Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 3: Bồi bàn có tố chất cao




Âm nhạc du dương cùng hương rượu thơm ngát hòa quyện mùi xạ hương nam tính, mộc hương dịu nhẹ, vị cam thanh khiết trầm ổn, khiến cô không thể không chú ý. Cô vừa muốn ngẩng đầu, đã nghe Trình Thiếu Tiên ngồi đối diện lên tiếng, "Nhan Minh, khách sạn của cậu mời được bồi bàn có tố chất cao thế này thực sự không đơn giản."



  



Câu này càng khiến Trang Noãn Thần muốn ngẩng đầu lên nhìn. Một người có thể được Trình Thiếu Tiên khen ngợi thật lòng chắc chắn phải vượt trội hơn người. Nương theo ngón tay anh ta, cô ngước lên nhìn, đôi mắt trong vắt vừa thấy người bồi bàn liền ngây ra hồi lâu.



  



Mặc dù anh ta mặc đồng phục khách sạn, nhưng không cứng nhắc như những bồi bàn khác, ngược lại phong thái của anh ta trầm tĩnh tao nhã, toát lên cảm giác sang trọng khác thường. Dưới ánh đèn, bóng dáng anh ta cao lớn bao phủ hình dáng nhỏ nhắn của Trang Noãn Thần.




Nghe Trình Thiếu Tiên nói vậy, người bồi bàn này chỉ hơi nhếch miệng hờ hững, "Mời hai vị dùng." Giọng nói nam tính cực kỳ dễ nghe cất lên.



  



Nhan Minh hiển nhiên nở mặt nở mày, vội nói, "Đương nhiên! Bồi bàn của khách sạn mình yêu cầu điều kiện rất cao."



Trang Noãn Thần âm thầm sởn gai ốc. Nguyên một khách sạn to lớn cũng chỉ được có mỗi người bồi bàn đẹp trai này.



Trình Thiếu Tiên dường như bị người bồi bàn này thu hút, anh nhàn nhã nhấp một hớp rượu vang, nhìn người bồi bàn, nửa cười nửa không nói với Nhan Minh, "Mình chỉ sợ, bồi bàn có điều kiện tốt thế này, chưa chắc cậu đủ khả năng giữ lại lâu."



  



Nhan Minh sửng sốt, mím môi lúng túng, lúc này mới quan sát tỉ mỉ người bồi bàn trước mắt. Vẻ mặt anh ta đúng mực nhưng không tầm thường; đôi mắt anh ta ôn hòa nhưng lộ vẻ xa cách; anh ta mặc đồng phục bồi bàn nhìn như hiền hòa nhưng ngầm giấu sự sắc bén khác người. Ở anh ta còn lóe lên sức hấp dẫn chết người, cảm giác an toàn tuyệt đối. Con người này chắc chắn không đơn giản.



Nhưng…




  



Lợi hại thế nào cũng chỉ là một bồi bàn phải không? Nhan Minh nhíu mày, "Cậu tên là gì?"



Ánh mắt anh ta điềm nhiên, “Giang Mạc Viễn.”



  



"Giang Mạc Viễn?" Nhan Minh trầm tư giây lát, dường như không có ấn tượng gì với người bồi bàn này, nhưng không muốn bạn học cũ coi thường, hắng giọng, "Cố gắng làm việc cho tốt, tôi sẽ thăng chức tăng lương cho cậu."



  



Anh ta hơi cúi người, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như cũ, đặt chai rượu xong, bèn lui xuống.



Trình Thiếu Tiên nhìn chằm chặp bóng lưng anh ta, mãi đến khi biến mất, anh vẫn không thu hồi tầm mắt. Đôi mắt Trình Thiếu Tiên ôn hòa thấp thoáng tự hỏi.



  




"Thiếu Tiên, hai người cứ tiếp tục chuyện trò. Tay nghề của đầu bếp nấu hôm nay khá lắm, mình đã kêu anh ta chuẩn bị món đặc biệt cho cậu." Nhan Minh thức thời tránh đi. Trước khi rời khỏi, Nhan Minh khều Trang Noãn Thần, dùng khẩu hình nhắc nhở cô. Phối hợp một chút.



  



Đáy mắt Trang Noãn Thần ánh lên vẻ bắt đắc dĩ, nhưng vướng Trình Thiếu Tiên tốt tính nên không thể bỏ đi. Cô đành trò chuyện cho có với anh. Trình Thiếu Tiên là một người hết sức lịch sự, anh luôn dùng cách thức thông minh điều tiết bầu không khí, để nó không quá nhạt nhẽo, nhưng việc này càng khiến cô thêm ngại ngùng.



"Chẳng hay cô Trang làm việc ở đâu?"



Trang Noãn Thần không khỏi chán chường cách dùng từ nho nhã của người này, giọng nói trong trẻo cất lên, "Truyền thông Đức Mã."



Trình Thiếu Tiên hơi nhếch mày, "Truyền thông Đức Mã? Thuộc tập đoàn FA. Hóa ra cô Trang làm về truyền thông. Nghề này rất tốt."  



"Tôi chỉ phụ trách sắp xếp sự kiện mà thôi, chưa nói tới tốt hay không tốt." Giọng cô dịu dàng, đang muốn xem giờ, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên đổ chuông. Cô thở dài sườn sượt, nhưng nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô hơi sửng sốt, lật đật cầm điện thoại.

— QUẢNG CÁO —