Hào Môn Quyền Quý

Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy



Tô Thiên Kiều nói cảm ơn rồi để người đàn ông đó đỡ cô dậy.

“Cô không sao chứ? Cô đi một mình sao? Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?” Khi người đàn ông này đối diện với dung mạo xinh đẹp của Tô Thiên Kiều, anh ta hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Tô Thiên Kiều lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn!”

“Cô muốn xuống núi sao? Hay là chúng ta đi cùng nhau đi, trời nóng như vậy, nghĩa trang chẳng có ai đâu, nếu như cô bị trúng nắng ngất ở đây, đến mai người quét dọn nghĩa trang mới phát hiện ra cô! Chắc là người đàn ông này thấy Tô Thiên Kiều rất xinh đẹp nên rất nhiệt tình. Phụ nữ xinh đẹp luôn dễ dàng có được sự cảm thông của người khác hơn!

“Không cần đâu, tôi muốn nghỉ một chút, anh xuống trước đi!” Tô Thiên Kiều cảm thấy trực giác mách bảo rằng, người đàn ông này không phải là người mà cô có thể thân thiết.

“Này cô, cô yên tâm, tôi không phải người xấu đâu, cậu chủ nhà tôi cũng đến đây viếng, làm mất một chút đồ nên bảo tôi đi lấy! Câu nói của người đàn ông này làm tim Tô Thiên Kiều đập thình thịch, cô buột miệng nói: “Cậu chủ?”

“Đúng vậy, cậu chủ nhà tôi cũng có thân thế lắm, cho nên cô không cần lo lắng chúng tôi là người xấu đâu!” Lời nói của người đàn ông này rõ ràng là rất tự nhiên, anh ta nghĩa hiệp nói với Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều giống như đột nhiên nghĩ ra việc gì đó, cô chỉ vào túi xách của mình rồi nói: “Không cần phiền anh đâu, trong túi tôi có thuốc giảm nhiệt và thuốc chống say nắng, tôi uống vào nghỉ ngơi một chút rồi sẽ xuống núi, không sao đâu, cảm ơn anh!”

“Vậy được rồi!” Người đàn ông đó do dự một lát rồi không kiên trì thêm nữa, anh ta quay người đi xuống núi!

Tô Thiên Kiều nhìn vào bóng lưng người đàn ông đó đi xa, đúng là ma xui quỷ khiến, cô không quan tâm đến vết thương ở trên cổ tay nữa, cô lần theo con đường nhỏ đi theo sau lưng người đàn ông đó.

Cô sợ có người phát hiện nên đi theo từ phía xa, lúc đến chỗ cách chân núi khoảng hơn mười mét thì dừng lại rồi trốn sau một cái cây, thấy anh ta đi đến trước mặt một người đàn ông mang đồ vest khác, cung kính cúi đầu, không biết là đang nói gì...

Người đàn ông mặc đồ vest đó, chắc là cậu chủ mà lúc nãy anh ta nhắc đến.

“Sao đi lâu vậy?” Người đàn ông mặc đồ vest hỏi.

“Cậu chủ, lúc nãy trên đường gặp một cô gái bị ngã nên tôi giúp cô ấy một chút!” Anh ta đáp.

“Đi thôi!” Người đàn ông mặc vest không hề đa nghi, anh nói: “Nghe nói...người chú đó của tôi về nước rồi!”

“...Vâng!”

Tô Thiên Kiều đứng ở phía xa đang nhìn chăm chú, chỉ thấy người đàn ông đó quay lưng về phía cô, nhưng mà...bóng lưng mơ hồ đó nhìn rất quen mắt...

Cậu chủ, cậu chủ...

Lời nói lúc nãy của người đàn ông kia, bó hoa tươi trước mộ của bố...nghĩa trang này hoàn toàn không có ai khác lui tới, dưới chân núi chỉ có một chiếc xe con màu đen, không lẽ, không lẽ cậu chủ này là người cô cần tìm?

Vừa nghĩ đến điều này thì trong lòng Tô Thiên Kiều không ngừng hoảng hốt, cô không khỏi ngạc nhiên nên liền bước về trước mấy bước, nhưng mà hai người đó lại chuẩn bị khởi hành...

Đứng gần như vậy... Tô Thiên Kiều nhìn theo bóng lưng quen thộc đó, cô muốn xông lên trước biết bao, muốn nhìn gương mặt của người đó, xác nhận xem anh có phải là cậu chủ không!

Nhưng mà cô không có dũng khí, cũng không thể nóng vội được!

Nếu như để cậu chủ biết được thân phận của cô, vậy mọi thứ mà cô làm, đều sẽ thất bại trong gang tấc...

Cô cố nhẫn nhịn, hai tay nắm chặt, cô trốn ở một góc khuất rồi cẩn thận nhìn theo, cô muốn xem biển số xe của bọn họ!

Không cần biết anh có phải là cậu chủ không, chỉ cần thấy được biển số xe, sau khi quay về rồi bảo Thẩm Minh Dương điều tra, vậy thân thế của cậu chủ chẳng phải là sẽ rõ ràng hơn một chút sao?

Nghĩ vậy, Tô Thiên Kiều càng cẩn thận hơn, tuy trong lòng cô cảm thấy rất sốt ruột, nhưng cô cũng không dám đến quá gần, tránh để phía cậu chủ phát hiện ra manh mối gì đó...

Khoảng mấy phút trôi qua, Tô Thiên Kiều nghe thấy tiếng gầm rú của xe hơi, cô nhìn thấy một chiếc xe con màu đen cực kì đẹp lướt đi, cô cảm thấy lo lắng, cô không thèm quan tâm gì nữa mà chạy như bay xuống đường quốc lộ, nhưng mà chiếc xe đó đã chạy đi xa rồi, chỉ nhìn mấy một cái bóng mờ nhạt, sao còn có thể nhìn rõ biển số xe được...

Tô Thiên Kiều thất vọng, nhưng cô vẫn chưa bỏ cuộc, cô suy nghĩ một lát rồi đi tìm nhân viên ở nghĩa trang, cũng như là người ở tiệm hoa để hỏi về người đã đến quét dọn mộ hôm nay, nhưng không có ai nói là thấy hai người đàn ông nhìn rất có thân thế nào cả...

Cảm giác đi lướt qua cậu chủ, thật sự là rất tồi tệ.

“Cô bé này, sao cô lại trở thành như vậy chứ?” Khi bộ dạng Tô Thiên Kiều đã nhếch nhác, sắc mặt trắng bệch xuất hiện trước cửa trung tâm thương mại của Kỷ Vân Huy để gặp anh ta, Kỷ Vân Huy đã rất hoảng hốt.

“Không sao, về thôi!” Tô Thiên Kiều mất hết sự hào hứng, cô phờ phạc đáp lại.

“Cô...không phải cô đã gặp phải lưu manh chứ?” Có làm gì cô không? Cô không sao chứ?” Kỷ Vân Huy lo lắng kéo Tô Thiên Kiều lại rồi nhìn trái nhìn phải, lúc nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô, sắc mặt anh ta liền rất lo âu.

“Không sao, tôi chỉ bị ngã thôi! Tô Thiên Kiều thấp giọng nói.

“Thật sự không sao chứ? Tay cô có đau không?” Kỷ Vân Huy vội vàng hỏi: “Gay rồi, nếu để lại sẹo thì phải làm sao?”

Tô Thiên Kiều trợn ngược mắt nhìn vào người đàn ông còn cuống cuồng hơn cả cô này rồi nói: “Vết thương nhỏ như vậy, không sao đâu, huống hồ là cũng không phải ở trên mặt!”

“Đi xử lý vết thương một chút đi!” Kỷ Vân Huy cau mày, anh ta cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Tô Thiên Kiều, anh ta không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc cô đã đi đâu? Vì sao lại trở nên nhếch nhác như vậy?”

“Có đi đâu đâu, chỉ là gặp một số chuyện kỳ lạ thôi, vết thương này thật sự là do tôi không cẩn thận nên bị ngã!” Tô Thiên Kiều nghiêm túc nói.

Kỷ Vân Huy liếc Tô Thiên Kiều một cái rồi dữ dằn nói: “Cô đúng là đồ ngốc, đi thôi cũng để bị ngã!”

“Anh...” Bởi vì không gặp được cậu chủ nên sự tức giận của cô vốn dĩ là không biết trút vào đâu, lúc này anh ta chứ phải làm cho cô buồn bực thêm, Tô Thiên Kiều hung dữ nhìn anh ta rồi bực bội nói: “Cẩn thận tôi về nói vết thương này là do anh không chăm sóc tốt cho tôi, đi hẹn hò với người khác nên mới có nó đấy!”

“Cô...” Kỷ Vân Huy chán nản: “Được, cô thắng!”

Dứt lời, Kỷ Vân Huy liền đưa Tô Thiên Kiều đến phòng khám tư băng bó vết thương, sau đó hai người cùng về biệt thự.

Vết thương của Tô Thiên Kiều cũng không gây ra náo động gì lớn lắm trong nhà họ Thẩm, Tô Thiên Kiều chỉ nói rằng cô không cẩn thận nên bị ngã, chuyện hôm nay xảy ra với bọn họ, nhà họ Thẩm hoàn toàn không nghi ngờ gì.

Ăn cơm tối xong, Tô Thiên Kiều nói rằng cô đi dạo phố cả ngày rất mệt nên đã nghỉ ngơi từ sớm.

Trong phòng của Tô Thiên Kiều, cô mang theo một sắc mặt hoài nghi khó hiểu lăn lộn trên giường, cô cau mày, dường như là đang suy nghĩ chuyện gì đó...

Hôm nay gặp được, càng làm cô muốn nhanh chóng tìm ra cậu chủ rốt cuộc là ai.

Nhưng mà đằng sau anh, hình như lần nào cũng là giống cố ý sắp đặt vậy, luôn trùng hợp như thế, từ bảy năm trước đã là như thế, mỗi lần sắp nhìn thấy được khuôn mặt của anh, lại đúng lúc thoáng lướt qua nhau.

Thậm chí Tô Thiên Kiều còn nghi ngờ rằng người này có phải là một vị thần không chuyện gì là không thể làm được không, có phải lần nào anh cũng có thể hiểu rõ tâm tư của người khác, biết được động cơ của Tô Thiên Kiều cũng như là cô đang nghĩ gì, hoặc là...tiếp theo cô chuẩn bị làm gì!

Nếu không, làm gì có chuyện lần nào cũng trùng hợp như vậy? Đã rất nhiều lần rồi, chứ không phải là lần một lần hai, nhưng mà lần nào Tô Thiên Kiều cũng không nhìn thấy mặt anh!

Càng nghĩ, Tô Thiên Kiều càng cảm thấy kỳ lạ. Rốt cuộc là ông trời muốn đùa giỡn với cô, hay là năng lực của cô thật sự quá yếu kém, yếu kém đến mức không có cách nào chống đối lại cậu chủ?

“Cốc cốc cốc...” Bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa, cắt ngang đi những suy nghĩ xa vời của Tô Thiên Kiều!

“Nghiêng Thành, cô ngủ chưa? Là tôi!” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Thẩm Minh Dương.

Tô Thiên Kiều thả lỏng một chút rồi lập tức bước xuống giường, cô đi chân đất ra mở cửa.

Còn về việc vì sao cô lại thở dài nhẹ nhõm, là vì cô rất sợ người gõ cửa là tên Kỷ Vân Huy vô lại đó.

“Tôi đem thuốc trị đau nhức đến cho cô, sợ vết thương của cô sẽ xấu đi, cô sẽ ngủ không ngon!” Thẩm Minh Dương chu đáo đưa hộp thuốc cho Tô Thiên Kiều: “Sao lại không cẩn thận vậy chứ?”

Tô Thiên Kiều cười gượng gạo: “Sau này tôi sẽ chú ý!”

Thẩm Minh Dương nhìn phía sau rồi đóng cửa lại, anh thấp giọng nói với Tô Thiên Kiều: “Có thật là không cẩn thận mới bị ngã không? Lúc nãy nhiều người quá, tôi không tiện trực tiếp hỏi cô, sợ bọn họ sẽ nghi ngờ, dù sao cô cũng mới đến, mối quan hệ của tôi và cô nếu tốt quá, bọn họ kiểu gì cũng sẽ đa nghi. Cô không sao chứ? Lúc cô mới về sắc mặt tệ lắm!”

Thấy Thẩm Minh Dương rất quan tâm mình, cảm xúc bị buộc chặt của Tô Thiên Kiều cuối cùng cũng được nới lỏng ra một chút, cô thở dài nói: “Có chút chuyện tôi vốn dĩ không nên nói với cậu, sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến anh rể hai của cậu, nhưng mà tôi không nói với cậu, thật sự là không biết thổ lộ với ai.”

Giọng nói của Tô Thiên Kiều khàn khàn, sắc mặt cô tiều tụy và thất vọng.

Thẩm Minh Dương thấy cô như vậy thì cau mày, anh lạnh lùng hỏi: “Có phải anh rể tôi bắt nạt cô không?”

Tô Thiên Kiều nhíu mày: “Sao lại hỏi vậy?”

Thẩm Minh Dương nói: “Hừ! Anh ta vốn dĩ cũng không tốt đẹp gì, thấy cô xinh đẹp như vậy cũng khó tránh việc không động lòng với cô, nhưng mà chị hai tôi rất yêu anh ta, bình thường, tôi cũng không quan tâm mấy việc này đâu, nhưng mà...nếu anh ta dám đụng vào cô, tôi nhất định sẽ không tha cho anh ta!”

Tô Thiên Kiều thấy bộ dạng Thẩm Minh Dương rất nghiêm nghị, đột nhiên cô không nhịn được mà bật cười: “Bộ dạng này của cậu không ngờ cũng giống một người anh trai lắm!”

Thẩm Minh Dương đang căng thẳng, nghe thấy những lời nói của Tô Thiên Kiều anh liền hơi lúng túng, anh nở một nụ cười miễn cưỡng rồi cố hết sức tỏ ra nghiêm túc nói: “Tôi nói thật đấy, không được cười, rốt cuộc là chuyện gì?”

Tô Thiên Kiều thở dài nói: “Lần này thật sự không liên quan đến anh ta, là do tôi không cẩn thận bị ngã!”

Cặp lông mày đen như mực của Thẩm Minh Dương nhíu lại với nhau, trong đôi mắt đẹp đẽ đó đầy sự nghi ngờ: “Thế vì sao mà thần sắc của cô lại ủ rũ như vậy?”

Tô Thiên Kiều nói: “Nếu như tôi nói với cậu, hôm nay tôi gặp anh ta rồi, cậu có ngạc nhiên không?”

“Anh ta?” Thẩm Minh Dương đảo mắt, thông minh như anh trong chốc lát đã hiểu được lời nói của Tô Thiên Kiều: “Cậu chủ đó?”

“Đúng vậy!” Tô Thiên Kiều gật đầu.

“Cô gặp anh ta ở đâu?” Thẩm Minh Dương kinh ngạc: “Anh ta...nhìn thấy cô rồi sao?”

Tô Thiên Kiều lắc đầu: “Nếu như anh ta thấy tôi, tôi còn yên ổn ở đây sao? Hôm nay anh rể cậu có chút chuyện nên có một lúc không ở cùng với tôi được, tôi liền đến viếng mộ bố mẹ tôi, tôi gặp anh ta ở chỗ đó!”

Thẩm Minh Dương sửng sốt: “Anh ta không nhìn thấy cô, hay là không nhận ra? Cô...nhìn thấy tướng mạo của anh ta rồi sao? Có biết anh ta không?”

Tô Thiên Kiều lắc đầu: “Chúng tôi không chạm mặt nhau, lúc đó tôi nhìn thấy một bó hoa loa kèn tươi mà mẹ tôi thích ở trước mộ của bố mẹ tôi, tôi tưởng là anh tôi đến viếng, tôi đuổi theo xuống núi mới phát hiện rằng thì ra người đến viếng...rất có khả năng là cậu chủ đó!”

“Cô không nhìn thấy mặt anh ta, sao lại có thể khẳng định có phải là anh ta hay không?” Thẩm Minh Dương thấp giọng hỏi.

Tô Thiên Kiều lắc đầu nói: “Ở thành phố này, ngoại từ tôi và anh tôi, sẽ không có ai đến viếng bố mẹ tôi đâu, còn anh ta vì sao lại đến viếng, tôi cũng thấy rất lạ, tuy là không thể khẳng định thân thế của anh ta, nhưng mà dựa vào cách xưng hô của cấp dưới, cũng như bóng lưng và tác phong, có lẽ là đúng là anh ta, không sai đâu!”