Lâm Yêu Yêu đã cắt tay tự sát. Vào một ngày cuối thu ảm đạm đến mức khiến người ta ngột ngạt, khi những chiếc lá ngoài cửa sổ cất tiếng hát độc nhất vô nhị rồi bất lực, buông mình lìa cành, cô ấy đã lựa chọn một cách thức lặng lẽ và im lìm để đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình. Ánh đèn phòng cấp cứu của bệnh viện đã được bật sáng, thứ ánh sáng lạnh lẽo đến kinh người. Từ giây phút Lâm Yêu Yêu được đẩy vào phòng cấp cứu, Tố Diệp cứ đứng trực trước cửa. Cô dí sát trán vào khe hở bé tí hin của cánh cửa khép chặt, đôi tay nắm chặt hai bên cánh cửa, không bỏ ra một giây nào. Đằng sau lưng cô là dãy hành lang hun hút. Bà Lâm gục khóc trong lòng chồng. Hai người ngồi đờ đẫn trên ghế. Chỉ trong một thời gian ngắn mà có cảm giác ông Lâm già đi trông thấy, đôi mắt không giấu nổi những bi thương. Diệp Uyên cũng đứng từ đầu tới cuối như Tố Diệp, cái dáng cao cao tựa vào tường. Hai bàn tay anh siết chặt, gương mặt như đóng băng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn phía trên phòng cấp cứu, dáng vẻ trầm mặc không nói khiến người khác nhìn đã thấy khiếp sợ. Khi anh nhìn thấy Lâm Yêu Yêu nằm lặng trong bồn tắm, khắp người nhuộm đầy máu đỏ, khoảnh khắc ấy anh như phát điên! Khung cảnh lúc đó hỗn loạn thế nào anh đã không còn nhớ nữa. Chỉ nhớ khi anh xông vào bế Lâm Yêu Yêu ra khỏi vũng máu, cô nhẹ bẫng như không còn tồn tại. Dọc đường anh gần như vượt tất cả đèn đỏ, đâm thẳng tới bệnh viện. Khắp khoang xe nồng nặc mùi máu tanh khó thở. Áo anh cũng đã thấm đỏ một mảng lớn. Anh chưa bao giờ sợ hãi tới vậy, vì anh sợ sẽ đánh mất cô! Anh cũng chưa bao giờ phẫn nộ đến vậy, vì Lâm Yêu Yêu đã không biết phân biệt tốt xấu, chà đạp lên tính mạng của mình! Bầu không khí trong hành lang nặng nề, chết chóc. Tố Diệp vẫn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng quanh đây. Cô biết rõ đó là máu của Lâm Yêu Yêu. Máu của cô ấy đã thấm vào vạt áo, thậm chí là cả cổ áo cô. Cô gục đầu xuống. Căng thẳng, sợ hãi, giận dữ, mất phương hướng… tất cả những cảm xúc ấy tổng hòa lại, trở thành một sợi dây thừng thít chặt lấy cô. Cô không sao thở được, cả người tê dại, thiếu oxi trầm trọng. Đến cả những ngón tay cũng truyền tới cảm giác tê bì.
Khi Diệp Uyên lái xe như điên dại, cô ôm Lâm Yêu Yêu vào lòng, tim như bị hàng ngàn mũi dao đâm nát. Lâm Yêu Yêu rất yên tĩnh. Cô chưa bao giờ thấy cô ấy yên lặng như vậy, thật sự là đây lần đầu tiên. Vết dao cứa trên cổ tay cô ấy ngoằn ngoèo, xấu xí như con rết. Nó hút cạn máu của Lâm Yêu Yêu, rồi tiếp tục bò vào trái tim Tố Diệp. Cô cảm thấy, mũi dao này cô ấy không chỉ cắt lên tay mình mà đang đâm thẳng vào tim cô. Trong túi cô vẫn còn nguyên thỏi son mang về cho Lâm Yêu Yêu, nó đỏ chót khiến người ta ghê rợn như vệt máu tươi của cô ấy. Tố Diệp đứng ở đó, cả người run lên. Cô cảm thấy Lâm Yêu Yêu cần một đôi môi đỏ tươi như thế. Môi cô ấy trắng nhợt, tái mét. Như thế làm sao có người thích được… Nước mắt hết lần này tới lần khác làm mờ đôi mắt Tố Diệp, rồi lại bị cô liên tục gạt đi. Từng đầu móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô không còn cảm thấy đau đớn nữa. Cô không được khóc. Tố Diệp một lần nữa đè nén nước mắt, không ngừng gào thét trong lòng: Lâm Yêu Yêu! Cậu đúng là kẻ nhu nhược. Cậu nghe cho rõ đây, Tố Diệp này sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì cậu cả, cậu tuyệt đối không thể chết. Nếu mình khóc tức là mình bỏ cuộc, mình đã coi như cậu không sống nổi nữa! Cậu không được chết, cậu còn gia đình, còn người thân, quan trọng là cậu còn mình. Mình vẫn luôn đứng trước cửa phòng cấp cứu, ở một nơi gần nhất gần nhất để đợi cậu! Nhưng nếu chính bản thân cậu cũng từ bỏ, nếu cậu chết mình cũng không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào. Mình thậm chí cũng sẽ không tới mộ viếng cậu. Vì mình không có một người bạn hèn nhát, ích kỷ như cậu, mình sẽ mãi mãi căm hận cậu đã dùng cách tàn độc này để kết thúc tình bạn của chúng ta! Một nỗi đau xót quặn thắt trong lồng ngực, mùi máu trong khoang mũi đã bị mùi thuốc khử trùng của hành lang pha loãng, nhưng chỉ càng khiến người ta thấy thê lương. Không biết đã qua bao lâu, hành lang vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Tố Diệp vẫn không quay đầu lại. Bây giờ bất cứ chuyện gì, bất cứ ai đối với cô đều không quan trọng. Cô chỉ muốn nhìn thấy Lâm Yêu Yêu bình an ra khỏi phòng cấp cứu. Ánh đèn trên trần hành lang soi sáng dáng hình mảnh khảnh của người đàn ông. Bước chân của anh rất vội, người đồng nghiệp phía sau dường như theo không kịp. Vừa tới chỗ rẽ, khi nhìn thấy hình bóng bé nhỏ, không chỗ dựa trước cửa phòng cấp cứu, thì sự nghiêm nghị trong đôi mắt đen tuyền của anh dọc đường tới đây giờ chỉ còn đau xót. Anh bỗng nhiên đi chậm lại. Vì anh chưa bao giờ nhìn thấy Tố Diệp trống vắng như vậy. Hứa Đồng phía sau cũng bước từ tốn hơn. Nỗi tuyệt vọng và không khí lạnh lẽo lấp kín hành lang khiến cô ấy khó thở. Cô ấy vô thức ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Niên Bách Ngạn, thấy anh nhìn Tố Diệp ở một góc không xa không chớp mắt, trong lòng bỗng bùi ngùi. Là trợ lý của Niên Bách Ngạn, không phải cô ấy không nhìn thấy dọc đường từ sân bay về công ty anh đãng trí đến mức nào. Cô ấy cũng đã nhận ra, khi Tố Diệp đeo kính râm lặng lẽ đi lướt qua anh, tuy rằng bề ngoài anh vẫn điềm nhiên nói cười nhưng hàng mi khóe mắt có chút xao động. Cuối cùng Hứa Đồng cũng hiểu, trên đời này người có thể khiến Niên Bách Ngạn thay đổi sắc mặt chỉ có một mình Tố Diệp mà thôi. Những tình huống bất ngờ xảy đến với Niên Bách Ngạn ở Nam Phi kéo theo giá cổ phiếu của tập đoàn Tinh Thạch cũng lên xuống thất thường. Các cổ đông sở dĩ thúc giục anh trở về gấp như vậy chẳng qua là muốn tìm kiếm một chút bảo đảm mà thôi. Cuộc họp diễn ra được một nửa thời gian, Hứa Đồng thấy ngón tay Niên Bách Ngạn chốc chốc lại gõ nhẹ lên mặt bàn. Mặc dù anh vẫn ngồi rất ngay ngắn, tuy nét mặt vẫn làm như đang chăm chú lắng nghe ý kiến của các cổ đông nhưng cô biết Niên Bách Ngạn lơ đễnh rồi. Không sai chút nào, anh cầm chiếc điện thoại đặt bên cạnh lên. Hứa Đồng ngồi gần anh nhất, không nén nổi tò mò liếc mắt nhìn anh một cái, nhân tiện đọc luôn dòng tin anh nhắn cho Tố Diệp: Về tới nhà chưa? Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng đó chính là điều khiến anh mất tập trung và vướng bận tâm trí ngay trong buổi họp. Mãi không thấy đối phương hồi đáp. Cô ấy nhìn thấy gương mặt Niên Bách Ngạn đã có chút sốt ruột.
Các cổ đông vẫn huyên thuyên không ngừng, Niên Bách Ngạn thì cứ nhìn chiếc di động ngẩn ngơ. Tới khi nó khẽ rung lên, ngón tay anh lật xem tin nhắn nhanh như cắt. Hứa Đồng đọc được dòng tin trả lời của Tố Diệp: Em đang ở Hiệp Hòa, Yêu Yêu tự sát rồi. Niên Bách Ngạn lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng họp không một lời giải thích. Cô ấy vội vàng chạy theo, không khó tưởng tượng ra mấy cổ đông bị vứt lại sẽ mắt tròn mắt dẹt thế nào. Chỉ có điều tình hình vượt ra ngoài sức tưởng tượng của Hứa Đồng, chẳng trách Niên Bách Ngạn đột ngột chậm bước chân. Đến cô cũng không ngờ Tố Diệp lại yên lặng như thế. Cô đứng trước cửa phòng cấp cứu, hai tay nắm chặt cánh cửa, dí sát trán vào cửa, cả người cứng đờ như hóa thạch. Hứa Đồng cứ ngỡ vào tới bệnh viện sẽ nhìn thấy cảnh Tố Diệp nước mắt lưng tròng, nhào vào lòng Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn vẫn tiến đến. Hứa Đồng nhanh chóng bước tới bên bà Lâm đã khóc đến kiệt sức và ông Lâm gương mặt âu sầu, nhẹ nhàng nói: “Vị này là sếp của nhà giám định Lâm, tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch, anh Niên Bách Ngạn.” Hai ông bà Lâm không ngờ chuyện này đã kinh động cả tới công ty của Yêu Yêu, càng ngỡ ngàng hơn khi tổng giám đốc tập đoàn lại đích thân tới đây. Họ lần lượt đứng dậy. Bà Lâm lau nước mắt, nói không nên lời. Ông Lâm kìm nén đau thương, chủ động giơ tay ra: “Chào tổng giám đốc Niên! Yêu Yêu đã làm phiền tới công ty rồi, thành thật xin lỗi anh!” Niên Bách Ngạn bắt tay với ông Lâm, chân thành nói: “Là công ty phải nói lời xin lỗi mới đúng. Cô Lâm là nhân viên của tôi, xảy ra chuyện này tôi cảm thấy vô cùng áy náy.” Ông Lâm chợt đỏ mắt, nghẹn ngào nói: “Tại tôi… Tại tôi không biết dạy con…” “Nhất định không sao đâu, hai bác yên tâm.” Niên Bách Ngạn dịu giọng an ủi. Sau khi đỡ ông bà Lâm ngồi xuống ghế, anh quay lại dặn dò Hứa Đồng: “Tất cả mọi chi phí cấp cứu và viện phí của cô Lâm đều được thanh toán theo đúng thủ tục của công ty.” “Vâng.” Bà Lâm càng khóc dữ hơn, giọng nói đứt quãng: “Tổng giám đốc Niên… Cảm ơn anh… Cảm ơn anh đã quan tâm tới Yêu Yêu.” “Là việc tôi nên làm thôi.” Niên Bách Ngạn thở dài. Động viên hai người họ xong, Niên Bách Ngạn đi tới nhìn Diệp Uyên đang ngước mắt chăm chú quan sát ánh đèn phòng cấp cứu, thấp giọng nói: “Không có tin gì tức là tin tốt, không sao đâu!” Mắt Diệp Uyên không chớp cái nào, chỉ khẽ đáp: “Anh sẽ chịu toàn bộ viện phí của Yêu Yêu.” “Cô ấy là nhân viên của Tinh Thạch, đi theo trình tự của công ty là lẽ đương nhiên.” Niên Bách Ngạn không hỏi han quá nhiều, dứt lời bèn bước vượt qua Diệp Uyên. Cuối cùng anh dừng bước sau lưng Tố Diệp, cái bóng cao lớn gần như bao trùm lấy cô. Anh nhìn cô đầy đau xót, định nói mấy câu an ủi cô mà không câu nào cất được thành lời. Đầu óc Tố Diệp đang rối bời, như bị bịt kín bởi một quả cầu len đã bị chú mèo nào đó nghịch ngợm làm rối. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Hứa Đồng… cả giọng nói quen thuộc của Niên Bách Ngạn.
Cho tới khi anh đứng sát phía sau, cô mới thật sự cảm nhận được áp lực toát ra từ bóng hình anh và ngửi rõ thấy mùi gỗ mộc đặc trưng. Rất lâu sau, trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng thở dài, len vào từng sợi tóc của cô một cách rõ nét. Nước mắt lại ùa ra, che kín đôi mắt cô. Cô lập tức nhắm mắt lại, nói trong mỏi mệt: Bách Ngạn! Anh mau nói với em là Yêu Yêu sẽ không sao đi… Cô ấy nhất định sẽ không sao… Niên Bách Ngạn rất muốn ôm cô vào lòng. “Yêu Yêu rồi sẽ vượt qua được nguy hiểm, cô ấy chắc chắn sẽ không sao đâu.” Anh đặt tay lên vai cô, cho cô thêm một ít sức mạnh. Chỉ một câu nói và một hành động đơn giản như vậy cũng khiến Tố Diệp thật sự không còn quá sợ hãi nữa. “Em qua bên kia ngồi nghỉ một lát đi.” Anh đoán chắc từ đầu tới giờ cô chỉ đứng đây, nghĩ tới càng thấy nhói lòng. Tố Diệp khẽ lắc đầu. Cô chỉ muốn đứng đây đợi, tới khi nào Lâm Yêu Yêu bình an ra ngoài. “Nghe lời!” Anh cúi xuống, dịu dàng khuyên nhủ bên tai cô. Giọng nói của Tố Diệp yếu ớt, nức nở, nước mắt vẫn chưa thể ngừng rơi: “Anh đừng khuyên em nữa, em phải đứng đây đợi.” Niên Bách Ngạn biết cái tính ương bướng của cô mà phát tác thì không ai lay chuyển được, đành để mặc cô. Cùng lúc này những vệt máu loang lổ trên người cô khiến anh thấy không thoải mái, chẳng khác gì cô mới chính là người bị thương. Anh chau mày, quay người gọi Hứa Đồng tới, rút ví lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng: “Gần đây có Oriental Plaza, cô đi mua cho bác sỹ Tố và anh Diệp hai bộ quần áo.” Cả hai người đều dính đầy máu, không thể cứ thế này đi gặp mọi người được. Hứa Đồng gật đầu, ước lượng số đo của Tố Diệp và Diệp Uyên rồi cầm lấy thẻ ngân hàng, vội vàng đi mua. “Cảm ơn cậu!” Diệp Uyên giờ chẳng khác nào quả cả đọng sương muối. Niên Bách Ngạn nhìn anh ấy, lắc đầu bất lực... ~Hết chương 241~