Hoàng đế tra hỏi Xuân Thiền là vào lúc sắc trời u ám. Xuân Thiền không đợi chờ khi hỏi mà đem hết những việc biết được nói ra rõ ràng. Hơn mười năm ân oán sinh tử, ở bên cạnh gắn bó với một nữ nhân có dã tâm, cuối cùng cũng phun ra. Hoàng đế nghe xong, sắc mặt hoàn toàn không chút thay đổi: “Người dám nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ Hoàng quý phi vẫn coi trọng ngươi được nữa sao?” Cả người Xuân Thiền run lên nhưng mồm miệng nhanh nhạy: “Lan Thúy đã chết, Tiến Trung cũng đã chết. Nói không chừng ngày nào đó Hoàng quý phi cũng sẽ lấy tính mạng nô tỳ”. Hoàng đế vuốt cằm: “Hiểu được số mệnh, tài năng sống được lâu dài. Trẫm sẽ tha thứ cho tính mạng của ngươi. Nhớ rõ câm miệng của ngươi lại”. Xuân Thiền được giữ lại tính mang, mừng đến liều mạng dập đầu, sau đó mới bị Lý Ngọc đưa đi xuống. Hoàng đế rất bình tĩnh, kêu: “Xuất hiện đi”. Yến Uyển từ từ bước ra. Hai chân của nàng giống như đang đi trên bụi gai, mỗi một bước đều có vết máu. Đi được vài bước, rốt cục nàng cũng ngã xuống. Hoàng đế lẳng lặng nhìn nàng: “Lời nói của Xuân Thiền, nàng có thấy oan uổng không?” Ánh mắt Yến Uyển đăm đăm, yết hầu chịu đựng đau phát ra âm thanh: “Hoàng thượng, thần thiếp bị oan..” “Oan uổng sao?” Hoàng đế cười nhạo “Nếu nàng cảm thấy oan uổng thì trẫm cũng sẽ tra hỏi những người bên cạnh nàng. Tá Lộc, Vương Thiềm, có một thời gian nàng và Hòa Kính công chúa lui tới, trẫm cũng không ngại hỏi một câu với ái nữ của mình, có lẽ có thể cũng sẽ giống với lời của Xuân Thiền mới nói”. Yến Uyển sợ hãi đến cực độ, bỗng nhiên lòng tràn đầy suy nghĩ, nàng lạnh lùng giương mắt: “Từ khi Ô Lạp Na Lạp thị tạ thế, Hoàng thượng đã nghi ngờ thần thiếp, rốt cục giờ đây lòng đã tràn đầy nghi hoặc rồi sao?” “Vậy nàng tính như thế nào để giải thích nghi hoặc của trẫm đây?” “Thần thiếp không giết nàng ta”. Những lời này, Yến Uyển nói đúng. Là Như Ý tự sát, nàng không có động thủ. Hoàng đế thấy cách nói của nàng không ngoài dự liệu: “Vậy sao? Nàng luôn phủ nhận chuyện này, vậy những chuyện Xuân Thiền nói nàng sát hại nhiều người khác thì có thật không?” Yến Uyển gặp cảnh ép hỏi đến mức khuynh đảo, cả người run lên, bỗng nhiên dung cảm đứng lên: “Đúng! Đều là thần thiếp làm, giờ thì tính sao? Thần thiếp nếu không vì mình thì ai còn có thể cứu lấy thần thiếp? Thần thiếp đều bị bắt buộc phải làm vậy”. Nàng đau đớn tận cùng, Hoàng đế hồn nhiên không thèm để ý, chỉ nói ra ngữ điệu lạnh bạc: “Các nàng đều nói chính mình bị bức bách, Thục Gia Hoàng quý phi cũng vậy, nàng cũng vậy. Vì lý do này của các nàng mà phải làm những chuyện thương thiên hại lí như vậy sao?” Yến Uyển hiểu được trong mắt Hoàng đế, nàng cũng chỉ là một người dùng để trêu đùa, mấy năm này nàng cố gắng kéo dài hơi tàn, khiến nàng sống không được chết cũng không xong. Một khi đã như vậy, cũng lắm là chết mà thôi: “Bất quá cũng chỉ là cái mệnh, Hoàng thượng muốn giết thì giết đi”. Hoàng đế nở nụ cười: “Lúc này còn có thể quyết tuyệt như thế, rốt cuộc là hơn người bình thường, khó trách có thể đi đến địa vị này. Tốt, tốt lắm. Người đâu, người đâu?” Hoàng đế đi về phía nàng, như cách thân cận bình thường ngày xưa, Yến Uyển đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giãy dụa lui về phía sau. Hoàng đế cũng không lên tiếng, chậm rãi đứng dậy, đến gần Yến Uyển. Đầu ngón tay hắn lạnh như bằng, không chút lo lắng, nâng khuôn mặt Yến Uyển lên, nhìn ngắm một chút. Hắn hà hà cười rồi giáng xuống một cái tát thật mạnh. Yến Uyển thấy trước mặt xuất hiện một mảnh kim tinh lóe ra, trong đầu chua xót, trong lỗ tai ong ong nao thanh như chiêng trống đánh khua. Thanh âm Hoàng đế ù ù, giống như tiếng sấm vang: “Ngươi hại chết Cảnh Hủy, ngượi hại chết Thập tam a ca, ngươi hại chết đứa con của Trẫm và Như Ý”. Đầu nàng có hàng trăm ngàn cân nặng, căn bản không đứng dậy nổi, chỉ có cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy ở nơi tay của nàng. Nàng híp mắt nhìn nửa ngày, mới nhìn rõ đó chính là máu của mình. Máu rơi nhiều như vậy, theo xoang mũi chảy xuống khóe miệng. Yến Uyển nức nở, giống như con thú bị thương, giãy dụa nói: “Thần thiếp còn hại chết Ô Lạp Na Lạp Như Ý. Hoàng thượng, không phải Hoàng thượng rất đau lòng sao? Nhìn Hoàng thượng đau lòng như vậy, thần thiếp bỗng nhiên cảm thấy thật là thống khoái! Mấy năm nay đêm đêm thần thiếp không thể ngủ được, cuối cùng cũng có thể thấy thống khoái rồi”. Hoàng đế bị lời nói của nàng kích thích. Ánh mắt hắn như kiếm, hận không thể đánh nàng vài cái. Hắn căm hận đến tận xương tủy: “Đồ độc phụ!” Yến Uyển cười lạnh, hàm răng trắng như tuyết đã nhiễm màu máu đỏ, “Thần thiếp là độc phụ, cũng chịu được sủng ái nửa đời của Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấp thật sự có lợi. Ha ha, Hoàng thượng, đừng trách thần thiếp hại chết Ô Lạp Na Lạp Như Ý, người hại chết nàng ta chính là Hoàng thượng. Nếu không phải Hoàng thượng thì có ai có thể khiến Ô Lạp Na Lạp Như Ý thương tâm chứ?” Hoàng đế suy sụp ngồi xuống, hắn giờ đã là lão nhân 65 tuổi, làm sao chịu được lời nói như vậy chứ. Hắn thì thào thống khổ: “Như Ý, trẫm xin lỗi, Như Ý…” Yến Uyển vỗ tay hoan nghênh cười nói: “Thống khoái, thật sự thống khoái”. Hoàng đế nhìn nàng: “Hơi mười năm nay, ngươi đối với trẫm nửa phần thật tình không có sao? Sao còn có thể thấy thống khoái?” “Thật tình?” Yến Uyển cười nhạt: “Hoàng thượng đối với thần thiếp có thật tình sao? Bất quá thần thiếp cũng chỉ đồ vật bên cạnh Hoàng thượng, cao hứng thì cầm nắm thần thiếp, mất hứng thì giẫm nát mà thôi”. Hoàng đế im lặng một lát, lấy ra trong tay một cái nhẫn nói: “Người ngươi thật tình chính là hắn đúng không?” Đó là một cái nhẫn, thật sự là không đáng giá bao nhiêu tiền, vừa thấy liền biết là xuất xứ từ dân gian tầm thường, cái nhẫn kia lăn vài vòng trên chiếc thảm cẩm nhung dưới đất rồi dừng lại dưới chân Yến Uyển. Yến Uyển liếc mắt thấy đây là vật yêu thích nhiều năm trước đây, bất giác cầm lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, giọng nói run run: “Cái nhẫn này sao lại ở trong tay Hoàng thượng?” “Như thế nào sao? Ngươi thật để ý đến điều đó sao?” Hoàng đế cúi người xuống, đem vẻ mặt của nàng thu hết vào đáy mắt: “Lăng Vân Triệt, lúc đó chẳng phải ngươi hại chết sao?” Cái nhẫn nho nhỏ kia nằm chặt trong lòng bàn tay, lạnh lẽo, cứng rắng. Nàng như tìm được lại vật an ủi, không chịu buông ra. Nước mắt rơi lã chã, là vui mừng. Người tặng chiếc nhẫn này đã sớm mất, tình ý đó đủ để cho nàng cảm thấy an ủi trong cuộc sống đầy vất vả này. Hoàng đế chán ghét không thôi: “Nước mắt của ngươi làm bẩn nơi này của trẫm”. Hắn nhìn ra phía ngoài cao giọng nói: “Người đâu?” Lý Ngọc đã sớm chuẩn bị bên ngoài, bưng chén thuốc cung kính tiến vào. Hoàng đế chỉ nói: “Cho nàng ta!” Chén thuốc kia đen đặc như mực nước, khói thuốc bay lên ngút trời, tỏa ra vị hương ngọt vây quanh. Loại mùi hương này không giống như dược liệu bình thường. Lý Ngọc nhẹ giọng nói: “Chén thuốc này là Hoàng thượng vì nương nương mà chuẩn bị, uống vào đau nhức không thôi”. Ý chí muốn sống lại trỗi dậy trong lòng Yến Uyển, nàng kháng cự theo bản năng: “Không!” Lý Ngọc bưng chén thuốc để sát bên cạnh nàng: “Hoàng thượng phân phó nô tài mang tới vật này. Vật này có chứa độc vật bên trong, khiến cho việc ăn uống rất khổ sở, Hoàng quý phi nương nương hãy dùng đi”. Yến Uyển muốn tránh né mà giãy dụa, nàng vội chạy đến bên cạnh Hoàng đế, nắm chặt bào giác của hắn mà khóc: “Không! Không! Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp biết sai rồi”. Hoàng đế đá nàng một cước văng ra, tựa như đá văng một thứ gì đó dơ bẩn ở mũi chân. Lý Ngọc dùng lực bắt ép nàng: “Hoàng quý phi đừng giãy dụa nữa, nương nương nghĩ lại đi, nếu nương nương còn sống thì có gây phiền hạ cho các chư vị a ca cùng công chúa không? Nương nương thuận lợi ra đi, ngày sau Hoàng thượng có nhớ tới nương nương thì cũng chẳng còn ghét cay ghét đắng gì nữa”. Xong hết mọi chuyện thì đứa con của mình sẽ sống tốt, có thật không? Gân cốt Yến Uyển mềm yếu, không dám chống cự lại, tùy ý Lý Ngọc đè miệng nàng, từng miếng từng miếng ép nàng uống xong chén thuốc, một giọt cũng không rơi ra ngoài. Chén thuốc chạy thẳng vào người nàng, nàng biết đó đúng là độc dược, dược tính phát tác rất nhanh. Hoàng đế lạnh lùng nói: “Mang nàng ta đi đi, đừng làm nàng ta chết ở chỗ này, làm bẩn mai ổ của trẫm”
Yến Uyển lộ vẻ sầu thảm mỉm cười, nắm chặt cái nhẫn trong lòng bàn tay, bị Lý Ngọc cùng Tiến Bảo đưa nàng nhét vào cỗ kiệu. Mai ổ khôi phục lại cái vẻ thanh tĩnh vắng vẻ không chút tiếng động, không có ai dám tiền vào quấy rầy tuổi già của Hoàng đế. Hoàng đế rơi lệ xuống: “Như Ý, Như Ý, trẫm đã từng nhận lấy thật tình của nàng, cũng đã cho nàng cái thật tình nhưng cuối cùng chúng ta lại xa cách nhau, trẫm đã đánh mất nàng. Trẫm còn hiểu lầm nàng có tư tình với Lăng Vân Triệt, nhất định đã khiến nàng thương tâm… Như Ý… Trẫm còn có thể đi đến nơi nào mà tìm được một người đối đãi với trẫm thật tình đây?” Xung quanh không chút tiếng động. Trong lòng bỗng xuất hiện một ảo ảnh hình bóng một nữ nhân, có ba năm con bươm tự nhiên giương cánh, tung bay vây quanh nàng, khóe môi nàng có ý cười, đôi mắt trong suốt ẩn tình tướng vọng. Đó là Thanh Anh, trong suốt cả đời đợi chờ thiếu niên hoàng tử Hoằng Lịch, ở bên cạnh nàng song vai gắn bó. Màn đêm bao phủ toàn bộ đế kinh, nữ tử son hương, cung khuyết yên lặng, ngày xưa ôn nhu, như nhau hoàng đế đối với chuyện cũ trí nhớ, đang trầm xuống. Dược tính phát tác thật sự lợi hại, Yến Uyển lẻ loi nằm một mình ở trong Vĩnh Thọ cung. Mỗi người chỉ nói nàng đi qua Dưỡng Tâm điện vấn an Hoàng đế, rồi lặng yên mà quay về. Người đang mắc bệnh tim đập nhanh, hôm qua hầu hạ chỉ có Xuân Thiền, đám cung nhân lại bị phái đến nơi khác hầu hạ, cho nên không ai hiểu biết được trong điện đã xảy ra chuyện gì. Yến Uyển như chết cứng, toàn thân rã rời, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ không giống tiếng người. Ngũ tạng lục phủ bị độc dược ăn mòn một tầng rồi lại một tầng, theo từng cái khớp xương, đến từng cái lỗi chân lông, đều đau đến không thể ngăn chặn. Nàng chỉ là vội vàng hy vọng, sau lại không chết? Sao còn không chết được chứ? Lý Ngọc cũng không chịu đi, muốn nhìn thảm cảnh của nàng, kính cần cầm đầu mà đứng. Đáy mắt hắn có hận ý thâm sâu: “Hoàng quý phi, nô tài có tâm tư riêng, muốn nhìn dược tính nương nương phát tác, nhận hết khổ sở”. Hắn chậm rãi nói: “Hoàng thượng chỉ cho hạc đỉnh hồng vào chén thuốc, chỉ là muốn cho nương nương có cái chết thống khoái. Nô tài không nghĩ vậy cho nên liền cố ý cùng Giang Thái y nói chuyện, điều chỉnh dược tính, muốn nương nương nhận hết thống khổ trong ba canh giờ, đợi cho tới lúc bình minh ngày mai thì mới có thể chấm dứt hơi thở”. Yến Uyển đau đớn đến cùng cực, nói giọng khàn khàn: “Tốt lắm…” Khóe môi Lý Ngọc hiện lên ý cười lành lạnh đáng sợ: “So với việc nương nương dùng thủ đoạn với Dực Khôn cung nương nương thì việc này không đáng xá gì”. Hắn quay đầu nhìn đồng hồ nước: “Trời sáng mau quá, đại nạn của nương nương đã sắp tới rồi. Nô tài cáo lui trước”. Đồng hồ nước vang lên tiếng đơn điệu, chậm rãi cùng với sinh mệnh cuối cùng của nàng. Yến Uyển phun ra từng ngụm từng ngụm máu đỏ, mắt thấy máu đỏ bay lên thật cao. Cái giá đang treo bào phục Hoàng quý phi, được thêu hình phượng hoàng nhiều màu, mẫu đơn tươi đẹp. Nhưng một khắc này, nàng cái gì cũng không cầu. Yến Uyển buông bàn tay đang nắm chặt, lộ ra một cái nhẫn bằng đá. Nàng chịu đựng đau đớn xé rách như vậy, run rẩy lấy chiếc nhẫn kia đeo vào ngón tay. Động tác nhỏ này hao hết khí lực cuối cùng của nàng, “Vân Triệt ca ca, cả đời này của ta duy nhất chỉ xin lỗi huynh. Huynh hãy chờ ta, ta đến đây, ta tới tìm huynh”. Độc dược phát tác độc tính rất nhanh, cơ hồ không chịu nổi. Yến Uyển hoảng hốt thấy hình ảnh chính mình thời trẻ tuổi, mặc y phục trang sức cung nữ, vui sướng đứng ở bên kia cầu chờ Lăng Vân Triệt. Yến Uyển thấy trong lòng ngọt ngào, có lẽ trong cuộc đời của nàng, cái kỷ niệm đáng giá nhất đây là hình ảnh này. Đáng tiếc bản thân nàng lại không biết quý trọng. Cái nhẫn kia ở đầu ngón tay nhẹ nhàng phát run, theo mồ hôi trượt rơi xuống, nhanh như chớp lăn thật ra. Yến Uyển mở to hai mắt, chỉ còn nửa phần khí lực, quay đầu đi tìm chiếc nhẫn kia. Nàng mang theo vô hạn tiếc nuối, chấm dứt hơi thở. Sáng sớm ngày hai mươi chín tháng Giêng, nô tỳ phụng dưỡng Yến Uyển nhiều năm là Xuân Thiền được Lý Ngọc đưa vào trong Vĩnh Thọ cung xử lý việc, nàng phát giác vị này sau khi Dực Khôn cung tạ thế nhiều năm đã tung hoàng lục cung, vậy mà cuối cùng tư thế toàn thân trở thành quái dị đáng sợ, chặt đứt hơi thở. Nàng kinh hoảng rất nhiều, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, run run lập tức đi lau các vết máu rơi ra. Sau đó lấy tiếng khóc bi thương báo cho mọi người biết, Hoàng quý phi bởi vì chứng bệnh tim đập nhanh mà đột nhiên cách thế. Hoàng đế tự nhiên là bi thương. Là Hoàng quý phi, vị đồng phó hậu. Vì Hoàng đế mà sinh hạ bốn con trai, hai con gái, thiên vị cả đời, đủ thấy ân hạnh chi long. Hoàng đế thương tâm không thôi, tang nghi phá lệ long trọng, lại phong hào Yến Uyển hai chữ: “Lệnh Ý”. Mọi người ở bên cạnh khóc lóc không thôi, duy chỉ có một chút nghi ngờ khó có thể lau đi, vì sao Hoàng quý phi ân sủng như vậy mà Hoàng đế lại lấy tên của một nữ tử nổi danh đã khiến hắn không vui mà ban phong hào. Rốt cục có một ngày, Thập thất a ca Vĩnh Lân còn nhỏ tuổi mà nói ra, ngay cả Vĩnh Diễm đứng bên nháy mắt liên tục cũng không ngăn cản được. Hoàng đế nghe vậy, bất giác gợi lên bi hoài đầy ngập, càng khóc rống, chữ “Ý” trong phong hào Lệnh Ý” có nghĩa là “nói lời hay, cử chỉ đẹp”, đức hạnh tốt đẹp đáng xưng tụng. Vĩnh Lân chỉ phải thưa dạ lui ra, duy chỉ còn Vĩnh Diễm ở bên cạnh Hoàng đế mà an ủi hắn. Mà đám cung nhân ở trong cung bàn tán, việc duyên cơ qua đời của Hoàng quý phi thật sự có ba phần giống như việc ra đi năm đó của Dực Khôn cung Hoàng hậu – người mà Lệnh Ý Hoàng quý phi lúc còn sống trên đời kiêng kị nhất. Chỉ là đó cũng là chuyện cũ trước kia, cuối cùng hai người cũng hồn ly phách tán, ồn ào náo động một lúc thì không có người nhắc lại. Chỉ là Hoàng đế đối với Lệnh Ý Hoàng quý phi yêu sủng tình thâm, Lệnh Ý Hoàng quý phi tạ thế, nô tỳ phụng dưỡng nàng nhiều năm là Xuân Thiền không còn chỗ đi, Hoàng đế cũng phá lệ an ủi, ban thưởng cho nàng ta một khu nhà tam tiến, lại có hai tỳ nữ hầu hạ, chuẩn bị cho nàng xuất cung an cư. Chỉ có Lý Ngọc biết, chiếc kiệu nhỏ nâng Xuân Thiền rời đi, ngoại trừ tiếng động hoảng sợ phát ra a a thì còn không thể nói gì nữa. Lý Ngọc nói: “Xuân Thiền, thánh ân Hoàng thượng cao sâu, mặc dù ngươi ở trong cung người kia mang tội nhiều năm nhưng cuối cùng cũng để lại cái mệnh cho ngươi, muốn ngươi sống hết quãng đời còn lại. Nếu không thì đã cho ngươi chén thuốc rồi. Hảo hảo mà tích phúc đi”. Xuân Thiền vô lực lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới năm ấy bộ dáng Lan Thúy lúc chết mà khiến nàng rùng mình, sợ hãi trong lòng mà kêu lên một tiếng đau khổ: “Lan Thúy, Lan Thúy, ngày ấy chủ không bảo vệ ngươi, ta cũng biết sớm hay muộn thì cũng rơi vào con đường của ngươi. Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo Hoàng thượng. Ai có thể thắng được Hoàng thượng chứ?” Xuân Thiền đột nhiên rơi nước mắt xuống, chết tử tế không bằng được sống, vô luận nàng làm cái gì thì rốt cuộc Yến Uyển đã chết, Lan Thúy đã chết, chỉ có nàng còn sống, cho dù vĩnh viễn im lặng mà sống. Lúc đó Thập ngũ a ca Vĩnh Diễm đang vào tuổi 15, chợt mất mẫu thân, dưới lại có đệ đệ Vĩnh Lân nhỏ tuổi, tất nhiên là cơ khổ. Hoàng đế liền ban cho Uyển tần Trần thị quan tâm chăm sóc. Chuyện này ở trong cung coi như không lớn không nhỏ, bởi vì Uyển tần Trần thị tuy rằng ở lâu trong cung, tư lịch lâu dài nhưng rốt cuộc cũng là người vô sủng, lại không có tiếng tăm gì. Mà bây giờ vâng lệnh nuôi nấng Vĩnh Diễm, cũng coi như là vị phân ký cao. Nghĩ đến Uyển tần đột nhiên chịu sự phó thác này, ước chừng cũng bởi vì nàng là người chăm chỉ an phận. Hoàng đế liền cũng phá lệ coi trọng nhìn nhau, tuy rằng vẫn không có triệu hạnh nhưng thường ngày vẫn ban cho nàng quy củ quý phi cung cấp nuôi dưỡng, cũng coi như báo đáp việc nàng vất vả quan tâm hai vị hoàng tử. Nhưng rốt cuộc, Hoàng đế cho Uyển tần ân ngộ như thế nhưng cũng chưa tấn phong nàng. Cho đến năm Càn Long năm 59, mới tấn phong làm Uyển phi, xem như cùng Hoàng đế an dưỡng tuổi già. Sau ngần ấy năm, Hoàng đế lại nhàn hạ, hơn phân nửa thời gian là ở Trường Xuân cung tưởng niệm Hiếu Hiền hoàng hậu. Còn lại là ở mai ổ, hắn chỉ nghe hát xướng. Tại đây cô đơn tịch mịch, Hoàng đế cũng là mệt mỏi. Râu tóc hắn cũng đã bạc trắng, đôi mắt đã đục ngầu mỏi mệt cùng thương cảm. Cổ tay hắn hơi hơi dùng lực, một chuyển uyển chuyển, đầu bút long cường kiện hữu lực mà trịnh trọng viết xuống: “Truyền ngôi cho Thập ngũ a ca Vĩnh Diễm”. Lý Ngọc đứng xa xa, thấy Hoàng đế viết xong, mới dám cầm trà đến gần, cung thanh nói: “Hoàng thượng uống trà, nhuận yết hầu đi”. Hoàng đế cười khổ nói: “Trẫm chưa bao giờ làm chuyện này, không nghĩ lại làm điều đó sướng mà cũng cảm thấy rất quen đến như thế, giống như đã muốn làm rất nhiều thứ khác”. Lý Ngọc nào dám ngẩng đầu, kính cẩn nói: “Trữ vị là việc liên quan đến mạch máu quan hệ giang sơn, Hoàng thượng ngày đêm huyền tâm, không có nghi hoặc thì sẽ thả lỏng, tự nhiên rất quen”. Hoàng đế khinh hư một tiếng, trầm giọng nói: “Không biết Hoàng a mã năm đó, có cảm thấy bình thường như trẫm hôm nay, có trút được gánh nặng hay lại lo sợ bất an đây”. Lý Ngọc cúi người trịnh trọng dập đầu: “Tiên đế là minh quân thiên cổ, mới chọn được Hoàng thượng thừa chưởng thiên hạ. Hoàng thượng trò giỏi hơn thầy, nhất định sẽ vì thiên hạ thương sinh lựa chọn được một vị nhân quân”. Hoàng đế nhìn hắn, mâu quang hiện lên một tia mơ hồ yếu đuối cùng đau xót: “Các Hoàng tử của trẫm không thể sống lâu, toàn sớm tạ thế, cứ thế trẫm sắp sửa già nua, cuối cùng cũng có hạ ấu làm chủ”. Hắn thản nhiên dặn: “Vào đêm sau, người bồi trẫm hướng làm thanh cung, trẫm muốn đích thân ban bố cho chính đại quang minh”. Lý Ngọc cúi đầu cắn răng, thành khẩn kính cẩn nghe theo tươi cười: “Nô tài tuân chỉ. Nô tài hiểu rõ. Hoàng thượng làm hết mọi chuyện đều vì giang sơn đại Thanh”. Hoàng đế hơi xuất thần, ý cười lạnh lẽo thu sương: “Hán Vũ Đế lúc tuổi già tưởng niệm Lưu Thái tử, Vệ thị Hoàng hậu cùng Lưu Thái tử bị chết không rõ, lại giết Câu Dặc phu nhân, mới có ấu tử. Trẫm tuy khác nhưng cuối cùng cũng thật sự có vài phần giống Hán Vũ Đế”. “Nô tài tuy rằng ngu dốt nhưng cũng nghe qua kịch nam. Võ đế hùng tài đại lược, vì cầu giang sơn an ổn mà đem tư tình gác qua một bên. Đường Thái tông nếu không có sự kiện Huyền Vũ môn kinh hồn thì sao thái bình thịnh thế? Cho nên Hoàng thượng dốc lòng dạy dỗ thì ấu chủ sao không thành minh quân được chứ? Giang sơn đại Thanh vạn năm hết thảy đều dựa vào Hoàng thượng”. Lý Ngọc nói khẩn thiết, trong mắt ẩn chứa có nước mắt, làm như thập phần động tình. Hắn bỗng nhiên cả kinh, chớt nhớ không nên điều gì, lập tức tát mình một cái, sợ hãi nói: “Hoàng thượng thứ tội, nô tài vọng nghị triều chính, tội đáng muôn chết!” Hoàng thượng khoát tay “Quên đi. Ngươi chỉ là luận kịch nam, cũng không có ý gì”. Hắn thở dài không chút tiếng động: “Lý Ngọc, tuổi trẫm đã vào xế chiều, bên người chỉ có lão nhân ngươi có thể cùng nhau nói chuyện, trẫm có nhiều Hoàng tử công chúa như vậy, có vô số tam cung lục viện, trẫm võ công thập toàn như vậy nhưng cuối cùng chính trẫm tự bức bách chính mình trở thành người cô đơn”. Lý Ngọc vội vàng nói: “Hoàng thượng phúc như đông hải, Hoàng thượng…” Hoàng đế tư lự không vui, nói: “Trẫm nói ngươi đi đến linh tiền của Ô Lạp Na Lạp… Như Ý tế rượu, ngươi có đi không?” Lý Ngọc động lòng nói: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài thật sự muốn đi. Nếu Ô Lạp Na Lạp nương nương biết được việc của Lệnh Ý Hoàng quý phi, chắc chắn nương nương có ở trên trời linh thiêng cũng có chút an ủi”. Hắn hơi chần chờ, vẫn là sợ hãi nói: “Hoàng thượng, xin thứ lỗi cho tội chết của nô tài. Kỳ thật sau khi Ô Lạp Na Lạp nương nương tạ thế, nô tài cùng với vợ chồng Giang Thái y bốn mùa cũng đều cung phụng hiến tế”. Thân mình Hoàng đế hơi động đậy, trên mặt lại không chút bi hỉ, chỉ là chậm rãi nói: “Nếu lúc trước, trẫm sẽ trách ngươi giấu diếm tội lỗi. Nhưng sau khi đêm gặp gỡ Uyển tần, trẫm mới cảm ơn ngươi, Lý Ngọc. Như Ý vẫn hận trẫm, cảm thấy nàng ta không muốn làm vợ trẫm, không giống như vợ chồng dân gian, chiếu cố trân ái lẫn nhau cho nên mới càng ngày càng cách xa nhau. Năm đó nàng ấy không phục, Trẫm cũng tức giận cho nên mới lấy lễ nghi Hoàng quý phi lo việc tang ma của nàng, thậm chí cùng chôn vào địa cung của Thuần Huệ Hoàng quý phi”. Lý Ngọc nói: “Hoàng thượng, trong các chư vị Hoàng quý phi, chỉ có Thuần Huệ Hoàng quý phi cùng Ô Lạp Na Lạp nương nương có giao hảo, Hoàng thượng…” “Như Ý là người ngoài mềm trong cứng, nếu nàng ấy có ba phần tình cách ôn thuận như Thuần Huệ Hoàng quý phi thì trẫm và nàng không có kết cục như thế. Lúc sống cá tính bất tuân, chỉ hy vọng sau khi nàng ấy tạ thế thì có thể dính một chút tính tình của Thuần Huệ Hoàng quý phi. Có như vậy mới không thấy xa lạ với trẫm nữa”. Vẻ mặt Lý Ngọc bị thương: “Hoàng thượng, Ô Lạp Na Lạp nương nương luôn luôn muôn vàn không phải nhưng Hoàng thượng vẫn vì hứa nàng phụ tang dụ lăng, cũng không xây lăng tẩm, chỉ tang ở phi vườn tẩm nội, thậm chí không có thần bài, cũng không cho cúng bái. Nay Hoàng thượng biết được oan khuất của Ô Lạp Na Lạp nương nương, sao không cho nương nương thể diện mà thêm hậu đãi chứ?” Ánh mắt Hoàng đế như đao, trên mặt hắn băn khoăn, nửa ngày mới ngửa mặt lên trời nói: “Lý Ngọc, trẫm cùng Như Ý nảy sinh tranh chấp, nhưng trẫm vẫn hận nhất một câu là nàng ấy luôn hâm mộ cuộc sống vợ chồng bình dân ngoài cung, như vậy nàng ấy đặt vị trí ngôi cửu của trẫm ở chỗ nào? Đặt tình ý nhiều năm của trẫm và nàng ấy ở chỗ nào? Làm thê tử của trẫm, nàng ấy cũng không thấy vui. Trẫm muốn cho nàng ấy làm một người bình thường ở trong Tử Cấm thành này!” Lý Ngọc thận trọng nói: “Hoàng thượng chung quy nguyện ý thành toàn cho một chút tâm nguyện của Ô Lạp Na Lạp Hoàng hậu”. Hoàng đế thở dài nói: “Có lẽ trẫm càng sống lâu thì càng phát giác, năm đó tự cho quyết định đó là chính xác, bây giờ hối tiếc lại không kịp nữa rồi. Việc đã qua rồi thì cũng đã qua. Trẫm có thể làm đơn giản chỉ có như thế. Nếu xếp đặt thần bài, truy phong thụy hiệu, lưu lại bức họa hậu phi, sách sử ghi chép về nàng ấy thì nàng ấy đời đời kiếp kiếp cũng chỉ có thể cô hồn ở Tử Cấm Thành, hồn phách không thoát được bức hồng tường, không thể du đãng đến nơi mà nàng muốn”. Lý Ngọc im lặng một chút, vẫn nói: “Nhưng cuối cùng Hoàng thượng cũng đã làm sáng tỏ chân tướng, vẫn vì Ô Lạp Na Lạp nương nương báo thù”. Hoàng đế ai nhiên nói: “Nhưng trẫm cùng với Như Ý hiểu lầm rất nhiều, cuộc đời này không thể cởi bỏ, cũng không có người oan giải”. Hắn trầm mặc một lát: “Lý Ngọc, truyền chỉ đi xuống, về sau hậu phi không tuyển nữ nhân của Ô Lạp Na Lạp thị tộc, trẫm muốn các nàng ta có một cuộc sống vợ chồng bình thường sống hết quãng đời còn lại”. Lý Ngọc vuốt cằm đáp ứng, cúi người quỳ lạy ba cái: “Tâm ý của Hoàng thượng, nô tài đều hiểu được. Ô Lạp Na Lạp nương nương có biết thì cũng sẽ hiểu được”. Đáng kể trầm mặc lý, chỉ có gió đêm du đãng, thổi khai tô lăng như nước ba dạng, ở chúc quang diêu ánh dưới, bừng tỉnh trám thủy hoa đào nhiều điểm đỏ ửng. Hắn buồn bã không thôi,”Vợ chồng ân tình, tần ngự kính cẩn nghe theo, nữ nhân chi phúc, cha mẹ chi ân, trẫm đã mất hơn phân nửa. Trẫm, chung quy, bất quá là trong thiên địa nhất quả nhân.” Không ai đáp ứng, cũng không có người dám trả lời, một cái đế vương cuối cùng tịch mịch. Gió đêm chậm rãi phất đến, liêm ảnh khoan thai. Duy dư hai người già cúi xuống, thân ảnh u dài, phục u dài. Bước chân tổng quản thái giám Lý Ngọc vừa nhanh lại vừa ổn, nhẹ giọng đốc thúc bọn tiểu thái giám nâng kiệu: “Cẩn thận, đừng kinh động Hoàng thượng” Hoàng đế mông lung, hàm hồi hỏi: “Đến chỗ nào rồi?” Lý Ngọc mỉm cười đáp: “Hoàng thượng, đã đến Tây lục cung trường nhai”. Hoàng đế nhẹ nhàng “A” một tiếng, “Là Tây Lục cung. Lý Ngọc, trẫm dường như đang có chút say”. Lý Ngọc kính cẩn nói: “Hoàng thượng an tâm, lúc sớm Hoàng thượng đã lật bài tử Đôn phi. Nô tài đã đi truyền chỉ, Đôn phi đã chuẩn bị một chén thuốc giải rượu ở cung mà chờ Hoàng thượng”. Hoàng đế “Ừ” một tiếng, chậm rãi nói: “Dừng lại!” Lý Ngọc tràn đầy thắc mắc, cũng không dám nhiều lời, vội vàng phui phủi cái phất trần, ý bảo bọn thái giám nâng kiệu hạ kiệu liễn xuống. Lý Ngọc hô lên một tiếng: “Hoàng thượng, nơi này vẫn cách Dực Khôn cung một đoạn đường nữa, vẫn là nên cho đám nô tài đưa Hoàng thượng đi” Hoàng đế không nói lời nào, Lý Ngọc lại càng không dám nói, cũng biết Hoàng đế muốn dạo bộ, đành phải im lặng đi theo. Ánh trăng trong sáng như thanh ba, ôn nhu di động tràn đầy bốn phía, hiện ra vài phần mềm mại. Hoàng đế ngẩng đầu nhìn ánh trắng, tựa hồ lầm bầm: “Hôm nay ánh trăng thật đẹp.” Lý Ngọc cười nói: “Hoàng thượng là thiên tử, hôm nay là ngày sinh nhật của Hoàng thượng, đương nhiên ngay cả ánh trăng cũng muốn đến trợ hứng, phá lệ cao lượng một chút”. Hoàng đế mỉm cười: “Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của trẫm, tiếp theo là ngày mười lăm tháng Tám Trung thu, nhân nguyệt đoàn viên, đều là ngày lành.” Lý Ngọc lặng lẽ nhìn Hoàng đế liếc mắt một cái, cố lấy can đảm khuyên nhủ: “Hoàng thượng, Dĩnh quý phi nương nương ở Dưỡng Tâm điện chờ Hoàng thượng thì nên thế nào?”
Hoàng đế lãnh đạm nói: “Cứ cho nàng ta chờ”. Lý Ngọc âm thầm im lặng, Dĩnh quý phi Lâm thị là quý nữ Mông Cổ, vào cung liền được Hoàng đế ân hạnh. Ngay cả Hoàng quý phi Ngụy thị sinh hạ Thất công chúa cũng giao con cho nàng nuôi nấng. Nhất là sau khi Ô Lạp Na Lạp Hoàng hậu qua đời, đám tần phi bình thường khó gặp mặt Hoàng đế, vị Dĩnh quý phi này lại có thể thường ngày cùng Hoàng đế nói chuyện, thiên vị có thể thấy được. Mà ngày hôm nay Hoàng đế cũng bỏ mặc nàng như vậy, đúng là từ trước đến nay chưa từng có. Lý Ngọc thấy Hoàng đế lững thững đi về phía trước, nhìn chung quanh rồi liếc mắt một cái, đột nhiên nhớ tới một chuyện, trong lòng liền hoảng hốt, dưới chân có chút lao đảo. Hoàng đế không chút để ý nói: “Kêu mọi người đi theo lui ra đi, trẫm thấy phiền lắm”. Lý Ngọc không dám chậm trễ, quay đầu giơ cái phất trần lên, bổn tiểu thái giám liền khom người lui về phía sau. Lý Ngọc tiến lên đỡ lấy tay Hoàng đế, Hoàng đế chậm rãi nói: “Hôm nay là sinh nhật trẫm, trẫm thật cao hứng”. Lý Ngọc tiếp lời: “Cao hứng, cao hứng”. Hoàng đế cười: “Trẫm có nhiều a ca, công chúa như vậy, ai ai cũng hoạt bát, lại thong minh lanh lợi”. Lý Ngọc nói: “Các a ca cùng công chúa đều có hiếu tâm, nhất là có vài vị a ca đặc biệt có tiền đồ. Thập nhất a ca văn thải phong lưu, viết một quyển thư pháp rất đẹp, hôm nay vì Hoàng thượng mà dâng lên, thật đúng là hiếu tâm của Thấp nhất a ca. Còn có Thập ngũ a ca, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng thật sự có chí khí, có thể viết một bài thơ dâng tặng Hoàng thượng, một chữ không kém tiền bối, chậc chậc… Thật sự là có khả năng” Hoàng đế nhắm mắt lại: “Không phải Thập ngũ a ca có khả năng mà là ngạch nương của hắn rất có khả năng”. Ngụy thị thân là Hoàng quý phi, là vị đồng phó hậu, lo liệu việc lục cung, lại có con cái song toàn, nếu không phải vì chứng bệnh tim đập nhanh khiến thân mình suy yếu thì cả cuộc đời về sau của nàng cũng có người để trông cậy vào. Hoàng đế hoảng hốt nghĩ về thời điểm lúc mình vẫn còn là a ca, hắn biết chính mình tuy là đế duệ nhưng lại xuất thân hàn vi, ngay cả phụ thân thân sinh cũng khinh thường hắn, cho nên có Hi quý phi làm dưỡng mẫu hắn. Hắn liều mạng hiếu thuận vị này, hắn mang về vinh quang gia thế dưỡng mẫu, Hắn hao hết tâm lực dụng công đọc sách, chỉ vì tranh vinh quang thuộc về mình. Cho đến một thời gian sau, hắn có danh môn quý tộc Đích phúc tấn Phú Sát thị, là con gái của Đại học sĩ, còn có Cao thị Uyển muội ôn nhu. Còn có nữ tử đến từ Triều Tiên nhưng hắn toàn chỉ cảm thấy xa cách. Các nàng không cùng suy nghĩ với hắn. Chỉ có Như Ý, khi đó nàng còn gọi là Thanh Anh, lại bị chính a ca của hắn xem thường, mới bị Hi quý phi đưa tới cho hắn làm quân cờ nữ nhân. Ngay cả Hi quý phi cũng nói: “Con có thể không sủng ái nàng nhưng nhất định phải cưới nàng, đối xử tử tế với nàng”. Không sai, Thanh Anh có thể làm quân cơ tranh ngôi đoạt vị với Tam a ca Hoằng Thời. Thanh Anh, nàng cũng có xuất thân hiển hách, nàng là cháu gái của Ô Lạp Na Lạp Hoàng hậu của tiên đế. Cuối cùng những ngày sau đó, xuất thân đó của nàng là điều xấu hổ lớn nhất. Ô Lạp Na Lạp Hoàng hậu của tiên đế lúc về già rất thê lương, bởi vì Ô Lạp Na Lạp Hoàng hậu thua đương kim Thái hậu, cho nên sau ngày Thanh Anh vào cung, thật sự nan giải. Nàng bị lạnh nhạt vài năm, cho đến khi hắn chính thức thích Thanh Anh. Bởi vì Thanh Anh cùng bên cạnh hắn nhiều năm, biết rõ tâm tính lẫn nhau. Cho nên hắn mới cho nàng vinh quang, cho nàng ngôi vị Hoàng hậu. Đó là thời điểm đẹp nhất trong đời cho đến khi vào những năm tháng ở Dực Khôn cung. Hắn về sau càng thấy Như Ý kiêu ngạo, cho dù là Hoàng hậu, nhưng vẫn không muốn quỳ gối dưới chân Hoàng đế mà cúi đầu kính cẩn. Nhưng mà Như Ý, nàng có ánh mắt lợi hại như vậy. Vào cái ngày kia nàng đoạn phát quyết tuyệt mà thê lương như thế. Mọi chuyện, rốt cục không thể quay lại. Hoàng đế lẳng lặng đứng yên, chỉ là im lặng. Lý Ngọc quỳ gối ở phía sau Hoàng đế cách đó không xa, ngay cả đầu gối đều không còn có cảm giác, hắn chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống một tầng rồi lại một tầng. Cũng không biết trải qua bao lâu, Lý Ngọc liều mạng dập đầu hai cái, nói: “Hoàng thượng, trời đã vào canh hai”. Hắn không dám nói thêm gì nữa mà dập đầu không thôi. Một lát sau, hắn nghe tiếng thở dài. Tiếng thở dài kia cực kì rất nhỏ, giống như một trận gió nhẹ, ngay cả chính Lý Ngọc cũng nghi ngờ nghe lầm. Hoàng đế nhẹ giọng nỉ non: “Trở về thôi.” thì hắn mới giãy dụa đứng lên, cũng cố gắng chịu đựng đau nhức, giúp đỡ Hoàng đế bước đi. Đầu tường cỏ dại thanh u u hoảng , giống như chỉ có gió đã tới. — HẾT —