Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 99: Dường như cô hiểu rất rõ chuyện của tôi?



Anh ấy giống như đang cười nhạo mình vậy. Dương Chi La bỗng nhiên cảm thấy, mình giống như đang lộ ra sạch sẽ trước mặt anh, mà anh lại khinh thường chế nhạo cô. Mọi tự tin, mọi kiêu ngạo nhất thời đều bị anh dẫm đạp dưới chân.

Lửa giận bốc lên tận đầu, đôi mắt Dương Chi La phiếm hồng nhìn anh, "Thấy vui lắm sao? Nhìn em giống bọn tôm tép nhãi nhép đứng trước mặt anh đau khổ cầu xin anh tha thứ cho em. Anh thấy vui lắm sao?"

"Sao cô có thể nói như vậy chứ? Không nhớ sao? Vốn đều là mình cô độc diễn đâu có ai phối hợp cùng cô!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói ra một sự thật. Giọng nói không chút gợn sóng.

"Thế nhưng anh lại giống như người ngoài xem em như bọn tôm tép nhãi nhép!" Thần kinh Dương Chi La căng cứng hung tợn trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch.

Đối với lời chỉ trích đó Vân Dật Bạch chỉ nhún nhún vai, "Ngay khi cô trách mắng người khác sao không tự nghĩ lại mình! Dương Chi La, trong yến tiệc một tay cô bày trò, câu mắng đó. Cô cho rằng Thi Tĩnh không nói, tôi sẽ không thấy gì sao?" Anh lạnh lùng châm chọc.

Trần Lị Vy cho dù có lá gan lớn thế nào cũng sẽ không dám hành động trong bữa tiệc do bố mình trực tiếp tổ chức, chứ đừng nói gì đến chuyện quăng cái bình ngọc rồi chửi bới lung tung. Một người con gái có giáo dục sẽ không để người ta chụp được cảnh đấy trước đám đông. Trần Lị Vy chỉ là một nữ viên chức sao phải làm vậy chứ?

"Nhưng anh cũng không hề ngăn cản!"

"Cô là đang thừa nhận sao? Thừa nhận cô giật dây Trần Lị Vy làm ra chuyện đó!"

"Anh có chứng cứ gì!"

"Chứng cứ?" Anh lạnh lùng cười, "Cần có chứng cứ sao? Người khác có lẽ không hiểu cô. Nhưng cô hẳn phải rõ, từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, đối với tính cách của cô tôi rõ như lòng bàn tay, tính cách đại tiểu thư của cô không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Làm sao cô có thể cho phép có người nổi trội hơn mình chứ? Lại nói coi như Trần Lị Vy là người thực hiện, chỉ sợ cô ấy cũng không biết đại tiểu thư mình luôn bảo vệ lại biến cô ấy thành một kẻ ngang ngạnh hống hách!"

Anh không lên tiếng ngăn cản vì không cần thiết. Ngay lúc đó, nếu anh đến giúp đỡ ngay từ đầu thì... giống như lời cô nói, thái độ của anh không phải chỉ đại diện cho một người, mà là toàn bộ Vân gia. Bởi vậy ngay khi Thi Tĩnh ngăn cản anh, lúc đó anh mới không động thủ.

Dương Chi La không hề biết Vân Dật Bạch lại có mặt cẩn thận như vậy. Không, không phải cô không biết, mà là chưa từng nghĩ đến có ngày anh sẽ dùng đến sự cẩn thận trên thương trường, để gây bất lợi cho cô.

Bây giờ trước mặt anh, cô giống như đang làm trò cười vậy, bị anh châm biếm chế nhạo.

Lúc này cô mới hiểu được, Vân Dật Bạch trước mặt đã không giống với trong trí nhớ của cô tuy không tính là người đàn ông dịu dàng nhưng rất ấm áp thân thiết. Tài năng kém cỏi năm nào giờ đây sớm đã trở thành một thương nhân giỏi che giấu tài năng. Trầm ổn biết kiềm chế.

Anh bây giờ, không phải là người đàn ông dễ bị phụ nữ chi phối!

Ý thức được điều này, vẻ mặt Dương Chi La lạnh như băng, giọng điệu như thường nói, "Nếu anh đã biết, tôi cũng sẽ không nói nữa. Tôi muốn sống cùng anh. Cũng nhất định phải sống chung với anh. Vân Dật Bạch, trong lòng anh cũng rõ, bây giờ không có ai thích hợp với anh hơn tôi! Thi Tĩnh sao? Chỉ với cửa của mẹ anh cô ta cũng không qua được. Anh đâu cần một người phụ nữ dịu dàng như nước chờ anh trở về nhà. Anh cần là một người phụ nữ có thể hỗ trợ cho anh."

Giọng điệu đó khiến Vân Dật Bạch không nhịn được cười nhẹ thành tiếng. Buồn bực trong lòng theo tiếng cười đó phát ra từ cổ họng khiến âm thanh phát ra càng thêm hấp dẫn.

Khóe miệng cong lên một nụ cười nhưng lại không thể tràn đến đáy mắt, Vân Dật Bạch cười nói, "Cô không phải là tôi, sao cô biết là tôi muốn gì?"

Dương Chi La liền yên lặng, như nghĩ đến điều gì cô liếc mắt nhìn anh thật lâu, "Anh sẽ phải lấy tôi!"

"Hửm?"

"Mẹ anh...liệu có cho phép người phụ nữ đã hại chết một đứa con trai của bà lại cùng đứa con còn lại của mình đây dưa một chỗ không?!" Điều này cô rất tự tin.

Ánh mắt chợt lạnh đi, Vân Dật Bạch nói, "Dường như cô hiểu rất rõ chuyện của tôi?!" Anh châm chọc.

"Đương nhiên, đối với mỗi việc mỗi người tôi quan tâm tôi sẽ bỏ ra rất nhiều tâm sức. Bất quá nghe nói anh và Thi Tĩnh đã chia tay?" Cô hỏi. Vẻ mặt nghiêm túc tựa như muốn xác định xem phán đoán của mình có đúng hay không từ trên mặt anh.

Vân Dật Bạch cười nhưng không giận, nhìn lướt qua cánh cửa đang rộng mở, trầm giọng mở miệng, "Cô hãy về đi!" Hôm nay đã nói quá nhiều rồi.

Dương Chi La cũng không phản bác, "Được!" Dường như cô lại khôi phục là một cô gái dịu dàng, "Anh đưa em về!"

"Tôi không rảnh!" Vân Dật Bạch cũng không ngẩng đầu lên mà từ chối.

"Đến cái đó mà một người đàn ông tri thức như anh cũng không có sao?"

"Cô đâu thiếu đàn ông bảo vệ cô! Không tiễn!" Vân Dật Bạch vẫy vẫy tay.

Có lẽ anh cũng rất mâu thuẫn. Đối với Dương Chi La, anh cho rằng mình đã hận vì dành nhiều tình cảm, rốt cuộc, ngay khi anh cần cô nhất thì cô lại rời đi. Nhưng mà ngay khi anh nói xong chuyện của mình thì lại phát hiện, anh cảm thấy, việc này cùng hiểu biết của anh về cô cũng không khác biệt gì. Ba năm trước, cô muốn kết hôn. Nếu đổi lại là Dật Thanh còn sống, hoặc là cơ thể mẹ không xảy ra vấn đề gì. Có lẽ anh thật sự sẽ lấy cô.

Thế nhưng anh không hề, Dật Thanh chết, mẹ đau lòng mà lên cơn điên. Khiến anh không còn lòng dạ nào mà đi làm hòa với cô. Cô muốn đi, liền để cô đi.

Mặc dù cuối cùng khi nghe được tin nói cô đã kết hôn, anh lại không hề tức giận hầm hầm giống như tưởng tượng của mình.

Thiếu Dương nói, ba năm qua anh không chịu gần gũi người phụ nữ khác là đang tự trừng phạt mình. Nhưng chỉ có chính anh hiểu, có lẽ bị chấn động từ Dật Thanh, anh bắt đầu cảm thấy, gia nghiệp còn gánh trên vai anh nên anh chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ thế nào? Tương lai xa lạ không rõ phía trước khiến anh bắt đầu suy nghĩ. Cũng bởi hành động của Dương Chi La khiến anh nhận ra rằng, cuộc đời chìm nổi trong cái thành phố bê tông cốt thép này, thứ duy nhất anh có thể giữ sạch chính là tinh thần.

Dục vọng đàn ông, chỉ cần anh muốn thì có thể khống chế được. Nơi phát tiết không chỉ có phụ nữ, mà còn có vô số công việc và hoạt động thể thao. Anh không cho rằng mình cần một người phụ nữ để giải quyết tinh lực dư thừa của mình.

Cũng chính vì thế, Vân thị mới phát triển không ngừng, đứng ở trên đỉnh cao, anh bắt đầu cảm thấy trống rỗng. Có lẽ cái hiện tại anh có được đều là ao ước của bao người, nhưng anh ao ước cái gì?

Không phải là khi về nhà lại thấy một người mẹ chạy khắp nơi tìm con trai.

Không phải là một người mẹ nhìn thấy anh lại cho rằng anh là người lạ.

Anh cũng thấy mệt, chẳng qua không có ai chịu bao dung anh.

Cô đơn sao? Có lẽ là vậy! Cho dù là người cao cao tại thượng như tổng giám đốc Vân thị, thế nhưng anh vẫn cô quạnh.

Bước chân phía sau càng lúc càng xa. Anh đưa lưng về phía cửa lớn xoay người nhìn về phía cửa sổ. Đôi mắt đen nhìn xa xăm ngồi thẳng lên đống tài liệu trên bàn. Anh lặng lẽ thở dài.

Đêm nay cảm xúc không cần thiết có phần hơi nhiều.

Trời vừa sáng, Thi Tĩnh đã nắm chặt chiếc điện thoại Vân Dật Bạch cho cô như đợi gì đó. Ngay cả khi có vị khách đứng trước mặt cô cô cũng không chú ý.

"Chị Tĩnh, chị làm sao vậy? Bị bệnh à?" Cô lo lắng hỏi.

"À? Không sao, không sao!" Cô đang đợi, đợi tin của Vân Dật Bạch. Nếu đến giữa trưa anh không liên lạc cho cô, cô sẽ đến tìm anh.

Về chuyện không được phép xuất hiện trước mặt anh cũng mặc kệ, cô nhất định phải bắt anh chịu trách nhiệm với Lạc Du. Nắm thật chặt bàn tay, Thi Tĩnh kiên định nghĩ.

Bỗng chốc.

Trong tay chợt rung lên khiến Thi Tĩnh luống cuống, hai tay liền buông lỏng, gần như di động theo kẽ ngón tay mà rơi xuống, một tay gắt gao vội giữ lại, cô nhanh chóng nhận điện thoại, "Sao rồi?" Lông mày nhăn lại liền giãn ra, "Anh nhầm rồi!" Đến cùng chỉ là một cuộc điện thoại làm phiền.

Kỳ thật, Lạc Du kiếm tiền cũng không dễ gì, Thi Tĩnh định dùng một trăm vạn để đầu tư cho cô ấy tìm một cửa hàng có mặt tiền tốt để kinh doanh, nhưng Thẩm Lạc Du nói, một mình em quản lý cửa hàng này cũng phải cố hết sức, nếu lớn hơn nữa, em không thể quản lý được. Không biết làm sao, cô đành phải từ bỏ.

Đa số thời gian trong cửa hàng đều vắng khách, cửa kính trong suốt khúc xạ ánh mặt trời rọi lên những đóa hoa tươi đẹp. Ngồi phía sau quầy bar hưởng thụ ánh mặt trời, Thi Tĩnh có chút cảm thán, "Không biết đã bao lâu rồi không được phơi nắng thoải mái như vậy!"

Thẩm Lạc Du mỉm cười lấy ra từ đằng sau một miếng vải bên trên có màu săc và hoa văn, thêu lên một đường lại một đường.

Nghiêng đầu cúi nhìn Thẩm Lạc Du thêu từ phải sang trái, Thi Tĩnh vẫn không thể tin, lại có người không cần một cô gái tốt đẹp như vậy.

"Em đang thêu gì vậy?" Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy. Chẳng qua công việc tỉ mỉ này, cô sẽ không định học.

Ngẩng đầu lên từ công việc trong tay, Thẩm Lạc Du cười vui vẻ, "Cái này hả. Coi như là một kiểu thêu đi. Chẳng qua là quá đơn giản. Phía trên chị tìm một hình hoa văn rồi thêu lên bằng những cuộn chỉ đầy màu sắc là được. Sản phẩm cuối cùng sẽ rất có giá trị, đối với một sản phẩm dài một đến hai mét mà nói, có thể bán được một vạn đồng. Em làm một ít, cũng là một kiểu thu nhập, em định lấy một chỗ trống trong cửa hàng làm khu thêu kiếm tiền lời." Cô dịu dàng cười.

"Có thể bán lấy tiền?" Thi Tĩnh quả thật không nghĩ đến.

"Đúng vậy! Chị Tĩnh thấy ý định này thế nào?"

Trong đầu Thi Tĩnh rất nhanh xoay chuyển, sau đó gật gật đầu, "Có thể. Trước tiên em cứ làm, chị sẽ đi tìm hiểu thêm một số tài liệu, xem có thể mở rộng thị trường cho cửa hàng không, như thế mới thu hút được một lượng lớn khách. Hơn nữa bây giờ còn có ít người phụ nữ chủ động thêu những thứ này. Chắc hẳn sẽ rất được đón nhận!" Nháy mắt trong đầu cô phác thảo lên một bản kế hoạch.

Tuy rằng chỉ có kinh nghiệm làm việc hai năm, nhưng chuyên ngành của cô cũng không mất đi, đối với cô mà nói một bản kế hoạch cũng không tính là một việc khó.

"Hả? Như vậy sẽ rất phiền phức, em..."

"Hãy giao cho chị! Dù sao chị cũng cần một công việc, chị bỏ vốn em đến kinh doanh là được. Chị khá là lười!" Thực tế cô không phải là loại người không ăn đồ bố thí, trong xã hội này, muốn có một công việc cũng rất khó khăn. Sao lại có thể vứt tiền qua cửa chứ?

Có lẽ có người sẽ cho rằng cô đang thừa nhận nhục nhã mà Vân Dật Bạch dành cho cô. Nhưng cô lại không cho là vậy. Cô là người dân nghèo, cho dù anh giúp những người nghèo khổ như cô! Trả sao? Cô không biết, có lẽ ngày đó rồi sẽ đến!

Đôi mắt Thẩm Lạc Du tràn đầy nước mắt, "Chị Tĩnh, chị có thể tìm được một công việc tốt hơn mà!"

"Không, chị định sẽ cùng em chăm sóc đứa trẻ! Chị sẽ cố gắng kiếm tiền, giờ công việc ở nhà còn rất nhiều, đừng lo quá!" Thi Tĩnh an ủi.

Mặc kệ kết quả xét nghiệm là gì. Cô và Lạc Du sẽ cùng nhau chăm sóc đứa trẻ. Có lẽ, sự kiên cường này của cô sẽ khiến em ấy được khích lệ. Thi Tĩnh thầm nghĩ trong lòng.
— QUẢNG CÁO —