Ngươi có chắc cái thần thuật gì đó của ngươi lợi hại đến vậy không, hay chỉ được mỗi cái tên màu mè gọi nghe cho oai không thôi.
Cổ Viêm vẻ mặt có chút nghi ngờ hỏi lại.
Hì hì, không tin ngài có thể hỏi Ngọc Nhi, cô ta ở thiên giới cũng được một thời gian, tu vi cũng không tệ chắc chắn biết đến.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần khuôn mặt hài hước gượng cười đáp lại.
Ngọc Nhi có thật những gì con hung thú này nói là thật không cái thần thuật gì gì đó mà ta cũng chẳng nhớ tên nổi, nó lợi hại đến vậy sao ?
Cổ Viêm mở miệng hỏi nàng.
Viêm ca có thể huynh không biết thần thuật mà con hung thú này nhắc đến chính là Cửu Đại Tuyệt Thế Thần Vật có thể coi là sự tồn tại tối cao trên thiên giới, chỉ cần ai đó có thể nắm giữ một trong chín món thần vật này cũng đủ uy hiếp thiên hạ giấy lên một trận mưa tanh gió máu triền miên.
Ngọc Nhi sắc mặt nghiêm túc đáp lại.
Lợi hại đến vậy sao, vậy tu luyện nó xong thì có công năng đặc biệt, nói thử nghe coi.
Cổ Viêm mở miệng hỏi tiếp.
Cái này ta cũng không biết, dù sao Cửu Đại Thần Vật ta cũng chỉ nghe mọi người đồn đại thôi, công năng nó ra sao, chỉ có khi sở hữu được nó mới có thể biết được.
Ngọc Nhi thở dài đáp.
Chủ nhân nữ nhân đó dù sao, mới chỉ là cường giả có chút danh tiếng trên thiên giới thôi làm sao có thể biết được, nói cho một cách dễ hiểu một khi ngài tu luyện được loại thần thuật này cũng giống như ta trong cơ thể sản sinh ra hỗn độn chi lực, có thể thôn thiên nhật nguyệt biến nó thành sức mạnh của bản thân, chỉ cần tu luyện được có thể khiến cho tu vi ngài tăng vọt một cách thần kỳ đạt đến những ngưỡng cảnh giới vô cùng cao mà người thường phải mất hàng ngàn hàng vạn năm cũng khó có thể đạt được.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần mở miệng giải thích nói.
Lại là thôn thiên nhật nguyệt lại là hỗn độn chi lực theo ta thấy cũng chỉ là nói cho sướng cái miệng thôi chứ có năng lực gì đâu, con yêu thú nhà ngươi miệng lúc nào cũng tâng bốc bản thân mình nên, bao biểu diễn thôn phệ cho ta xem cuối cùng có làm được đâu, theo ta thấy cái thần thuật hay thần vật gì đó của ngươi cũng chỉ là đồ rởm ngoài được cái tên hầm hố ra thì chả có cái tác dụng gì.
Cổ Viêm thản nhiên đáp lại.
Hì hì, chủ nhân sao ngài sao có thể nói vậy, đâu phải ta không muốn thể hiện năng lực thôn thiên tại vì nhưng cái ngài bắt ta nuốt nó quá cỡ với cái miệng của ta, cho nên ta nuốt không có nổi, nhưng mà ta xin thế với ngài những gì ta nói đều là thật Thần Thuật Hỗn Độn Chân Kinh là báu vật quý giá nhất của ta mà vạn người có đều ao ước muốn có, chỉ cần ngài tha cho ta, ta sẽ tặng bảo vật đó cho ngài.
Nghe con hung thú này nói hay như vậy, Cổ Viêm có chút do dự, nếu tha mạng cho con hung thú này có thể đổi lấy bảo vật có thể khiến tu vi tăng lên như vậy không phải sẽ có thể thoát khỏi vũ trụ này, đi tìm đường trở về nhà sao ?
Hoàng Viêm ngươi thấy chuyện này thế nào ?
Cổ Viêm quay sang nhìn hắn hỏi.
Thần Vật mà con yêu thú đó nói đến, nghe có vẻ không tầm thường, chi bằng cứ dùng thử xem như thế nào nếu là đồ tốt thật sự, thì hãy tha mạng cho nó.
Hoàng Viêm mở miệng đáp lại.
Hắc Ma còn ngươi thì sao ?
Cổ Viêm quay sang hỏi hắn nói.
Mắc dù ta với Hoàng Viêm tính cách không thuận nhau cho lắm nhưng mà theo ta thấy lần này chúng ta cứ nghe theo hắn đi, cứ tạm tha cho con hung thú này, thay vì làm thịt nó thì có được một thần vật cũng là một vụ làm ăn quá lời a.
Hắc Ma thản nhiên đáp lại.
Được rồi, nể tình con hung thú nhà ngươi thành tâm thành ý giữ mạng đến vậy, Cổ Viêm ta cũng không phải là con người quá hẹp hòi, miễn cưỡng nhận cái thần vật gì đó của ngươi.
Nhân lúc lão tử còn mát tính còn không mau đem thần vật đó ra đây cho ta xem thử.
Cổ Viêm trợn mắt ra lệnh nói.
Quảng Cáo
Hì hì, chủ nhân Thần Vật thì ta có nhưng có điều ta không mang theo người, hiện giờ nó vẫn còn nằm ở nơi bí mật nào đó trên thiên giới, nhưng ngài yên tâm chỉ cần đợi đến khi ngài đặt chân lên thiên giới ta sẽ giúp ngài lấy được nó.
Thái Sơ Thôn Thiên Thần Thú cười cười đáp.
Cái gì, không mang theo bên người sao ?
Nói cho hay lắm vào kết quả vẫn không được gì, xem ra con hung thú nhà ngươi chán sống thật rồi, đã vậy không có thần vật gì hết hôm nay lão tử phải luộc chín nhà ngươi.
Cổ Viêm nghe xong cau mày tức giận như phát điên, thẳng tay bóp cổ dúi đầu nó vào nồi nước sôi sùng sục mở miệng quát.
Ặc ặc …
Nóng quá, hu hu, chủ nhân xin tha mạng, những điều ta nói đều là sự thật đích thực ta có thần vật, ta xin hứa với ngài chỉ cần ngài đặt chân lên thiên giới nhất ta sẽ dâng hai tay bốn chân của mình mà tặng nó cho ngài, xin ngài hãy tin ta một lần này thôi.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần nức nở vừa khóc vừa giải thích.
Phía ba con thượng cổ hung thú đang bị nhốt trong lồng kia, lúc này trông thấy bộ dạng thảm thương của một chúa tể hung thú đang gào thét van xin thảm thiết đến như vậy cũng là lần đầu được trông thấy trong suốt hàng ức ực vạn năm nay, hôm nay đích thực nó khóc còn nhiều hơn là nói, nghĩ đến cảnh phải đối diện với vị hung thần kia bọn chúng không biết bản thân có chịu nổi sự hành hạ thê thảm này không nữa.
Còn giám nói, dám trước mặt ta khua môi múa mép lừa bịp, hôm nay không đem ngươi ra mần thịt thì lão tử không mang họ Cổ.
Cổ Viêm lúc này mất hết kiên nhẫn mặc cho con thượng cổ hung thú này có gào thét van xin như thế nào cũng vô ích, liên tục dúi đầu nó vào nồi nước sôi mà nhổ lông dựt cánh cảnh tượng thảm thiết này đến ba con hung thú trong lồng kia cũng không chịu nổi chỉ biết nhắm mắt trong sự lo sợ đến tột độ.
Khụ khụ chủ nhân xin hãy tin một lần này thôi.
Bộ dạng Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần lúc này không khác một con gà bị vặt trụi lông là bao hơi thở vô cùng yếu ớt, nhưng ý định giữ mạng sống của nó không tử bỏ vẻ mặt nó lúc này vẫn tha thiệt cầu xin hắn được giữ mạng sống.
Hừ, còn ba con hung thú kia nữa chúng bay nhìn cái gì, giờ đây đến lượt chúng bay rồi đấy, chịu chết đi.
Hắc Ma tức giận, trực tiếp lôi cổ Long Tổ và Phượng Tổ ra dí đầu chúng xuống bàn điên cuồng dựt lông dựt vảy chúng mà quát.
Con Thái Cổ Viên Hầu Thánh Tổ kia cũng chẳng tốt dẹp gì hơn run sợ đên mức tè cả ra chuồng sắt, mặc dù gào thét van xin nhưng kết quả cũng chẳng thay đổi được gì, bị Hoàng Viêm trực tiếp lôi cổ ra dúi đầu vặt trụ cả lông trông rất đáng thương ?
Các ngươi nghe rõ đây, lông vảy vặt ra cho sạch vào, còn phần thịt thì tách ra khỏi xương đem đi chế biến, xương thì giữ lại ninh làm nước dùng.
Đặc biệt con chim đỏ kia, không cần phải tách xương lấy thịt làm gì cả, chỉ cần tẩm ướp gia vị đầy đủ đem đi quay cho chính là được.
Biết rồi, biết rồi, hôm nay nhất định phải lột da rút xương đám hung thú này, để cho chúng biết cái tội dám lừa gạt chúng ta phải có cái kết cục bi thảm tới mức nào, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Hắc Ma như một con thú dữ đói khát bị nhốt trong lồng bấy lâu, điên cuồng lột da vặt lông chung cười một cách man rợ đáp lại.
Ngọc Nhi chúng ta đổi xử cũng đâu có tệ bạc, không lẽ vào thời khắc sinh tử này lại không nói một câu công bằng với vị thần linh đại nhân một tiếng sao ?
Phượng Tổ điên cuồng khóc lóc gào thét trong đau khổ như một con gà sắp bị cắt tiết cố gắng ngẩn đầu nhìn nàng mở miệng cầu xin nói.
Ngọc Nhi trước mặt không dám tưởng tượng ra, một thượng cổ hung thú cao ngạo quyền quý chưa từng biết sợ ai bao giờ trong mắt luôn coi con người như loại cỏ rác không thèm đếm xỉa tới vậy mà cũng có lúc cũng phải cầu xin, đối với chúng đám người Cổ Viêm là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả thần, là tử thần của sự chết chóc đắc tội với họ thì kết cục còn thống khổ hơn cái chết gấp ngàn vạn lần.
Viêm ca, theo muội thấy hãy tạm thời giữ mạng chúng, cho chung cơ hội thứ hai để lấy công chuộc tội nếu chúng vẫn còn không biết điều, tính sổ một thể với chúng cũng không muộn.
Ngọc Nhi mỉm cười khẽ khuyên.
Phải đó, phải đó, Ngọc Nhi cô nương vừa xinh đẹp vừa lương thiện nhưng lời cô ấy cũng là lời chúng ta muốn nói, chủ nhân yên tâm chỉ cần ngài vừa bước chân lên thiên giới chúng ta đảm bảo thần vật sẽ đến tay ngài.
Long Tổ run rẩy vừa cười vừa sợ đáp lại.
Quảng Cáo
Cổ Viêm đừng nghe chúng lũ súc vật này từ khi sinh ra bản tính hoang dã đã ăn trong máu, nghĩ gì chúng lại nuốt cục tức này được, tuyệt đối không thể tha cho chúng, tha cho chúng có ngày sẽ bị chúng cắn trả.
Hắc Ma tức giận cương quyết phản đối nói.
Ngươi nói cũng đúng, mà Ngọc Nhi nói cũng đúng tha cho chúng biết đâu có được thần vật nhưng điều đó cũng mang lại rất nhiều rủi ro, lỡ bọn này mà nổi máu súc vật của mình lên mà cắn trả thì vô cùng nguy hiểm nên làm sao mới phải đây.
Trong lúc Cổ Viêm còn đang bận tâm suy nghĩ về việc này Hoàng Viêm đã nảy ra một ý tưởng rất hay liền mở miệng nói với hắn.
Hay là thế này, đi tạm thời cứ để chúng ở Vĩnh Hằng Tinh để tiện quan sát, nếu chúng có bất kỳ động tĩnh phản bội, không cần quan tâm chúng có bảo vật gì đó không cứ trực tiếp xử đẹp chúng là được.
Nghe Hoàng Viêm nói có vẻ như đây là phương án tốt nhất, Cổ Viêm ngay lập tức đồng ý luôn.
Nghe cho kỹ đây, từ hôm nay trở đi, tất cả các ngươi sẽ chịu quyền giám sát của ta, tốt nhất nên biết điều một chút sớm ngày tìm thần vật cống nộp cho ta, còn dám làm phật lòng chúng ta thì sẽ chịu kết cục vô cùng thảm khốc.
Ta …. nói … vậy …các … ngươi … nghe … rõ … chưa.
Cổ Viêm trợn trừng mắt quát lớn cảnh cáo, âm thanh phát ra như rung chuyển cả vũ trụ khiến đám hung thú kia như chuột nhắt thấy mèo chỉ biết run rẩy trong sợ hãi gật đầu chấp nhận.
Tam tha cho các ngươi đấy.
Búng một ngón tay lập tức toàn bộ năm con hung thú kia thương thế nặng đến đâu đều hoàn toàn bình phục nguyên vẹn khiến cho chúng thêm phần kính sợ các vị thần trước mặt kia, năng lực thao túng sinh tử của người khác không khác gì một vị thần sáng tạo có thể làm được.
Chủ nhân người nói nơi đây là Vĩnh Hằng Tinh có nghĩa nó là một hành tinh đúng không ạ ?
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần tò mò mở miệng hỏi.
Câu hỏi của nó cũng là câu hỏi mà đám hung thú kia cũng rất tò mò hiếu kỳ muốn biết mà không gian lạ lẫm nơi bọn chúng đang đứng.
Đương nhiên nó là hành tinh rồi, có điều nó không phải một hành tinh bình thường đâu đấy, ha ha.
Cổ Viêm tay chắp sau lưng vừa đi vừa bật cười đáp lại.
Cái gì đây đích thực là một hành tinh sao ?
Thân thể chúng ta vốn dĩ đã có kích thước bằng một tiểu hành tinh rồi, vậy mà ở trong cái hành tinh này mới chỉ giống như là một cục đá bé nhỏ, vậy không biết cái hành tinh khổng lồ này kích thước còn to tới mức khủng khiếp như thế nào nữa.
Chủ nhân rốt cuộc ngài muốn đưa chúng ta đi đâu vậy !
Thái Cổ Viên Hầu Thánh Tổ tò mò lên tiếng hỏi.
Đi tới nơi các ngươi sẽ biết thôi.
Đám người Cổ Viêm cứ đi cứ đi mãi, đám hung thú đi theo sau, cuối cùng đến một cái khu rừng nhỏ có điều khu rừng này quá bé thậm chí diện tích không bằng một bàn chân của con Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần kia khiên nó vô cùng ngạc nhiên không biết thứ này có liên quan gì đến chúng.
Chủ nhân chuyện này là sao, ngài đưa ta đến đây làm gì vậy ?
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần mở miệng trực tiếp hỏi.
Nơi ở mới của các ngươi, không thích sao ?
Cổ Viêm mở miệng đáp lại.
Nơi ở mới ngài nói cái khu rừng bé tẹo này là nơi ở mới của chúng ta sao, ngài không trêu đùa chúng ta đấy chứ.
Long Tổ kinh ngạc mở miệng đáp.
Quảng Cáo
Ồ, ngươi nói vậy chê bé phải không, mà ta quên mất không phải chúng bé mà là do các ngươi quá lớn nên mới có sự chênh lệch kích thước như vậy, phải làm sao đây.
Chủ nhân hay là để chúng ta, hóa thành hình dáng con người chui vào trong đó có được không ?
Phượng Tổ lên tiếng nói.
Ai cho phép các ngươi hóa thành con người, đừng quên các ngươi hiện giờ là sủng vật của ta, không được cho phép của ta mà dám hóa thành con người cũng bị xử phạt nặng, nghe rõ chưa.
Cổ Viêm trừng mắt quát.
Chủ nhân nói đúng, dù sao chúng ta cũng rất ghét hình dáng con người, hành dáng bản thể vẫn hợp với chúng ta hơn.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần bật cười lên tiếng nịnh bợ gật đầu nó.
Biết điều vậy có phải tốt không, Cổ Viêm ta trước giờ ân oán phân minh, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, lợi ích ở bên ta không nhỏ đâu ?
Nghe Cổ Viêm nói như vậy, đám hung thú này đứa nào vẻ mặt đều lộ ra tia hoan hỉ vui sướng, chỉ cần nghĩ để một vị thần toàn năng như họ chiếu cố lợi ích này so với mấy cái thần vị trên thần giới còn tốt không biết bao nhiêu lần.
Biến to ra cho ta.
Cổ Viêm vung tay hét lớn, ngay lập tức khu rừng chỉ bé chưa bằng lòng bàn chân của Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần bắt đầu bành chướng kích thước siêu khổng lồ to gấp thân thể chúng gấp trăm ngàn lần, chỉ với kích thước này mới thích hợp với cơ thể khổng lồ của chúng.
Sao nào, nơi này đã đủ làm nơi ở tạm thời của các ngươi chưa.
Cổ Viêm liếc nhìn chúng cười nhàn nhạt nói.
Đủ, quá đủ rộng lớn rồi chủ nhân.
Thái Thản Viên Hầu Thánh Tổ vẻ mặt vui sướng vừa nhìn thấy đại thụ phía trước bản tánh loài khỉ của nó lại trỗi dậy vội vã chạy đến một cái cây nhảy nhó leo trèo vô cùng thích thú.
Thái Cổ Ma Kình Vương cũng chọn cho mình một cái hồ lớn ngay gần đây tung tăng nháy múa trong nước.
Long Tổ chọn một gốc cây nằm nghỉ, Phượng Tổ chọn một cành cây mà đậu giống hệt với bản tánh một loài chim.
Còn Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần vẻ thích thú vội gặm lấy một cành cây chạy đến nhả nó dưới chân cổ viêm, quẫy đuôi lè lưỡi ra giống y như một con cún con đang nũng nịu với chủ của nó.
Gì đây, ta đâu có thích cây mang cho ta làm gì ?
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần không nói một tiếng nào chỉ nhẹ đá cành cây về phía hắn rồi lại lè lưỡi quẫy đuôi thích thú chạy vòng quanh trước mặt hắn.
Viêm ca, theo muội thấy con hung thú này, muốn huynh ném cành cây này đi xa để nó nhặt lại đấy hay là huynh thử xem sao ?
Ngọc Nhi lên tiếng đáp lại.
Có chuyện thú vị như vậy sao, vậy để ta thử xem sao.
Cổ Viêm dứt lời liền cúi người nhặt cành cây ướt đẫm nước rãi của nó lên ném nhẹ ra phía xa, cùng lúc đó con hung thú này hiện vẻ thích thú nhanh chóng chạy đi đến phía cành cây bị ném đi gặm nó lên rồi lại quẫy đuôi thích thú chạy đến vị trí của chủ nhân mình đặt xuống.
Cái trò ném gậy cho thú cưng này Cổ Viêm cũng rất thích Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần chạy đi nhặt lại cho hắn ném.
Cổ Viêm chơi chán, đến lượt Hoàng Viêm và Hắc Ma thi nhau ném cho nó nhặt lại họ phải công nhận con hung thú này chạy khỏe thật không biết mệt là gì nói nó là thần thú cũng không có quá khoa trương.