Hắc Ma vươn tay ra lệnh, Khô Lâu Ma Thần vung Hắc Ám Diệt Ma Thần Kiếm khổng lồ chém xuống một trảm hủy diệt cắt tòa đại sơn băng tuyết cao chín tầng mây kia thành hai nửa khiến cho cả ngọn núi đồ sộ sập xuống.
Từ trong động băng một trùm tia băng hủy diệt phóng ra tấn công Hắc Ma kết quả bị hắn vung kiếm chém bay một cách dễ dàng, bên trong động băng sắp sụp đổ có tiếng cự thú hùng dữ gầm thét.
Con cự thú này bay ra khỏi hang trước khi hang sụp đổ, nó là một con gấu tuyết khổng lồ cao chừng mười hai mười ba mét mà Hắc Ma quan sát trước đó, thực lực thú vương nhất phẩm đáng để tiếp với hắn vài chiêu.
Gấu trắng gầm thét lao tới vung móng vuốt sắc nhọn cào rách không gian mỗi bước chân của nó khiến trời đất rung chuyển, một cú vả của nó khiến cho khiên bóng tối của Khô Lâu Ma Thần rung chuyển nhẹ bị đẩy ra xa vài bước chân, tuy rằng chỉ có tu vi thú vương nhất phẩm nhưng luận về sức mạnh cơ thể không thua kém thú vương nhị phẩm là bao.
Cầu hủy diệt.
Khô Lâu Ma Thần vung kiếm triêu hồi quả cầu năng lượng bóng tối đường kính hai đến ba mét tấn công cùng lúc gấu trắng mở miệng phun ra chùm tia băng giá tấn công lại.
Hai loại năng lượng va chạm vào nhau sản sinh vụ nổ lớn rung chuyển không gian làm không gian tê liệt thời gian ngắn.
Sau khi vụ nổ va chạm kết thúc con gấu trắng này không chịu thua lao tới tấn công Khô Lâu Ma Thần của Hắc Ma.
Tay trái của Khô Lâu Ma Thần thu lại khiên bóng tối mà ngưng tu ra lực không gian, một quyền này đánh cho con gấu trắng bị trọng thương mà rơi xuống bên dưới mặt đất.
Chúa tể, lực không gian có thể sử dụng để tăng cường phạm vi áp lực không gian khiến không gian một vùng nào đó đè nén gấp nhiều lần so với bình thường, ngài có đó là cái gì không?
Vivilia truyền âm hỏi.
Bị đè nén so với bình thường gấp nhiều lần, chẳng lẽ là trọng lực!
Hắc Ma truyền âm đáp lại.
Chính xác, trọng lực là một biến thể rất nhỏ của không gian lực, trọng lực nặng hay nhẹ phụ thuộc vào người điều khiển nó, chúa tể sử dụng trọng lực để áp chế đối phương, hoặc dùng lực không gian của mình phá vỡ cấu trúc không gian khác tạo ra các rung động lớn hay còn gọi cái tên khác là động đất.
Vivilia truyền âm nói tiếp.
Hóa ra lực không gian lại có hai biến thể lợi hại đến vậy vừa có thể tạo ra chấn động vừa có thể điều khiển trọng lực.
Hắc Ma phấn khích thu lại Khô Lâu Ma Thần, hai tay ngưng tụ lực không gian đánh mạnh vào không gian bên trong bí cảnh khiến bí cảnh trong phạm vi một ngàn mét xảy ra những trận động đất lớn, vô số mảng lục địa xuất hiện vực thẳm không đáy, sức mạnh chấn động này cũng quá bá đạo có thể diệt quân định có số lượng lớn.
Gấu trắng sau khi rơi xuống bị trọng thương nhanh chóng hồi phục lại lao tới tấn công Hắc Ma.
Vừa mới vung móng vuốt tấn công, liền bị hắn nhanh hơn một bước sử dụng sức mạnh địa chấn tạo ra những xung lực cực mạnh đánh vào thân thể khiến nó bị ói máu trọng thương lần nữa mà văng xuống bên dưới mặt đất.
Trọng lực tăng cường!
Hắc Ma xòe bàn tay tác động lên không gian xung quanh khiến trọng lực xung quanh con gấu trắng tăng lên gần hai mươi lần so với bình thường khiến nó không thể di chuyển được mà nằm bẹp dưới mặt đất.
Tiếp tục đè nén cho ta.
Trọng lực lại tiếp tục gia tăng lúc này đã là tăng lên bốn mươi lần so với bình thường khiến cho con gấu tuyết thân thể khổng lồ lún sâu xuống mặt đất, xương cốt đã nghe thấy tiếng rắc rắc, nếu tiếp tục gia tăng cơ thể sẽ còn tổn hại nhiều hơn.
— QUẢNG CÁO —
Tăng lên tiếp cho ta.
Lần này trọng lực đã tăng lên sáu mươi lần, cơ thể của gấu trắng xương cốt đã gần như vỡ vụn hết, toàn thân phun ra những tia máu thương tích đầy người.
Ha ha, thú vị quá đi mất, sức mạnh không gian này đáng để ta khai thác đấy!
Hắc Ma cười lớn thống khoái nói.
Ngươi cười đủ chưa vậy, mau trả cơ thể cho ta đi, ngươi mượn hơi lâu rồi đấy.
Cổ Viêm truyền âm nhắc nhở.
Biết rồi, ta sẽ sớm trả lại cơ thể cho ngươi thôi, đợi ta xử lý nốt sẽ trả là được chứ gì.
Hắc Ma đang vui bị Cổ Viêm làm cho tụt hứng mà hừ lạnh một tiếng truyền âm đáp.
Điều khiển trọng lực khiến hắn dễ dàng nhấc bổng con gấu tuyết khổng lồ lên không trung rồi lại sử dụng năng lượng bóng tối tạo ra Hắc Ám Diệt Ma Thần Kiếm, một kiếm cắt đôi đầu nó khiến nó chết ngay lập tức, thân thể từ từ rơi xuống mặt đất.
Phải rồi a, vẫn còn một con chim chu tước kia nữa, xém chút thì quên ngươi rồi.
Hắc Ma nhếch mép cười sau đó lại tăng tốc đi đến vị trí của Cơ Thiên Thiên để xử lý nốt nàng ta.
Quay về vị trí cũ thì nàng ta đã biến mất, có lẽ nhân lúc hắn bỏ đi đã trốn thoát.
Thông tuệ nhãn, mở.
Chỉ cần quét mắt một cái Hắc Ma dễ dàng tìm được vị trí của nàng ta, hiện tại nàng ta đang trị thương trong một động băng nhỏ cách đó không xa.
Bên trong động băng, thân thể xinh đẹp quyến rũ của nàng đang được nàng băng bó vết thương một cách cẩn thận, Hắc Ma này thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả đánh cho nàng thân thể bầm tím thật đáng thương làm sao.
Ngoài trời bão tuyết ập đến, trong động bằng Cơ Thiên Thiên đang băng bó vết thương, đột nhiên lúc này nàng nghe thấy tiếng bước chân, làm tim nàng đập thình thịch trong sợ hãi, cái gì đến cuối cùng cũng đến chỉ là nó đến quá nhanh, nhanh đến mức bản thân mình chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận cái chết.
Tiểu nha đầu, để ngươi đợi lâu rồi.
Hắc Ma hai tay chắp sau lưng thong thả tiếng vào động vừa nhìn thấy nàng liền cười âm hiểm nói.
Muốn chém muốn giết thì mau ra tay đi, đừng có ở đây mà sỉ nhục lăng mạ ta.
Cơ Thiên Thiên liếc nhìn hắn lạnh lùng đáp.
Rõ ràng là sợ chết lại còn cố tỏ ra là bản thân mình cứng cỏi không sợ chết, nếu ngươi đã muốn đoàn tụ với tỷ muội của mình đến vậy ta thành toàn cho ngươi.
Hắc Ma cười âm hiểm nói.
Cơ Thiên Thiên an phận chịu chết nhắm mắt lại đợi hắn ra tay giết, mặc dù nàng biết rất đau đớn nhưng nghĩ có thể đoàn tụ với tỷ muội đã từng đồng sinh cộng khổ của mình ở dưới suốt vàng, nàng lại mỉm cười một cái, trên đời này không còn gì đáng để bản thân tiếc nuối nữa.
Khoảng khắc Hắc Ma định ra tay giết Thiên Thiên, đột nhiên cơ thể hắn biến hóa, biến lại thành Cổ Viêm còn hắn thì quay lại bên trong Thiên Sinh Linh Tinh. — QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm xấu xa ngươi đang làm cái quái gì vậy, ta còn chưa giết nó mà.
Hắc Ma tỏ vẻ khó chịu truyền âm nói.
Dù ngươi hay ta hay là Hoàng Viêm, cả ba chúng ta đều là một, ta giết hay ngươi giết cũng đâu có gì khác nhau, cho ngươi quá nhiều thời gian rồi, giờ đến lượt ta chơi.
Cổ Viêm truyền âm cười nói.
Hừ, nhường lại cho ngươi đó, dù sao ta chơi cũng chán rồi, ngươi chỉ cần biết lần sau cho ta ra ngoài chơi nhiều hơn là được.
Hắc Ma hừ lạnh một tiếng làu bàu nói.
Biết rồi, biết rồi, sau này sẽ cho ngươi thường xuyên ra thế giới bên ngoài chơi nhiều hơn.
Cổ Viêm truyền âm đáp.
Cổ Viêm, nếu tha được thì tha cho tiểu nha đầu này một mạng đi, hôm nay chúng ta giết chóc nhiều quá rồi đấy, nếu mà ngươi cũng chìm đắm trong sự giết chóc thì ngươi cũng chẳng khác gì tên Hắc Ma xấu xa đó.
Hoàng Viêm mở miệng khẽ khuyên.
Ta sẽ cân nhắc lại chuyện đó, mới tính đến chuyện có nên giữ lại mạng con tiểu nha đầu này không đã.
Cổ Viêm truyền âm đáp.
Cơ Thiên Thiên vẫn còn nghe thấy tim mình đập chứng tỏ bản thân mình chưa chết, liền mở mắt ra quay lại xem chuyện gì xảy ra.
Trước mặt nàng ta lúc này là một Cổ Viêm hoàn toàn khác không tà ác như lúc trước có vẻ như hắn đã thoát khỏi trạng thái nhập ma.
Đừng có nhìn ta như vậy ta và Hắc Ma hoàn toàn khác nhau, hắn ta có thể sẵn sàng lấy mạng ngươi ngay tức khắc, còn ta thì khác, ta còn phải xem xét kĩ lại có nên lấy mạng ngươi không đã.
Cổ Viêm mở miệng nói.
Ngươi muốn cái gì thì nói thẳng ra đi, đừng có ở đây làm bộ làm tịch người tốt, Cơ Thiên Thiên ta không sợ chết đâu.
Thiên Thiên nhíu mày nhìn hắn khẽ quát.
Ta có một câu hỏi, trả lời vừa ý ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Cổ Viêm mỉm cười nói.
Ngươi muốn hỏi cái gì?
Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi.
Trả lời thật lòng với ta, đừng tự dối lòng mình, đối diện với cái chết, ngươi có sợ chết hay không?
— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm mở miệng khẽ hỏi.
Thiên Thiên bản thân mạnh mẽ, nhưng đối với cái chết vẫn là còn chút gì đó sợ hãi, nhìn thấy cảnh tượng chết thê thảm của đồng đội mình mà nàng cảm thấy run sợ trong người, mặc dù hay mạnh miệng lớn tiếng nói không sợ chết nhưng thực ra chỉ đang tự lừa dối lòng mình để giảm áp lực đau đớn chuẩn bị tiếp nhận cái chết từ kẻ địch.
Trả lời ta thật lòng đi, trả lời từ tận sâu trong đáy lòng của mình.
Ngươi có sợ chết hay không?
Cổ Viêm hét lớn nói.
Sợ, đương nhiên là sợ chết rồi, không chỉ riêng ta dù bất kì ai khác cũng có suy nghĩ giống ta mà thôi, miệng thì luôn nói muốn chém muốn giết tùy ý ngươi chỉ là để khiến cho cái chết trở nên nhẹ nhõm nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn còn nỗi sợ đó, dù là ngươi cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.
Cơ Thiên Thiên nhỏ giọng nói.
Nói hay lắm, cuối cùng cũng có một người thật lòng trả lời câu hỏi này của ta.
Thật ra, dù là con người hay yêu thú từ khi sinh ra đã sợ một thứ gọi là cái chết, vì để chống lại cái chết bọn chúng không ngừng tìm đủ mọi cách để làm cho bản thân mạnh lên, tìm cách nghịch thiên cải mệnh thay đổi số phận của mình, đạt được tuổi thọ vô cùng cao đến cuối cùng vẫn không thỏa mãn chúng còn muốn vượt qua sinh tử luân hồi bước vào siêu thoát trở thành sự tồn tại vĩnh hằng không bao giờ chết.
Đúng thật là một lũ sinh vật ngu ngốc ấu trĩ, sống lâu có tác dụng gì, sống lâu mà không thấy hạnh phúc, suốt ngày nhìn thấy người thân bạn bè mình từng người rời khỏi cõi đời, chỉ còn lại bản thân làm bạn với thời gian không gian tịch mịch, sống vậy đâu có vui đâu.
Cổ Viêm mở miệng phán.
Không lẽ ngươi không giống họ, không muốn trở thành sự tồn tại đỉnh cấp trong trời đất, có tuổi thọ vô hạn không bao giờ chết, ngươi cũng là con người mà, ta không tin ngươi lại có suy nghĩ khác họ được.
Cơ Thiên Thiên nhíu mày phản bác.
Cuộc đời này của ta thì thích được phu nhân ta yêu thương, chỉ muốn được làm giàu, ăn chơi nhảy múa, mỗi ngày là một niềm vui thế là đủ rồi, còn làm kẻ mạnh nhất cái vũ trụ này thì vẫn để cho nhân vật chính thời đại này làm đi, ta không hứng thú với chuyện đó.
Còn về chuyện ta có sợ chết hay không?
Với thân phận là một con người, ta sợ đau lắm, cho nên ta rất sợ chết đấy.
Cổ Viêm mỉm cười thân thiện đáp lại sau đó quay lưng rời đi tha cho nàng ta một mạng cũng coi như đã kết thúc trận bán kết này, phần thắng hoàn toàn nghiêng về Cổ Viêm, lấy một địch năm mà vẫn thắng đủ để hắn kiêu ngạo một phen với chúng nhân thiên hạ.
Trên thực tế, Cổ Viêm, Hắc Ma, Hoàng Viêm là sự tồn tại vượt qua cả đa vũ trụ, họ không phải con người hay bất kì sinh mệnh nào trong vũ trụ nên cũng chẳng có linh hồn, cũng không phải dạng sống nên không có định nghĩa về cái chết nên khái niệm sống chết không áp dụng với họ và tất nhiên cũng không có tuổi thọ giống con người có thể coi tuổi thọ của họ gần như bằng số không, nhưng nếu nó như vậy trước mặt Cơ Thiên Thiên sợ rằng nàng ta khó mà có thể chấp nhận được sự thật này, trên đời này làm gì có ai tuổi thọ còn thấp hơn cả một em bé sơ sinh mới chào đời cho được chứ.