Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 93: Gặp người không nên xuất hiện



Nhìn chằm chằm người bạn tốt mới rời đi đã quay lại, Vân Dật Bạch buông cây bút ngòi vàng trong tay xuống, trầm giọng hỏi, "Lại có chuyện gì vậy?"

Nghiêng người để cho Thẩm Lạc Du đi phía sau bước vào, Lăng Thiếu Dương giống như một người đứng xem không bước vào chỉ đứng lặng yên cạnh cửa không nói gì.

Nhíu mày nhìn một lớn một nhỏ bước vào từ cửa. Gương mặt xa lạ cho anh biết người này anh không quen.

Anh trầm giọng hỏi nhỏ, "Cô ta là ai? Cậu đưa cô ta tới đây làm gì?" Dường như Lăng Thiếu Dương không hề có ý định trả lời anh. Ánh mắt hung hăng nhìn Thẩm Lạc Du đang cúi đầu nhìn mũi giầy mình.

Thân thể mềm mại chấn động, Thẩm Lạc Du nắm thật chặt bàn tay con trai, đôi môi đỏ mọng khẽ run nói, "Tôi... tôi là Thẩm Lạc Du!"

"Tôi không quen cô!" Vân Dật Bạch nhíu mày, "Cô có chuyện gì sao?" Có thể được bạn tốt dẫn tới nhất định là có việc quan trọng.

Thẩm Lạc Du khẩn trương đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi. Đôi môi run rẩy ấp úng nói không ra lời, "Tôi... tôi..."

"Mẹ cháu muốn nói với chú, chú là kẻ có lỗi khi lừa gạt dì Tĩnh!" Bị mẹ nắm cánh tay đến khó chịu, đứa bé liền lên tiếng nói thay mẹ.

Bỗng nhiên đối diện với ánh mắt của cậu bé. Trong nháy mắt Vân Dật Bạch có cảm giác quen thuộc. Nhưng, anh lại không biết cậu nhóc. Trầm mặc nhìn kỹ lại đứa trẻ.

Đứa trẻ này vừa nói đến dì Tĩnh?

"Dì Tĩnh cháu nói đến là ai? Chú không quen!"

"Dì Tĩnh chính là dì Tĩnh, bố... à, sao chú có thể không quen được, bọn cháu đều thấy chú và dì Tĩnh ở cùng một chỗ!"

Dì Tĩnh, không phải là nói Thi Tĩnh chứ?!

Vân Dật Bạch ung dung thản nhiên mở miệng, "Các người quen Thi Tĩnh sao?"

"Vâng." Thằng bé lại một lần nữa nói thay mẹ.

"Tìm chú có chuyện gì?" Rất dễ thấy so với mẹ nó, đứa bé này dễ nói chuyện hơn. Sau khi vào cửa cũng không nhìn qua khuôn mặt người phụ nữ.

Anh nói chuyện với cậu bé, "Chú không nhớ là chúng ta đã từng gặp nhau!"

"Không phải cháu, là mẹ cháu tìm chú!" Cậu dùng tay kéo cánh tay mẹ, "Mẹ, mẹ nói với chú ấy đi!" Đồng thời đẩy mẹ đến trước mặt anh. Vân Dật Bạch lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ đó.

Anh kinh ngạc liếc mắt nhìn Lăng Thiếu Dương đang đứng một bên. Cuối cùng cũng hiểu, tại sao cậu ta lại đưa cô ấy đến đây.

Còn nghiêm túc lục lọi khắp nơi trong trí nhớ. Anh lắc lắc đầu, "Tôi không quen các người!"

Một câu lại một câu nói không quen của anh, khiến trong lòng Thẩm Lạc Du thấu lạnh, cắn chặt môi dưới cô run run mở miệng, "Tôi biết vị hôn thê của anh là thiên kim đại tiểu thư. Mong anh đừng bỡn cợt chị Tĩnh." Cô một hơi nói xong lời mình muốn nói.

Nghe vậy, Vân Dật Bạch chợt trầm mặt, "Cô dùng tư cách gì để nói với tôi như vậy?" Từ khi nào mà Thi Tĩnh gặp được một người phụ nữ như vậy? Sao anh lại không hề hay biết?

"Tôi..."

"Mặc kệ cô là ai. Chuyện của tôi và Thi Tĩnh không cần người ngoài phải nhúng tay vào, bây giờ, mời cô ra ngoài cho tôi!" Vân Dật Bạch chỉ ra cửa phẫn nộ nói. Ánh mắt âm trầm trừng Lăng Thiếu Dương vẫn không nói gì.

Trong nháy mắt khi cô bé này ngẩng đầu, Vân Dật Bạch hiểu được nguyên do Lăng Thiếu Dương đi rồi còn quay lại. Khuôn mặt này, tuy rằng không thể nói là quá ấn tượng, nhưng mà anh cũng sẽ không quên. Anh tin rằng, trong lòng người bạn tốt lúc này cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Quá giống, nếu không phải đã biết rõ, người kia đã chết, anh thật sự sẽ nghĩ rằng, người trước mắt này là người chết sống lại.

Thấy được bộ dạng xuất thần của bạn, anh biết được, cậu ấy đang nhìn người ta.

Giọng anh lạnh lùng khiến lòng Thẩm Lạc Du buốt lạnh, cô cắn chặt môi dưới, "Anh không nhớ rõ em cũng không sao, nhưng đừng bỡn cợt chị Tĩnh. Chị ấy..."

"Tôi không quen cô, vị tiểu thư này!" Vân Dật Bạch nhíu mày. Vì sao cô ấy lại cho rằng anh quen biết cô ấy?

"Đúng, anh không quen em, anh không quen em! Anh..." Thẩm Lạc Du lặp lại, tựa như đang muốn nói với chính mình. Vẻ mặt cô đơn khiến lòng Lăng Thiếu Dương càng đau.

"Thẩm tiểu thư..." Anh khàn giọng mở miệng. Nhìn thẳng vào khóe mắt đã ươn ướt của cô.

Nhược Nhi... đáy lòng anh kêu gọi.

"Thẩm tiểu thư, tôi khẳng định, tổng giám đốc của chúng tôi không nhận ra cô. Không biết các người đã gặp mặt khi nào?" Anh hỏi.

Thẩm Lạc Du mím môi, "Tôi chỉ muốn nói như vậy! Tôi đi đây!" Nói xong ôm con trai rời đi.

"Chờ một lát." Không chút suy nghĩ Lăng Thiếu Dương giữ lấy cánh tay cô.

"Còn có chuyện gì sao?" Thẩm Lạc Du không quay đầu lại.

Muốn nói gì? Nên nói cái gì đây? Rõ ràng người này không phải cô ấy!

Lăng Thiếu Dương chậm rãi buông cánh tay cô, lạc lõng nói, "Không có gì!"

Thẩm Lạc Du ôm lấy con trai bước nhanh rời đi. Thẳng đến khi một lớn một nhỏ biến mất trong thang máy, Lăng Thiếu Dương mới phát hiện anh đã nín thở đến mức ngực cảm thấy đau đớn.

Như chợt tỉnh lại anh bỗng nhiên xoay người dừng ánh mắt trên Vân Dật Bạch, trong đôi mắt đen hiện lên vẻ luống cuống, "Dật Bạch!" Mở miệng, anh mới biết giọng nói của mình đã nâng cao vài độ.

Lặng lẽ tiến lên ôm bả vai bạn tốt, Vân Dật Bạch vỗ vỗ phía sau lưng cậu ta, "Mình hiểu!"

"Cô ấy nói cô ấy quen biết cậu, đứa bé kia..."

"Không thể nào!" Vân Dật Bạch kiên quyết phủ nhận, "Đứa bé kia ít nhất cũng bốn năm tuổi, bốn năm năm trước mình cùng... khi đó quan hệ rất tốt." Vân Dật Bạch nói.

Bốn năm năm trước, khi đó Dật Thanh vẫn còn sống rất tốt, cậu ấy cùng cô ta cũng rất tốt...

Đúng, đúng vậy, thời điểm đó Dật Bạch không thể nào có quan hệ với cô ấy! Lăng Thiếu Dương liên tục gật đầu.

"Trời ạ, mình lại nghĩ là Nhược Nhi sống lại!" Anh che mặt, "Ông trời ơi, con thật sự không hề nghĩ đến, còn có thể gặp... khuôn mặt sống động kia lần nữa!" Lăng Thiếu Dương lộ vẻ mất khống chế.

Vân Dật Bạch trầm mặc không nói nhìn người bạn tốt. Lăng Nhược Nhi, một cô gái lạc quan cứ vậy mà hương tiêu ngọc vẫn. Là một người con gái được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, sau khi qua đời do bệnh tim, lại khiến bạn thân chết tâm đối với phụ nữ.

"Mình muốn cô ấy!" Lăng Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩng đầu kiên định nói. Bất luận như thế nào cũng phải có cô.

Về điều này Vân Dật Bạch không thể bình phẩm.

Bổ sung đầy đủ máu, cơ thể Thi Tĩnh nhanh chóng hồi phục, nhưng từ sau khi tỉnh lại cô không hề nhìn thấy Vân Dật Bạch, mà Văn Thiếu Giác kia lại căn dặn kẻ dưới để cô đợi ở trong này, định kỳ sẽ có người đến bổ sung các vật dụng, sau đó sẽ để lại một mình cô ở chỗ này. Trong khi này, Tông Chính từng đến một lần, bị cô đuổi về.

Lúc này đây, cô cảm thấy mình vẫn nên là người không tranh giành quyền lợi, như vậy là tốt nhất.

Cô từng có ý đồ muốn rời khỏi nơi này, lại bị Văn Thiếu Giác tình cờ trở về nhà cản trở.

Cô không biết thì ra bây giờ còn có người sử dụng những cơ quan? Nếu tiếp tục đi, không chết thì cũng tàn phế. Sau khi cô làm mẫu bằng một quả táo, cô cũng không dám tự mình thử nghiệm.

Hình ảnh dao găm đâm vào ngực giống như ác mộng luôn quấn lấy cô. Mỗi khi nhớ lại, toàn thân cô đều buốt lạnh.

Dựa bên lầu hai trong vườn hoa, Thi Tĩnh vô cùng buồn chán ngắm nhìn bốn phía của thành phố. Giống như một chú chim nhỏ bị nhốt.

Vì sao lại trở thành như vậy? Cô rõ ràng là đang chuộc tội, vô hình trung lại như đang gây thêm phiền toái cho bọn họ.

Cho nên nói, cô càng ngày càng không hiểu rõ, rốt cuộc là Vân Dật Bạch có ý gì? Giữ cô lại, rốt cuộc là có ích lợi gì?

Một loạt âm thanh sột sột soạt soạt truyền đến, Thi Tĩnh nghi hoặc ngẩng đầu.

Nơi này không phải chỉ có một mình cô sao? Còn có người ở đây sao?

Đứng dậy đi đến nơi phát ra âm thanh, cô nhìn thấy cửa thư phòng không đóng chặt, từ bên trong truyền ra tiếng trò chuyện.

"Cậu nói không sai, khi vào tù được một tháng tên tài xế đó đánh lộn trong nhà lao và bị đánh chết! Hơn nữa, người nhà anh ta tất cả đều rời đi ngay trong đến đó! Không một ai biết là họ đi đâu!" Giọng nói của Văn Thiếu Giác truyền đến.

Thấy bọn họ đang nói chính sự, ngay giây sau đấy khi Thi Tĩnh định rời đi lại nghe được một cái tên mà dừng lại.

"Vụ tai nạn ô tô của Dật Thanh quả thật có vấn đề!" Văn Thiếu Giác nhìn tài liệu trong tay, gật đầu thật sâu.

Tai nạn ô tô của Dật Thanh có vấn đề?!

Thi Tĩnh chợt dừng bước, dựa vào bên tường nghe ngóng động tĩnh bên trong.

"Cậu tra được gì rồi?"

Là giọng nói của Vân Dật Bạch?

Khép vật trên tay lại, Văn Thiếu Giác thản nhiên nói, "Tài xế chết là một điểm đáng ngờ, còn có một việc, tên tài xế từng nhận được một số tiền lớn, mà khoản tiền đó lại biến mất không thể tìm thấy cùng người nhà anh ta! Điều đấy có thể chứng minh, có kẻ đứng sau thuê hắn để giết người, bây giờ cậu phải kể cho mình biết Dật Thanh đã từng đắc tội với những ai? Mình cần một danh sách!"

"Không có!" Vân Dật Bạch trầm giọng mở miệng, "Dật Thanh nó không hề có kẻ thù!"

"Vậy còn cậu?"

"Mình?"

"Đúng! Cậu, có lẽ có người muốn gây khó khăn cho cậu nhưng lại không có cơ hội, đành phải tấn công từ người nhà cậu!" Đây là suy ngĩ rất bình thường.

Vân Dật Bạch giật mình, kẻ thù của anh?! A, cái này thật đúng là kể không hết.

"Mình sẽ liệt kê danh sách những đối thủ trên thương trường cho cậu." Vân Dật Bạch nói.

"Được!" Văn Thiếu Giác ngừng lại, "Kỳ thật, mình có một nghi vấn?"

"Hửm?"

"Vì sao sau ba năm cậu mới nhớ đến điều tra lại sự cố này, cậu đã phát hiện ra điều gì rồi?" Văn Thiếu Giác sâu sắc nói.

Nghe vậy, Vân Dật Bạch nhíu đôi mày rậm, tựa tiếu phi tiếu, "Thấy được một người không nên xuất hiện." Một người vốn dĩ đã chết bỗng nhiên xuất hiện, không kỳ lạ sao?

"Ai?"

"Người gây ra tai nạn của Dật Thanh trong yến tiệc của Phong Dương! Dùng một thân phận đặc biệt để xuất hiện!" Anh thong thả mà hờ hững nói.

"Không thể nào!" Văn Thiếu Giác phủ nhận, "Anh ta đã chết trong nhà lao!"

"Anh ta bây giờ là tài xế của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế!" Vân Dật Bạch cười điên cuồng.

Một tiếng răng rắc truyền đến từ ngoài cửa. Văn Thiếu Giác bước nhanh đến. Thấy được vẻ mặt Thi Tĩnh tái nhợt ôm chậu cảnh bên cửa nhìn anh.

Văn Thiếu Giác không ngờ, trong nhà ngoài anh thì chính là cô. Có thể gây ra tiếng động nhất định là cô.

"Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý nghe lén!" Thi Tĩnh vội vàng giải thích.

"Không sao, cô vào đi!" Dù sao chuyện này cũng có quan hệ với cô, nghe thấy cũng không sao cả?! Anh nhìn thoáng qua trong phòng.

Bước vào thư phòng nhìn Vân Dật Bạch đưa lưng về phía cửa, Thi Tĩnh nhất thời cảm thấy thời gian dường như đã qua rất lâu, dường như đã lâu rồi cô không nhìn thấy anh.

Từ từ xoay người, Vân Dật Bạch cau mày nhìn cô cũng không nói gì.

Hành động của anh dừng lại trong đáy mắt cô, Thi Tĩnh ngượng ngùng nở nụ cười, "Tôi nghĩ, tôi vẫn nên đi!" Dường như anh ấy không thích thấy mình xuất hiện.

"Khoan đã!" Vân Dật Bạch gọi cô lại. Nhìn sang Văn Thiếu Giác, "Mọi chuyện làm phiền cậu, mình sẽ đưa cô ấy đi!"

"Được!" Văn Thiếu Giác bằng lòng!
— QUẢNG CÁO —