[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 105: Phim điện ảnh



------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

------------------------------------------

Bộ phim điện ảnh rất mau liền xem xong, trong quá trình chiếu phim Ann vòng vòng cũng chỉ có mấy việc để làm, im ắng ngồi xem, lâu lâu sẽ duỗi tay lấy vài món ăn vặt, thỉnh thoảng thầm thì thảo luận với Hermione về nội dung.

Chờ đến lúc từ rạp chiếu phim đi ra, Ann cũng phải duỗi lưng hồi lâu.

" Bộ này cũng không tệ lắm, nhưng kết cục hơi thảm, chết quá nhiều người, bất quá trong chiến tranh không thể tránh khỏi." Ann cảm khái.

" Mình vẫn thích nguyên tác hơn, tiểu thuyết và phim điện ảnh có chút khác biệt." Hermione nói.

" Cậu từng xem qua nguyên tác hả ? Chà." Ann khen ngợi, nhớ đến lúc đọc poster giới thiệu có thấy qua, tác phẩm này là do một tác giả người Canada viết ra.

Nguyên tác và điện ảnh luôn có sự cải biên nhất định, đây là mâu thuẫn lâu đời nay.


Hermione gật đầu " Mình cũng không biết phải miêu tả cụ thể thế nào, nhưng phim điện ảnh này tạo ra cảm giác rất khác biệt so với khi đọc tiểu thuyết."

Ann đồng ý " Đọc trên sách cùng với hiệu quả thị giác khi xem phim luôn có sự bất đồng, một ngàn người đọc là mười ngàn diễn biến, đạo diễn hay biên kịch đều có cách lí giải về bộ phim khác nhau."

Sau đó hai người xem xong tiếp bộ «Người bạn của Joe», thì cùng nhau sánh vai ra khỏi rạp chiếu.

" Bộ này không tệ, dàn dựng khung cảnh ở bờ biển rất tuyệt, đoạn đạp xe thật đặc sắc, lúc Canon ngã xuống trên dây xiếc làm tớ giật hết cả mình." Ann nói về tình tiết trong phim.

" Đoạn đi trên dây thép kia lí giải rất hoàn mỹ, từ khi còn nhỏ Joe vẫn luôn đi theo đoàn xiếc quanh quẩn khắp mọi nơi, không có bạn bè, Chris ( vai chính khác ) là bạn của nàng, trước mặt người bạn đầu đời này khó tránh khỏi căng thẳng, hơn nữa, Joe đối với Chris không chỉ là bạn bè..." Hermione nói.


Ann cũng không rõ câu cuối của Hermione là vô tình hay cố ý, cô cũng không thể giả vờ làm lơ " Nếu ban đầu Joe không giả là nam cùng Chris chơi đùa, có lẽ tình bạn này của họ từ lúc đầu đã không tồn tại, nói chi là mấy sự việc lúc sau."

" Nhưng mà bọn họ..." Hermione khựng lại, ngưng tí rồi nói thêm " Đoạn cả hai cùng đạp xe trên dây thép rất đẹp."

Ann dời mắt nhìn về con đường lớn " Điều đó đại biểu cho tình bạn giữa hai người họ rất bền bỉ, khắng khít."

Hermione như thể không nghe thấy Ann nói, tiếp tục lời lúc nãy " Thực tế, mình thích nhất là ở trong hang động gần bờ biển, Joe chủ động nói với Chris bí mật nàng là con gái, sau đó Chris cứu Joe trong tay kẻ xấu còn có đoạn hai người họ ôm nhau trong rạp xiếc, mình thật thích."

" Ừm, đúng là tình tiết bộ phim này không tệ, nội dung ấm áp, nhẹ nhàng." Ann giống như lơ đãng kết thúc chủ đề này.


" Xem phim xong rồi, kế tiếp tụi mình đi tới chỗ ăn bữa tối thôi, nhà hàng này cũng không tệ lắm đâu. À đúng rồi, mình có một ít vấn đề về vụ phản loạn của yêu tinh." Ann nhún vai " Cậu cũng biết, mình trong giờ Lịch sử Phép thuật, không có ghi chép bài vở...."

" Vậy hả ? Đoạn nào á ?" Hermione híp mắt hỏi.

" Chỗ Công nguyên năm 684, yêu tinh chiếm giữ lâu đài ở bắc Ireland, lúc đó trong lớp mình đang ngủ..." Ann nói.

Bàn luận xong chuyện này, Ann liền tiếp tục đẩy qua chủ đề khác, tóm lại chờ đến khi hai người dùng bữa tối xong, đại đa số môn học cùng đề thi của học kì này đều được nói qua, thuận tiện còn nói chút về kì thi pháp thuật thường đẳng OLWs cuối năm, khả năng dạng bài có thể xuất hiện.

Hermione xuống xe, thời điểm đứng ở cửa nhà tâm trạng có vẻ rất tốt, hướng Ann vẫy tay, nàng có lẽ đã quên chuyện xem phim hồi nãy, thực ra lâu như vậy nàng luôn chờ Ann phát hiện ra chân tướng, nhưng cô mãi không biết. Nhưng không sao, Hermione nhìn Ann cười, thời gian còn rất dài.
Ann cũng phẩy tay chào tạm biệt Hermione, chui vào trong xe, thả lỏng người, xoa xoa thái dương.

Mở cửa vào nhà, Ann tháo giày ra, đặt túi đeo trên thảm, thở một hơi dài, nằm ngơ ngác trên ghế sô pha.

Auer mau mắn chạy ra từ phòng bếp, sắp xếp lại giày dép Ann bỏ ngỏ ngay cửa, đi qua phòng khách cầm túi đeo treo lên giá, khó hiểu hỏi " Cô chủ nhỏ đã về, nhưng sao Auer nhìn thấy cô có vẻ không vui vậy ạ ? Có chuyện gì thế ? Không phải cô chủ nhỏ Stokes và cô Granger cùng ra ngoài chơi sao ?"

Ann đặt tay trái lên mắt, che đi ánh sáng chói lóa từ đèn trần " Đúng vậy, vốn dĩ là một ngày vui vẻ, nhưng ta phát hiện hình như mình đã làm sai một chuyện."

" Cô chủ nhỏ Stokes đã làm gì sai ạ ? Ách, không liên quan lắm, nhưng Auer biết, cô là một người tốt, thường xuyên giúp đỡ Auer, lại còn dạy cho Auer biết nhiều tri thức về thực vật và ẩm thực, lúc đi Hẻm Xéo mua nguyên liệu hay dụng cụ, mấy gia tinh rất ngưỡng mộ Auer." Auer vui vẻ nói.
" Nhưng sai lầm này có vẻ không đơn giản...." Ann rầu rĩ nói.

" Nhưng mà..." Auer khó xử nói " Cô sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng lắm ạ ? Auer cảm thấy cô nên cùng cậu chủ Eren thương lượng một chút, nhưng cậu chủ đang làm việc rồi không có ở nhà, cô cần Auer gọi cậu Eren không ạ ?"

" Không cần, chuyện này chính ta còn đang chưa rõ ràng lắm, nhưng ý Auer là đề nghị ta tìm người tâm sự hả ?" Ann thầm thì, sau đó ngồi phắt dậy, nhướng mày nhìn Auer " Ý kiến hay lắm, cám ơn người."

Ann tóm lấy ống nghe điện thoại gần cửa ra vào, đi thẳng lên tầng ba, vừa vào phòng liền quay số nhà của Fanny.

Đinh, đinh mấy tiếng liền nghe được giọng điệu lịch sự từ một người đàn ông trung niên truyền qua điện thoại " Xin chào, đây là nhà Charles, không biết là ....?"

" Xin chào." Ann sốt ruột, không kịp đợi đối phương dứt lời " Thật có lỗi, cháu muốn hỏi Fanny Charles có ở nhà không ạ ? Cháu là bạn của cậu ấy, Ann Roland Stokes."
" Cô Stokes ? Vâng ạ, cô Fanny có ở nhà, tôi lập tức báo cho cô ấy, xin cô chờ giây lát." Đối phương cũng không để tâm chuyện bị Ann cắt ngang, giọng nói ngược lại còn có chút vui vẻ.

" Vâng, cháu cám ơn ạ."

Fanny đang buồn chán cầm bút lông ngỗng trong tay hí hoáy, trước mặt cô nàng là mấy quyển Lịch sử Phép thuật dày cộm, còn có vài tấm giấy da, hai trong số đó đã ngập tràn chữ viết, cô nàng đang làm bài tập hè môn Lịch sử phép thuật.

" Cô chủ, có bạn của người, cô Stokes gọi đến." Quản gia cầm ống nghe trên tay nói.

" Thật ư ?" Fanny thả bút trên tay xuống, nhận lấy điện thoại từ quản gia " Cháu cám ơn."

Chờ ông ấy đóng cửa phòng đi ra, Fanny cũng không quan tâm hình tượng, ôm điện thoại ngồi lên ghế tay vịn gần đó, giọng đầy hứng khởi " Hửm ? Ann, sao giờ này lại gọi điện thoại cho tớ thế ?"
" Fanny, hôm nay tớ có hẹn Hermione đi xem phim..." Ann cũng không nghĩ được cái gì để mở lời, đành nói thẳng câu chuyện.

Fanny xém tí nữa là té thẳng từ trên ghế xuống, cười cười " Ấy chà chà, Ann à, không nghĩ tới tốc độ của cậu nhanh vậy."

" Không có như cậu nghĩ..." Ann vội giải thích " Trước đó tớ vẫn luôn nghĩ là cậu nói giỡn lừa gạt..."

" Hứ !" Fanny không vui nói " Tớ là kiểu sẽ đem mấy chuyện này ra đùa giỡn à ?"

" Ách... Không phải... Nhưng chuyện này thật là..." Ann cố nặn ra từ ngữ, cuối cùng chỉ có thể nói " Khó mà tưởng tượng được..."

" Do cậu EQ thấp mà thôi." Fanny không tí khách khí " Lúc năm ba tớ đã phát hiện ra rồi."

" Cái gì ? Năm ba ?" Ann kinh ngạc " Vậy sao lúc đó cậu lại không nói chứ ?"

" Thì tớ cho là cậu sẽ phát hiện sớm thôi, ầy, ai biết cậu đến giờ chưa nhìn ra được cái gì chứ..." Fanny giọng điệu ghét bỏ nói " Chưa thấy người nào giống.... Chờ đã, cậu đừng nói với tớ là tới hôm nay mới biết đó nhá ?"
Ann câm lặng.

" Haha... Ann, tớ thật sự phục cậu luôn..." Fanny cầm điện thoại, ngồi trên ghế cười một tràng dài.

" Đừng có cười, tớ đang nghiêm túc cùng cậu thảo luận chuyện này mà." Ann nói.

" Rồi, rồi... Không cười." Fanny ngưng lại " Vậy vì sao hôm nay cậu lại hẹn Hermione ? Hai người đã làm gì rồi ?"

" Cậu ấy tặng quà lễ thành niên cho tớ quá quý giá, đối với một học sinh thì nhất định đã tốn rất nhiều công sức, cho nên tớ định cảm tạ cậu ấy một chút, hơn nữa trong trường tớ cũng được cậu ấy giúp đỡ rất nhiều...." Ann ôm điện thoại, nằm nhoài ra giường " Tụi tớ hôm nay cùng nhau xem hai bộ phim «Bệnh nhân người Anh» và «Người bạn của Joe», thời điểm xem phim thì tớ phát hiện được, đầu óc liền trống rỗng, coi xong nói chuyện phiếm một lúc, cảm giác rất phức tạp..." Ann nỗ lực miêu tả cảm giác của chính mình " Tớ không biết cậu ấy... Ầy, nói chung là cậu ấy chắc còn chưa có phát hiện ra, tớ đưa cậu ấy về nhà, bởi vì nói huỵch toẹt trong hôm nay có vẻ không tốt lắm, không thể...."
" Không thể thế nào ?" Fanny hỏi.

Ann nhìn lên khoảng không trên trần nhà, thở dài " Hermione, cậu ấy không nên thích tớ."

Fanny ngồi lại ngay ngắn trên ghế, tràn ngập nghi hoặc hỏi " Không nên ? Vì sao chứ ? Thích một người sao lại còn có chuyện không nên... Hơn nữa, theo tớ quan sát, Ann, cậu cũng đâu phải một chút cảm giác cũng không có...."

Ann nằm trên giường, trầm mặc hồi lâu, xoay xoay hai bên thái dương, giọng điệu rầu rĩ " Có..."

Fanny nói không sai, nếu cô hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc của mình với Hermione chính là nói dối, sau đêm Vũ hội, cảm giác cô đối với nàng so với trước kia rõ ràng là có thay đổi, dù là cô rất muốn phủ nhận.

Ở hạng mục thi đấu thứ hai, cô rõ ràng lo lắng cho Hermione, biết rằng cuối cùng nàng cũng sẽ an toàn nhưng xác thật cô đã rất lo lắng, cho nên mới có chuyện vội vàng lao xuống khán đài, đi tới bên hồ đón Hermione, ngày hôm sau cô đối với Krum còn có tia hơi chán ghét.
Ánh mắt sẽ không lừa gạt người, đồng dạng thì cảm xúc bất chợt này cũng sẽ không gạt người. Lần lượt từ lúc Fanny nói rõ, cho đến hôm nay thấy được ánh nhìn của Hermione, cô không thể không đối diện với sự thật này.

Fanny nghe Ann đáp lời, cầm điện thoại ngả nghiêng trên ghế " He, tớ còn tưởng cậu sẽ phủ nhận chứ ! Ann có gì mà không thể, nếu cậu cũng thích cậu ấy, cậu ấy lại thích cậu, vậy thì tốt quá rồi, có thể ở bên nhau."

Ann thật lâu sau cũng không nói gì, một tay cầm điện thoại, một tay che đi đôi mắt, nhắm lại, cảm giác đầu óc cô hiện tại thật lộn xộn.

Những lời nói và hành động ngày hôm nay của Hermione, cảnh tượng cùng nàng khiêu vũ đêm Vũ hội, khung cảnh đi dạo ở vườn hoa, trong thư viện thầm thì thảo luận mấy vấn đề nhỏ nhặt, từng chi tiết chất chồng đan xen trong tâm trí Ann.
Cắt không đứt, gỡ càng rối. Những chuyện trước đây khó tin đến vậy không ngờ lại hiện hữu trước mắt cô.

Trong điện thoại chỉ truyền tới hơi thở dồn dập của Ann, Fanny ngồi ngay ngắn lại, giọng điệu nghiêm túc " Ann ?"

" Hửm ?" Giọng Ann nhẹ bẫng vang lên.

" Cậu băn khoăn chuyện gì ? Lo dì và chú cậu sẽ không đồng ý hả ?"

" Ưʍ... Tớ cảm thấy họ sẽ không quá phản đối việc này..." Ann nghĩ ngợi trả lời.

" Vấn đề lớn nhất cũng đã giải quyết, vậy cậu có gì phải suy tư chứ ? Cậu cũng thích Hermione mà." Fanny cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng.

Ann chậm rãi ngồi dậy, hai chân đất đi tới kệ sách, ngẩng đầu nhìn khung hình được đặt bên trên, đó là nụ cười rạng rỡ của vợ chồng Stokes.

" Fanny." Ann nhỏ giọng.

" Hửm ?" Fanny hỏi.

" Cậu tin mấy lời cụ Dumbledore nói ở bệnh viện lúc cuối học kì là thật sao ?" Ann hỏi.
Fanny lập tức đứng dậy " Cậu nói về chuyện kẻ-ai-cũng-biết-là-ai hả ? Nhật báo Tiên tri đưa tin, chuyện này là hoàn toàn vô căn cứ, hơn nữa Bộ phép thuật cũng đã hủy bỏ vị trí Phù Thủy Tối Cao của liên đoàn Phù thủy Quốc tế, Trưởng Pháp Sư của Wizenganmot của cụ, nói cụ là lão già thần kinh."

" Ầy, Cụ Dumbledore là lão già thần kinh... Cậu tin không ?"

Fanny theo bản năng lắc đầu, sau đó nhận ra Ann không nhìn thấy được nên vội nói " Tớ không tin... nhưng mà... Nếu hắn thật sự trở lại, cùng chuyện này có gì liên quan chứ ?"

Ann cầm khung ảnh từ kệ sách xuống, chăm chăm nhìn hai người trên bức ảnh " Thế giới sẽ thay đổi. Tớ không biết được nếu rơi vào mối quan hệ khó kiểm soát ngay lúc này thì sẽ thế nào. Thành thật mà nói Hermione rất tuyệt, nhưng tớ là không tin tưởng vào chính mình. Lỡ như, tớ xử lí không tốt..." Ann gãi đầu, khó xử " Đến lúc đó sẽ không ổn...."
" Cậu còn chưa bắt đầu, đã lo này lo kia, trước tiên không phải nên thử một lần sao ?" Fanny khuyên giải.

Ann lắc đầu nguầy nguậy " Như vậy là không công bằng với cậu ấy..."

" Vậy cậu nói đi, làm sao bây giờ ? Cậu đừng bảo với tớ tiếp tục giả ngu thế nhé ?" Fanny nói.

" Tớ chưa tính tới, nhưng mà trước khi giải quyết xong chuyện tớ có lẽ nên nói rõ ràng với cậu ấy."

" Nói rõ ràng ? Rõ ràng chuyện gì ?" Fanny mơ hồ cảm thấy Ann lại có chủ ý ngốc nghếch gì đó.

" Nói rõ là, tớ đã biết, nhưng tớ không đáng." Ann nói " Ừm, cứ thế đi."

" Đây là suy nghĩ quỷ quái gì thế ? Ann, tớ thật sự muốn lôi ra xem đầu óc chứ cái thứ gì ? Còn lí do đâu hả ? Vậy thì cậu nói lí do là cái gì, nếu Hermione hỏi thì cậu trả lời kiểu gì hả ?" Fanny cơ hồ là gào thét trong điện thoại.
Ann ngồi trên ghế, đặt bức ảnh xuống " Cậu ấy sẽ không hỏi, tớ biết rõ."

Chuyện là, Hermione tuy rằng không hỏi, nhưng nàng vẫn sẽ kiên trì, nàng không phải loại người dễ từ bỏ. Ann nghĩ tới chuyện này là thấy đau đầu.

Ở thời điểm này nói chuyện yêu đương với Hermione, ý tưởng này không chỉ điên cuồng mà còn có hệ quả rất nghiêm trọng, Ann không chút nào nghi ngờ, nếu cô thật sự làm thế, cốt truyện sẽ biến chuyển đến mức không thể kiểm soát, điểm tựa duy nhất của cô trong thế giới phép thuật này cũng sẽ biến mất hoàn toàn.

Vừa nghĩ đến chuyện này, cảm giác không an toàn liền tràn ngập nội tâm cô. Đúng vậy, sự sợ hãi lớn nhất của cô là chính lòng mình, cô không vượt qua được cánh cửa kia, trong lòng cô luôn cảm thấy chính mình như gốc lục bình, trôi nổi trong thế giới phù thủy này, không lâu nữa Voldemort sẽ khống chế Bộ phép thuật. Sau khi cụ Dumbledore chết, chỉ có thể dựa vào đám Harry để chống lại hắn, cô sẽ bị liên lụy kéo đến trận chiến cuối cùng. Không có khả năng, cô giống mọi Slytherin khác, không có được dũng khí này, cô chỉ một lòng muốn tránh đi.