Hậu Ái

Chương 8



Trans: Phương

Bầu không khí nhất thời ngưng trệ.

Vài giây sau, Văn Trạch Lệ chậc một tiếng, đứng dậy từ trên đất, nhướng mày quét một vòng quanh nhà: “Cái đồ Trần Hề Hề này chạy đâu mất rồi?” 

Thẩm Tuyền khoanh tay, nói: “Chắc là đi bận gì rồi.”

Sau đó, cô xoay người đi vào bếp tìm cây chổi. Văn Trạch Lệ thấy vậy liền nắm lấy cánh tay cô, đẩy cô lên ghế sô pha trong phòng khách: “Phải xử lý vết thương của cô trước đã, tôi sẽ kêu cô ấy quay lại dọn dẹp.”

Thẩm Tuyền ngồi trên ghế sô pha, nhíu mày.

Sau đó cô nhìn ngón tay mình, trực tiếp rút mảnh vỡ ra. Sau khi Văn Trạch Lệ gọi điện thoại xong, quay đầu nhìn, không nói không rằng cúi người kéo ngăn kéo.

Bên trong chẳng có cái gì.

Sắc mặt Văn Trạch Lệ lập tức lạnh tanh.

Thẩm Tuyền đã lấy khăn giấy lau vết máu trên đầu ngón tay, nhưng vẫn còn rất nhiều máu, máu chảy dọc theo cánh tay chảy ra ngoài. Trần Hề Hề chạy từ tầng phụ thứ 2 lên, nhìn thấy cảnh tượng này bị dọa cho một phen.

Còn tưởng rằng hai người đang cãi nhau.

Văn Trạch Lệ còn chưa thắt cà vạt, anh nghiêng đầu hỏi: “Hộp thuốc đâu?”

Trần Hề Hề sững ra vài giây.

“Hộp thuốc?”

Sau khi nhìn thấy vết máu trên ngón tay của Thẩm Tuyền, cô ta phản ứng lại, lập tức đi tìm hộp thuốc. Vì nhà cửa là do cô ta dọn dẹp nên chỉ có cô ta mới tìm ra được, cô ta cẩn thận đặt hộp thuốc bên cạnh Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ rất sốt ruột nói: “Mang thuốc khử trùng ra cho Thẩm tổng, băng cá nhân nữa.”

“Vâng.” Trần Hề Hề nghe được sự sốt ruột trong giọng nói của đại thiếu gia, cô ta không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy ra đưa cho Thẩm Tuyền, trong lòng vẫn còn nghĩ, thật sự là cãi nhau à?

Còn đánh vỡ cả cốc luôn trời ơi.

Thẩm Tuyền cầm lấy thuốc khử trùng, nhỏ vài giọt lên vết thương. Rất đau, ô cố chịu đựng rồi xé băng cá nhân ra.

Khoảnh khắc chau mày đó của cô lọt vào mắt của Văn Trạch Lệ, anh vừa thắt cà vạt vừa nhìn cô, nhìn một lúc rất lâu, cho đến khi Trần Hề Hề nhìn về phía anh.

Văn Trạch Lệ mới thu hồi ánh mắt, nói với Trần Hề Hề: “Quét dọn sàn cho sạch sẽ, không được để lại dù chỉ là một mảnh vỡ..”

Trần Hề Hề sợ hãi.

“Vâng.”

Sau đó, Văn Trạch Lệ đi về hướng sảnh, tiện tay cầm lấy áo vest mặc vào, thay giày rồi cầm chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.

Trần Hề Hề thấy anh đi rồi thì thở phào một hơi. Đại thiếu gia rất ít khi nổi giận, tình huống như thế này thì càng ít hơn, có lẽ là không có gì đáng để anh giận.

Lúc trước khi ở bên cạnh Lam Thấm, anh căn bản không hề nổi giận, tựa như ở giữa có một lớp tơ vậy, chị Lam Thấm vẫn thường nói không thể nhìn thấu anh.

Bây giờ kết hôn với Thẩm tổng chưa được bao lâu mà đã nổi giận rồi à?

Cô ta vô thức hỏi Thẩm Tuyền: “Thẩm tổng, còn đau không?”

Thẩm Tuyền dán xong băng cá nhân: “Hết đau rồi.”

“Vậy tối nay cô có ăn cơm ở nhà không? Để tôi đi nấu.” Trần Hề Hề vừa nói vừa đóng hộp thuốc. Thẩm Tuyền dựa vào tay vịn ghế sô pha, nói: “Khỏi nấu nướng gì, tí tôi đi ra ngoài rồi.”

“Vâng.”

Trần Hề Hề gật đầu, ngoan ngoãn qua bên kia quét dọn hiện trường.

Văn Trạch Lệ rời đi chưa được 2 phút, Thường Tuyết mang theo rất nhiều đồ đạc đi vào. Đây à lần đầu tiên cô ấy đến ngôi nhà mới này, giá trị của căn nhà này trong lòng cô ấy có thể coi là biệt thự đẳng cấp rồi.

Nhưng mà, thiết kế có phần đơn giản.

Cô ấy nhìn thấy Thẩm Tuyền liền nói: “Lúc mình lái xe có đi ngang qua Văn đại thiếu đấy.”

“Thấy anh ta nhíu mày, có vẻ không vui với cái gì thì phải?” Cô ấy ngồi xuống ghế sô pha rồi nói.

Thẩm Tuyền ừ một tiếng, cô vẫn còn mệt.

Cách đó không xa, Trần Hề Hề vội vã rót nước mang đến đặt trước mặt Thường Tuyết. Nghe thấy những lời Thường Tuyết nói,cô ta liền nghía qua Thẩm Tuyền, vị tiểu thư này chắc chắn không biết ban nãy Đại thiếu gia đã cãi nhau với Thẩm tổng.

“Tay cậu sao vậy?” Thường Tuyết phát hiện trên tay Thẩm Tuyền có dán băng cá nhân, cô ấy liền tóm lấy tay cô, lo lắng hỏi.

Thẩm Tuyền: “Không cẩn thận cắt trúng, không sao.”

“Sao lại cắt trúng vậy? Bất cẩn vậy, đã bôi thuốc khử trùng chưa?”

“Rồi, vậy nhé, lên lầu đây.” Thẩm Tuyền nói rồi xoay người đi về hướng cầu thang, Thường Tuyết vội vàng xách túi đuổi theo.

Sau khi bọn họ đã lên lầu, Trần Hề Hề dọn dẹp căn phòng, sau đó rẽ vào phòng kiểm soát an ninh ở lầu một, định xem camera ở lầu một một chút. Nhưng không ngờ phần mềm mấy hôm trước vẫn còn mở được nay lại bị đổi mật khẩu, cô ta không thể xem được nữa.

Cô ta sững ra.

Là đại thiếu gia đổi sao?

Tại sao?

*

Tiền thân của Tài chính Hối Thành là cho vay thế chấp, nhưng cho vay thế chấp chỉ là bàn đạp của họ, cuối cùng họ đã thành lập một ngân hàng tư nhân.

Đồng thời được đưa lên thị trường tại HK.

Tiệc rượu tối nay sẽ được bố trí trong một sơn trang cá nhân, nghe nói sơn trang cá nhân này có những bảo vật quý hiếm, đều là những món đồ cổ quý giá được sưu tập lúc còn làm cho vay thế chấp.

Khi Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đi ra ngoài thì trời đã tối. Thẩm Tuyền mặc một chiếc váy dài màu quả hạnh, phối cùng sợi dây chuyền và đôi bông tai, khí chất của Thẩm Tuyền càng thêm nổi bật. Cô xuống xe ở lối vào sơn trang.

Khách vào cửa lần lượt nhìn thấy Thẩm Tuyền, hai mắt họ sáng ngời, nhưng bởi vì cô là Thẩm Tuyền nên rất nhiều người chỉ gật đầu chào cô.

Càng có nhiều người ngược lại lại nhìn sang bên cạnh cô.

Không có ai cả, chỉ có một cô thư ký.

Buổi tiệc rượu tối nay cả hai vợ chồng Văn – Thẩm đều nhận được lời mời nhưng lại không đến cùng nhau, không biết lát nữa Văn tổng có đưa người phụ nữ khác đến không? Họ tham gia với tâm trạng chờ xem kịch hay.

Tất cả khách đi vào sảnh tiệc rượu.

Thẩm Tuyền dẫn theo Thường Tuyết đến bắt tay chào hỏi chủ tịch hội đồng quản trị Tài chính Hối Thành.

“Lâm tổng, đã lâu không gặp.”

“Thẩm tổng, đã lâu không gặp. Đại hôn của cô và Văn thiếu, đúng lúc tôi lại đi công tác, thật đáng tiếc.” Lâm tổng ưỡn bụng bia cười.

Thẩm Tuyền cười nhẹ.

Cô rất ít khi cười, thỉnh thoảng cười cũng chỉ là vì phép lịch sự.

Nhà họ Tần cũng đến rồi, người đến là Tần Sương đang nắm tay mẹ cô ta, thò đầu sang cười, hỏi thẳng: “Thẩm Tuyền, Văn thiếu đâu? Không đi cùng cô sao?”

Vừa hỏi xong, đám đông xung quanh đang rình mò nhộn nhịp lần lượt sững lại.

“Tần Sương, con hỏi câu này làm gì? Việc vợ chồng người ta liên quan gì đến con.” Mẹ cô ta lạnh mặt mắng, nhưng câu nói đó có hàm ý.

Đã là vợ chồng.

Tiệc rượu không đến cùng nhau?

Những người khác cũng nhìn về phía Thẩm Tuyền chờ cô bối rối.

Ai ngờ, sắc mặt Thẩm Tuyền bình thản. Cô vươn tay lấy điện thoại từ Thường Tuyết, nhìn Tần Sương nói: “Cô muốn biết à? Tôi gọi điện hỏi anh ấy giúp cô nhé.”

Mặt Tần Sương cứng lại.

Cô ta dám hỏi Thẩm Tuyền, nhưng lại không dám hỏi Văn Trạch Lệ.

Lúc này, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên ngoài cửa, một nhóm người chạy tới, họ thấy Văn Trạch Lệ đưa chiếc áo khoác vest cho người phục vụ đứng bên cạnh. Anh cầm lấy điếu xì gà mà Nhiếp Tư đưa, châm lửa rồi bỏ vào miệng. Anh nhìn sang đây, vừa nhìn đã thấy Thẩm Tuyền trong đám đông, cô thật duyên dáng trong chiếc váy lụa dài.

Anh nhìn xong, đang định mở lời thì Thẩm Tuyền đã lên tiếng trước: “Văn thiếu đến thật đúng lúc, bọn họ đều hỏi anh ở đâu kìa?”

Văn Trạch Lệ nhướng mày, nhìn những người khác cười: “Đều tìm tôi à?”

Mặt những người khác cứng đơ lại.

Tần Sương càng cứng hơn.

Cô ta rụt người, không nói gì.

Văn Trạch Lệ nhìn tình cảnh hiện tại, anh bật cười đi sang bên đó, trong tay cầm điếu xì gà, nhận lấy một ly rượu, đi chào hỏi Lâm tổng trước rồi uống một ngụm rượu.

Anh nhìn về phía Thẩm Tuyền, vừa nhìn đã thấy băng cá nhân dán trên đầu ngón tay cô. Anh nhìn một lúc mới cười hỏi: “Còn đau không?”

Thẩm Tuyền lắc lắc ly rượu, nhìn anh một cái: “Hết đau rồi.”

“Mọi người cứ từ từ nói chuyện nhé.” Nói xong, cô xoay đôi giày cao gót bước tới chỗ Nhiếp Tư chào hỏi, Thường Tuyết cũng vội vàng đi theo.

Văn Trạch Lệ nhìn theo bóng lưng cô một cái, sau đó xoay người, cùng nói chuyện Lâm tổng. Dáng vẻ ung dung của hai vợ chồng Văn Thẩm, tất cả đều lọt vào mắt những người còn lại.

Cuộc liên hôn này quả thực là cuộc liên hôn thuần khiết nhất, tôn trọng nhau vô cùng. Nhưng cho dù tôn trọng nhau, vẫn khiến cho người khác không dám tùy ý đoán mò, đây chính là ưu điểm của mối liên hôn giữa hai kẻ mạnh này.

Rõ ràng biết được một số tin đồn về cặp đôi này.

Không nói về về việc đêm tân hôn đó.

Không nói về việc Thừa Thắng.

Nhưng việc hình như Thẩm Tuyền đang nuôi tình nhân lại truyền rộng rồi.

Bên phía cô vợ thì nuôi tình nhân.

Bên phía anh chồng thì dây dưa không rõ với tiểu thư nhà họ Lam, đúng là đặc sắc.

*

Nhà họ Nhiếp đa phần làm chính trị, Nhiếp Tư có thể được coi là một nửa doanh nhân. Thẩm Tuyền cùng anh ta nói chuyện về tin tức từ trên trời rơi xuống dạo gần đây. Về thị trường bất động sản, mấy năm nay nhà họ Thẩm không tham gia vào.

Nhưng nhà họ Văn tham gia, Nhiếp Tư bóp điếu thuốc trên đầu ngón tay, cười nói: “Anh chàng nhà cô đã sớm tránh được mọi rủi ro rồi, khỏi phải lo lắng.”

Anh chàng nhà cô.

Vẻ mặt Thẩm Tuyền bình thản, không tiếp câu này.

Vị trí hai người đang đứng tương đối lệch, bên cạnh một hành lang dài, mặt sàn hành lang sáng bóng đến nỗi có thể soi gương, nghe nói hành lang này nằm cạnh một cánh cửa khác của biệt thự.

Lúc này, đột nhiên có tiếng giày cao gót lộn xộn, hơn nữa giống như đang lôi kéo, thậm chí còn có tiếng khóc. Đó là một giọng nữ, kêu không, em không qua đó, em không muốn——

Nhiếp Tư nhìn về hướng Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền nheo mắt, cô và Nhiếp Tư nhìn nhau, sau đó hai người quay đầu nhìn về phía hành lang. Không chỉ hai người nghe thấy tiếng động, những người khác cũng vội vàng chạy tới, nhìn về hướng đó.

Thẩm Tuyền đứng gần hơn, thoáng nhìn thấy có hai người đang lôi kéo nhau trên hành lang, hóa ra là hai người phụ nữ.

Cô và Nhiếp Tư chưa kịp hỏi đã thấy một trong hai người bị kéo xoay vòng, chiếc váy trên người đã bị người còn lại xé rách, rơi ra gần hết.

Cô ta hét lên, che phía trước lại, ngã xuống đất.

Những người đứng xem xung quanh nhìn thấy mặt cô ta đều giật mình.

Cô ta là Lam Thấm.

Người phụ nữ đang lôi kéo cô ta cũng là tiểu thư của nhà họ Lam. Nhà họ Lam có hai người con gái, nhưng Lam Thấm là con gái nhỏ, hơn nữa không được yêu thương gì cả.

“Chị kêu em đến em không đến, một mực đòi đợi trên xe. Đợi gì mà đợi, ở đây có con quái vật nào ăn thịt em không?” Lam đại tiểu thư còn ra sức nắm tóc cô ta.

Lam đại tiểu thư không nhìn thấy có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, cô ta dùng sức kéo váy Lam Thấm, xoẹt roẹt một tiếng, lại một mảnh bị xé ra. Lam Thấm sống chết ôm lấy vai mình, không ngừng khóc.

Nhiếp Tư nhíu mày: “Thật không ra gì.”

Những người đứng nhìn khác không ai dám ra mặt giúp đỡ, bởi vì đứng trước họ là Thẩm Tuyền. Thường Tuyết chen qua, thở dài nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, quần áo sẽ bị xé sạch hết.”

Quả nhiên, Lam đại tiểu thư tiếp tục xé quần áo của Lam Thấm, thậm chí còn muốn cởi cả nội y của cô ta.

Đầu Lam Tẩm đập vào tường, ôm chặt lấy bản thân.

Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn một lúc.

Sau đó, đôi giày cao gót của cô xoay tròn, những người khác nhường chỗ cho cô. Cô nâng cằm, hét to: “Văn Trạch Lệ”.

Bên kia, Văn Trạch Lệ vẫn đang nói chuyện với Lâm tổng, nghe thấy tiếng kêu, anh nhướng mày sang nhìn. Thẩm Tuyền hét: “Qua đây.”

Văn Trạch Lệ còn cho là mình nghe nhầm.

Anh tựa vào quầy bar, cười: “Hả?”

Thẩm Tuyền: “Qua đây.”

Lần này là đúng rồi, Văn Trạch Lệ mỉm cười đặt ly rượu xuống đi tới.  Đầu lưỡi anh vẫn còn mùi rượu, anh cúi đầu nhìn cô, vừa định mở lời.

Hành lang phía sau Thẩm Tuyền có tiếng hét, lần này vẫn là tiếng xé rách kia. Văn Trạch Lệ nhướng mày nhìn qua, liền nhìn thấy hai người con gái trên hành lang.

Lam Thấm và chị cô đã phát hiện ra nhóm người bên này.

Lam Thấm ôm lấy mấy mảnh vải còn lại, run lẩy bẩy, trên mặt đầy nước mắt, thật là đáng thương.

Thẩm Tuyền: “Đó là Lam Thấm.”

Cô nhắc nhở.

Văn Trạch Lệ sững ra, một giây sau, anh cầm lấy chiếc áo khoác trên tay Nhiếp Tư, đi tới ném lên đầu Lam Tẩm. Nhiếp Tư bất ngờ: “Đó là áo khoác của tôi mà, không phải áo khoác của cậu đang vắt trên tay cậu sao?”

Văn Trạch Lệ không đáp lại, anh vừa tới gần, Lam đại tiểu thư đã sợ hãi. Văn Trạch Lệ liếc cô ta một cái: “Tôi sẽ gọi cho cha bố.”

“ Không không không, đừng gọi đừng gọi——” Lam đại tiểu thư sợ hãi, cô ta bước lên đỡ Lam Thấm: “Tôi đưa em ấy về, tôi đưa em ấy về.”

Cô ta không ngờ tới cửa ở đầu hàng lang này chưa đóng.

Văn Trạch Lệ hừ một tiếng, quay đầu nhìn Lam Thấm một cái.

Khóe mắt Lam Thấm toàn nước mắt, cô ta ôm lấy áo khoác cứ thế nhìn anh, tựa hồ như muốn anh làm gì đó.

Văn Trạch Lệ nói một câu: “Về đi.”

Sau đó, anh xoay người đi về hướng sảnh tiệc rượu.

Phía cuối hành lang.

Một đám người đang chờ xem vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân, ai ngờ đâu Văn Trạch Lệ ném cho cái áo khoác đã quay về, mọi người đều bị lừa. Thẩm Tuyền đã rời khỏi vị trí đó, cô nhìn thấy một người chú vừa vào cửa liền bước tới chào hỏi. Sắc mặt cô nhạt như nước, cúi đầu cười mỉm, vẻ mặt kính cẩn.

Văn Trạch Lệ về đến đại sảnh tiệc rượu, nhìn thoáng qua đã thấy một cô gái đứng đó không xa.

Cô đang cúi đầu cười.

Nhiếp Tư bước tới, tức giận đá anh một cái: “Áo khoác của tôi.”

“Đền cho cậu.” Văn Trạch Lệ thu hồi ánh nhìn, cầm lấy ly rượu từ người phục vụ, nhấp một ngụm rồi dựa vào quầy bar.

Nhiếp Tư: “Tin cậu đấy.”

“Không phải cậu cũng có à?”

Anh ta nhìn chiếc áo khoác mà Văn Trạch Lệ vừa cởi ra. Văn Trạch Lệ đưa áo khoác cho người phục vụ, mỉm cười, khóe môi có chút gian gian.

Nhiếp Tư: “…”

Đồ chó.

*

Vốn tưởng rằng sẽ được xem một màn kịch hay, hóa ra lại như thế này? Tiểu thư nhà họ Lam gặp nạn, Thẩm đại tiểu thư gọi chồng mình đến xử lý việc của bạn gái tin đồn. Còn tưởng rằng Văn đại thiếu gia sẽ vì mỹ nhân mà tức giận, hoặc chí ít cũng phải bế người con gái bị xé mất quần áo đi chứ?

Ai ngờ đâu… vứt một chiếc áo khoác không phải của mình, sau đó bản thân lại quay về đại sảnh?

Sau khi nói chuyện với ông chú đó xong, Thẩm Tuyền đã uống hơn hai ly rượu. Bệnh cảm của cô vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cô có chút khó chịu dựa vào chiếc ghế cao. Những người chuẩn bị xem chuyện cười của cô thấy cô bình tĩnh vậy, ngay lập tức không biết nên xem chuyện cười này sao đây.

Thường Tuyết đến gần hỏi: “Vẫn còn khó chịu à?”

Thẩm Tuyền: “Có chút, đợi tí tụi mình nói với Lâm tổng một tiếng rồi về trước.”

Thường Tuyết: “Được, để mình sắp xếp.”

“Này, nhưng mà nghe nói trước đây Lam Thấm ở nhà họ Lam rất vất vả, không ngờ lại là thật. Cậu nói xem tình cảm của bố mẹ có liên quan gì đến con cái chứ?”

Thẩm Tuyền xoa xoa ấn đường.

Ừ một tiếng.

Lam Thấm ở nhà họ Lam trước giờ cũng không yên ổn gì, bố Lam cưới mẹ của Lam Thấm là vì tình yêu, không phải vì bất kỳ mối liên hôn nào. Ban đầu cả hai người còn tình cảm ngọt ngào, sinh ra đại tiểu thư Lam Huệ, đau đến thấu xương. Sau này vì gia tộc phát triển không thuận lợi, người trong nhà đặt áp lực, bố Lam bắt đầu hối hận vì đã không chọn liên hôn, mẹ Lam Thấm cũng bắt đầu oán hận chồng mình. Những lời hứa hẹn cũng không cánh mà bay, vì vậy cả hai bắt đầu oán hận nhau, Lam Thấm chính là được sinh ra vào thời điểm đó.

Lam Huệ được yêu thương vẫn tiếp tục được yêu thương.

Lam Thấm lớn lên trong hận thù vẫn liên tục bị Lam Huệ bắt nạt. Nhà họ Lam lại chỉ sinh được hai cô con gái, những những người đàn bà bên ngoài của bố Lam cũng không có ai mang thai.

Lam Thấm ngoài việc bị ức hiếp bị lạnh nhạt, mọi thứ của cô ta đều do bố cô ta sắp xếp. Nhà họ Lam cho rằng gia tộc mình quá nhỏ bé, nên hi vọng con gái có thể có triển vọng, sau này tuyển con rể sẽ dễ tuyển hơn.

Bố Lam vốn tưởng rằng Lam Thấm qua lại với Vặn Trạch Lệ có thể gả qua đó, về sau mới phát hiện căn bản nhà họ Văn coi thường nhà họ Lam, trong cơn tức ông ta định đưa Lam Thấm đi ra nước ngoài để ép Văn Trạch Lệ cưới cô ta.

Ai ngờ, vấn để giữa Văn Trạch Lệ và Lam Thấm vốn đã nhiều, hoàn toàn chưa đến mức định cưới cô ta.

“Chị cô ta có vẻ mắc chứng rối loạn lưỡng cực.” Thường Tuyết rót một ly nước ấm cho Thẩm Tuyền, tiếp tục nói.

Thẩm Tuyền nhận lấy ly nước, uống một hơi, hỏi: “Nói có khi nào vậy?”

“Có vẻ như đã được chẩn đoán từ trước, nhà họ Lam không dám nói ra ngoài, Lam Thấm bây giờ sống giống như chó vậy. Cô ta… chắc chắn là muốn bám lấy Văn thiếu đó.”

“Nhìn tình hình này, ngoài Văn thiếu ra cũng không còn người đàn ông nào khác có thể cứu cô ta, chậc.” Thường Tuyết liếc nhìn Văn Trạch Lệ đang đứng cách đó không xa nói chuyện với người khác.

Anh mặc chiếc áo sơ mi đen, lại hút một điếu xì gà, khí chất đó nổi bật giữa đám đông.

Cô ấy lại liếc nhìn Thẩm Tuyền một cái.

Nước da Thẩm Tuyền trắng như ngọc, có thể nhìn ra da cô được chăm sóc rất tốt. Từ nhỏ tính cách của cô đã rất lạnh lùng và khó gần, nhưng Thường Tuyết biết, nhà họ Thẩm rất yêu thương con gái. Chỉ là gia tộc lớn, đều lấy đại cuộc làm chủ, tình cảm cá nhân có lúc căn bản không đáng nhắc đến.

Lấy chuyện Thẩm Tuyền kết hôn với Văn Trạch Lệ ra mà nói, tất cả đều là xuất phát từ dã tâm cả.

Lam Thấm giống như lấy tình cảm cá nhân chống chọi với dã tâm của hai gia tộc, thật là dũng cảm mà.

Thẩm Tuyền gật đầu: “Như vậy cũng thật đáng thương.”

Thường Tuyết cười: “Cậu thương hại cô ta làm gì, có gì đáng thương hại đâu.”

Thẩm Tuyền không nói lời nào, cô đưa lại cái ly cho Thường Tuyết, ngáp một cái rồi chống cằm.

Thường Tuyết đi trả lại ly nước, sau đó đến nói chuyện với Lâm tổng. Thẩm Tuyền đang mơ màng, ai ngờ đâu một đám người vội vàng chạy tới nói chuyện với cô. Người dẫn đầu chính là chủ tịch hội đồng quản trị của Tiêu thị, Thẩm Tuyền lấy lại tinh thần: “Bác Tiêu, đã lâu không gặp.”

“Haha, đã lâu không gặp, lần cuối chúng ta gặp nhau là năm ngoái đúng không? Ở cảng biển.”

Thẩm Tuyền: “Vâng.”

“Không ngờ đến năm nay gặp lại, cháu đã kết hôn cùng Trạch Lệ rồi.” Đổng sự trưởng Tiêu cười nói.

“Vâng, đáng tiếc bác không đến.”

“Bác không đến không sao, sau này sẽ bù đắp cho cháu. Nhưng hôm nay khó lắm mới gặp nhau, bác muốn uống ly rượu hỷ của cháu và Trạch Lệ.”

Nụ cười trên khuôn mặt của vị chủ tịch già vừa hiền từ vừa dễ gần.

Giày cao gót của Thẩm Tuyền gõ nhẹ xuống mặt đất, đứng thẳng người nói: “Vậy cháu gọi anh ấy qua đây, tụi cháu kính bác một ly.”

“Được.”

Ngay khi Thẩm Tuyền vừa dứt lời, đã có người đi gọi Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ nhướng mày, nhìn thấy vị chủ tịch già trong đám người liền cầm ly rượu, lấy điếu xì gà trong miệng xuống, dập tắt rồi bỏ vào gạt tàn thuốc rồi mới bước tới. Anh cười, cụng ly vào thành ly của vị chủ tịch già: “Bác Tiêu thật quá đáng, đến không báo trước với cháu một tiếng?”

“Hahahaha thằng nhóc này, bác cũng không phải không có xe, hôm nay bác đến là để đòi ly rượu hỷ của cháu với Thẩm Tuyền đấy.”

“Ồ?” Văn Trạch Lệ nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền nghiêng người cầm ly rượu trên khay của người phục vụ, ngón tay trắng nõn thon dài của cô cầm lấy cán ly, trắng đến mức lóa mắt. Cô đưa ly tới đặt bên cạnh ly rượu của Văn Trạch Lệ.

“Uống như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?” Lão chủ tịch ra lệnh cho hai người.

“Bác Tiêu, bác muống uống như thế nào?” Văn Trạch Lệ cười, dựa vào cạnh quầy bar.

“Cũng phải giao bôi chứ.” Vị thư ký bên cạnh lão chủ tịch cười nói.

Vừa dứt lời, những người phía sau bỗng dừng lại. Lão chủ tịch lập tức phối hợp theo: “Ô, cái này được, uống giao bôi đi.”

Mấy người Lâm tổng cũng theo tới: “Vậy uống đi nào.”

Thẩm Tuyền vẫn có chút khó chịu, cô dừng lại, xoay người đưa ly rượu tới trước mặt Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ nhìn xuống ngón tay mảnh khảnh của cô cùng ly rượu đỏ, vài giây sau anh cười, cánh tay anh móc vào tay cô, làn da lộ ra của cô áp vào cánh tay anh.

Thẩm Tuyền đưa nghiêng ly rượu đến bên cạnh cô, môi chặn vành ly.

Văn Trạch Lệ cũng cúi đầu, đôi môi mỏng áp lên vành ly, nhìn cô chằm chằm. Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn sang chỗ khác.

Văn Trạch Lệ nheo mắt lại.
— QUẢNG CÁO —