Đó là một đêm mưa gió bão bùng. Xương Đồ nhận được tin nội bộ, tới thu mua một viên kim cương hiếm có, buổi tối không kịp về nhà. Sau khi biết tối đó Cape Town có mưa lớn, ông ta bèn gọi điện về nhà dặn dò vợ đóng cửa hàng sớm. Người vợ làm theo, hai người còn nói trò chuyện thêm một lúc mới cúp máy. Tất cả mọi việc đều bình thường đến không thể bình thường hơn. Tới tận ngày hôm sau, khi Xương Đồ đang vui mừng phấn khởi xách viên đá quý mới mua được trở về cửa hàng, mới phát hiện đã xảy ra chuyện! Cả một cửa hàng đá quý lớn như vậy bị cướp sạch không còn một thứ gì. Có lẽ người hàng xóm đã báo cảnh sát. Khi ông ta xông vào trong cửa hàng, bên ngoài vẫn còn đang căng dây cảnh giới. Ông ta nhìn thấy vợ và đứa con trai của mình đã chết. Cảnh sát nói với ông ta rằng, bọn cướp có thể đã đột nhập vào cửa hàng tầm hơn hai giờ sáng. Thời gian tử vong của đứa bé sớm hơn người vợ, chứng tỏ cậu bé bị giết hại trước. Khi nhắc tới vết thương chí mạng của người vợ, sắc mặt của người cảnh sát rất nặng nề. Anh ta nói với Xương Đồ, giám định pháp ý đã khẳng định trước khi bị sát hại, người vợ đã bị cưỡng hiếp, nhưng không thể tìm được chứng cứ gây án từ bộ phận sinh dục nữ. Vì rõ ràng hung thủ sợ để lại dấu vết nên đã dùng hung khí sắc nhọn cắt nát bộ phận đó ra. Xương Đồ nghe xong gần như phát điên. Cuối cùng phía cảnh sát giao cho ông ta một chiếc cúc măng séc, tìm được trong tay vợ ông ta, có lẽ là khi hung thủ gây án đã bị bà ấy giựt xuống. Xương Đồ nhận ra chiếc cúc măng séc ấy, là mẫu Aston hay đeo nhất. Nhưng nó không phải kiểu độc nhất vô nhị trên thế giới, thế nên cảnh sát cũng không thể dựa vào đó để xác định hung thủ là Aston. Tìm kiếm kim cương không phải chuyện mò kim đáy bể, vì mỗi một viên kim cương trong cửa hàng của Xương Đồ đều được khắc một dãy số bằng tia laze. Nó giống như số chứng minh thư của kim cương vậy. Nhờ đó cảnh sát dễ dàng lần theo những dãy số ấy, tìm lại được một số lượng lớn kim cương, còn bắt được những kẻ gây án có liên quan. Dính líu tới vụ này tổng cộng có ba người, đều là người gốc Nam Phi. Họ một mực khẳng định chỉ vì nảy sinh lòng tham nhất thời, không hề có kẻ đứng sau sai khiến, cũng không hề giở trò cưỡng bức vợ Xương Đồ. Bỗng chốc vụ đó trở thành vụ án không thể giải quyết. Cảnh sát công bố với bên ngoài đã kết án, nhưng trên thực tế vẫn chưa tìm ra được kẻ bạo ngược vợ Xương Đồ. Xương Đồ vẫn luôn nghi ngờ là do Aston làm, còn ba người Nam Phi đó chẳng qua là đám trợ thủ được hắn ta dùng tiền thuê về mà thôi. Lại một thời gian nữa trôi qua. Khi Xương Đồ xem tivi nhìn thấy công ty đá quý Nightlife của Aston tung ra một viên kim cương rất giá trị, thì sự nghi ngờ trở thành chắc chắn, đến mức ông ta chỉ hận không thể chạy ngay sang Anh giết chết tên bỉ ổi đó! Viên kim cương đó là của Xương Đồ, khi ấy Aston rất thèm thuồng nó, nhưng khổ nỗi chưa thể ra tay. Xương Đồ thông qua một số người tin cậy dò được một số tin mật, lúc đó mới biết Aston nắm giữ đa số những viên kim cương thô đặc biệt mà bao năm nay ông ta sưu tầm, viên kim cương tung ra lần ấy chỉ là một trong số đó. Đương nhiên, Aston vẫn chưa thể giành được viên kim cương xanh ngọc mà hắn ta khao khát nhất, vì lúc đó nó được Xương Đồ khóa kín trong một chiếc tủ để tại một ngôi nhà cách cửa hàng không xa. Nhờ thế, Xương Đồ đã hoàn toàn biết được rốt cuộc ai mới là kẻ hại ông ta tan cửa nát nhà. Thế nhưng số kim cương đó chưa từng được công bố ra ngoài, càng chưa lưu thông ra thị trường, mọi người hoàn toàn không biết tới sự tồn tại của nó. Chúng luôn bị ông ta khóa trong một chiếc két bảo hiểm sơn đen, không mài bóng, cũng không khắc số hiệu, tầm thường như một viên đá thô kệch. Ông ta không thể cung cấp chứng cứ liên quan cho cảnh sát để chứng minh hung thủ chính là Aston.
Từ ngày hôm đó Xương Đồ chỉ biết âm thầm chịu đựng, thứ làm động lực để ông ta tiếp tục sống chính là ngọn lửa nhen nhóm trong lòng bao lâu nay. Ông ta phải báo thù, phải né tránh cảnh sát, đòi lại công bằng cho vợ con mình. Ông ta không tin tên Aston đó luôn luôn được may mắn đến thế! “Bao năm nay, tôi giương mắt nhìn công ty Nightlife dựa vào những viên kim cương thô đó của tôi ngày một lớn mạnh, phát triển, thậm chí còn được cả Hoàng gia Anh xem trọng. Tôi vẫn đang đợi. Tôi muốn xem xem rốt cuộc tới khi nào ông trời mới cho tôi cơ hội báo thù.” Xương Đồ hút xong điếu thuốc, một lớp tàn thuốc rụng xuống đất. Đôi mắt ông ta cũng không chút biểu cảm như lớp tro đã chết đó. Nhưng khi nói tới câu cuối cùng, tia sáng ánh lên trong đôi mắt đó tựa một đốm lửa nhỏ nhảy nhót, bùng lên sau đống tro tàn: “Cơ hội cuối cùng cũng tới! Aston lại một lần nữa dẫm chân lên mảnh đất Nam Phi này! Hắn ta tưởng rằng tôi không còn ở đây nữa, hắn ta tưởng rằng nghiệp chướng mình gây ra có thể phủi tay cho qua! Không bao giờ có chuyện đó! Tôi nhất định phải làm cho hắn thân bại danh liệt, phải khiến hắn mất hết tất cả!” “Vì thế… ông đã giết Aston?” Tố Diệp bất thình lình hỏi một câu. Ai ngờ Xương Đồ cười khẩy: “Giết hắn ư? Nực cười, hắn ta có đáng làm tôi bẩn tay không?” Ông ta dẫm mạnh điếu thuốc tàn xuống dưới đất, khẽ nheo mắt lại: “Chính sự tham lam của hắn đã hại chết hắn. Hắn ta muốn đầu quân vào thị trường Trung Quốc, thế nên muốn liều một phen, được ăn cả, ngã về không, mang hết của cải vốn liếng đổ vào khu mỏ. Cuối cùng lại cược thua, tự sát cũng là chuyện hợp lý!” Tố Diệp nhìn nét mặt ông ta, nhận ra nỗi hận của ông ta với Aston là thật, nhưng cái chết của Aston không liên quan tới ông ta cũng là sự thật. Nhất thời cô chỉ biết im lặng. Những thông tin như hàng ngàn hàng vạn sợi tảo biển quấn loạn lấy nhau trong đầu giờ cũng đang nhanh chóng được sắp xếp lại. Theo những gì Xương Đồ nói, Aston không những giết chết vợ và con trai ông ta mà còn cưỡng hiếp người vợ một cách tàn nhẫn. Những hận thù ấy bao năm qua vẫn luôn chôn sâu trong lòng Xương Đồ. Ông ta chưa ra tay, một khi ra tay nhất định sẽ độc ác, chí ít sẽ khiến Aston không thể trở mình. Thế nên đối với Xương Đồ, cái chết của Aston trái ngược lại là hình phạt quá nhẹ nhàng. Ông ta muốn từ từ hành hạ hắn ta, tới khi nào hắn ta sống không bằng chết. Đối chiếu với tâm lý này, Xương Đồ chắc chắn không thể là hung thủ giết chết Aston. Xem ra đúng như Niên Bách Ngạn nói, Aston thật sự không chịu nổi sự thật mình phải đền toàn bộ số tiền mới chọn cách kết liễu đời mình. Nói vậy, kẻ tham gia vào ván cược này, thậm chí là người đứng đằng sau điều khiển khiến cho nó thêm khí thế là ai? Sau khi nghĩ tới điểm này, Tố Diệp bỗng lạnh toát sống lưng. Cô một lần nữa nhìn về phía Xương Đồ. Nếu chỉ một mình ông ta, vở kịch này không thể diễn hết, e là còn phải có người diễn cùng. Người đó… chính là Niên Bách Ngạn! Sau lưng cô như có một con rết đang chầm chậm bò lên. Cô biết đó chỉ là mồ hôi lạnh. Có một cơn gió từ khe cửa lùa vào phòng, khiến cả tấm lưng cô không còn chút hơi ấm. Lúc này Xương Đồ mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, sau khi nhìn thấy biểu cảm của cô, ông ta chỉ khẽ cười: “Cô thông minh như vậy… chắc là đã nghĩ ra điều gì rồi phải không?” Tố Diệp chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê buốt, rất lâu sau mới nói được lên lời: “Ông và Niên Bách Ngạn đã bàn bạc từ trước để đối phó với Aston…” Xương Đồ đã từng nói với cô đó là một khu mỏ rỗng, vậy thì ông ta không thể nào không nhắc cho Niên Bách Ngạn biết. Sau đó cô thuật lại cho Niên Bách Ngạn rằng khu mỏ có vấn đề. Lúc đó Niên Bách Ngạn đã nói thế nào. Anh nói cược mỏ thì nhất định sẽ có mạo hiểm. Bây giờ nhớ lại hóa ra tất cả chỉ là giả! Sự thật là, Niên Bách Ngạn đã biết khu mỏ đó đáng nghi từ lâu, nhưng trong buổi đấu thầu anh vẫn như đang nắm chắc phần thắng không phải vì cược mỏ, mà muốn đẩy giá của nó lên cao nhất, ép Aston phải đổ hết tài sản vào việc mua một cái mỏ rỗng! Đây là những gì Tố Diệp có thể nghĩ ra. Còn nụ cười trên mặt Xương Đồ đã kiểm chứng mọi suy đoán của cô. Chỉ có điều ông ta bổ sung thêm một câu: “Nhưng có một điểm cô sai rồi. Từ đầu tới cuối người muốn đối phó với Aston chỉ có mình tôi, Niên Bách Ngạn không hề muốn làm vậy.” Tố Diệp nhíu mày, Xương Đồ nói vậy là có ý gì? “Niên Bách Ngạn là một thương nhân, người làm ăn phải đặt lợi ích lên hàng đầu.” Xương Đồ thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, bèn tốt bụng đưa ra lời giải thích: “Niên Bách Ngạn chịu hợp tác với tôi chẳng qua là đôi bên cùng có lợi. Cậu ta có được tin về mỏ rỗng từ chỗ tôi, mượn nó đả kích Aston thành công. Như vậy Aston cũng không thể bước chân vào Trung Quốc, Niên Bách Ngạn hoàn toàn bảo vệ được chiếc bánh gato của mình. Còn tôi lấy viên kim cương xanh ngọc làm giá, thông qua kế hoạch của Niên Bách Ngạn nhìn Aston tay trắng, giờ còn đi đời nhà ma. Đây chính là sự hợp nhau thú vị khi tôi và Niên Bách Ngạn cùng đứng trên lợi ích.” “Hai người bàn bạc chuyện này khi nào?” “Lần thứ hai khi Niên Bách Ngạn tới tìm tôi.” Xương Đồ thành thật nói: “Báo thù chẳng phải chuyện gì dễ dàng. Thế nên tôi nhất định phải trông cậy vào một người chắc chắn mới được. Niên Bách Ngạn tin chắc rằng viên kim cương xanh đó vẫn còn nằm trong tay tôi, còn kiên trì lấy được nó bằng được. Thế nên tới lần thứ hai cậu ta tới tìm, tôi đã nói rõ suy nghĩ của mình. Đầu tiên cậu ta phải giúp tôi khiến Aston mất trắng tôi mới đồng ý bán lại viên kim cương.” Cũng tức là, khi cô, Smith và Bella ở trên xe đợi, Niên Bách Ngạn và Xương Đồ đã âm mưu một kế hoạch tỉ mỉ. Nghĩ tới đây không hiểu sao Tố Diệp bỗng rùng mình sợ hãi. Cô nhớ lại khung cảnh ngày hôm ấy. Lần thứ tới gặp Xương Đồ, trở về xe anh đã nói: Xem ra Tinh Thạch không có duyên với viên đá ấy rồi. Thì ra lúc đó anh đã nói dối. “Thật ra Niên Bách Ngạn là sự lựa chọn tốt nhất. Tôi tin rằng chỉ cần được cậu ta giúp đỡ thì nhất định có thể khiến Aston phá sản. Thế nên ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, khi cậu ta dẫn cô cùng tới cửa hàng, tôi đã ngầm ám thị cho cậu ta rồi, nhưng lúc đó rõ ràng cậu ta còn do dự.” Xương Đồ ngồi cũng đã lâu, hai chân bắt đầu tê rần. Ông ta ngồi thẳng người dậy, vừa đấm chân vừa nói: “Tôi nghĩ cậu ta quay lại đây thêm lần nữa hoàn toàn là vì một câu nói của tôi.” “Câu nói gì?” “Tôi nói rằng, làm người phải biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác. Đổi lại là cậu, nếu cô gái ngoài kia cũng bị cưỡng hiếp rồi giết hại, cậu sẽ thế nào.” Xương Đồ nhấn mạnh từng câu từng chữ. Nghe xong, cả người Tố Diệp đờ ra, não bộ nổ tung, trống rỗng. Nhưng dần dần ký ức lại ùa về như nước. Hôm đó trong cửa hàng, cô nhớ Xương Đồ đã chỉ tay về phía cô, lúc ấy Niên Bách Ngạn đã quay đầu nhìn cô với ánh mắt nặng nề, nghiêm nghị… Thì ra, ngay từ lần đầu tiên nói chuyện với Xương Đồ, Niên Bách Ngạn đã biết viên kim cương xanh ngọc vẫn còn nằm trong tay ông ta. Cô còn tưởng mình đã nhắc nhở Niên Bách Ngạn! Cảm giác này thực sự rất tồi tệ! “Vậy chuyện Niên Bách Ngạn bị bắt cóc cũng nằm trong dự liệu của hai người phải không? Hay là ngay cả chuyện đó cũng do hai người tự biên tự diễn?” Tố Diệp cảm thấy mọi suy nghĩ đều lờ mờ, không còn phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa.
Nhưng Xương Đồ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Bắt cóc là thật, còn về việc Niên Bách Ngạn có dự đoán trước được chuyện đó hay không thì tôi không rõ, tóm lại tôi hoàn toàn bị bất ngờ. Nhưng tôi tin rằng với tính cách điên cuồng đó của Aston, tìm người bắt cóc Niên Bách Ngạn, ngăn chặn cậu ta xuất hiện trong buổi đấu giá là chuyện có thể.” Tố Diệp siết chặt bàn tay, mới phát hiện ngón tay mình lạnh ngắt, cô bèn nắm hai tay lại tìm hơi ấm: “Ông cũng đã từng hy vọng Niên Bách Ngạn không xuất hiện trong buổi đấu giá, tại sao?” Niên Bách Ngạn là người duy nhất có thể giúp ông ta hoàn thành tâm nguyện, lúc đó Xương Đồ nên tích cực giúp đỡ anh mới phải. Xương Đồ ngước mắt nhìn Tố Diệp, một lúc lâu mới nói: “Vì tôi đã từng dao động.” Tố Diệp kinh ngạc. “Aston là tên điên có tiếng. Đến người hắn ta còn dám giết thì còn chuyện gì hắn không dám làm? Lúc đó Niên Bách Ngạn bị bắt cóc tôi đã đoán ra do Aston làm, cũng nghĩ tới việc cứu Niên Bách Ngạn, nhưng khi cô tới tìm tôi, tôi đã đổi ý. Vì tôi sợ nếu cậu ta thật sự xuất hiện trong buổi đấu giá sẽ xảy ra chuyện bất trắc. Quả nhiên không ngoài dự đoán, cậu ta đã trúng đạn, suýt nữa không còn mạng.” “Tôi có phải cảm ơn lòng trắc ẩn của ông không đây?” Tố Diệp cười nhạt. Xương Đồ vẫn lắc đầu, ánh mắt bất lực: “Không! Cô chỉ cần biết, trong ngành này chẳng có cái gì gọi là đúng hay sai. Chẳng ai dám vỗ ngực tự tin mình là người tốt hay là người xấu. Cả tôi, cả Niên Bách Ngạn, hay thậm chí cả những người đối chọi với cậu ta như Aston, Kỷ Đông Nham. Vì lợi ích, người ta có thể hợp tác với nhau hoặc lợi dụng lẫn nhau. Không có cái gọi là công khai, chỉ có ngấm ngầm dùng mưu.” Nói tới đây, Xương Đồ bỗng chuyển đề tài: “Nhưng Niên Bách Ngạn cũng coi như giữ đúng quy tắc rồi, việc này ở Nam Phi rất hiếm có. Cậu ta không hề định lấy không viên kim cương xanh, thế nên đã dùng hai trăm triệu mua lại mỏ kim cương, lấy viên kim cương hồng ra trao đổi. Trên thương trường, việc làm của cậu ta có thể được gọi là quân tử.” Quân tử ư? Tố Diệp cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô không ngờ trong cái chốn mưu mô toan tính này, hóa ra ý nghĩa của hai từ “quân tử” lại rẻ mạt đến thế. “Tôi có thể mang nó đi được rồi chứ?” Một lúc sau Tố Diệp mới lên tiếng. Giọng nói không lớn, vì cả người cô giờ như một động vật nhuyễn thể bị rút đi xương sống, đầu chỉ vang lên những tiếng ong ong. Xương Đồ gật đầu: “Nhân tiện gửi lời cảm ơn của tôi tới Niên Bách Ngạn.” “Câu này ông nên đích thân nói với anh ấy thì thích hợp hơn.” Tố Diệp xách hộp bảo hiểm lên, đi thẳng ra khỏi cửa hàng, không quay đầu lại. Diệp Uyên rất ít khi đặt chân vào tập đoàn Tinh Thạch, mặc dù anh vẫn được gọi là cậu chủ nhà họ Diệp. Tuy rằng trên pháp luật anh là người thừa kế hợp pháp của Tinh Thạch, nhưng từ khi làm cơ trưởng anh đã không còn ham muốn vầng hào quang ấy nữa. Nhưng hôm nay anh không thể không bấm bụng đi vào Tinh Thạch, chỉ vì Lâm Yêu Yêu. Đã mấy ngày rồi anh không gọi được điện thoại cho cô. Hai ngày nay vừa hay được nghỉ phép, anh quyết định tới công ty tìm cô. Vừa bước chân vào Tinh Thạch, đương nhiên anh được không ít người chú ý, đa phần là con gái. Cô thư ký nhiệt tình suýt nữa thì làm anh ngộp thở, dọc đường tươi cười chỉ lối cho anh. Cuối cùng người đứng trước cánh cửa bộ phận giám định là em gái anh, Diệp Lan. “Yêu Yêu xin nghỉ ốm, anh không biết sao?” Diệp Lan đeo một chiếc kính đen khoa trương, giọng nói mơ hồ như phát ra qua một lớp khẩu trang. Diệp Uyên nghe xong ngây ngốc, phải một lúc sau mới có phản ứng, giơ tay túm Diệp Lan lại, dễ như chim ưng bắt gà con: “Tại sao ở nhà em không nói với anh là chị ấy xin nghỉ ốm?” Diệp Lan cũng không kêu lên, vô cùng bình tĩnh: “Anh trai yêu quý! Lúc ở nhà anh nào có hỏi em.” Diệp Uyên buông tay, quay người đi. “Này, anh và chị Yêu Yêu rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Diệp Lan hét lên phía sau. “Đừng quan tâm nhiều, cứ cẩn thận đừng bố em biết chuyện em qua lại với Tố Khải .” Diệp Uyên đáp lại một câu không hề khách khí. Diệp Lan rụt cổ, dữ dằn lườm Diệp Uyên một cái. Khi Diệp Uyên tới nhà Lâm Yêu Yêu, bà Lâm ra mở cửa, sau khi nhìn thấy anh có phần ngỡ ngàng sau đó rất vui mừng, vội vàng mời anh vào nhà. Diệp Uyên suýt nữa thì cảm động phát khóc, thì ra bố mẹ cô vẫn nhận ra anh.
Mang hoa quả vừa mua về lên, còn chưa nói rõ ràng lý do tới thăm, bà Lâm đã kéo tay anh như tìm thấy cứu tinh: “Cái con bé Yêu Yêu chẳng biết là bị làm sao. Mấy hôm nay cứ nhốt mình trong phòng, cơm cũng chẳng ăn, bảo nó đến bác sỹ khám nó cũng lặng thinh, đúng là rầu hết ruột gan!” Diệp Uyên bỗng cảm thấy rất tự hào, như mình được tin tưởng, lại giống như được giao một sứ mệnh thần thánh, cảm giác rất thoải mái khi đánh bại phòng tuyến là bố mẹ cô. Anh không nói gì, lập tức theo kỳ vọng của hai bác, sải bước lên gác, gõ cửa phòng cô. Bên trong chẳng có một chút động tĩnh nào. Diệp Uyên nhíu mày, tiếp tục nhẫn nại gõ cửa. Đáp lại vẫn là sự lặng im. Ông Lâm sốt ruột, đi tới trước gần như là phá cửa: “Yêu Yêu! Có bạn tới thăm con này, mau ra ngoài đi, trốn trong đó còn ra thể thống gì nữa.” Một lúc sau, bên trong mới vang lên một thanh âm yếu ớt: “Con mệt lắm, không muốn gặp ai cả.” Hai ông bà Lâm đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn Diệp Uyên với vẻ ngượng ngập. Diệp Uyên lại không cảm thấy ngại, giơ tay lên gõ cửa một lần nữa, lần này là giọng nói uy hiếp theo thói quen: “Em yêu! Em mà không mở cửa là anh đá cửa xông vào đấy. Em nên biết rõ anh nói được làm được!” Lời của Diệp Uyên khiến hai ông bà Lâm giật nảy mình. Họ cũng đã từng nghi ngờ quan hệ của Yêu Yêu với người đàn ông này, nhưng Yêu Yêu hết lời giải thích, họ cũng hiểu ra hai người không có chuyện gì. Nhưng hôm nay lại cảm thấy có gì đó. Giọng nói của cậu ta không đơn thuần chỉ như của một người bạn. Nhưng điều khiến hai người họ kinh ngạc hơn là chưa đầy một phút sau khi Diệp Uyên dứt lời, cửa phòng đã mở ra. Lâm Yêu Yêu đứng trước cửa, nhìn Diệp Uyên với ánh mắt lạnh như băng, mím chặt môi. Diệp Uyên thì hốt hoảng. Lâm Yêu Yêu đứng trước mặt như hoàn toàn biến thành một người khác. Cô mặc áo ngủ, tóc rũ rượi, nhợt nhạt như bị ai hút cạn máu. Gương mặt vốn chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay giờ trông càng gầy rộc đi. Mới mấy ngày không gặp, Diệp Uyên đã sắp không nhận ra cô nữa rồi. Chẳng màng tới sự lạnh lùng của cô, anh đau lòng đưa tay chạm nhẹ lên má cô, trút bỏ cái vẻ lăng nhăng thường ngày, quan tâm hỏi: “Yêu Yêu! Em không khỏe chỗ nào? Anh đưa em tới bệnh viện.” Bà Lâm đứng bên nhìn rất rõ, tình cảm bộc lộ trong ánh mắt của người đàn ông này rất chân thành. Nhưng nét mặt Lâm Yêu Yêu không hề thay đổi. Cô nhìn Diệp Uyên rất lâu rồi lãnh đạm nói: “Ra ngoài đi dạo đi!” Sau một lúc sững sờ, Diệp Uyên bèn gật đầu. Gió thu nổi lên, cành lá xào xạc, lần lượt rụng xuống. Hai bên đường trong tiểu khu trồng toàn cây hòe. Tới mùa thu, lá cây khoác lên mình tấm áo vàng. Một cơn gió thổi qua, chúng bèn bay tứ tung. Những chiếc lá nhỏ nhắn như đang khiêu vũ dưới ánh mặt trời, lấp lánh tựa từng chiếc vẩy vàng. Con đường lát gạch ở giữa ngập đầy lá vàng rơi, dẫm nhẹ lên sẽ phát ra những tiếng nứt vỡ rất nhẹ. Từ xa nhìn lại, con người đẹp như trong tranh. Lâm Yêu Yêu khoác thêm chiếc áo, khẽ khàng đặt chân lên từng phiến lá khô. Bước chân của cô mỗi lúc một nhanh. Cô đi trước, Diệp Uyên theo sau. Từ góc độ của anh, Lâm Yêu Yêu đã nhợt nhạt trông lại càng mỏng manh dưới ánh nắng vàng ruộm, tựa hồ có thể biến mất bất kỳ lúc nào. Không hiểu sao trái tim anh bỗng thắt lại. Anh bước nhanh lên trước, giơ tay kéo cô lại. Cô quay đầu, anh cúi xuống, hai người đối mặt với nhau…