Ngươi câm miệng cho ta, ta không muốn nghe những lời xằng bậy của ngươi, ngươi liên tục sỉ nhục phụ thân và mẫu thân đã khuất của ta, ta hận ngươi thấu xương.
Tiểu Ngư Nhi bị Cổ Viêm trọc tức như sắp phát điên vò đầu bứt tai không thể chấp nhận được những gì hắn nói.
Ta còn muốn nói tiếp, mẫu thân ngươi có chết cũng chỉ vì quá ngu, ngu thì chết thôi không thể trách ai được.
Trên đời này không có con đường nào là con đường chết cả, trong tình thế khó khăn sẽ luôn có cách giải quyết, chỉ là con người lúc đó có tỉnh táo nghĩ ra không mà thôi, chỉ cần có cách giữ được mạng sống lo gì không có cơ hội phục thù có trách thì nên trách mẫu thân ngươi quá tin vào hai chữ tình yêu nên mới hy sinh mạng sống vô ích, chết cũng không có gì oan uổng.
Ha ha ha, chết đúng lắm, những kẻ ngu ngốc không biết quý trọng sinh mạng như mẫu thân ngươi thì không đáng được sống, chết bớt đi cho đỡ chật đất.
Cổ Viêm cười man rợ khinh miệt nói.
Là ngươi ép ta, ta phải băm ngươi ra làm trăm mảnh.
Tiểu Ngư Nhi khẽ niệm chiếc vòng cổ hình cây quyền trượng nhỏ bỗng phát sáng hóa thành một cây quyền trượng gỗ dài khoảng hơn một mét, xung quanh quyền trước chạm trổ hoa văn rất nhiều người cá tinh xảo chính giữa đính giữa có đính một viên bảo thạch màu làm phản phất hàm chứa lôi điện cường đại.
Quyển Trượng Hải Đế xuất thế vạn sinh linh của đại dương nghe lệnh ai dám cãi lời.
Nhìn thấy quyền trượng đám nô tỳ cùng Hải Cát vội vã quỳ xuống hành lễ như thể trong tiềm thức nó là sự tồn tại cao quý thấy nữ vương của biển cả.
Ha ha hay lắm, cuối cùng cũng được đánh một trận thoải mái, dạo này lão tử người tay ngứa chân quá, hôm nay phải mượn ngươi làm bao cát đánh cho thỏa thích mới được.
Cổ Viêm nét mặt hào hứng phấn khích nói.
Thánh nữ mau dừng tay, Quyền Trượng Hải Đế là bảo vật trấn tộc, không được phép tùy ý sử dụng, với tu vi người hiện tại không thể nào khống chế nổi sức mạnh của nó đâu.
Hải Cát nét mặt lo sợ mở miệng khuyên ngăn.
Ta mặc kệ, tên tiểu tử thối này nhiều lần lăng nhục mẫu thân ta, ta không thể để yên cho hắn sống được, cho dù phải trả giá lớn như thế nào miễn là có thể giết được hắn nếu không ta sẽ có lỗi với mẫu thân đã khuất.
Tiểu Ngư Nhi tức giận quát.
Một trượng giáng mạnh xuống đất cả khu cấm địa rung chuyển, kết giới cũng vì sức mạnh khủng bố này mà nhanh chóng đổ vỡ.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm nhân cơ hội này thân thể hóa thành đốm lửa nhanh chóng bay ra ngoài, Tiểu Ngư Nhi thấy hắn bỏ chạy tức tốc đuổi theo.
Bên ngoài vì sự chấn động của tiểu thiên địa mà cả Bạch Ngọc Cung cũng chấn động theo, khiến cho tộc nhân ở bên trong vô cùng hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.
Lam Hải và hai tên thuộc hạ đang bàn việc đại sự với Hải Phi Phi cũng vì chuyện này mà phân tâm, nhanh chóng ra đại sảnh cung điện tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trước cung điện Cổ Viêm đang đứng đó với vẻ mặt vui sướng, cách hắn không xa Tiểu Ngư Nhi cũng đang tức tốc đuổi đến.
Chủ nhân của ta rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với ngài vậy, có phải chấn động này do ngài gây ra không.
Lam Hải sắc mặt lo lắng vội hỏi.
Vui quá sắp có trò hay để xem rồi, ngươi hãy bảo mấy con cá này mở kết giới của Bạch Ngọc Cung ra đi, nếu không nơi đây sẽ trở thành đống đổ nát đó ta không chịu trách nhiệm đâu.
Còn nữa tẹo nữa con nha đầu thánh nữ đó đuổi đến đừng có ngăn cản nó, hôm nay lão tử phải chơi đùa cho nó tức chết thì mới thôi.
Thánh nữ ?
Ngươi đang nói đến Ngư Nhi rốt cuộc giữa hai ngươi xảy ra chuyện gì rồi.
Hải Phi Phi sắc mặt lo lắng hỏi.
Con cá nhà ngươi sao lắm mồm lắm miệng như vậy, bảo mở thì mở đi, muốn chúng ta dọn dẹp cả cái Bạch Ngọc Cung này sao.
Cổ Viêm cau mày gân cổ quát.
Ngươi !
Hải Phi Phi nghiến răng bất mãn tỏa ra sát khí nhưng sau đó sát khi thu lại bởi một cái lườm của Lam Hải còn lão quái vật này ở đây, không đến lượt nữ nhân này nhiều chuyện chỉ có thể thuận ý làm theo lời hắn.
Cừ Lôi trưởng lão lúc này sợ bị Hải Phi Phi trách tội, chỉ biết núp một góc tường trong cung điện mà khóc ròng, lão giờ mới hối hận cho Cổ Viêm vào cấm địa, cái danh xưng ác ma mà người đời xưng cho hắn quả nhiên không phải là hư danh, đi đến đâu mà không tàn phá đến đó thì không còn gọi là ác ma nữa.
Tiểu dâm tặc, tiểu xấu xa, mau đứng lại cho ta.
— QUẢNG CÁO —
Tiểu Ngư Nhi vừa đến thì Cổ Viêm đã trốn thoát khỏi Bạch Ngọc Cung hướng ra đại dương rộng lớn, lúc này chỉ còn đám người Hải Phi Phi và Lam Hải tại cung điện.
Quyền Trượng Hải Đế !
Ngư Nhi sao ngươi dám tùy tiện sử dụng nó, nếu mẫu thân ngươi còn sống chắc chắn sẽ không đồng ý cho ngươi sử dụng, ngươi không phải không biết tu vi hiện tại của ngươi chưa thể nào kiểm soát nổi sức mạnh của nó, không những vậy sẽ làm tổn hại cơ của ngươi, còn không mau dừng tay cho ta.
Hải Phi Phi mở miệng trách mắng.
Cung chủ thứ lỗi con không thể làm theo, sau khi lấy được cái mạng của tên Cổ Viêm xấu xa kia, con sẽ về thỉnh tội với người.
Ngư Nhi cúi đầu hành lễ sau đó nhanh chóng hướng ra biển lớn tìm Cổ Viêm.
Hải Phi Phi định ra tay ngăn cản nhưng một lần nữa Lam Hải không cho phép làm vậy, sức mạnh của lão quái vật này quá lớn không thể đắc tội được, giờ cũng chỉ cầu phúc cho tiểu nha đầu này bình an, nếu không thật sẽ có lỗi với mẫu thân của nó.
Phía bên ngoài đại dương rộng lớn Cổ Viêm bơi tung tăng như cá đang chờ Tiểu Ngư Nhi bơi tới khiêu chiến.
Tiểu tử thối chạy nữa đi, ngươi có chạy đằng trời cũng đừng mong thoát được khỏi lòng bàn tay của ta.
Tiểu Ngư Nhi nhếch mép cười chế giễu nói.
Khoác lác vừa thôi, Cổ Viêm ta muốn chạy thứ sinh vật hạ đẳng như ngươi có thể bắt được ta chắc, ta chính là đợi ngươi ra đây để đánh nhau, có bao nhiêu bản lãnh tung hết ra đi xem nào.
Cổ Viêm cười khinh thường đáp.
Ngươi luôn nói ta là hạ đẳng ngươi nghĩ mình là thượng đẳng chắc, bản lãnh thì không có bao nhiêu chỉ được cái võ mồm là giỏi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn, những kẻ ngông cuồng như ngươi đều không có kết cục gì tốt đẹp, thứ đang chờ đợi ngươi trước mắt chỉ có thể là cái chết mà thôi.
Tiểu Ngư Nhi vung quyền trượng dẫn động năng lượng của biển cả hiệu triệu bốn vòi rồng điên cuồng lao tới phía Cổ Viêm tấn công.
Nữ nhân này đắc ý quá sớm cứ nghĩ vòi rồng này có thể xử lý được hắn ai ngờ răng Cổ Viêm sớm đã miễn nhiễm với thuộc tính nước vòi rồng này bắt nguốn từ dòng nước biển mà thành đối với chiêu thức này của nàng ta vô dụng với hắn.
Sao có thể, làm sao mà ngươi có thể bình an vô sự mà thoát ra cho được.
— QUẢNG CÁO —
Tiểu Ngư Nhi vẻ mặt chấn kinh.
Làm gì khó hơn đi, ngươi đang gãi ngứa cho ta đấy à.
Cổ Viêm quay người lắc lắc cái mông khuôn mặt gian xảo trêu trọc.
Tiểu Ngư Nhi tức giận vung trượng lên một lần nữa hiệu triệu vô số thủy quái cấp yêu vương bơi đến đừng nói là một võ hoàng nhỏ nhoi như hắn cho dù là võ tông trước số lượng lớn như vậy cũng khó mà xoay sở cho nổi.
Nhìn đám thủy quái trước mặt Cổ Viêm lại nghĩ tới mấy món hải sản lúc mình từng ăn ở Lưu Hương Thành cái bụng hắn lại reo lên cồn cào như tiếng trống, cái đám yêu thú ở dưới biển này về độ quý hiếm hơn hẳn mấy con cá tầm thường mà người ta bắt đem đi chế biến, không biết đám này mà nấu lên sẽ có mùi vị thế nào nhỉ.
Nghĩ đến đây thôi Cổ Viêm không giấu nổi sự sung sướng, trong đầu hắn lúc này chỉ có đồ ăn đồ ăn, nhưng con thủy quái trước mặt hắn tưởng tượng ra đủ các loại món ăn khác nhau.
Tiểu Ngư Nhi đứng từ xa cứ nghĩ hắn sẽ dùng loại công pháp nào đó để né tránh số lượng lớn thủy quái đang tấn công hắn, cho đến khi thấy hắn ta lao vào như thiêu thân mà cắn nhau với cả đám thủy quái như thể hắn là một trong số chúng, cách làm thô thiển này khiến cho nàng ta cũng phải cạn lời không biết phải dùng từ ngữ nào để chỉ sự ngu dốt đến đáng thương của hắn.
Hiện tại Cổ Viêm đang há miệng cắn lên đầu của một con yêu vương tên Hải Qùy Ngưu một con bạch tuộc khổng lồ đầu trâu với tám xúc tua dài ngoằng, tên tiểu tử này bám dai như đỉa cho dù con thủy quái này có vùng vẫy thế nào hắn cũng không chịu nhả miệng ra.
Đám hải thú còn lại dưới sự điều khiển của Tiểu Ngư Nhi thấy Cổ Viêm bám vào Hải Qùy Ngưu bao vây công kích nó buộc con bạch tuộc đáng thương này phải bỏ trốn nếu không chưa bị tiểu tử này cắn chết thì cũng bị bọn chúng bao vây xé xác nhưng cho dù nó có bơi nhanh thế nào không thể thoát khỏi sự bao vây của cả một đám đông thủy quái khác hàng trăm con.
Đáng ghét đám thủy quái các ngươi sao bám theo đuôi chúng ta mãi được, thật là muốn tìm chết mà, nếu đã vậy thì đừng có trách ta ra tay độc ác.
Tất cả các ngươi hôm nay sẽ trở thành món ăn cho ta.
Đứng trên đầu Hải Qùy Ngưu, Cổ Viêm hít một hơi thật sâu sau đó từ miệng hắn phun ra một ngọn lửa đỏ rực về phía đám thủy quái còn lại, ngoại trừ những loại có lớp vảy cứng những loại còn lại bị ngọn lửa của hắn nướng chín thành tro, số lượng thủy quái chết quá đông số lượng trên trăm con giờ chỉ còn mấy chục con, theo bản năng sinh tồn chúng không nghe theo sự điều khiến của Hải Đế Quyền Trượng nữa mà theo bản năng coi Cổ Viêm như một thủy quái đáng sợ mà bỏ chạy.
Hải Qùy Ngưu thoát nạn mừng như sắp khóc, trong lúc hỗn loạn Cổ Viêm không để ý đã nhanh chóng phun ra một chùm khói đen mà tẩu thoát mất tăm.
Đáng ghét tất cả là tại con tiểu nha đầu nhà ngươi món ăn sắp dâng tới miệng ta lại bị thứ nhiều chuyện như ngươi làm cho tuột mất, tức quá, thật là tức chết đi được.
Ngươi và cái que củi rách nát của ngươi thật sự đã chọc giận được lão tử rồi đấy, làm hỏng đại sự của lão tử ta đừng mong yên ổn mà thoát khỏi đây, chịu chết đi.
.