Hào Môn Chi Sủng: Mê Luyến Sắc Lang Lão Công

Chương 9: Hậu quả của nổi điên



Vương Mãnh Liệt không muốn chi tay, hắn càng không muốn cho Tử Khinh đi khỏi hắn

Hai người giằng co suốt một buổi

Tử Khinh biết hắn có tính tình thích cưỡng bức người khác làm theo ý mình, nói thật là cô nhiều lúc không không thích hắn như vậy, giờ xảy ra chuyện này thì cũng nên bỏ đi thôi : “ Vương Mãnh Liệt, chuyện chia tay sau này chúng ta có thể nói nhưng chúng ta phải tách ra thôi”

Vương Mãnh Liệt thấy thái độ của cô có chuyển biến, không dám ép thật chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô mang theo đồ đi khỏi hắn. Trong tâm tư của hắn nổi lên một chút nghĩa khí, chỉ suy nghĩ cô rời bỏ hắn chỉ một thời gian sẽ quay về, chỉ là hắn phải đợi mà thôi. Hắn cũng không rõ lắm, ở trong mắt Tử Khinh, dường như tình yêu của hắn dành cho cô cũng không chịu nỗi một hạt cát

Tử Khinh đến ở tại ký túc xá của công ty, lại phải tốn một thời gian để dọn dẹp lại căn phòng , bây giờ sắc mặt cô cũng khá hơn nhiều rồi

Cô thường có thói quen ghi nhật kí, tắm rửa sạch sẽ xong, đầu tóc ướt nhẹp bước ra tìm quyển sổ nhật kí, nhưng đã tìm nửa ngày mà vẫn tìm không thấy, cô đã lục tung căn phòng vừa mới dọn dẹp, cô nhớ rõ đã đem theo nhưng tại sao không có đây ?? Trong khoảng thời gian ngắn, cô đột nhớ đến một chuyện, bừng tỉnh nhớ đến Ô Lãng, nhất định là đang ở chỗ hắn, hắn đang giữ nó

Đối với chuyện của Thanh Thanh lúc tước, ấn tượng của cô đối với hắn có một chút tốt vì đã giúp cô ấy, có thể không may, bộ dáng chật vật của cô bị hắn nhìn thấy hết lần này tới lần khác, nếu như bị hắn nhìn vậy chưa tính, mấu chốt là mỗi lần cô tức giận thì hắn không cảm nhận thấy sao, hắn cứ lôi kéo, đáy lòng cô phẫn hận đều từ miệng phát tiết ra ngoài, cho nên tất cả sức mạnh của cô luôn phát tác khi gặp hắn, lúc đó còn hết sứ hất tay hắn ra nữa. Sau đó cô cảm thấy rất có lỗi, mà không đếm xỉa đến hắn là bởi vì bên cạnh hắn nhiều người như vậy mà còn ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô. Cô không phải thuộc hạ của hắn cũng chắng phải là chó hăn nuôi, cần gì phải ghe hắn sai bảo ??

Ô Lãng ở Kỷ An thị có rất nhiều người đến hỏi thăm , cô cũng không rõ rang lắm, cô chỉ biết đến đây rất dễ dàng

Trong chớp mắt Tử Khinh đẩy cửa chính ra, cả người cũng cảm thấy không tốt, ánh đèn sang trưng bao vây không gian xung quanh cái bàn đầy người ngồi, cả trai lẫn gái , nói chung là rất nhiều người

Ô Lãng ngồi ở chính giữa chủ vị, trong khuỷu tay đang ôm một người nữ sinh mới vào làm không lâu, bộ dạng nhìn chỉ cỡ hai mươi xuân mà thôi. Lông mày nhỏ nhắn, mắt nhỏ long lanh , giọng nói vô cùng ngạo ngào nhìn rất điềm đạm nho nhã

Nghe được tiếng vang, Ô Lãng quét mắt đi qua, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Tử Khinh, uống một ngụm rượu, hắn cảm thấy cô là người có đầy đủ sắc đẹp lẫn hương vị, sắc môi hồng mọng, tươi đẹp ( luna: s em cứ thấy anh nhằm vào môi chỉ vào mỗi lần gặp hể ??)

Tử Khinh thành công khi mình trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, lúc này mà lui ra ngoài thì không phải, tiến lên không được lùi lại thì không xong, cô chỉ đành mặt dày kiên trì : “ Ngại quá! Quấy rầy mọi người. Ô tiên sinh, tôi chờ ngài ở bên ngoài” Đang muốn xoay người bỏ đi thì chợt nghe tiếng của Ô Lãng xuyên qua đám người tới tai cô

“ Em mau tới đây”

Có người nghe được manh mối : “ Mau mau mau, còn không mau lấy cái ghế cho tiểu thư ngồi, cô mau tránh ra” Nữ sinh kia không muốn đứng dậy , ai oán nhìn Tử Khinh một cái , Tử Khinh lại cảm thấy tội nghiệt của mình lại càng chồng chất

Lại có người nói : “ Nhân viên phục vụ, lấy them bát đũa”

Có người đứng dậy khỏi chiếc ghế, lại chỗ cô mời cô đi vào

“ Không, không cần, tôi đã ăn rồi” Tử Khinh luôn miệng từ chối, ánh mắt cầu cứu nhìn hướng Ô Lãng

“Cô mau ra ngồi gần Ô tiên sinh, chúng tôi sẽ ngồi đây”

Ô Lãng nhìn cô, cũng như chẳng có chuyện gì xảy ra

Hắn là cố ý,trong lòng Tử Khinh âm thầm chào hỏi mười tám đời tổ tong của hắn, mới không tình nguyện ngồi xuống

Người đàn ông béo đơn giản gọi : “ Phụ vụ, rót rượu”

Nhân viên phục vụ đi tới, liền bị Ô Lãng ngăn lại : “ Cho cô ấy một ly sữa chua”

Mọi người tên dưới đều sửng sốt, lúc trước cũng cùng với Ô tiên sinh ra ngoài không ít, mà phụ nữ đi theo hắn đều là biết uống rượu, mọi người không khỏi nhìn Tử Khinh nhiều hơn hai con mắt (luna : t/g nói quá, hơn hai con mắt vậy họ đều là người ngoai hành tinh à)

Mấy người phụ nữ trong phòng lại nhìn Tử Khinh bằng con mắt khác như muốn dùng ánh mắt đâm cô cho hả giận

“Đúng , đúng, sữa chua rất tốt” Người đàn ông mập phụ họa “ Sửa chua tốt cho tiếu hóa” (luna : ông này là bác sĩ sao -.-)

Tử Khinh lại khong nghĩ vậy, cô có tửu lượng rất tốt nha, với lại cô cũng rất thích uống rượu nữa, Nhưng mà cô không muốn làm ầm ĩ lên, cảm giác của cô đây là ý tốt của Ô Lãng nên cô nói nhỏ với hắn : “ Tôi cũng có thể uống chút rượu mà”

Tại đó, nhân viên phục vụ ngẩn người không biết nên nghe theo ai

Mọi người nhìn thấu sắc mặt của Ô Lãng có chút biến đổi, vội vàng nói : “ Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lấy sữa chua ra đây”

Nhân viên vụ phục nghe vậy, liền hối hấp chạy đi

Bởi vì có quan hệ với Ô Lãng, cách vài giờ là có them một món ăn, cư nhiên tất cả đều vào bát của Tử Khinh

Đúng là cô không động đũa, cô ngồi đoan đoan chính chính, ở nơi này đúng là không khí không hợp nhau

Mọi người trên mặt tươi cười miệng luông khen tặng Tử Khinh nhưng trong long họ lại nói khác, Họ nghĩ : “ Người phụ nữ này cũng thật quá đáng, bảo ăn thì ăn đi, ở nơi này phụ nữ nào mà được đàn ông dẫn mà chẳng nghe lời, cứ ngồi như tượng, một câu khen cho bọn họ cũng không có” Nhưng đây chỉ là trong long họ nghĩ nào dám nói ra

Trước khi đến đây Tử Khinh cũng chưa ăn gì, chờ bọn họ uống rượu qua gần ba tiếng đồng hồ, bụng cô đã reo lên phản kháng, thức ăn ngon trước mắt cô rất muốn ăn nhưng lại phải nhịn, cái loại tra tấn thống khổ này giờ cô mới cảm nhận được, con mẹ nó, thật biết hành hạ người mà

Đúng là không khí vô cùng náo nhiệt nha, không khí tranh cãi vô cùng sinh động, bỗng dưng bụng nàng kêu lên một tiếng. Sắc mặt cô trở nên biến sắc, hô hấp cũng ngừng lại vài phút. Cũng may là âm thanh rất nhỏ nha, âm thanh kia bị tiếng ồn ào trong sảnh lấn áp, cô rốt cuộc cũng được thở một hơi. Ai ngờ, liền đụng trúng ánh mắt quỷ dị của Ô Lãng (luna : í..bắt được quả tang nha)

Ô Lãng cảm nhận được sự khác thường, hắn cảm thấy người phụ nữ này quật cường đến đáng yêu vô cùng. Hắn lặng lẽ gắp một con sò biển được nấu chin kỹ càng đưa vào bát của cô, một động tác đơn giản của hắn làm hấp dẫn ánh mắt của mọi người

Tử Khinh lại cảm thấy thua người như quyết không thua cả trận : “Tôi không ăn hải sản”

Ô Lãng nhìn nhìn cô một cái, không ngừng động tác lại gắp thêm một con sò biển vào chén cô

Tử Khinh nhăn mặt,đã nói không ăn rồi mà!

Cô thật lâu cũng không cầm đũa, Ô Lãng bắt đầu nhịn không được nữa.

Người đàn ông mập mạp ý thức được, người phụ nữ bên cạnh Ô Lãng kia phải nói là được đối xử rất khác, nhưng giờ hắn đang tức giận, vì vậy can đảm giải vây : “ Vậy có thể bồi bàn đem một dĩa thức ăn khác”

Ô Lãng phảng phất như không nghe thấy

Tử Khinh đâm lao thì phải theo lao, cô vừa tức vừa ăn, trút giận lên con sò đai nhai trong miệng. Ăn thì ăn, hừ …tôi mong mấy người cho chết nghẹn.

Còn khuôn mặt Ô Lãng thì càng ngày càng lạnh, cũng không cần động đũa, hăn trực tiếp dùng tay không lấy những con sò

Mọi người thở dài một hơi, ăn một bữa cơm mà lo lắng đủ thứ nhưng họ cũng không dám biểu hiện ra

Ô Lãng thỉnh thoảng lại gắp một chút thức ăn cho Tử Khinh, cô căn bản cũng không cầm đũa, nếu lúc tước gặp một món ăn cô chưa bao giờ ăn, cô ăn vô cùng ít, nhưng lần này Ô Lãng cứ thấy cô ăn xong một ít lại gắp một ít cho cô ,bắt cô phải ăn hết, muốn cô no chết hả? Cứ như thế , Ô Lãng phát hiện ra một điều, người phụ nữ này thật là không phải người ăn kiêng bình thường

Ô Lãng thấy cô ăn cũng khá nhiều , cũng không sai biệt lắm, mới lộ ra vẻ mặt tán thưởng

Tất cả mọi người đều khôn khéo nói chuyện, nhìn nhau bằng ánh mắt cũng đã hiểu chuyện, Tử Khinh bất quá phải mượn lý do đi toilet sau đó biến mất không còn hình dáng

Ô Lãng thấy cô đi ra, lấy chiếc chìa khóa trên bàn ném cho cô

“Tại sao lại đưa cho tôi chìa khóa?”

Ô Lãng không để ý tới lời cô nói, đi thẳng ra ngoài

Tử Khinh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, còn chỉ có thể đi chậm qua chỗ hắn, trong dạ dày no căng, thật là không thoải mái chút nào, hắn rõ rang là cố ý

Ô Lãng là người chân dài. Hắn đi được ba bước đã không thấy bóng dáng hắn đâu . Mắt cô không thấy hắn đâu nữa, liền oán hận nói : “ Có thể chờ tôi với , được không ?” Cô rõ rang là chân ngắn, sao hắn có thể ức hiếp người như thế?

A-----

Chỗ cua quẹo, Diêu Tử Khinh hét thảm một tiếng, ngoài ý muốn đụng phải bức tường người, cả than người trực tiếp ngã về phía sau

Tay chân Ô Lãng cực nhanh, một bước tiếng lên, đem cả người Tử Khinh ôm vào trong lòng, cảm giác không tệ….
— QUẢNG CÁO —