Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 118: Khiêu chiến siêu cấp cường giả





Chỉ vì một tên nam nhân có đáng để họ tranh dành đến một sống một chết như vậy không ?

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Đừng bao giờ nhắc tên đôi gian phu dâm phụ đó trước mặt lão nương, kẻ nào mà nhắc đến tên bọn chúng, ta sẽ cắt lưỡi rút xương kẻ đó.

Nghe thấy Ngọc Nhi nói, từ bên phía lồng sắt âm thanh tràn đầy hung sát của ác ma nữ phát ra cảnh cáo nói.

Viêm ca, hay là thôi đi nói nữa lại chọc giận ả ta không hay đâu ?

Ngọc Nhi nhỏ giọng khẽ khuyên.

Kệ nữ nhân điên đó, ngươi cứ nói tiếp đi, ả ta hiện giờ bị nhốt trong lồng còn có thể làm gì khác đúng không.

Cổ Viêm thản nhiên đáp lại.

Tên oắt con kia có phải tai ngươi bị điếc rồi không, bổn đế nói không được nhắc lại chuyện đó là không nhắc lại, không muốn chết thì câm miệng lại cho ta.

Ác ma nữ rống lên một tiếng giận dữ quát lớn nói.

Cái gì cơ, giết ta ?

Ha ha, lão tử thách nhà ngươi đó, có gan giết ta thử xem.

Đã bị nhốt trong lông sắt như một con thú vật, vậy còn không biết điều, loại người như ngươi chết trong đó mọt xương cũng chẳng ai thương tiếc đâu.

Cổ Viêm ngạo nghễ nhìn thẳng vào nữ nhân này vừa chửi vừa nói.

Khốn khiếp, không ngờ cũng có ngày bổn đế lại bị một tên oắt con trêu đùa.

Đã vậy thì đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ.

Tên súc sinh nhà ngươi đi chết đi cho ta.

Ác ma nữ hét hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Cổ Viêm phóng ra một loại năng lượng vô hình hủy diệt nhắm thẳng đến đầu của hắn mà công kích.


Cái gì sao hắn không chết, chuyện này rốt cuộc là sao ?

Dưới sức mạnh của thần hồn công kích của mình phóng tầm mắt cả thiên giới cũng không có ai có thể ngang nhiên chống đỡ, vậy mà tên tiểu tử này lại có thể làm được, chuyện này rốt cuộc là sao ?

Ác ma nữ hai mắt giật giật chấn kinh cảnh tượng trước mắt thầm nghĩ trong lòng nói.

Không cam tâm bỏ qua mọi chuyện, nữ nhân này tiếp túc dùng thần hồn quét qua toàn bộ thân thể của Cổ Viêm lần nữa để kiểm tra.

Chuyện gì thế này, tiểu tử ngươi không ngờ lại không có linh hồn không lẽ ngươi là khôi lỗi.

Ác ma nữ mặt biến sắc mở miệng tra hỏi nói.

Khôi lỗi cái đầu heo nhà ngươi, ta là con người bằng xương bằng thịt ngươi có thấy khôi lỗi nào to cao đẹp trai khoai to như ta không ?

Cổ Viêm bật cười thản nhiên đáp.

Ngươi nói ngươi là con người, con người gì mà lại không có linh hồn, không có linh hồn mà vẫn sống được sao ?

Ta không tin.

Ác ma nữ tỏ vẻ kinh nghi đáp.

Ai nói với ngươi con người không có linh hồn thì không thể sống được, chẳng phải trước mặt ngươi có người không có linh hồn vẫn sống được đó sao ?

Quảng Cáo

Cổ Viêm ưỡn ngực lên phía trước đắc ý cười nói.

Ngọc Nhi những lời hắn nói là thật sao, hắn không phải khôi lỗi.

Ác ma nữ nhìn nàng tra hỏi lại.

Đâu chỉ riêng mình Cổ Viêm ca, ngay cả ta cũng vậy, chúng ta bản thân không có linh hồn trong cơ thể nhưng vẫn đang sống đấy thôi.

Ngọc Nhi mở miệng tươi cười đáp lại.

Không có linh hồn chẳng khác nào một cái xác chết, làm sao mà cách ngươi có thể sống được, ta không tin chắc chắn các ngươi đã dùng thủ đoạn nào đó che dấu linh hồn mình, ta không tin.

Ác ma nữ gân cổ lên quát.

Tin hay không tùy ngươi, ta và Ngọc Nhi đích thực không có linh hồn nên loại công kích linh hồn của ngươi có lợi hại đến mấy cũng không có ta dụng với chúng ta.

Cổ Viêm một lần nữa khẳng định lại.

Nếu không có linh hồn thì ngươi cũng không phải con người, vậy rốt cuộc ngươi là cái thứ gì vậy ?

Ác ma nữ nhíu mày tra hỏi tiếp.

Liên quan gì đến ngươi, tốt nhất con yêu nữ nhà ngươi câm miệng lại cho ta, còn mở miệng chửi bới lung tung coi chừng ta khâu miệng lại đấy.

Ngọc Nhi chúng ta nói đến đâu rồi, hình như đến đoạn tranh dành một nam nhân gì đó, mau nói thử xem nam nhân đó rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến ác ma nữ này và sư phụ ngươi si mê đến mức phải chém giết một sống một chết đến vậy.

Cổ Viêm tò mò hỏi tiếp.

Muội cũng không rõ, sư phụ cũng không kể cho muội nghe, có điều muội biết được người mà sư phụ và nữ nhân này si mê là tuyệt thế cường giả chỉ mất hơn năm vạn năm có thể tu luyện đến Đại Đế Thiên Chủ cảnh giới sau đó đột phá giới hạn của mình phi thăng lên thần giới.

Đại Đế Thiên Chủ !

Có vẻ như đó là cảnh giới cao nhất trên thiên giới mà bất kỳ con người nào muốn bước chân lên thần giới đều phải trải qua đúng không ?

Cổ Viêm lên tiếng hỏi tiếp.

Có thể nói là như vậy ?

Ngọc Nhi gật đầu đáp.

Nghe tỷ nói ả ta và sư phụ tỷ là đôi bạn thân thiết đến tu vi cũng ngang ngửa nhau, mà sư phụ tỷ phi thăng lên thần giới vậy chẳng phải ả nữ nhân này cũng …

Bạch Linh trợn mắt chấn kinh nhìn vể phía ác ma nữ nói.

Phải !

Muội nói không sai, ả nữ nhân đó đã bước vào cảnh giới Đại Đế Thiên Chủ tu vi gần như đã đạt đến ngưỡng bán thần thực lực vô cùng đáng sợ.


Nếu không phải ả bị nhốt trong cái lồng giam do sư phụ ta tạo ra, thì có lẽ cả thiên giới này, không mấy ai có khả năng ngăn cảm được sự phẫn nộ của ả ta.

Ngọc Nhi gật đầu đáp.

Có thật ả ta lợi hại đến vậy không ta thấy suy cho cùng nhìn ả ta cũng chỉ là phận nữ nhân so với các bậc cường giả là nam nhân trên thiên giới cũng đâu có thể bằng được.

Cổ Viêm lộ vẻ khó tin nói.

Viêm ca không được coi thường ả ta, Đại Đế Thiên Chủ cảnh giới là sự tồn tại đỉnh phong trên thiên giới, thực lực mạnh đến mức có thể chỉ với một ý niệm cũng có thể giết được hàng ngàn vạn người đấy.

Ngọc Nhi sắc mặt nghiêm trọng nhắc nhở nói.

Quảng Cáo

Cái gì một ý niệm có thể giết người, ngươi không đùa ta đấy chứ, nếu như những lời ngươi nói ả ma đầu này số người giết không đếm xuể, sao trên thế gian còn có loại người độc ác như vậy.

Cổ Viêm phẫn nộ quát.

Ả ta mạnh như vậy, nào có ai ngu ngốc đi chọc giận vào ả, có lẽ chỉ có mình sư phụ ta và vị tiền bối thần bí đó có khả năng trị ả ta, nhưng giờ họ lại ở trên thần giới …. Haiz ..

Ngọc Nhi lắc đầu thở dài nói.

Đáng ghét loại người này quá nguy hiểm quá xấu xa, sống chỉ có hại người, theo ta thấy tốt nhất nên xử tử ả ta, cho ả ta chết không toàn thây.

Các ngươi thấy sao.

Cổ Viêm nghiến răng tức giận nói.

Giết ta !

Trước giờ đã không có ít người nói câu này với ta, nhưng đã có ai làm được đâu, nhưng ít ra những kẻ đó cũng là một trong các thế lực hùng mạnh một phương trên thiên giới.

Còn ngươi, một tiểu bối xuất thân ở một hạ vị diện thấp kém mà dám nói ra những lời như vậy với ta cũng là lần đầu tiên ta thấy đấy.

Thú vị thú vị, ha ha.

Ác ma nữ không nhịn được lớn tiếng cười khinh bỉ nhìn hắn nói.

Ngươi cười cái gì, đừng nhìn vẻ bề ngoài của Cổ Viêm ca mà coi thường huynh ấy, đến đám thượng cổ hung thú huynh ấy còn trị được thì một ả yêu nữ như ngươi có thể làm khó được huynh ấy sao.

Bạch Linh trừng mắt quát.

Thượng cổ hung thú.

Ngươi nói tên tiểu tử này thu phục, được cả thượng cổ hung thú sao.

Nghe Bạch Linh nói vậy, ác ma nữ thái độ chuyển biến nhanh một chút khinh thường trước đây với Cổ Viêm không còn thay vào đó là một cái nhìn thận trọng với hắn.

Thượng cổ hung thú, nói tiếp thử xem, trong Thiên Bảng Thần Thú hắn bắt được những loại hung thú nào.

Ác ma nữ sắc mặt nghiêm túc mở miệng tra hỏi.

Thái Sơn Thôn Thiên Thú Thần, Thái Cổ Phượng Hoàng, Thái Cổ Long Tổ, Thái Cổ Ma Kình Vương, Thái Cổ Viên Hầu Thánh Tổ.

Ngọc Nhi cao giọng đáp lại.

Cái gì, ngươi không đùa ta đấy chứ, đó là năm thượng cổ hung thú đứng đầu Thiên Bảng Thần Thú đó, thực lực đứa nào cũng là đồng cấp với Đại Đế Thiên Chủ chỉ riêng Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần thôi một mình nó cũng có thể áp chế được năm cường giả cấp Đại Đế Thiên Chủ đến cả ta và sư phụ ngươi cũng với lão già thôi đó có hợp lực lại cũng không thể nào ngăn cản được chúng thì một con người tầm thường như hắn sao có thể làm được.

Ác ma nữ vẻ mặt kinh sợ nhìn Cổ Viêm nói.

Xem ra ả ma đầu ngươi vẫn không tin những lời bọn họ nói là sự thật vậy có muốn kiểm chứng thử không ?

Cổ Viêm tay chắp sau lưng cười nhạt nói.

Kiểm chứng ?

Bằng cách nào.

Ác ma nữ sắc mặt nghiêm trọng nói.

Không khó gì chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thần phục ta, ta sẽ cho ngươi gặp chúng.


Quảng Cáo

Cổ Viêm bật cười đáp lại.

Thần phục !

Nực cười dựa vào ngươi ư ?

Cũng thú vị đấy nếu ngươi đã mạnh miệng như thế vậy có dám đấu với ta một trận không?, ta cũng muốn xem thử xem một tiểu tử như ngươi có bản lãnh gì mà có thể thần phục đám thượng cổ hung thú đó hay chỉ là những lời nói khoa chương cho vui miệng thôi.

Ác ma nữ cười lạnh nói.

Được thôi vậy ta cũng muốn xem thử thực lực Đại Đế Thiên Chủ của loài người các ngươi có lợi hại như mọi người đồn đại không.

Nhưng mà giao thủ không chẳng có gì vui cả ít nhất phải có chút cá cược gì đó với thú vị chứ !

Cổ Viêm mở miệng nói.

Cá cược ư, cũng thú vị đấy nhưng ta bị giam trong lồng sắt này không tiện hoạt động theo ngươi phải làm sao đây ?

Có khó gi đâu chốc nữ ta sẽ bảo Ngọc Nhi thả tự do cho ngươi hoạt động.

Ngọc Nhi nghe hắn nói vậy, sắc mặt biến chuyển vội vã khuyên " Viêm ca không được đâu thả ả nữ nhân này ra sẽ gây hại cho chúng sinh thiên hạ đấy."

Yên tâm đi, ta đã có dự tính ả nữ nhân này có lợi hại đến đâu cũng không có cửa đấu với ta đâu.

Cổ Viêm xoa đầu nàng cười nói.

Vậy nếu ngươi thua thì tính sao đây ?

Ác ma nữ cười âm hiểm nói.

Ta có thể thua ngươi được sao, đến đám thượng cổ hung thú đánh còn chả si nhê gì với ta, một con yêu nữ như ngươi có thể làm được gì.

Nhưng mà thôi, mặc dù chuyện ta thua không thể xảy ra, nhưng mà giả sử nếu ta thua, cùng lắm cái mạng này tặng cho ngươi là được.

Cổ Viêm bật cười nói.

Cùng lắm chỉ một cái mạng của ngươi thôi !

Ha ha, vậy dễ dãi cho ngươi quá, nếu ta thắng không chỉ riêng cái mạng ngươi, mà cả thiên giới các ngươi cũng phải bồi táng theo như vậy mới có thể hả cơn giận của ta.

Ác ma nữ vẻ mặt hung tợn cười cay độc nói.

Tùy ngươi, dù sao ngươi mà thắng được ta thì ai cản nổi ngươi đây, ngươi muốn giết bao người mà chẳng được.

Nhưng nếu ta thắng thì sao ?

Cổ Viêm bật cười đáp lại.

Nếu ngươi thắng chứng tỏ ngươi mạnh hơn ta cũng mạnh hơn đối với đôi gian phu dâm phụ đó, mà Thiên La Dạ Nguyệt trước giờ chỉ tôn sùng những kẻ mạnh, chỉ cần ngươi thắng được ta, từ nay trái tim và thể xác của ta thuộc về ngươi, bất cứ yêu cầu gì của ngươi ta đều có thể chấp thuận được.

Ác ma nữ mở miệng đáp lại.

Là ngươi nói đó, đến lúc thua rồi đừng có ma hối hận, cái mông này của ngươi à quên cái mạng này của ngươi tới số rồi, khặc khặc.

Cổ Viêm khuôn mặt bỉ ổi nhe răng cười âm hiểm một tiếng đáp.