỉ khác là hôm nay ông về khá sớm, ông cũng không đánh đập mẹ tôi nữa. Nhưng vừa về ông đã đòi đi ra ngoài tiếp, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng mẹ tôi vẫn để ông ấy đi.



Ba mẹ con tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, giờ này cũng khá khuya nên tôi nghĩ ông sẽ không về quấy rối mẹ con tôi đâu vậy nên tôi cũng cố gắng ngủ thật ngon giấc, mọi chuyện đi tới đâu thì hay tới đó.

Khoảng 12 giờ hay 1 giờ đêm ông mới trở về nhà, chẳng biết ở phòng ông đã nói gì với mẹ tôi mà hai người cãi nhau rất to. Tôi chỉ nghe lén được là ông muốn ra ngoài ngủ nhưng không tìm được chỗ nào, nên về nhà trút giận lên mẹ tôi. Ông vô cớ nói rằng mẹ tôi không để cho ông đi.

Vì tiếng ồn của hai người lấn át nên tôi không tài nào ngủ được, tôi cố nhắm chặt mắt để nỗi sợ dần vơi đi. Bỗng tôi thấy đèn điện bên ngoài căn bếp sáng lên, ba tôi lại chuẩn bị đánh mẹ tôi nữa rồi.



Ông ta lôi mẹ tôi ra khỏi phòng để bà quỳ chân ngay trước cửa phòng của hai chị em tôi, chị tôi vẫn là người phải ra can ngăn, dù vậy mọi thứ lúc đó đều trở nên vô nghĩa. Lần này thật sự đã đạt đến giới hạn của sức chịu đựng, ông lấy đà từ trên phòng khách chạy xuống tới phòng tôi và đạp vào lưng mẹ tôi một cái đau điếng.

Hình ảnh thảm khốc đó hiện lên trước mắt tôi, mẹ tôi ngã quỵ xuống còn chị tôi chỉ ôm lấy mẹ mà hét thật lớn, tôi không dám bước chân xuống giường, tôi rất hoảng sợ. Đầu óc tôi như đang rối tung cả lên, không thể nghĩ ngợi gì thêm được nữa.

Mặt mũi, tay chân của mẹ tôi đều bầm dập cả rồi, cú đá đấy thật sự rất đau đớn, đau như xé hết cả ruột gan ra ngoài. Sao ông ta có thể tàn nhẫn đến mức để hai đứa con gái của mình tận mắt chứng kiến cảnh người mẹ của mình bị hành hạ. Ông ta còn thản nhiên nói rằng.

"Hai đứa mày nhìn mẹ của mày đi, rồi sau này về nhà chồng tụi mày cũng bị như vậy đó! Khôn hồn thì đừng có học theo mẹ mày để rồi bị đánh." Tôi không nghe nhầm đấy chứ, đây là những lời cay nghiệt có thể phát ra từ một người cha sao?

Tôi tự hỏi rốt cuộc suốt 20 năm mẹ tôi đã làm gì sai với ông ấy để rồi phải chịu đựng những điều này từ khi lấy ba tôi về làm chồng vậy? Suốt mấy chục năm ròng rã đó, có bao giờ ông không ngừng đánh đập mẹ tôi chưa? Hay có bao giờ ông nhẹ nhàng và yêu thương mẹ tôi dù chỉ một chút chưa nhỉ?

Tôi còn từng được nghe mẹ kể rằng, từ thuở lấy ba về mẹ tôi đã bị đánh rồi. Ngay cả khi vừa kết thúc lễ cưới, ông vẫn ra sức bạo hành mẹ tôi. Người đàn ông tệ bạc như vậy sao mẹ tôi có thể nhẫn nhịn mà sống chung đến tận bây giờ? Nghĩ tới thôi mà tôi đã thấy căm hận ông ta, suốt đời suốt kiếp tôi căm thù những người đã làm mẹ tôi phải khóc.