[Harry Potter][Drarry] Đại Trinh Thám Potter

Chương 4



Harry ngồi trên chiếc ghế da trong văn phòng, tay cậu lật xem tài liệu không ngừng, chốc chốc lại trầm tư nghĩ ngợi.

Việc điều tra xác chết không đầu đã qua hai ngày mà vẫn chưa thu thập được manh mối nào, Harry vốn đã cộc cằn nay lại càng bực bội. Cậu biết vụ án này rất khó giải quyết, phạm vi tình nghi quá rộng, người này dính líu đến người khác, hoàn toàn không thể trông cậy rằng chỉ hai ba ngày đã điều tra ra thứ gì. Điều bức xúc nhất là, trong quá trình điều tra rõ ràng cậu cảm thấy được có người đang âm thầm cản trở. Mỗi khi cậu có hành động tiếp theo thì đối phương sẽ đi trước một bước, phá hủy bằng chứng khiến cậu bất lực quay về. Harry ghét bỏ lật giở tập tài liệu mỏng tanh trên bàn, cười lạnh một tiếng, xem ra văn phòng công tố và cục cảnh sát đều chẳng sạch sẽ như mọi người nghĩ, vẫn tồn tại loại người rác rưởi bán đứng nhân cách cho ác quỷ.

Harry xoa huyệt Thái Dương nhức mỏi, đứng lên khỏi ghế đi đến bên cạnh cửa sổ. Giờ đã về khuya, nhưng Seoul vẫn được bao phủ dưới tấm màng rực rỡ, người trên đường qua lại nhộn nhịp. Từ lần trước mơ thấy trận chiến cuối cùng với Voldemort, chất lượng giấc ngủ của Harry chưa bao giờ tốt cả, việc điều tra cũng không thuận lợi khiến tâm trạng cậu hết sức tồi tệ, trên cơ bản thì một ngày cậu chỉ ngủ không đến hai tiếng. Quầng thâm mắt của cậu giờ đã đen sì đến mức Jung Sil không nhìn nổi, cầm miếng đắp mắt của mình dán lên mặt cậu.

"Reng reng ~~"

Trong lúc Harry ngẩn người, điện thoại di động trên bàn chợt đổ chuông, Harry cầm lên xem, là một số lạ.

"Alo, xin chào!"

"Harry!" Ống nghe truyền đến chất giọng trong trẻo của Hermione Granger.

"Hermione, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?"

"Có phải tớ đánh thức cậu không?"

"Không, tớ còn đang làm việc."

"Muộn thế này rồi mà cậu còn làm việc á?" Giọng Hermione nâng lên quãng tám, "Harry, cậu phải chú ý sức khỏe, cứ như vậy mãi làm sao chịu nổi."

"Không sao, tớ quen rồi." Xoa nhẹ mi tâm nhíu chặt, Harry nhẹ giọng hỏi, "Giờ này gọi điện thoại lại đây là có chuyện gì vậy?"

"À, đúng rồi. Ron kêu tớ hỏi ngày mai cậu có rảnh không, cùng đến công viên giải trí Lotte công viên nhé?"

"Ngày mai?"

"Cậu bận hả? Tại vì phiên dịch viên đột nhiên có việc, ngày mai không thể dẫn bọn tớ đi, cho nên..."

"Không, tớ đi được mà." Harry nghĩ, dù sao vụ án chưa tiến triển, ra ngoài đi dạo cũng tốt, cứ rúc trong phòng miết cũng sẽ sinh bệnh.

"Thật à? Cám ơn cậu nhé."

"Không cần cảm ơn, Hermione, giữa chúng ta không cần khách khí như vậy đâu." Harry cười khẽ, "Nói cảm ơn thì có vẻ khách sáo quá."

"Ừ, tớ biết rồi."

"Công viên Lotte mở cửa lúc chín rưỡi, tám rưỡi tớ đón các cậu, được chứ?"

"Được, Harry, mai gặp."

"Ừ, mai gặp, ngủ ngon."

"Ngủ ngon, chúc cậu có giấc mơ đẹp."

Cúp điện thoại Hermione, Harry liếc nhìn mớ tài liệu lộn xộn trên bàn, bĩu môi một cách trẻ con, bỏ bê công việc một ngày chắc là không sao đâu nhỉ? Biết đâu đi ra ngoài chơi một chuyến lại có phát hiện mới thì sao! Vì thế một Harry vốn buồn bực thì sau khi nhận điện thoại Hermione Granger, vô cùng vui vẻ ngâm nga rời khỏi văn phòng.

Năm giờ sáng hôm sau, Harry đúng giờ từ trên giường bò dậy rồi đi vào phòng tắm. Cậu tới Hàn Quốc bảy năm, hầu như sáng nào cũng thức dậy vào giờ này. Ban đầu cậu thấy không quen, thật sự không hiểu tại sao người Hàn Quốc lại dậy sớm đến thế, mãi đến khi qua đêm ở nhà Kim Sang Hyun thì mới phát hiện ra là, hằng ngày người Hàn Quốc tự nấu bữa sáng từ rất sớm, có cơm, có canh và các món ăn phụ. Họ không giống người Anh chỉ cần ăn một cái sandwich là đủ. Dần dà, cậu mất hứng thú với bánh mì nướng và bắt đầu học nấu món ăn Hàn quốc, làm suốt năm năm liền.

Tắt vòi hoa sen, Harry tiện tay vơ lấy một cái khăn lông từ giá đỡ bên cạnh, lau khô người, khoác áo tắm dài vào, cậu mang cái đầu ướt đẫm rời phòng tắm. Vừa đi ra thì chuông cửa vang, cậu đi đến hành lang ấn mở video intercom, nhìn thấy Kim Sang Hyun xách hai cái túi đầy ắp đứng chờ trước cửa, Harry không kìm được bật cười thành tiếng. Cậu mở cửa để anh vào, Harry đội khăn tắm nhìn Kim Sang Hyun đặt cái túi to trong phòng bếp, sau đó tự rót cho mình một ly nước đá.

"Sáng sớm anh tới làm gì thế? Không phải anh có chìa khóa à? Việc gì cần em mở cửa?"

"Anh cầm nhiều thứ như vậy thì lấy chìa khóa thế nào được?"

Harry bưng ly nước lẹp xẹp lẹp xẹp chui vào phòng bếp, cau mày xem đồ trong túi.

"Mua nhiều vậy, anh định nuôi heo đấy à?"

"Em không phải heo thì còn ai vào đây nữa! Jung Sil nói em sắp tèo rồi, nên anh lại đây xem thử." Đặt ly xuống, Kim Sang Hyun cầm lấy khăn tắm trên đầu Harry, nhẹ nhàng lau tóc cậu. "Bao nhiêu lần anh nhắc em rồi, tắm xong phải lau khô tóc rồi hẵng ra, nhưng em vẫn không nghe lời, nếu mà bị cảm thì em tự chịu."

"Anh Sang Hyun..."

"Gì?"

"Anh có thấy mình rất có tiềm chất làm bác gái không?" Harry cố nhịn cười, dựa lưng lên tủ lạnh, ngoan ngoãn để Kim Sang Hyun lau tóc giúp cậu.

"Nhóc thúi!" Kim Sang Hyun nghe lời cậu vừa nói, tay hơi dùng sức, đau đến mức Harry kêu la, cuối cùng còn dùng chiếc khăn tắm bao kín đầu của cậu, ngay cả mặt cũng không tha.

"Không... Sắp... Em sắp nghẹt thở rồi..." Harry bị che mặt đến loạng choạng, liều mạng muốn đẩy Kim Sang Hyun ra rồi lại đẩy không nổi, không khỏi tự mắng bản thân đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi, chọc tức tên đàn ông âm hiểm này làm gì.

"Đừng có mắng anh trong lòng đấy nhé, nhóc quỷ!" Kéo khăn trên mặt Harry xuống, không ngoài ý muốn thấy được một quả táo đỏ rực, à không, là cái bánh bao vừa lấy từ trong nồi ra. Kim Sang Hyun vỗ vai Harry, đi đến cạnh bàn ăn, mong đợi nhìn nhóc quỷ mắt xanh, "Lâu rồi không ăn cơm em nấu."

Harry hít thở mạnh, nghe Kim Sang Hyun nói vậy, tức tối trừng mắt liếc anh một cái.

"Em là đầu bếp chắc mà cả ngày phải hầu hạ anh ăn uống!"

Ông anh này ỷ vào tuổi tác nên thích cậy già lên mặt. Mới vừa bắt nạt người ta xong đã muốn họ nấu cơm cho mình, chẳng lẽ không sợ cậu hạ độc vào đồ ăn hả?

"Em có biết tại sao quốc gia chúng ta sản xuất chiếc đũa bằng kim loại không?" Kim Sang Hyun nhìn Harry, cười nói, "Thật ra đũa có mạ bạc là để phòng ngừa có người hạ độc trong thức ăn. Tuy rằng tính năng thử độc của đũa kim loại không hiệu quả bằng bạc nhưng vẫn có thể kiểm tra ra."

"Anh..." Harry rầu rĩ vò mái tóc bạch kim, át chủ bài đều bị người ta lật hết thì còn có cái gì để nói đây. Cậu xoay người mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu. "Anh muốn ăn canh gì? Canh giá đỗ được không?"

"Được, thêm chút thịt bò nữa, bổ sung thể lực. Anh xem hai ngày nay em gầy đi nhiều như vậy, nhất định là không ăn uống đầy đủ."

"Có ăn mà, đầu em đau muốn chết đây nè." Lấy ra phần thịt bò đã được sơ chế, Harry lại cầm một túi giá đỗ và rong biển, đặt lên kệ. "Giúp em nhặt giá đỗ đi, đừng ngồi đó chờ ăn."

"Vì sao đau đầu?" Nhận cái rổ Harry đưa, Kim Sang Hyun bắt đầu nhặt. "Sinh bệnh à? Hay là vì vụ án kia?"

"Em không bị bệnh, đúng rồi, các anh đã từng có cảm giác này chưa?" Harry thuần thục từ bao gạo lấy ra một lượng đủ cho hai người, dùng nước vo một lúc, sau đó bỏ vào nồi cơm điện. "Kiểu như mới có chút manh mối đã bị mất dấu ngay lập tức?"

"Đúng vậy, lúc trước anh có nói với em đó."

"Chẳng lẽ các anh không suy đoán lý do sao?"

"Đương nhiên là có, bọn anh không phải thằng ngốc. Nhưng còn cách nào nữa đâu?" Kim Sang Hyun thất bại thở dài, "Những người đó cả một đám người đều là quyền cao chức trọng, không phải mấy người nhỏ bé như chúng ta có thể lay động được, hơn nữa lại không nắm giữ bất cứ bằng chứng xác thực nào. Dù nói thì người khác cũng chưa chắc sẽ tin."

"Cho nên cứ mặc kệ như vậy?" Harry hừ lạnh một tiếng, "Em không đi theo nhiều quy tắc quy định như các anh, muốn làm thì làm thôi."

"Vậy em muốn làm gì? Nói anh nghe xem nào."

"Em muốn nhờ bác trai giúp em dẫn con cá lớn ra."

"Ba anh? Đến mức phải kinh động ông ấy ư?" Đưa giá đỗ cho Harry, Kim Sang Hyun ngồi yên nhìn dáng vẻ bận rộn của cậu. "Chỉ vì muốn điều tra một con tốt không quan trọng?"

"Người này tuyệt đối không phải con tốt thí tầm thường, anh Sang Hyun. Em đã nghiêm túc phân tích, nếu hắn ta là con tốt thì không thể nào có kẻ dùng trăm phương nghìn kế để cản trở chúng ta được, bọn họ càng cản trở càng nói lên rằng người này rất quan trọng, chúng ta quyết tâm phải điều tra. Hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

"Em cho rằng chắc chắn người chết có quan hệ với người phụ nữ kia, vô duyên vô cớ tự dưng một người lại chết ở ngay địa bàn của cô ta? Trước mắt toàn bộ Seoul, thế lực có thể đối chọi với nhà họ Song có lẽ chỉ còn lại nhà họ Kim, nhưng bác trai sẽ không làm vậy, đúng không?"

"Ừ, việc kinh doanh nhà bọn họ có một bộ phận là thứ gia đình anh chưa bao giờ chạm đến, ví dụ như ma túy." Kim Sang Hyun sờ cằm, "Ông ấy ra lệnh cấm tiệt."

"Cho nên đây là cơ hội tốt của chúng ta. Công bằng mà nói thì, anh không muốn người phụ nữ này sụp đổ sao?"

"Sao lại không? Về tư hay về công anh đều hy vọng bọn họ nhanh chóng biến mất khỏi Seoul, cả đời anh cũng không muốn chạm mặt với cô ả." Kim Sang Hyun ngồi nhàm chán, bắt đầu sửa sang lại túi thức ăn lúc nãy anh mang đến. Sữa bò và trái cây được bỏ vào tủ lạnh, khoai tây chiên và chocolate đặt dưới bàn trà trong phòng khách, à, còn phải phân ra tới một phần để trong phòng nhóc quỷ, tránh việc cậu bận rộn lên là quên ăn quên uống luôn.

"Không phải anh chưa từng gặp cô ta sao?" Thấy nước sôi, Harry lần lượt thả thịt bò, giá đỗ và củ cải trắng xắt lát, thêm một chút tiêu đen, nước tương, bột ớt, tỏi băm, đợi nước sôi lên lần nữa thì thêm ít hành lá vào.

"Ừ thì chưa gặp, nhưng "chiến công vĩ đại" của cô ta đã vang dội từ lâu, cô ta vừa về nước là phía cục cảnh sát đã bày trận sẵn sàng đón quân địch đấy!"

"Sẵn sàng đón địch thì có ích gì, cuối cùng chẳng phải cũng để cô ta chạy thoát?" Harry đậy vung rồi tắt bếp, sau đó từ tủ lạnh lấy hộp kim chi và hộp rong biển, gắp ra một phần bỏ vào đĩa rồi đặt lên bàn ăn. "Không diệt trừ con sâu làm rầu nồi canh, có lên kế hoạch chu đáo mấy cũng vô dụng."

"Cho nên em mới muốn nhờ ba anh giúp?"

"Đương nhiên, nhân vật có thể ăn chung bàn với người phụ nữ kia, ở Seoul, thậm chí là toàn bộ Hàn Quốc, e rằng chỉ có một mình bác trai."

"Gì mà bác trai, phải gọi là ba, lỡ để ổng nghe thấy là em lại bị mắng cho xem! Thôi được, nếu em đã quyết định, vậy thì dứt khoát làm đi." Xoa nhẹ mái tóc Harry, Kim Sang Hyun cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên, "Anh sẽ ủng hộ em vô điều kiện."

Harry bị nụ hôn bất thình lình làm cho tay chân lúng túng, tới Hàn Quốc lâu như vậy rồi cậu vẫn không quen với chuyện nam giới ở đây hở cái là hôn hít, ôm ấp nhau, luôn khiến cậu hoảng loạn.

"Sao vậy?"

"À, không... Không có gì."

"Anh đói bụng quá, đã ăn cơm được chưa?" Buồn cười nhìn quả táo đỏ tên Harry ngoan ngoãn im thin thít đi sửa soạn cơm nước, nơi cậu không nhìn thấy, Kim Sang Hyun cười cong mi.

"Được rồi!"

"Vậy anh ăn đây." Kim Sang Hyun cầm muỗng múc một ngụm canh bỏ vào miệng, "Oa, uống ngon thật!"

"Anh Sang Hyun, khoa trương quá rồi đó! Em có nấu ngon đến thế nào thì cũng không sánh bằng tay nghề của bác gái."

"Em là đệ tử của mẹ anh cơ mà, trò giỏi hơn thầy, nhất định mẹ anh rất vui." Kim Sang Hyun nhét vào miệng một thìa cơm, "Đúng rồi, hôm nay em định làm gì?"

"Ừm, bạn của em nói muốn đến Lotte World, hôm nay phiên dịch viên của họ xin nghỉ nên muốn nhờ em..."

"Làm hướng dẫn viên du lịch? Tiền lương trả bao nhiêu? Nếu giá thích hợp thì anh cũng muốn đi."

"Anh?" Harry kinh ngạc nhìn anh một cái, "Hôm nay anh Sang Hyun không đi làm à?"

"Ừ, hôm nay anh được nghỉ, mục đích hôm nay đến đây sớm ngoài việc đưa đồ ăn cho em, xem xem em chết chưa, nếu chưa thì kéo em ra ngoài đi dạo, thư giãn đầu óc."

"Đúng lúc, lâu lắm rồi em không cùng anh ra ngoài chơi."

"Anh đến có gây trở ngại em nói chuyện với bạn bè không?"

"Đương nhiên là không, bạn em đều là người rất dễ tính, hơn nữa..." Harry nhìn anh từ trên xuống dưới, "Em biết trình độ tiếng Anh của anh Sang Hyun mà, em tin anh nhất định sẽ trải qua một ngày nghỉ vô cùng khó quên!"

"Thằng quỷ!" Quơ tay cầm lấy một cái đệm dựa đập lên đầu Harry, sau đó vươn hai móng vuốt duỗi về phía điểm trí mạng của cậu, mãi đến khi cậu không kìm được xin tha mới thôi.

"Anh Sang Hyun, anh thật quá đáng!" Harry thở hổn hển, "Biết rõ em sợ nhột!"

"Ai bảo em khinh thường anh? Nhớ kỹ vào, anh là anh trai em, anh trai của em đấy!"

"Biết rồi ạ, ăn cơm đi." Harry điều hòa lại nhịp thở, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, "Ăn cơm xong đi rửa chén đi, em còn phải thay quần áo nữa."

Kim Sang Hyun gật đầu, quay lại cầm bát lên, trong lòng thầm cảm thán, đúng là tay nghề của nhóc quỷ càng ngày càng tốt, thật hy vọng mỗi ngày đều có thể ăn cơm cậu nấu, đấy là một chuyện hết sức tuyệt vời!

HẾT CHƯƠNG 4
— QUẢNG CÁO —