Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 164: Hắc Ô Trại Hoành Hành





Miệng thì luôn nói không bắt nạt kẻ yếu vậy mà hôm nay là ỷ mạnh bặt nạt một tên tiểu nhị yếu đuối, đây là phẩm chất của một đại anh hùng sao.

Ngọc Nhi bên cạnh cười trêu ghẹo nói.

Đại anh hùng không phải cũng là con người, con người không phải ăn để sống sao, phiêu bạt giang hồ thứ tất yếu nhất là linh thạch, không thể tiêu sài hoang phí, nên kĩ năng mặc cả rất quan trọng nếu không người chịu thiệt chính là chúng ta đấy.

Huống chi ta đâu có ăn quỵt của hắn cũng đâu dùng vũ lực để bắt nạt vì thế không thể gọi là ỷ mạnh hiếp yếu được.

Cổ Viêm tay phải cầm cái đùi nường vừa nhai ngồm ngoàm vừa biện minh giải thích.

Ngọc Nhi nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ với vị phu quân này của mình, về độ kẹt xỉ của hắn, hắn mà không đứng thứ nhất thì cũng chẳng ai dám đứng thứ hai.

Đang ăn ngon, phía bên ngoài đột nhiên có âm thanh lạ truyền vào, đó là tiếng bước chân ngựa chạy ầm ầm, quay mặt nhìn ra phía cửa thấy một nhóm người cưỡi độc giác mã quất roi điên cuồng lao tới, dân chúng bên ngoài bộ run sợ khẽ núp một bên đường cho chúng đi qua.

Cứ ngỡ mọi chuyện cứ thế trôi qua, đột nhiên có một cô bé trạc năm tuổi chạy ra chắn giữa đường cách đám người áo đen cưỡi độc giác mã đang lao tới, trông bọn chúng tên nào tên nấy đều có vũ khí trong tay rất hung dữ có vẻ không phải hạng tốt lành gì, mặc cho mọi người khuyên ngăn thế nào cũng không được nó đến gần chúng.

Đám người đó vẻ mặt vẫn dửng dưng cưỡi độc giác mã lao tới coi cô bé chỉ là cỏ rác có chết cũng không ảnh hưởng gì đến chúng.

Khoảng cách càng lúc càng gần mọi người xung quanh không ai dám nhìn cũng không có khả năng ra ứng cứu lúc này họ chỉ mong có vị anh hùng nào đó ra mặt giải nguy, nhưng cái Bạch Dương Thành nghèo đến nỗi chim không thèm đẻ trứng lấy đâu ra anh hùng đây.

Cô bé kia dang rộng hai tay giữa đường đi không một chút sợ hãi, với nó mà nói cái chết không có gì đáng sợ, nhưng khoảng cách giữa nó và đám áo đen đó càng lúc càng gần, chỉ cần dính một cước của độc giác mã cũng đủ lấy mạng nó, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ trong thời khắc sinh tử có mạnh mẽ đến mấy cũng trở lên yếu đuối, vì không muốn nhìn thấy cảnh máu me nên nó chỉ còn cách nhắm mắt chờ đợi cái chết đã đến gần.

Uỳnh !Một tiếng nổ lớn vang lên, bụi bay lên che chắn giữa đường sau đó biến mất chỉ thấy trước mặt cô bé có một thiếu niên áo bào xám với mái tóc trắng xõa ngang lưng tay cầm côn chắn mạnh xuống đất như một ngọn núi sừng sững không gì phá hủy được, còn đám người lạ mặt kia tất cả đều bị hất văng trọng thương ngã xuống đất.


Cút đi, đừng để ta nhìn thấy mặt các ngươi một lần nào nữa !Thiếu niên cầm côn chọc lún đất lạnh lùng nói.

Khốn khiếp, tiểu tử thối đừng có nhiều chuyện ngươi biết chúng ta là ai không, muốn tìm chết sao ?Một gã trung niên da ngăm đen ôm ngực trọng thương cau mày quát.

Ồ là vậy sao, lão tử ta muốn chết đấy, ngươi làm gì được ta.

Thiếu niên cười nham hiểm thản nhiên đáp lại.

Bọn ta là người Hắc Ô trại, ngươi mà giết chúng ta, trại chủ nhất định sẽ san bằng cả cái kinh thành này.

Tam Thiên Ma Thần Côn !Rầm.

Gã trung niên kia vừa dứt lời, thiếu niên áo đen sắc mặt hung dữ cầm thiết côn nhảy lên bầu trời mang theo côn khí khủng bố giáng mạnh xuống phía dưới.

Võ hồn Cự Viêm Hùng, hồn kỹ thứ tư Kim Hùng Nguyên Hỏa.

Thân thể gã trung niên da ngăm đen sau lưng là hư ảnh của một con cự hùng màu nâu đỏ, hắn vừa hét lớn há miệng nhả ra một quả cầu lửa đường kính gần một mét phóng thẳng về phía thiếu niên vung côn kia.

— QUẢNG CÁO —Rầm !Cầu lửa vừa bay tới lập tức bị thiết côn bổ làm đôi, giáng thẳng xuống phía dưới đem thân thể của gã trung niên kia nghiền nát thành vũng máu tươi, khiến chúng nhân xung quanh khiếp hãi.

Hắc Báo đại nhân chết rồi, sao có thể ?Một tên tùy tùng kinh hãi lẩm bẩm nói.

Còn không mau cút đi, muốn ta giết tất cả các ngươi sao ?Thiếu niên mắt khẽ lườm về phía bọn chúng, lạnh lùng quát.

Không một chút do dự theo bản năng lũ người này như nhìn thấy quỷ chạy bán sống bán chết bỏ đi.

Những người dân thường đứng xem trận đấu, lúc này vẻ mặt tươi cười vỗ tay bồm bộp khen thưởng cho vị thiếu niên trẻ tuổi mới đến kia.

Mọi người không còn chuyện gì nữa mau giải tán đi, nếu bọn chúng dám đến đây làm phiền ta sẽ giết tất cả bọn chúng không chừa một ai.

Nghe thiếu niên lạ mặt nói vậy, dân chúng thở phào nhẹ nhõm cảm giác như chuốc đi gánh nặng bao năm nay, nay có cứu tinh đến cuộc sống sẽ đỡ vất vả hơn.

Trở lại quán trọ, trông thấy cô bé ăn ngon như vậy, hắn lại thấy thương nó hơn có lẽ đã mấy ngày bị bỏ đói không được ăn.

Tiểu muội muội tên gì vậy có thể ta biết được không ?Thiếu niên áo xám mở miệng hỏi trước.

Ta tên Tiểu Thất, còn huynh !Cô bé ánh mắt ngây thơ mở miệng hỏi lại.

Ta tên Vô Tâm, ta là người mới tới đây.

Cổ Viêm mở miệng đáp lại.

Vô Tâm ca ca rất hân hạnh làm quen, không biết tỷ tỷ xinh đẹp kia xưng hô như thế nào ?Tiểu Thất ngạc nhiên nhìn hai nàng khẽ hỏi.

Tỷ tên là Anh Túc rất vui được làm quen với muội.

Ngọc Nhi cười thân thiện nói.

Phải rồi Tiểu Thất tại sao muội lại đắc tội với bọn ác nhân đó vậy ?Vô Tâm tò mò hỏi.


Không dấu gì huynh tên Hắc Báo huynh vừa giết là đệ đệ của Hắc Lang thủ lĩnh của Hắc Ô trại vùng này, hắn ta là con người cực kỳ độc ác chuyên hãm hiếp nữ nhân trong thành xong giết họ, huynh cũng thấy đấy cái Bạch Dương thành đa số là người già trẻ nhỏ hầu hết nữ nhân trạc tuổi giống như hai vị tỷ tỷ đây, một là bị giết hai là bị đem bán rất đáng thương.

Tiểu Thất than thở nói.

— QUẢNG CÁO —Muội nói Hắc Ô trại chủ là Hắc Lang vậy Cát Nhĩ Long đã từng nghe qua bao giờ chưa ?Vô Tâm mở miệng hỏi tiếp.

Muội chưa từng nghe quá cái tên này dù sao Hắc Ô trại thế lực rất rộng lớn ở trung đô đâu chỉ có Bạch Dương thành ta mới có.

Nghe Tiểu Thất nói vậy chứng tỏ quy mô của thế lực Hắc Ô trại không thể xem nhẹ được, còn cái tên Hắc Báo kia tu vi mới chỉ là Võ Vương đỉnh phong, có thể phỏng đoán tên trại chủ kia đã bước vào võ hoàng cảnh ở địa phương như Bạch Dương thành mấy ai có thể đối đầu với bọn chúng, bảo sao mọi người nhìn thấy chúng khiếp sợ đến như vậy.

Tiểu Thất nói cho ta nghe tại sao muội lại chặn đường bọn chúng, chắc phải có lý do muội mới làm vậy ?Vô Tâm nghiêm túc hỏi lại.

Mấy ngày trước mẫu thân ta bị bọn chúng bắt đi, phụ thân bọn chúng đánh cho trọng thương, ta cứ nghĩ nếu như chặn đường bọn chúng như vậy nhất định bọn chúng thấy ta đáng thương, nhất định sẽ động lòng trắc ẩn mà thả mẫu thân ta ra, còn nếu không cùng lắm….

Tiểu Thất buồn bã mở miệng đáp lại.

Ngu ngốc, lần sau đừng làm vậy, rất nguy hiểm nếu ta không đến thật ngươi sẽ chết thật đấy.

Cổ Viêm tỏ vẻ quan tâm mở miệng khẽ quát.

Hì hì, đùa huynh chút thôi, ta làm gì ngu ngốc đến vậy bởi vì từ khi huynh vào thành ta biết huynh là một cường giả rất mạnh nên cố tình làm vậy để gây sự chú ý với huynh.

Tại sao muội biết chúng ta là cường giả, lỡ chúng ta cùng một ruột với bọn chúng thì sao ?Vô Tâm ngạc nhiên mở miệng hỏi tiếp.

Bởi vì cường giả chân chính sẽ có khí chất phong độ bất phàm không giống người thường, rất khó để giải thích cho huynh nhưng đây đều là phụ thân ta dạy ta, trước đây người từng làm việc trên phi thuyền nên được gặp rất nhiều cường giả nên chỉ nhìn lướt qua có thể biết ai tốt ai xấu, ta phải mất gần ba năm mới học được kĩ năng này của ông ấy đấy.

Khí chất của cường giả ?Lần đầu tiên ta nghe nói đến, tiểu muội muội thật có khiếu hài hước.

Cổ Viêm nghe vậy bật cười trêu đùa nói.

Huynh không tin những gì ta vừa nói sao, đây là một kĩ năng đặc biệt mà chỉ những người tẩu giang hồ lâu năm mới có thể giác ngộ ra được thôi, không phải ai cũng có thể làm được đâu đấy.

Tiểu Thất nhíu mày mạnh miệng phán.

Muội thấy chuyện này thế nào, liệu có khả năng đó xảy ra không ?Thấy Tiểu Thất tự tin như vậy, Cổ Viêm bắt đầu nghiêm túc lại, quay sang hỏi phu nhân.

Cái này muội không chắc có thật hay không, thông thường mà nó cường giả hành tẩu giang hồ nhiều năm vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần mới có thể lĩnh ngộ được kỹ năng này, họ dựa vào hơi thở, mức độ năng lượng dao động của đối phương để biết được mức độ mạnh yếu.

Nhưng dựa vào khí chất lần đầu muội nghe thấy đấy.

Ngọc Nhi cười gượng gạo nói.

— QUẢNG CÁO —Vậy là không có khả năng rồi, nếu không phải vậy nhất định đây là âm mưu của lão già Cát Nhĩ Long đó, nhất định là lão ta biết ta giết con trai lão Cát Nhĩ La nên mới sai người diễn một màn kịch để lừa ta, lợi dụng lúc ta không để ý đánh lén ta.

Mà người diễn màn kịch này không ai khác chính là ngươi.

Tiểu Thất.

Không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ như vậy mà làm tay sai cho đám người của Hắc Ô trại đó.


Cổ Viêm thái độ chuyển biến nhanh hắn giống như một ác quỷ, lấy tay bóp chặp cổ cô bé Tiểu Thất nở nụ cười man rợ nói.

Tiểu Thất bị hắn bóp cổ mặt đỏ tía tai, hơi thở vô cùng yếu ớt như sắp tắc thở mà chết, khoảnh khắc nhìn thấy bộ mặt thật của Cổ Viêm càng làm cho nó khiếp sợ hơn, kẻ này không ác thì thôi một khi đã ác, thì vô cùng đáng sợ hơn bất cứ kẻ xấu nào mà nó từng gặp qua trước đây.

Ngọc Nhi nhìn thấy thái độ của Cổ Viêm lúc này, xem ra là do ảnh hưởng từ lúc còn nhỏ, tuổi thơ bị bạn bè bắt nạt, nàng không dám tượng tượng được nếu người nam nhân này mà trở thành ác ma với sức mạnh của hắn để cho hắn phát triển thì sau này ai có thể trị nổi hắn.

Huynh bình tĩnh lại đi, ta thấy vị muội muội này không phải là người xấu đâu, huynh làm vậy là đang làm trái với lời nói của mình đấy, chẳng phải huynh không muốn bắt nạt người lương thiện yếu đuối sao.

Ngọc Nhi nhỏ giọng khẽ khuyên.

Hừ, điều đó là đương nhiên Cổ Viêm ta trước giờ chưa từng bắt nạt ngươi dân yêu đuối, ta chỉ dùng sức mạnh để trừng trị những kẻ xấu xa mà thôi.

Còn về Tiểu Thất này, sự xuất hiện của nó quá trùng hợp, tám chín phần là do lão già Cát Nhĩ Long phái người đến ám sát ta, cho nên ta phải giết nó để diệt trừ hậu họa.

Cổ Viêm cười man rợ bóp chặt lấy cổ của cô bé đáp lại.

Đó chỉ là suy đoán của huynh, theo muội thấy cô bé là người tốt, muội không cho phép huynh giết nó.

Muội dựa vào đâu mà khẳng định nó không phải là tay sai của lão già Cát Nhĩ Long đó.

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Là trực giác của nữ nhân, lần này huynh phải tin tưởng muội, nếu không huynh sẽ phải hối hận vì chuyện ngày hôm nay.

Ngọc Nhi sắc mặt trở nên nghiêm túc đáp lại.

Ngọc Nhi đột nhiên lại nghiêm túc vậy, khiến cho Cổ Viêm cũng phải suy nghĩ lại việc mình làm, hắn tự hỏi liệu những gì mình làm có đi ngược lại lời nói của mình không.

Giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán không biết ai tốt với mình thật hay chỉ là lợi dụng lòng tốt của mình để làm hại mình, với tính cách của hắn vì để bảo vệ mình hắn thà giết nhầm còn hơn bỏ xót.

Nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cô bé trước mặt này cùng với lời nói của Ngọc Nhi khiến hắn lại không thể nhẫn tâm xuống tay được.

Đến cuối cùng hắn vẫn là không xuống tay được, ném mạnh cô bé Tiểu Thất xuống đất chỉ tay thẳng vào mặt nó quát.

Cái mạng của ngươi tạm thời ta giữ lại, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một lần nữa, ta ghét nhất bị người khác lợi dụng, nếu để ta phát hiện ra ngươi có ý đồ xấu gì, cho dù là một đứa trẻ ta cũng không tha cho ngươi đâu.

Tiểu Thất lúc này bị hắn dọa cho ba hồn bảy vía còn chưa định thần lại, toàn thân run lẩy bẩy như gặp phải quỷ, phải nói rằng người nam nhân đứng trước mặt không khác gì quỷ đội lốt người, đối xử tốt với hắn thì không có chuyện gì xảy ra, còn nếu có âm mưu thủ đoạn làm hại hắn, hắn sẽ khiến cho kẻ đó sống không được mà chết không xong.

.