Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 60: Đây là nhà của tôi, tôi ngủ ở đâu thì liên quan gì đến cô?



Lời mẹ nói khiến Vân Dật Bạch khẽ cau mày, "Con và Thi Tĩnh... có gì không ổn?"

Thi Tĩnh không phải là vấn đề mà mẹ anh đang lo lắng.

Mẹ Vân nghe vậy, lông mày thanh tú khẽ cau lại, "Chả lẽ con không cảm thấy... con và Thi tiểu thư quá thân mật sao?"

"Con và cô ta? Không thể nào?" Vân Dật Bạch không suy nghĩ gầm nhẹ, "Mẹ, có phải mẹ đang hiểu nhầm chuyện gì không?"

"Mẹ hy vọng là mẹ đang hiểu nhầm! Dật Bạch, con là người đã có hôn thê, mẹ không hy vọng sẽ nghe thấy người khác nói con có quan hệ với cô gái khác. Chuyện này đối với con là không được!"

"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi! Giữa con và Thi Tĩnh không phải là quan hệ đó!" Anh cau mày nhẹ giọng. Anh không hiểu tại sao mẹ anh lại có suy nghĩ như vậy.

"Liệu có đúng là như vậy hay không?" Hiển nhiên mẹ Vân không tin, nhưng bà vẫn nói, "Nếu chuyện không phải như vậy thì tốt! Mẹ đã nói với Thi tiểu thư, nơi này không cần sự giúp đỡ của cô ấy. Ngày mai khi cô ấy tỉnh lại, hãy đưa cô ấy rời đi!" Dứt lời, không đợi Vân Dật Bạch trả lời, bà đã đứng dậy rời đi.

Quả nhiên mẹ có quan tâm tới! Vân Dật Bạch nghĩ trong lòng.

Cứ như vậy để cô ta đi à? Không, anh không cam lòng! Rõ ràng cô chưa làm được gì, bây giờ lại muốn rời đi sao? Không có chuyện đó đâu! Cả đời Thi Tĩnh cô phải dốc lòng vì nhà họ Vân. Chưa lấy được cái gì từ cô, sao anh có thể để cô đi dễ dàng như vậy được?

Ánh sáng ban mai như bao chùm cả căn phòng, tia nắng xua tan sương sớm, trên mặt đất vẫn còn lưu lại một tầng sương nhàn nhạt.

Vẫn bộ dạng như tối hôm qua, Thi Tĩnh rón rén đóng cửa phòng, xách theo đôi giày của mình, nhón chân bước xuống cầu thang đi về hướng cửa chính. Lúc này mọi người trong Vân gia vẫn còn chưa dậy, chính là thời điểm tốt để cô rời đi.

Nhón chân nhanh nhẹn hướng về phía cửa, Thi Tĩnh hoàn toàn không biết từng cử chỉ của cô đều rơi vào tầm mắt của ai đó đang nằm trên ghế.

Một tay đưa lên cửa, đưa mắt nhìn thành công ngay phía trước, một giây sau toàn thân Thi Tĩnh bất động.

"Cô định đi đâu?"

Giọng nói không cao không thấp lại thành công kéo lại bước chân cô.

Vân Dật Bạch thậm chí cũng không thèm đứng dậy, chỉ đưa mắt nhìn người phụ nữ muốn trốn nhàn nhạt mở miệng. Tối hôm qua do có uống chút rượu lại đã khuya nên anh ngủ luôn trên ghế sa lon, anh không ngờ vừa mở mắt ra liền thấy cô muốn trốn đi.

Ảo não nhắm mắt lại, Thi Tĩnh không dám tin quay người lại, hỏi, "Sao anh lại ngủ ở đây?"

"Đây là nhà của tôi, tôi ngủ ở đâu thì liên quan gì đến cô? Cô vẫn chưa trả lời tôi, cô muốn đi đâu?" Vân Dật Bạch lạnh lẽo ngồi dậy. Ánh mắt khinh thường nhìn cô chằm chằm, giễu cợt nhếch miệng, "Cô muốn đi?"

"Tôi không có!" Thi Tĩnh khẽ cắn môi dưới, phủ nhận.

"Không có?!" Châm chọc nhìn đôi tay xách giày và bộ dạng lén lút của cô, anh cười nhạt nói, "Không phải cô định nói với tôi, cô chuẩn bị đi tập thể dục buổi sáng chứ?"

Cô không BT như anh. Sớm như vậy đã rời giường đi thể dục buổi sáng.

"Thôi được, nếu anh đã biết rồi thì hãy để cho tôi đi!" Đúng, cô muốn rời khỏi đây.

Lười biếng đứng dậy, từng bước đi tới chỗ cô, hơi thở từ người Vân Dật Bạch phả ra bao chùm lấy Thi Tĩnh. Cô phát hiện, bây giờ chỉ cần Vân Dật Bạch tiến tới gần cô, toàn thân cô tự khắc sẽ run rẩy. Theo bản năng cô lùi về sau một bước cho tới khi lưng chạm vào cửa mới dừng lại.

"Đừng, anh đứng có bước tới đây!" Đưa hai tay lên chắn tạo khoảng cách giữa hai người, Thi Tĩnh run giọng nói.

Ánh mắt khinh miệt nhìn cánh tay ngăn giữa hai người, Vân Dật Bạch không tiếp tục tiến lên, âm trầm lãnh nịnh nói, "Thi Tĩnh, có phải gần đây tôi đối với cô quá nhân nhượng. Khiến cho cô quên mất, cả đời này của cô phải gắn chặt với nhà họ Vân?"

"Tôi không có!"

"Cô muốn đi!" Mọi việc bày ra trước mắt, cô còn muốn chối?

"Tôi là..."

"Cô là cái gì tôi không quan tâm, tốt nhất cô nên nhớ, hợp đồng cô đã ký. Tôi cũng không hề bạc đãi người nhà cô. Nếu cô không thể thực hiện những gì đã đặt ra, chắc cô cũng biết là tôi có thể làm gì!" Giữ chặt cằm cô, Vân Dật Bạch nhìn thẳng vào mắt cô, nói những lời lãnh khốc.

"Anh không thể làm như vậy."

"Cô biết rất rõ là tôi có thể hay không mà! Cũng không phải tôi chưa hề làm qua!" Anh không hề để ý nhún vai.

Anh đang uy hiếp cô. Mặc dù không nói rõ, nhưng đúng là anh đang uy hiếp cô!
— QUẢNG CÁO —