Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 212: Cổ Viêm Ra Tay Chủ Trì Đại Cục





Tiểu tử thối, đừng tỏ ra vẻ anh hùng rơm ở đây nữa, mọi người ở đây đều là người thông minh đều đặt vị trí chấn hưng gia tộc lên hàng đầu lựa chọn lấy bảo vật để tu luyện, còn nữ nhân ấy mà, trên đời này thiếu gì đâu không được cô nàng này thì cô nàng khác cần gì phải khổ sở sống chúng với nhau mà không được vui vẻ hạnh phúc.

Ta nói vậy có đúng không mọi người.

Cổ Viêm nói rất đúng, lấy bảo vật viết giấy từ hôn mới là lựa chọn sáng suốt.

Đồng thanh chúng nhân trong đại sảnh hô lớn ủng hộ đứng về phía hắn.

Cổ Viêm người khác thì sợ ngươi, chứ ta thì không, ngươi định lấy số lượng áp đảo bắt ta khuất phục ngươi đừng có nằm mơ, với thể chất hiện tại của ta ngươi nghĩ ta cần mấy loại đan dược cao cấp đó sao, là người của Thạch gia cần chứ ta không cần ngươi nghĩ cuộc trao đổi có công bằng với ta không ?
Ngươi đừng quên bảo vật Tinh Văn Đan là ngươi vừa mới nuốt vậy nên coi như cuộc đàm phán hôm nay kết thúc, người của Thiên Thủy Tông cũng nên về nơi thuộc về mình đi.

Tiểu Thiên nhếch mép cười khinh thường Cổ Viêm sau đó liếc mắt đầy châm chọc nhìn La Khinh Tuyết.

Ai nói đám phán hôm nay kết thúc, chỉ cần hôm nay Thạch Tiểu Thiên đồng ý giải trừ hôn ước, không chỉ Tinh Văn Đan mà ngay cả Cốt Tinh Đan để đề thăng vào luyện cốt cảnh Thiên Thủy Tông đồng ý dâng 100 bình làm vật bồi thường.

La Khinh Tuyết lấy danh dự của tông chủ đời tiếp theo của Thiên Thủy Tông ra xin thề chỉ cần hắn đồng ý, ta quyết không nuốt lời.

La Khinh Tuyết ý định cương quyết không đổi, vươn tay lên trời phát thệ nói.

Chúng nhân trong đại sảnh nghe được lời này lưỡi khẽ liếm nhẹ thèm rỏ rãi, lại là 100 bình Cốt Tinh Đan có thể giúp cường giả trẻ tuổi đột phá đến luyện cốt cảnh sớm nhất sức hấp dẫn quả thật làm người ta bị kích thích sung sướng đến phát điên.

Ta nói rồi, các người có dâng bao nhiêu bảo vật ta cũng không đồng ý, với thể chất của ta không hấp thụ được tinh nguyên khí có nhiều hơn nữa cũng vô dụng, càng không nói đến bị từ hôn đối với ta là một nỗi nhục nhã lớn, một con người ngay cả tôn nghiêm không còn thì sống có ích gì.


Tiểu Thiên hai bàn tay nắm chặt nghiến răng phẫn nộ quát.

Vân Nghiên nghe được những lời này của hắn cảm thấy rất tự hào xem ra mình trước đây đã không tin tưởng nhầm người, nàng tin rằng nếu hắn hôm nay có thể sống sót trong tay tên quái vật Cổ Viêm tương lai nhất định không phải nhân vật tầm thường.

Cổ Viêm tiền bối, những gì ta nói cũng đã nói hết rồi vậy mà tên phế vật này vẫn không chịu nghe, ngài ở đây quyền hạn cao nhất, xin hãy làm chủ cho tiểu nữ.

Trước mặt Cổ Viêm, La Khinh Tuyết quỳ xuống dập đầu thành tâm khẩn cầu nói.

Tiểu nha đầu đứng dậy đi, ngươi yên tâm có ta ở đây ta sẽ làm chủ cho ngươi.

Cổ Viêm mỉm cười hài lòng, vội đỡ nàng ta dậy nói.

Hôn sự lần này của Thạch gia và La gia do Cổ Viêm tiền bối làm chủ, có ai có ý kiến gì không ?
Đại trưởng lão đứng dậy mở miệng rõng rạc hỏi.

Đồng ý, đồng ý, Cổ Viêm tiền bối muôn năm.

— QUẢNG CÁO —
Đồng thanh chúng nhân hô hào hét lớn tán thành.

Cổ Viêm tiền bối, mọi người đã không có ý kiến xin hãy làm chủ cho chúng ta.

Đại trưởng lão vui vẻ bước đến vị trí của hắn chỉ tay về phía chiếc ghế gia chủ Thạch Mục đang ngồi mở miệng nói.

Cổ Viêm hài lòng bước tới vị trí ghế gia chủ, nhưng trước mặt Thạch Mục vẫn còn đang ngồi hiển nhiên lão không muốn nhường cho hắn.

Thạch Mục biết thân biết phận thì mau đứng dậy cút ra chỗ khác đi, đừng có làm mất thời gian quý báu của Cổ Viêm đại nhân, nếu không hậu quả ngươi tự chịu.

Đại trưởng lão trừng mắt nhắc nhở.

Thạch Mục cương quyết làm theo ý mình, không nhường ghế gia chủ cho Cổ Viêm trong ánh mắt của lão nhìn hắn chứa đầy sự phẫn nộ, chỉ có thể hận bản thân không đủ sức đánh lại hắn mới khiến Thạch gia trở nên hỗn loạn như thế này.

Một …
Hai ….

Ba ….

Cổ Viêm đếm đến tiếng thứ ba mà lão già Thạch Mục vẫn giữ khư khư cái ghế gia chủ buộc lòng hắn phải bóp cổ lão ta ném xuống đất khiến lão ta bị trọng thương tuy không nặng nhưng nỗi nhục ngày hôm nay cả đời không gột rửa cho sạch.

Phụ thân !
Thấy phụ thân bị bắt nạt, Tiểu Thiên không thể khoanh tay đứng nhìn, vội chạy đến đỡ lão ta dậy, trong ánh mắt chứa đựng sự căm phẫn đối với Cổ Viêm đang ngồi trên ghế gia chủ.

Vân Nghiên thái độ đối với Cổ Viêm lại càng căm thù hơn bất quá nàng cũng chỉ nhẫn nhịn cục tức này xuống tiểu tử này quá mạnh so với nàng, nàng không phải là đối thủ của hắn trực diện đối đầu chỉ có bản thân chịu thiệt thòi.

Thạch Thúc người không sao chứ.

Chạy đến phía của Tiểu Thiên và Thạch Mục, thấy lão bị trọng thương mở miệng hỏi thăm.


Có cần phải nghiêm trọng mọi chuyện lên như vậy không lão ta còn chưa chết các ngươi khóc lóc tỏ ra đáng thương như vậy không ?
Thật lòng mà nói ta rất thất vọng về cái thái độ của các ngươi, lúc nào cũng mở miệng ra nào là đòi quyền tự tôn, vinh nhục bản thân như thể những lời nói các ngươi nói ra là vàng là ngọc là chân lý đúng đắn còn đối với người khác chỉ là những lời ấu trĩ ngu dốt hèn nhát, các ngươi tưởng thế giới này xoay quanh mình các ngươi chắc.

Nếu các ngươi muốn người ta nghe theo mình thì đừng chỉ có nói suông cho hay hãy dùng thực lực bản thân để chứng minh đi.

Cổ Viêm mở miệng quát lớn mang theo uy áp năng lượng khủng bố làm rung chuyển cả đại sảnh Thạch gia, ngoài ba người Tiểu Thiên, Vân Nghiên, Thạch Mục dù bị hắn dọa đến khiếp sợ nhưng vì tôn nghiêm của bản thân không khuất phục trước kẻ mạnh mà vẫn đứng vững còn đứng ra thì toàn bộ chúng nhân còn lại xung quanh khiếp sợ mà quỳ xuống vái lạy hắn như thần linh.

— QUẢNG CÁO —
Thấy bộ dạng run sợ của bọn chúng Cổ Viêm lại tỏ thái độ khinh thường, hừ lạnh một tiếng nói tiếp.

Hừ, đúng là một đám cọng cỏ yếu ớt, chỉ là một dám hữu danh vô thực, không có bản lãnh mà cũng đòi đứng ra đón gió, không có bản lãnh thì đừng bao giờ mở miệng ra đòi quyền tự tôn.

Xin tiền bối bớt giận, ngài không cần phải tốn hơi sức với đám người giả nhân giả nghĩa này làm gì, chúng không đáng để ngài hao tâm tốn sức để giải thích cho chúng hiểu đâu.

La Khinh Tuyết quỳ xuống tôn sùng hắn mở miệng khẽ chấn an cơn giận của hắn.

Nể mặt nữ tử này ta sẽ không so đo với các ngươi, các ngươi có thể yên tâm, trước nay ta phán sử rất công bằng không thiên vị bất kì ai, trước mặt ta chỉ có đúng hoặc sai không cái gọi là thiên vị.

Chuyện giữa hai tộc các ngươi nếu hai bên chưa hài lòng chúng ta tiếp tục thỏa thuận tiếp, ta ngồi giữa sẽ phân xử công bằng giúp các ngươi.

Cổ Viêm nghiêm túc mở miệng nói.

Ngươi có chắc mình không thiên vị mà hướng về phía Khinh Tuyết có quỷ mới tin lời ngươi nói.

Tiểu Thiên nghe không lọt tai mở miệng đáp lại.

Ngươi nghi ngờ lời nói của ta, ngươi có tin cả Thạch gia hôm nay toàn bộ diệt tộc không ?
Cổ Viêm trừng mắt cảnh cáo.

Rơi vào tay người, muốn chém thì chém muốn giết thì giết, đừng hạ nhục chúng ta chúng ta thà chết không chịu nhục.

Tiểu Thiên nắm tay Vân Nghiên cùng phụ thân Thạch Mục đứng hiên ngang trên khuôn mặt non nớt không một chút sợ hãi nhìn hắn lớn tiếng đáp lại.

Lời này của hắn nói ra làm cho chúng đệ tử cũng các vị trưởng lão quyền cao chức trọng trong tộc không hài lòng tỏ ra coi thường hắn hơn, hắn nghĩ mình là ai mà dám đem tính mạng hàng trăm tộc nhân mang lên bàn cân nói chuyện với vị cường giả tiền bối trước mặt, hắn không sợ chết nhưng họ thì sợ họ cũng chỉ là những con người bình thường đâu được cái gan lớn như hắn, tên phế vật như hắn muốn chết thì không ai cản, nhưng đừng có lôi những người trong tộc chết theo hắn.

Nghe những lời ngu ngốc của tên tiểu tử này Cổ Viêm lại bật cười thành tiếng chế giễu lớn, đúng là trẻ con mới lớn có khác, cũng khó trách tuổi trẻ mà trải sự đời còn chưa nhiều giống như bông hoa trong lồng kính luôn nghĩ rằng bản thân mình là đẹp nhất không loài hoa nào sánh bằng, đợi đến khi trưởng thành hơn lúc đó suy nghĩ lại bản thân mình lúc đó trẻ con ngu ngốc đến như thế nào.

Ha ha, tiểu tử thối đúng là người trẻ tuổi suy nghĩ bồng bột có khác, nể ngươi là trẻ con ta không chấp nhặt với ngươi làm gì.

Nếu ngươi vẫn còn không phục thì có thể trực tiếp nói chuyện với tiểu nha đầu Khinh Tuyết kia, có ta ở đây làm chủ cho hai ngươi sẽ phân định đúng sai công bằng.

Cổ Viêm cười sang sảng nói.

Tạm không để ý những lời xấu xa tên Cổ Viêm này nói, Tiểu Thiên sắc mặt ngưng trọng quay sang chất vấn nữ tử Khinh Tuyết tiếp.

La tiểu thư, ta muốn hỏi một chút, việc từ hôn hôm nay, La lão gia tử đã đáp ứng chưa ?
— QUẢNG CÁO —

Thấy thái độ bất mãn của Tiểu Thiên, La Kinh Tuyết có chút không vừa lòng, đôi mi thanh tú nhíu lại, trước còn xem trọng hắn mấy phần nay càng chán ghét hơn, tại sao hắn lại cố chấp đến vậy không lẽ hắn không nhận ra sư chênh lệch giữa hai người lớn đến mức nào sao.

Tiểu tử thối ngươi lớn lên trong gia đình giàu sang được ăn học đàng hoàng vậy mà câu hỏi này cũng mở miệng hỏi cho được, việc chung thân đại sự quyết định hạnh phúc của cả hai bên thì do cả hai bên quyết định nào đến lượt mấy lão già sắp trầu trời quyết định thay, bọn chúng chỉ có phận sự duy nhất chính là đứng lên làm thông gia chủ trì hôn lễ của hai ngươi, còn các ngươi có đến với nhau hay không đến với nhau phải do hai các ngươi tự quyết định.

Tiểu tử ngươi đúng là đứa con có hiếu đấy, rất biết an phận, phụ mẫu đặt đâu thì ngồi đấy, thử hỏi sau này ngươi gặp một người con gái ngươi muốn yêu thương cả đời dẫn về gặp mặt gia đình, lúc đó phụ thân ngươi không ưng ngươi có vì lời nói của lão ta mà từ bỏ mối lương duyên tốt hay không.

Nếu tình cảm của ngươi dành cho người con gái đấy dễ bị gia đình làm cho lung lay, thì ngươi chính là kẻ hèn nhát không xứng với tình yêu của nàng ta.

Cổ Viêm nghe không lọt tai bật cười chế giễu đáp lại.

Lời Cổ Viêm vừa nói làm cho Tiểu Thiên bất mãn nếu hắn cứ tiếp tục nói giúp cho nàng ta, thì việc từ hôn hôm nay thuận lợi với nàng ta, còn nói không thiên vị rõ ràng thiên vị về một phía, thật là không thể tin tưởng hắn được.

Tiền bối xin ngài hãy ngồi yên, cứ giao chuyện này cho tiểu nữ, tiểu nữ khác biết tự ứng phó.

La Kinh Tuyết đã mở lời, Cổ Viêm không nói gì thêm, nhưng qua những lời tên Tiểu Thiên vừa nói thì hắn đúng là một tên phế vật chân chính vừa không có võ lại không có kiến thức về đối nhân xử thế, thật đúng là một tên rẻ rách ngụy quân tử.

Đứng dậy, nhìn thiếu niên sẽ trở thành phu quân tương lai của mình, La Khinh Tuyết ngữ khí bình thản nói.

Gia gia chưa từng đáp ứng, bất quá đây là việc của ta, gia gia không có quyền định đoạt, hôn sự của ta phải do ta quyết định.

Một khi lão gia tử chưa đáp ứng, vậy phụ thân ta cũng không đáp ứng yêu cầu của ngươi, hôn sự này do hai lão gia tử mở miệng, bây giờ họ không mở miệng ai dám giải, nếu không người đó sẽ tiết hộc máu mà chết, ta nghĩ trong gia tộc chúng ta, sẽ không ai làm ra cái việc ngỗ nghịch như vậy chứ.

Tiểu Thiên quay đầu cười lạnh, nhìn bốn vị trưởng lão cùng tên Cổ Viêm xấu xa.

Bị tiểu tử này đội cho một cái nón lớn như vậy, miệng bốn vị trưởng lão nhất thời cứng lại, loại tội danh này trong gia tộc đủ để làm mất chức vị trưởng lão.

Ngươi !
Ngươi thật ra muốn sao thì mới, giải trừ hôn ước, chỉ cần ta làm được tuyệt đối sẽ không khước từ ngươi, kể cả gia nhập Thiên Thủy tông ngươi bằng lòng ta đồng ý dốc sức ngươi.

Nghe Tiểu Thiên nói, La Khinh Tuyết không khỏi rùng mình, cũng không biết dùng lời nào để phản bác, đỏ mặt tức giận, dẵm chân thật mạnh xuống đất, hít một hơi sâu, đại tiểu thư tính tình bị kích phát, chán ghét nhìn thiếu niên trước mặt mở miệng hỏi thẳng hắn.

Nghe thiếu nữ nói ra điều kiện, bốn vị trưởng lão bị kích động hơi thở trở nên tu dồn dập còn đám đệ tử trẻ tuổi trong đại sảnh thì nuốt nước miếng, vào Thiên Thủy tông tu luyện đó là ước mơ của vô số người ở đây.

Cổ Viêm vẻ mặt vẫn tỉnh bơ ngồi chỗm trệ gác chân lên ghế gia chủ một tay chống cằm một tay bốc hoa quả ở đĩa đặt trên bàn chăm chú xem kịch hay, theo hắn đoán cuộc đàm phán này sắp đi đến hồi kết.

Nói xong mấy điều kiện này, La Khinh Tuyết nhếch chiếc cằm trắng nõn, vẻ đắc ý đợi Tiểu Thiên trả lời, với điều kiện này của nào không thiếu niên nào có thể khước từ được.

.