Mai quý nhân thất sủng, tựa hồ kết cục đã định, bởi vì sinh hạ tử thai bất thường như vậy cho vinh sủng lúc còn mang thai hầu như đã không còn. Không có bất cứ ai an ủi cũng không có ai đến thăm hỏi, Vĩnh Hòa cung rực rỡ sắc màu như vậy cũng rơi vào yên lặng, không có một người đặt chân đến, ngay cả Hoàng hậu hiền lành cũng không hề lui tới. Sợ gặp mặt sẽ gây ra thương tình, Hoàng hậu vẫn không cho Mai quý nhân rời khỏi Vĩnh Hòa cung nửa bước, qua tháng sau pháp sư ở Bảo Hoa điện vẫn lui tới cầu phúc, chỉ có tiếng vang của gió tuyết tịch mịch làm người bạn với Mai quý nhân đang tịch mịch mà bi thương. Có vài ngày thật khó có được thời tiết đẹp đẽ cho nên đám cung tần đi theo Đế hậu đi đến Từ Ninh cung thỉnh an. Thái hậu thấy oanh oanh yến yến trong điện, liền cười nói: “Mấy ngày trước mưa gió vẫn rơi không ngừng cho nên mới miễn các ngươi lui tới thỉnh an. Hôm nay Hoàng đế và Hoàng hậu có tâm, đưa các ngươi cùng nhau đến đây” Mọi người nói: “Có thể thỉnh an Thái hậu là vinh hạnh của chúng thần thiếp” Thái hậu cười nói: “Hôm qua Phúc Gìa đưa ai gia đến Ngự Hoa viên nói là thưởng thức Hồng Mai. Kỳ thật Hồng Mai đang nở rộ nhưng so với các ngươi trăm hoa đua nở đều kém xa, không chỉ có ai gia mà ngay cả Hoàng đế cũng thấy vui mừng. Hoàng đế có nói thật không? Hoàng đế cười làm lành nói: “Hoàng ngạch nương nói đúng” Thái hậu sửa lại áo thượng thùy châu Lưu Tô, chậm rãi nói: “Trăm hoa đưa nở nhưng hình như đang thiếu một đóa hoa nào đó, thiếu một đóa thì cũng không được xem là thắng cảnh xuân ý. Hoàng đế, đừng trách bà lão ai gia này nhiều lời, Mai quý nhân cũng đã ở trong Vĩnh Hòa cung mấy tháng rồi, sao không cho nàng ta ra ngoài thỉnh an ai gia?” Hoàng đế có chút ảm đạm, Hoàng hậu vội mỉm cười kính cẩn nói: “Mai quý nhân đang thương tâm cho nên ý của nhi thần là muốn muội ấy tĩnh dưỡng nhiều nhiều một chút” “Thương tâm quá độ, Mai quý nhân cũng không đúng” Thái hậu thở dài, lập tức nghiêm mặt nói: “Đối với tần phi mà nói, con cái tất nhiên là quan trọng nhưng phụng dưỡng quân thượng càng quan trọng hơn. Đây là quy củ của tổ tông vì sao các ngươi sinh hạ hài tử thì phải đưa đến A ca sở hoặc là được tần phi có chức vị cao nuôi nấng, bởi vì sợ các ngươi chỉ lưu tâm hài tử bên cạnh mà quên đi Hoàng đế”. Nàng nói xong liếc mắt nhìn Hoàng đế, sinh ra thân thiết nói: “Mai quý nhân vô phúc không để đảm đương sinh dục Hoàng tự cho nên Hoàng đế ngươi cũng không nên thương tâm quá mức. Hoàng đế còn trẻ, hậu phi của Hoàng đế vẫn còn trẻ, với lại Mai quý nhân cũng có cơ hội sinh dưỡng lại cho nên ngàn vạn Hoàng đế không cần phải thương tâm quá độ, làm tổn thương long thể” Hoàng đế vội vàng đứng dậy: “Nhi thần đa tạ Hoàng ngạch nương quan tâm” Thái hậu thở dài nói: “Hoàng ngạch nương quan tâm cũng chỉ là lời nói, vẫn là muốn chính Hoàng đế tự giải u sầu trong lòng. Ai gia mỗi ngày đều thấy Hoàng đế gầy gộc ốm yếu, hốc mắt đã hắc đen cả rồi, Hoàng đế buồn bực không vui như vậy, ai gia thấy cũng lo lắng”. Giọng điệu Thái hậu hơi có chút bất mãn: “Hoàng hậu, nghe nói mấy ngày nay Hoàng hậu ở bên cạnh Hoàng đế làm bạn nhiều, sao lại không khai giải trấn an thánh tâm chứ? Hoàng hậu là chi chủ lục cung, việc vặt trong cung tất nhiên quan trọng nhưng phải đặt Hoàng đế lên đầu, Hoàng hậu không phân biệt được đâu là việc nặng nhẹ sao?” Những lời này nặng nề, Hoàng hậu hơi có chút lo sợ nói: “Hoàng ngạch nương thứ tội, là nhi thần vô năng không thể làm cho Hoàng thượng thấy thoải mái cho nên mấy ngày nay cũng có an bài các tần phi bên cạnh. Nhàn phi và Tuệ quý phi cũng ở bên cạnh Hoàng thượng, Hoàng ngạch nương nếu không tin thì có thể lệnh cho Nội vụ phủ đến để tra hỏi” Như Ý cùng Hi Nguyệt vội đứng dậy nói: “Cung thỉnh Hoàng Thái hậu vạn an, đúng là thần thiếp phụng mệnh Hoàng hậu phụng dưỡng bên cạnh Hoàng thượng” Thái hậu vỗ về Tử Ngọc như ý trong tay một cái thở dài nói: “Sau khi Hoàng đế đăng cơ tuy rằng có thêm vài người mới nhưng nhận được thánh tâm chỉ có Mai quý nhân. Kỳ thật sinh ra cái tử thai như vậy nhưng nếu cố gắng dưỡng hảo thân thể thì cũng sẽ sớm có hài tử lại mà thôi, Hoàng đế cũng nên an tâm” Hoàng đế và Hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau, lại liếc mắt nhìn Như Ý, ba người đều cúi đầu xuống. Lát sau Hoàng hậu ngưỡng mặt cười nói: “Kỳ thật nhi thần cũng đã an bài vài vị tần phi chăm sóc Hoàng thượng”. Nàng hạ thân mình xuống mỉm cười nhìn Thái hậu và Hoàng đế: “Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Hoàng thượng, Di quý nhân cũng đã mang long thai hơn một tháng” Hoàng đế cả kinh, có được đại hỉ như thế, liền cầm tay Hoàng hậu: “Hoàng hậu nói thật chứ?” Hoàng hậu mỉm cười ấm áp như gió xuân: “Hài tử chính xác đang nằm trong bụng Di quý nhân, thần thiếp không dám vọng ngôn. Hơn nữa thần thiếp cũng xem qua sổ sách Kính sự phòng, đúng là hơn một tháng trước Di quý nhân nhận được sủng ái cho nên mới thụ thai được” Di quý nhân đầy mặt đỏ ứng, đứng dậy nói: “Thần thiếp thâm thụ phúc trạch Hoàng thượng và Hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương vì sợ có sai lầm cho nên đã thỉnh ba bốn vị Thái y bắt mạch, thần thiếp thật là đã mang long thai” Như Ý chỉ cảm thấy trong lồng ngực có tiếng nói, đều chua xót cực điểm, loại chua xót kia mạnh mẽ mà thản nhiên tùy ý tản ra, bò khắp ngũ tạng lục phủ của nàng. Như Ý theo bản năng ấn bụng mình lại, chỗ đó vẫn bằng phẳng như thường, nàng vẫn không có phúc khí như vậy, vẫn chưa mang long thai. Nàng có chút khó chịu, Mai quý nhân đã giam cầm trong Vĩnh Hòa cung, bây giờ lại trơ mắt nhìn thấy Di quý nhân hưởng thụ thai khí, hy vọng và niềm vui sướng nhất ngày càng càng xa nàng. Hoàng đế vui không kiềm chế được, nhìn về Thái hậu nói: “Hoàng ngạch nương, Hoàng ngạch nương…” Thái hậu vẫn mỉm cười tự nhiên, nụ cười mơ hồ như ánh trăng mông lung ẩn hiện trong mây khói, cơ hồ nụ cười kia không biết có phải chân chính hay còn ý tứ hàm xúc nào khác hay không: “Chuyện này đương nhiên là chuyện tốt, hơn nữa Di quý nhân là người thân cận bên cạnh phụng dưỡng Hoàng hậu cho nên Hoàng hậu hiểu rõ, thật không có gì tốt hơn”. Phúc cô cô đỡ tay Thái hậu đứng lên: “Trời không còn sớm nữa, ai gia cũng mệt rồi, ai gia đi vào nghỉ ngơi. Các ngươi ngồi một lát rồi quay về đi” Mọi người nhìn Thái hậu đi vào tẩm điện. Hoàng hậu nhìn vào bụng Di quý nhân, vui sướng vạn phần: “Việc quan trọng nhất của hậu cung chính là vì Hoàng gia mà khai chi tán diệp, sinh sôi nảy nở, phúc trạch vạn năm.” Nàng cười dài quay đầu phân phó: “Liên Tâm, Tố Tâm, đêm nay các ngươi chuẩn bị cùng bổn cung đi đến Bảo Hoa điện dâng hương cầu khẩn, đáp tạ thần ân” Hoàng đế vui mừng vỗ tay Hoàng hậu, ôn hòa nói: “Làm phiền Hoàng hậu”. “Hoàng thượng sao lại nói vậy chứ?” Hoàng hậu cười giận: “Các tần phi đều sẽ sinh dục, tất nhiên là mẹ đẻ của các hài tử, thần thiếp mà mẹ cả của các hài tử, cũng có thân phận ngạch nương. Chút cao hứng đó là vì các muội ấy cũng là vì bản thân thần thiếp cơ mà” Hoàng đế có chút cảm khái, đáy mắt chợt lóe lên một tia trơn bóng: “Hoàng hậu hiền lành” Hoàng hậu nhìn xung quanh nói: “Thần thiếp có một chuyện muốn bẩm báo với Hoàng thượng. Kỳ thật tần phi ở hậu cung thì có Tuệ quý phi và Nhàn phi có vị thứ tối cao, phụng dưỡng Hoàng thượng đã lâu…” Như Ý nghe nhắc tới tên mình, bỗng nhiên rùng mình nhìn về phía Hoàng hậu. Nàng ngẩng đầu nhìn sang Tuệ quý phi, đôi mắt hai bên chạm nhau rồi lộ ra một vẻ tươi cười khéo léo vô cùng. Hoàng hậu mỉm cười nhìn hai nàng, trong mắt ấm áp thân thiết chi tình: “Kỳ thật không chỉ có Tuệ quý phi và Nhàn phi mà còn có Hải quý nhân, Gia quý nhân cũng chưa được sinh dục cho nên thần thiếp nghĩ, không bằng thỉnh Thái y viện kê chút phương thuốc mang thai, khiến cho các tần phi hậu cung đều uống xong cũng sớm mang long thai, trong cung cũng náo nhiệt một chút” Hoàng đế vui mừng nói: “Hoàng hậu thật có tâm chu toàn” Nhàn thoại vài câu như thế, mọi người cũng lui ra quay về. Di quý nhân có thai, Hoàng đế cũng phá lệ coi trọng lệnh cho Hoàng hậu đưa nàng quay về Cảnh Dương cung, còn mình trở về Dưỡng Tâm điện. Như Ý cùng Hi Nguyệt đi thong thả ra ngoài Từ Ninh cung, Hi Nguyệt tự giễu cười nói: “Di quý nhân ân sủng không nhiều, Hoàng thượng một tháng cũng qua chỗ nàng ta cùng lắm là một lần, thế nhưng lại mang được long thai. Bổn cung và Nhàn phi cô cuối cùng vì chuyện cầu con cái mà cũng phải nhờ đến Hoàng hậu chế thuốc mang thai” Như Ý cũng đau buồn, miễn cưỡng cười nói: “Hoàng thượng lui tới chúng ta cũng nhiều, hóa ra chúng ta lại không có phúc khí” Hi Nguyệt ảm đạm cười: “Lúc còn ở Vương phủ, gia thế cô tốt hơn bổn cung, ân sủng cũng nhiều hơn bổn cung. Nay đã vào trong cung, tình cảnh đã đổi khác, bổn cung chẳng quan tâm có bao nhiêu người không thích cô nhưng có một chuyện không thể không thừa nhận, bổn cung và cô đều giống nhau trong việc vẫn chưa có con cái. Chuyện bổn cung và cô vẫn chưa có con thì thôi đi nhưng lúc Mai quý nhân mang long thai, ai ai cũng nói nàng ta thân thể khỏe mạnh, dù có bệnh tật thì cũng chỉ ngoài miệng lở loét một chút mà thôi. Thái y cũng nói Mai quý nhân đang mang một nam thai, nếu sinh hạ ra một công chúa thì cũng được nhưng cuối cùng lại thành tử thai. Tử thai thì tử thai nhưng sao Hoàng thượng đã hơn mấy tháng không muốn gặp lại nàng ta vậy chứ?” Như Ý thản nhiên cười nói: “Đó là thánh ý của Hoàng thượng, tỷ tỷ và muội muội phỏng đoán thì có ích gì?” Hi Nguyệt cười mang theo bí ẩn, phất tay ý bảo cung nhân phía sau lui ra, nói nhỏ vào tai Như Ý: “Nghe nói hài tử của Mai quý nhân không phải là một tử thai đơn giản, đêm hôm đó cô cũng có mặt tại Vĩnh Hòa cung, chẳng lẽ không thấy điều gì bất thường sao?” Như Ý cười nhẹ: “Có gì bất thường đâu chứ, chỉ là Hoàng thượng chính mắt thấy hài tử kia cho nên thương tâm mà thôi” “Thương tâm thì thời gian trôi qua cũng có thể quên hết, hơn nữa dù sao cũng là tình cũ, Hoàng thượng không phải đối xử với Mai quý nhân như vậy, nhất định còn có duyên cớ gì khác có phải hay không?” Tia sáng mặt trời chiếu lên trên người nhưng Như Ý mảy may không cảm thấy chút ấm áp, nàng từ từ nói: “Còn có duyên cớ gì nữa chứ, tình cũ đau buồn, Di quý nhân lại mang long thai, Hoàng thượng lại có tình mới cho nên Mai quý nhân mới chịu cô quạnh như vậy mà thôi” Lời nói của Như Ý không sai, Diên Hi cung của nàng và Vĩnh Hòa cung đều trải qua ân sủng thất sủng, nhìn thấy môn đình vắng vẻ có thể thấy được một tấc bên trong đều tịch mịch cô độc. Quân ân như nước chảy về đông, được sủng ái rồi cũng thất sủng, nữ tử trong cung đều phải cố gắng trải qua từng ngày. Hi Nguyệt bước lại gần, kề miệng vào tai Như Ý nói: “Nhưng bổn cung nghe nói Hoàng thượng lệnh cho đại sư Bảo Hoa điện đến Vĩnh Hòa cung tụng kinh siêu độ cầu phúc một tháng là bởi vì Mai quý nhân sinh hạ một yêu nghiệt hài tử!” Như Ý vội vàng ý bảo im lặng, thần sắc bình thản mà gợn sóng không chút sợ hãi: “Hàm Phúc cung của quý phi nương nương khác những nơi khác cho nên những lời nói như vậy đừng bao giờ để ý!”
Hi Nguyệt tươi cười, lạnh lùng xua tay: “Đâu phải chỉ có cung của bổn cung nghe thấy đâu lời đồn đãi đó đâu! Chỉ sợ Mai quý nhân mà bước ra ngoài, sớm hay muộn gì cũng sẽ biết mà thôi”. Như Ý rùng mình: “Trong cung ai ai cũng truyền như vậy sao?” Hi Nguyệt cười lạnh nói: “Còn không phải sao? Ai muốn gạt cô làm gì, nếu cô không tin thì tự mình đi nghe một chút sẽ biết mà thôi”. Hi Nguyệt dứt lời liền truyền cung nữ rời đi. Chủ tử Vĩnh Hòa cung tự sát. Vĩnh Hòa cung bế tuyệt hơn một tháng, cuối cùng cửa cung cũng được mở ra lần nữa, Như Ý biết được tin là lúc đang uống trà điểm tâm sau khi ngủ trưa dậy. A Nhược đến bẩm báo, Như Ý cả kinh, chén trà trong tay cũng đổ ra ngoài, vội vàng nắm tay A Nhược và Nhị Tâm đi đến Vĩnh Hòa cung. Lúc Như Ý đến thì Hoàng đế và Hoàng hậu đều ở nơi đó, nàng thỉnh an xong liền đến bên cạnh ngồi xuống. Mai quý nhân bị Tố Tâm và Liên Tâm đè xuống giữ ngồi ở trên giường, vẫn khóc lóc nức nở. Hoàng đế buồn bực, không khỏi có chút đau lòng, giọng điệu lại mang ý nghiêm khắc: “Phi tần trong cung tự sát là tội lớn, trong lòng nàng có gì khúc mắc thế nhưng nếu ở trong Tử Cấm thành tự sát thì sẽ khiến trong cung xui xẻo mà thôi” Mai quý nhân chỉ mặc y phục màu trắng, bên ngoài chỉ khoác chiếc áo màu xanh nhạt, khuôn mặt không có huyết sắc, chỉ có dấu vết của sợi dây nằm trên chiếc cổ tuyết trắng, nàng là vừa bị người khác kéo về từ Qủy môn quan. Mai quý nhân khóc nức nở: “Thần thiếp vốn là người xui xẻo rồi. Hoàng thượng thứ tội thần thiếp, hãy cho thần thiếp đi tìm cái chết đi ạ” Hoàng đế tức giận quay đầu đi chỗ khác, Hoàng hậu cũng không khỏi tức giận: “Cho dù muội không có người nhà để bận tâm hay cũng không sợ liên lụy nhưng Hoàng thượng sao lại không thấy đau lòng muội được chứ? Muội thiếu tự trọng như vậy, dễ dàng hủy hoại tính mạng chính mình chẳng phải là cô phụ tâm ý xưa nay của Hoàng thượng dành cho muội sao?” Mai quý nhân khóc lóc càng thêm u thê: “Chỉ có tự thần thiếp xin lỗi Hoàng thượng. Thần thiếp không còn lời nào để nói, thần thiếp không thể phụng dưỡng Hoàng thượng!” Hoàng hậu nhìn đám cung nhân đang quỳ dưới đất nói: “Các ngươi cũng không hầu hạ tốt Mai quý nhân cho nên mới khiến Mai quý nhân thương tâm như vậy, bổn cung phải phạt nặng các ngươi mới được” Đám cung nhân kia sợ hãi đập đầu thật mạnh nói: “Hoàng hậu nương nương thứ tội! Hoàng hậu nương nương thứ tội! Đám nô tài cũng không biết vì sao mà cảm xúc quý nhân lại kích động đến như vậy”. Trong đám cung nhân có một cung nữ nói: “Đã nhiều ngày tâm tư quý nhân tiểu chủ không được tốt, buổi tối gặp ác mộng liên tục, ngủ cũng không được ngon! Hôm nay sau giờ ngọ, tiểu chủ vốn là muốn ngủ trưa nhưng tiểu chủ không muốn đám nô tỳ hầu hạ cho nên lệnh cho đám nô tỳ ra ngoài, nô tỳ ở bên ngoài không nghe thấy điều gì thì cũng thấy yên tâm nhưng lúc sau lại nghe tiếng ghế rơi xuống, sợ xảy ra chuyện cho nên mới xông cửa vào thấy quý nhân tiểu chủ đang treo mình trên trần nhà” Nhự Ý vội nói hỏi: “Tiểu chủ các ngươi tự sát như vậy là do trong lòng khúc mắc sao? Hay là vì chuyện hài tử?” Cung nữ kia sợ hãi lắc đầu, cúi đầu lui xuống. Hoàng đế tức giận, liên tục hỏi: “Sao nàng không nghĩ thông chút nhỉ? Nếu không nói được với trẫm và Hoàng hậu thì nàng và Nhàn phi ở gần nhau như vậy thì cũng có thể nói cho nàng ấy biết chứ” Mai quý nhân khóc nói: “Không phải Hoàng thượng sợ thần thiếp nghe được người khác nói gì sao? Cho nên Hoàng hậu nương nương mới nhốt thần thiếp trong Vĩnh Hòa cung này để không gặp ai, thần thiếp biết mệnh của thần thiếp giờ đây nhẹ như tờ giấy, cho dù đến nói chuyện gì giúp được gì chứ?” Hoàng đế nắm chặt chén trà trong tay, quát: “Hoang đường!” Như Ý vội lấy lại chén trà, thổi thổi nói: “Chén trà đang nóng, Hoàng thượng cẩn thận” Hoàng đế hơi gật đầu, đang muốn nói chuyện thì đã thấy ngoài tẩm điện có một nữ tử mang y phục hồng hạnh đang bước – là Tuệ quý phi – cung nữ hầu hạ nàng giúp nàng cởi áo choàng ra, thanh âm lãnh lẽo nói: “Thần thiếp nghe những lời nói của Mai quý nhân mà cũng thấy đau lòng. Đang yên đang lành thì hài tử lại chết, chết thì cũng thôi đi lại còn bị người khác nói là song sinh yêu nghiệt, trên đời này làm gì có mẫu thân nào chịu được điều đó chứ?” Thần sắc Hoàng đế đại biến, nhíu mi nói: “Nàng nghe ở đâu những lời nói vô căn cứ đó mà còn chạy đến đây nói như vậy chứ?” Tuệ quý phi cũng không sợ, thi lễ nói: “Thần thiếp có đi nghe ngóng nơi nào đâu mà là trong cung ai cũng đồn như vậy” Mai quý nhân hét một tiếng thê lương chói tai rồi khóc một tiếng, từ trên giường giãy dụa quỳ tới trước mặt Hoàng đế, ôm chặt long bào của hắn nói: “Hoàng thượng, thần thiếp thỉnh Hoàng thượng nói rõ cho thần thiếp được biết có phải hài tử đó là một yêu nghiệt, có phải không phân biệt được rõ là A ca hay công chúa hay không? Cho nên Hoàng thượng mới chán ghét thần thiếp như vậy, đã mấy tháng rồi mà không đến gặp thần thiếp có đúng không?” Hoàng đễ miễn cưỡng cười nói: “Bên ngoài người ta nói thế nào thì nàng cũng có nghe! Trẫm không đến gặp nàng cũng bởi vì muốn nàng an tâm hảo dưỡng thân thể mà thôi!” Mai quý nhân khóc nói: “Thần thiếp sao có thể hảo dưỡng thân thể được chứ? Cho dù thần thiếp bị nhốt tại Vĩnh Hòa cung này nhưng cũng có thể nghe được lời nghị luận ngoài kia. Khó trách Hoàng thượng không đến gặp thần thiếp một lần, nguyên lai cũng bởi vì thần thiếp sinh ra cái yêu nghiệt kia!” Hoàng đế có chút khó chịu, quát: “Vương Khâm!” Vương Khâm vội vàng chạy từ bên ngoài vào nói: “Hoàng thượng, có nô tài” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Ngươi đi tra rõ cho trẫm, rốt cuộc là ai đã đồn nói Mai quý nhân sinh ra yêu nghiệt. Một khi đã tra được, cho dù bất cứ là người của cung nào, lập tức đưa vào Thận hình tư, cả đời cũng không được đi ra”. Lời này của Hoàng đế tuy lạnh nhưng ánh mắt lại càng lợi hại, chỉ nhìn trên gương mặt Vương Khâm, làm cho hắn mồ hôi chạy ra đầy mặt, vội vàng cúi đầu nói: “Hoàng thượng yên tâm, bên cạnh nô tài không có người nào đồn những lời đó, lại càng không có ai nghe qua cái này, nô tài lập tức đi thăm dò ngay” Hoàng đế “Ừ” nhẹ một tiếng, nói: “Mai quý nhân, lời người bên ngoài phỏng đoán thế nào cũng không quan trọng nhưng nàng là mẫu thân hài tử, nếu nàng luôn nghi ngờ như vậy mà tự sát, chẳng phải ngay cả chính nàng cũng nghĩ hài tử mình như vậy sao? Trẫm nói cho nàng biết, nếu nàng muốn tự sát lần nữa thì ai ai cũng không thể cứu được nàng mà hài tử kia cũng không trở về được” Hoàng đế không nói hai lần, đứng dậy rời đi, mới đi đến trong đình viên, đã thấy Tuệ quý phi chạy theo nói: “Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn nói, không biết cho nên nói hay không?” Hoàng đế nói: “Có chuyện gì cứ nói đi” Tuệ quý phi hành lễ, vội nói: “Thần thiếp nghĩ đến một chuyện, mặc kệ Mai quý nhân sinh ra hài tử thế nào nhưng dù sao đó cũng là tử thai, với lại Mai quý nhân tìm cái chết như vậy cũng là điềm xấu. Bây giờ Di quý nhân mang long thai, lại ở gần Vĩnh Hòa cung nên nếu điềm xấu này ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng thì sẽ không tốt” Hoàng đế nói: “Vậy ý nàng thế nào?” Tuệ quý phi nói: “Hoàng thượng có nhiều con cái, ai ai cũng vô sự, chỉ có hài tử của Mai quý nhân có chuyện cho nên Mai quý nhân có điều bất thường. Nếu hậu cung giữ lại một người bất thường như vậy thì không bằng đưa Mai quý nhân ra ngoài cung, không được ở lại Tử Cấm thành”. Hoàng đế thản nhiên “À” một tiếng: “Chỉ còn cách đó thôi sao? Trẫm thì muốn mời vài vị pháp sư siêu độ hóa giải cho Mai quý nhân” Tuệ quý phi lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Thần thiếp không dám nhiều lời, mặc kệ Mai quý nhân sinh ra tử thai hay là yêu nghiệt hay là Mai quý nhân tự sát cũng được nhưng nếu trong cung lây dính cái xui xẻo của muội ấy, trong cung nếu có thêm một hài tử như vậy thì sao có thể tốt lành chứ? Đại Thanh khai quốc trăm năm đều luôn có điềm lành, chẳng lẽ chỉ vì muội ấy mà cái điềm lành đó biến mất sao?” Như Ý đang cùng Hoàng hậu đi ra, nghe được câu này, bất giác tiến lên một bước. Hoàng hậu nắm chặt tay nàng, chậm rãi lắc đầu. Như Ý cảm thấy lo lắng không thôi, quay đầu nhìn lại thấy Mai quý nhân còn đang khóc lóc bi ai trong tẩm điện. Hoàng đế bất động thanh sắc: “Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi”. “Mai quý nhân bất thường, sinh ra một hài tử như vậy đúng là họa thủy hung ác nham hiểm, hoàn toàn không thể lưu giữ lại được. Thần thiếp nghĩ dù sao trong lòng Mai quý nhân luôn muốn tự sát, không bằng Hoàng thượng cứ thành toàn cho muội ấy, làm cho muội ấy ở bên cạnh hài tử kia, coi như là tích âm đức”. Tuệ quý phi đỡ lấy cánh tay Hoàng đế, cẩn thận dò xét thần sắc Hoàng đế, ý vị sâu xa nói: “Cho dù hài tử kia trông như thế nào thì Hoàng thượng cũng đã chính mắt nhìn qua. Hài tử như vậy tuyệt đối không được có đứa thứ hai trong cung” Thân thể Hoàng đế có chút chấn động, trầm mặc yên tĩnh một lát. Hắn nhìn nhụy hoa đỏ sẩm Hồng Mai trong sân viện cứ như là vô số giọt máu đỏ bắn ra tung tóe. Như Ý lặng lẽ nhìn sắc mặt Hoàng đế, chỉ cảm thấy không hiểu hắn đang suy nghĩ gì, thần sắc Hoàng đế cực kì bình tĩnh giống như mặt hồ nước mùa thu trong vắt như gương. Hoàng hậu nắm chặt tay Như Ý, lặng lẽ tiến lên, ôn nhu nói: “Tuệ quý phi nói ra những lời có chút nóng nảy nhưng thần thiếp nghĩ rằng, vô luận là ai trong hậu cung này, vô luận có xảy ra chuyện gì thì dù sao cũng phải đặt tương lai Đại Thanh lên đầu” Như Ý vừa nghĩ đến hai chữ “tương lai”, chỉ cảm thấy cả người run rẩy, nhịn không được nói: “Hoàng thượng, hài tử của Mai quý nhân chỉ là ngoài ý muốn, nếu hài tử sinh ra đã chết thì càng không can hệ đến người bên ngoài, lại càng không ảnh hưởng đến tương lai Đại Thanh” Tuệ quý phi cười nói: “Lời này của Nhàn phi thật quá nhẹ nhàng. Hoàng thượng vẫn còn trẻ, về sau sẽ còn có rất nhiều hài tử, hài tử là A ca hay là công chúa cũng không quan trọng, quan trọng nhất là thông minh đầy đủ, trở thành người có hữu dụng cho Đại Thanh. Nhàn phi vẫn chưa có sinh dục nhưng thử nghĩ xem nếu Nhàn phi cũng sinh ra một tử thai như vậy, Nhàn phi thân là người mẹ thì có thể chấp nhận được hay không? Tới lúc đó muốn hối hận thì cũng đã muộn” Như Ý nghe Tuệ quý phi lấy chính mình làm ví dụ, tâm ý ác độc, đáy lòng càng thêm khó nhịn: “Thiên mệnh phù hộ, muội muội không sợ. Nếu Tuệ quý phi đã lo lắng thì hãy lo lắng làm sao có được hài tử đi” Tuệ quý phi thanh lãnh nói: “Bổn cung cũng đã cầu niệm chính mình ngày sau cũng có hài tử đây. Nhàn phi cô vì Mai quý nhân cầu tình, muội muội dám đảm bảo sau này trong hậu cung này không có tai họa đó hay không? Nếu có tai họa đó thì muội muội có dám vì Đại Thanh mà cùng Mai quý nhân tuẫn táng theo hài tử kia hay không?” Hoàng đế quát lớn nói: “Tốt lắm. Đứng ở đây tranh chấp không ngớt như vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ?” Như Ý cùng Tuệ quý phi liếc mắt nhìn nhau, chỉ phải quỳ gối nói: “Thần thiếp mạo muội” Hoàng hậu thấp giọng nói: “Hoàng thượng, vậy ý của Hoàng thượng là…” Hoàng đế nhíu mày, đỡ lấy tay Hoàng hậu nói: “Hài tử của Di quý nhân thì mong Hoàng hậu chiếu cố nhiều một chút. Còn về phần Mai quý nhân, trước hết cho nàng ấy rời khỏi Vĩnh Hòa cung mà đi đến Vũ Hoa các ở đằng trước Bảo Hoa điện, trẫm muốn hằng ngày nàng ấy nghe thấy Phật âm sẽ khiến cho tâm tư thanh tịnh một chút” Tuệ quý phi có chút không phục, nói: “Hoàng thượng, nhưng muội ấy sinh ra hài tử như vậy…” “Hài tử?” Hoàng đế nhẹ nhàng xua tay: “Trẫm không tính toán chuyện Mai quý nhân tự sát nhưng trẫm thật sự muốn biết ai ở trong cung mà có gan lớn làm loạn như vậy, dám tự tiện rải rác lời đồn đãi, làm lòng người hỗn loạn. Trẫm hoàn toàn không chấp nhận được!” Lời này của Hoàng đế làm cho mọi người nghe xong thấy rùng mình, Hoàng đé nói: “Tuệ quý phi, nơi này không có chuyện của nàng, nàng quay về đi” Đợi Tuệ quý phi ra ngoài, Hoàng đế khoanh tay đứng ở trong sân viện, bên cạnh lại không có ai hầu hạ. Như Ý thấy thần sắc hắn như thế, lại thêm lời mới nói kia liền cảm thấy có chút ủ dột. Thanh âm Hoàng đế cực nhẹ: “Đêm đó ở nơi này, những người thấy qua hài tử kia chỉ có Trẫm, Hoàng hậu, Nhàn phi còn có Vương Khâm mà thôi” Hoàng hậu uyển thanh nói: “Dạ. Còn có những cung nhân đều thấy hài tử kia nhưng đều đã phái ra ngoài cung, chắc chắn sẽ không nói gì trong cung” Hoàng đế thở dài một tiếng: “Các nàng đều là những người gần trẫm nhất” Như Ý hiểu ý, chợt nói: “Thần thiếp cẩn tuân theo lời phân phó Hoàng thượng, nửa lời không dám tiết lộ” Hoàng đế gật đầu, lại hỏi: “Hoàng hậu, ngày ấy Vương Khâm đem hài tử đi xử lý, trên đường không có ai nhìn thấy chứ?” Thanh âm Hoàng hậu cực nhỏ, vỏn vẹn chỉ đủ để người bên cạnh nghe rõ: “Bước ra Vĩnh Hòa cung liền bóp chết, sau đó đưa tử thai vào tiểu quan tài hỏa thiêu ngay. Chuyện này Liên Tâm hầu hạ bên cạnh thần thiếp đi làm, tuyệt sẽ không có sai lầm” Như Ý tuy biết hài tử kia nhất định phải chết nhưng lại không nghĩ Vương Khâm đã bóp chết hài tử. Không biết sao nàng cảm thấy ngực mình run rên bức bối khó tả, cơ hồ chỉ muốn nôn mửa. Hoàng đế “À” nhẹ nhàng một tiếng, thong thả chậm rãi đi ra khỏi Vĩnh Hòa cung. Như Ý nghe tiếng gió tiêu điều trong sân, tùy ý thổi qua cành cây, cũng mang theo phảng phất trong lòng khó thở. Như Ý quay về cung, nàng thấy không có chút kiên nhẫn liền lấy bút mực ra mà tùy tay viết vài chữ. Nhị Tâm đánh mành mang nước trà tiến vào nói: “Nương nương, Mai quý nhân Vĩnh Hòa cung đang chuyển ra ngoài” Như Ý gật đầu, tiếp nhận nước trà nói: “Nàng ta cũng thật đáng thương, đi đến Vũ Hoa các tĩnh tâm cũng tốt”. Nàng nhấp một ngụm nước trà, hỏi: “Sao lại đổi thành trà hoa lài?” Nhị Tâm cười nói: “Hoa lài thanh tâm ninh thần, nương nương vừa mệt mỏi trở về cho nên nô tỳ đã đổi thứ này” Như Ý nói: “A Nhược đâu rồi? Sao không nhìn thấy A Nhược?” Nhị Tâm nói: “A Nhược tỷ tỷ nói là đi đến da khố Nội vụ phủ chọn vài cái miếng da tốt để làm y phục mùa đông, cũng đã đi lâu rồi. Nương nương không phải không biết, khi A Nhược tỷ tỷ tuyển lựa cái gì đó cũng đều xem kỹ” Như Ý cười nói: “Cũng đúng, nàng ta mà thấy cái gì thì cũng chọn lựa kỹ càng. Ta thấy tính tình nàng ta cũng đã im lặng một chút, không còn mạnh mẽ như trước, cũng thật yên tâm” Nhị Tâm nói: “Lần trước chuyện xảy ra với A Nhược tỷ tỷ cũng xem như là bài học giáo huấn, cũng may còn có nương nương chỉ dạy” Như Ý thở nhẹ ra nói: “Nếu nàng ta hiểu được thì hay biết mấy”. Nhị Tâm nhìn Như Ý, cẩn thận hỏi: “Sao nương nương không vui như vậy?” Như Ý vươn ra ngón tay mảnh khảnh chạm vào bông hoa nói: “Lời đồn đãi trong cung khiến cho lòng phiền nhiễu” “Trong cung lúc nào cũng có lời đồn đãi, nương nương không cần phiền nhiễu” Như Ý nói: “Hoàng thượng kiêng kị nhất là lời đồn đãi, lúc đó chỉ có 3 người: ta, Hoàng hậu và Vương Khâm, ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ nghĩ gì đây?” Thần sắc Nhị Tâm biến đổi nói: “Chuyện này nếu không điều tra rõ, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ nghi ngờ lớn với nương nương! Nếu sự nghi ngờ của Hoàng thượng không biến mất thì ngày sau nương nương sẽ rất khó khăn” Như Ý phiền lòng nói: “Ta làm sao không biết điều đó chứ? Chỉ là Hoàng thượng đã muốn tra rõ chuyện này, chắc chắn sẽ sớm tìm ra manh mối mà thôi!” Hôm qua Vũ Hoa các phá lệ yên tĩnh sâu lắng, Vũ Hoa các tổng cộng có 3 tầng, trừ tầng thứ nhất cung phụng Phật tượng kinh thư thì hai tầng trên đều có người ở. Chỉ là quy chế cổ xưa đơn giản, không thể so sánh được với lục cung. Mai quý nhân mới chuyển đến đây, thị nữ hầu hạ cũng ít hơn phân nữa, cứ cách 3 đến 5 năm đều nghe tiếng Phạm âm kinh kệ từ Bảo Hoa điện vang lên phía sau không ngừng, cảm thấy càng thêm thê lương. Đúng là thân này cơ khổ, đang vinh hoa cùng mộng đẹp bậc nhất bỗng nhiên gặp chuyện hài tử kia, cuối cùng nàng bị nhốt tại nơi này, không biết đến khi nào mới thoát được đây? Mai quý nhân ngã trước bức tượng Phật, nghe tiếng gió nức nở ngoài cửa sổ như tiếng khóc của nàng, nàng thấy cuộc đời này mờ mịt, lại không biết nương tựa vào đâu. Thái hậu bước vào là lúc nàng đang thương tâm mà không nhận ra, Phúc già cô cô gọi tiếng: “Mai quý nhân, Thái hậu đi đến Bảo Hoa điện có ghé qua Vũ Hoa các, thỉnh quý nhân dâng nước trà hầu hạ Thái hậu” Thái hậu thăm viếng chỉ đưa theo Phúc gia bên cạnh, còn các cung nhân hầu hạ đều đứng ngoài Vũ Hoa các. Mai quý nhân nhất thời chưa kịp nhận ra, vội vàng đứng dậy bái kiến, dập đầu 3 cái, lệ nóng trào ra nói: “Thái hậu đêm khuya di giá đến Vũ Hoa các, thần thiếp không kịp nghênh đón, thật sự là thất lễ” Thái hậu chậm rãi lăn Phật châu làm bằng phỉ thúy trong tay, hoãn thanh nói: “Ngươi đã từng ở Vĩnh Hòa cung, nay chuyển đến Vũ Hoa các này có thấy quen không?” Mai quý nhân nhất thời nghẹn lời, cuối cùng vẫn là lắc đầu. Thái hậu ôn hòa cười nói: “Cũng đúng thôi. Ở lục cung phồn hoa quen rồi thì sao chịu được cơ khổ ở Vũ Hoa các chứ? Chỉ là ý muốn Hoàng đế cũng đúng, ngươi đang thương tâm như vậy, ở Vũ Hoa các nghe chút Phật âm kinh phạm cũng tốt” Mai quý nhân nghe vậy, nhịn không được khóc lóc thê lương bi ai: “Thái hậu, tất cả mọi người trong cung đều nói thần thiếp sinh ra không phải là tử thai mà là một cái yêu thai nghiệp chướng. Thần thiếp… Thần thiếp sao lại sinh ra hài tử như vậy chứ?” Thái hậu thở dài một tiếng: “Hài tử của ngươi sinh ra liền đi đưa vào quan tài hỏa thiêu, là tử thai cũng được mà là nghiệp chướng cũng thế, ai gia đều không thể xác thực, huống chi là ngươi. Nếu ngươi cứ suy nghĩ nhiều chuyện đó thì càng làm ngươi khó xử mà thôi” Mai quý nhân không cam tâm khóc nói: “Nhưng đó là hài tử của thần thiếp! Thần thiếp 10 tháng mang thai, ngậm đắng nuốt cay mà sinh ra hài tử, sao lại là nghiệp chướng như vậy chứ?” Thái hậu nhìn chăm chú vào nàng, hai mắt trầm tĩnh có thể chiếu thấu lòng người: “Có nghiệp chướng hay không lại quan trọng đến thế sao? Hoàng thượng không muốn nhắc tới chuyện đó, lại càng không muốn trong cung có bất cứ lời đồn đãi nào thì ngươi cần gì phải cố chấp đau khổ vậy chứ? Chung quy, hài tử kia cũng đã chết, mà ngươi nếu cứ như vậy thì tuy còn sống nhưng ngày chết cũng không xa mà thôi” Cả người Mai quý nhân chấn động kịch liệt, phảng phất không thể tin vào mắt mình, nằm ngã xuống đất: “Thái hậu…” Thái hậu chậm rãi lăn Phật châu, chậm rãi nói: “Ai gia nghe nói, Tuệ quy phi đã nói chuyện với Hoàng đế muốn tuẫn táng ngươi cùng với hài tử của ngươi để tránh hậu cung tái sinh thêm chuyện như vậy. Hoàng đế nhất thời mềm lòng, chưa từng đáp ứng nhưng nếu ngày đó, lời đó lại lọt vào tai Hoàng đế, chỉ sợ hắn sẽ để tâm không chừng. Đến lúc đó, không cần ngươi thắt cổ tự sát thì Hoàng đế cũng sẽ thay ngươi thành toàn mà thôi” Mai quý nhân sợ tới mức hoa dung thất sắc, liên tục lắc đầu, quỳ tới trước mặt Thái hậu, nói: “Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương, thần thiếp không phải có ý định tự sát, chỉ là sau khi thần thiếp sinh ra hài tử, Hoàng thượng vẫn không đến gặp thần thiếp, thần thiếp mới nghĩ ra hạ sách này, muốn khiến Hoàng thượng đến Vĩnh Hòa cung. Những cung nữ kia cũng đều do thần thiếp an bài, thần thiếp không muốn chết, thần thiếp không muốn chết!” Thái hậu nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Ai gia tất nhiên cũng biết ngươi không muốn chết. Ngày đó ai gia đưa ngươi từ Nam phủ nhập vào cung, liền đã biết ngươi có tâm tính, lại xuất thân Ô Lạp Na Lạp thị, nếu đưa ngươi vào hậu cung nhất định có thể khiến Hoàng hậu hao hết tinh thần. Hoàng hậu chuyên tâm hậu cung phân tranh thì ai gia mới có thể khiến hậu cung nghe theo được. Ngươi khinh địch mà liều chết như vậy thì thật là uổng phí khổ tâm của ai gia”. Mai quý nhân cúi đầu nghe theo, nhiều lần dập đầu nói: “Thần thiếp mới vào hậu cung, Tuệ quý phi liền xa lánh thần thiếp vì thần thiếp và Nhàn phi cùng xuất thân Ô Lạp Na Lạp thị, nay còn muỗn tuẫn táng thần thiếp. Thần thiếp ngu dốt, xin Thái hậu thương tiếc mà chỉ điểm bến mê”
Thái hậu cười nhẹ: “Chỉ điểm bến mê chỉ có Thần Phật mới làm được thôi, có thể tự độ bến mê thì cũng chỉ có chính mình. Ai gia biết ngươi đau lòng hài tử đã chết nhưng hài tử cũng đã chết, chỉ cần ngươi còn sống thì vẫn còn có cơ hội. Ngươi yên tâm, ai gia sẽ nói cho Khâm Thiên giám rằng lưu niên bất lợi, trong cung không được có thêm việc tang lễ, nhưng đi ra Vũ Hoa các thế nào, không phụ lòng nhờ vả ai gia thì chính ngươi hãy tự nghĩ cách đi”. Mai quý nhân cúi người quỳ gối, thần tình bi thống nhưng vẫn trịnh trọng: “Thần thiếp nghe theo lời dạy bảo của Thái hậu” Phúc Gìa cô cô đến đỡ tay Thái hậu, thong thả bước đi chậm rãi, ngữ khí của nàng trầm nhẹ: “Có chuyện này ai gia vẫn không rõ, Thái y có nói cái thai của ngươi đều đang khỏe mạnh nhưng sao lại sinh ra có hình dáng kia? Thật sự đáng thương”. Mai quý nhân quỳ trên mặt đấy, nàng ngẩng đầu, trong điện chỉ còn lưu lại mùi hương đàn mà Thái hậu hay dùng, khí tức u trầm, tràn ngập cả gian phòng. Như Ý bị tuyên triệu vào Dưỡng Tâm điện là lúc giờ ngọ thiện, nàng lúc đó mới vừa dùng xong ngọ thiện, A Nhược giúp nàng thay đổi xiêm y sạch sẽ, Lý Ngọc vội vàng chạy đến nói: “Nhàn phi nương nương, Hoàng thượng có chỉ thỉnh nương nương lập tức đến Noãn các Dưỡng Tâm điện một chuyến, cung nhân hầu hạ không được đi theo” Như Ý nghe được câu cuối cùng, cảm thấy hơi trầm xuống, liền thấy không vui nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Hoàng thượng có ý chỉ như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?” Thần sắc Lý Ngọc không giống như thường, chỉ nói: “Liều kiệu đã ở bên ngoài chờ đợi, thỉnh nương nương đi sớm cho” Như Ý vội vàng thay quần áo, A Nhược và Nhị Tâm cũng không được đi theo, Lý Ngọc đỡ tay nàng đi ra ngoài. Nàng vừa ngồi lên kiệu thì mới được giọng nói nhỏ nhẹ của Lý Ngọc: “Vương Khâm đứng trước mặt Hoàng thượng kể ra chuyện gì đó, nô tài cũng không biết chuyện gì, chỉ biết Hoàng hậu nương nương cũng đến” Như Ý nghe được chữ “Vương Khâm” và “Hoàng hậu”, cảm thấy âm trầm khó tả, chỉ phải nói: “Vậy thì đi nhanh lên, đừng để Hoàng thượng chờ đợi” Như Ý vừa mới bước vào điện, liền cảm thấy không khí trong điện không giống như xưa, thần sắc Hoàng đế ủ dột, đáy mắt ẩn chứa một tia nộ khí. Hoàng hậu cũng ngồi xuống dưới ghế, cũng không dám ngồi bên cạnh Hoàng đế, Vương Khâm ủ rũ quỳ trên mặt đất, không dám nói câu nào. Như Ý vội thỉnh an: “Hoàng thượng vạn phúc kim an, Hoàng hậu nương nương vạn an” Hoàng đế hất cằm qua loa, ý bảo nàng đứng dậy, Như Ý vội vàng khoanh tay đứng sang một bên, Hoàng đế cũng không nói “Ngồi xuống”, chỉ nhìn Vương Khâm nói: “Ngươi hãy nói ra những gì đã vừa nói với trẫm cho Hoàng hậu và Nhàn phi nghe đi” Vương Khâm vội dập đầu nói: “Nô tài phụng mệnh Hoàng thượng tra rõ việc đồn đãi trong cung, phát hiện chính xác trong cung có lời đồn đãi nói Mai quý nhân sinh ra một song sinh yêu nghiệt. Hơn nữa, miệng truyền từ người này sang người khác có thêm mắm thêm muối cho nên mới có lời đồn hài tử kia là yêu vật” Hoàng đế không kiên nhẫn nói: “Nói cái đó làm gì! Nói những gì ngươi tra được kia kìa!” Vương Khâm sợ tới mức ngẩn người ra, vội nói: “Nô tài đi tra hỏi thì phát hiện lời đồn đãi này bắt nguồn từ Đông Lục cung” Hoàng hậu hiển nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi: “A di đà Phật, thần thiếp ở Trường Xuân cung, là Tây lục cung, thần thiếp cũng như đã hiểu rõ” Vương Khâm lấy tay áo lau mồ hôi nói: “Dạ. Theo nô tài được biết, lời đồn đãi này chủ yếu tụ tập ở Vĩnh Hòa cung, Diên Hi cung, Cảnh Dương cung và Chung Túy cung” Hoàng hậu nhìn mặt Vương Khâm đổ đầy mồ hôi, vội hòa nhã nói: “Đông lục trong hậu cung chỉ có 4 cung này là có tần phi cư trụ, Vĩnh Hòa cung là nơi xảy ra chuyện, khó tránh khỏi có lời đồn đãi. Ngươi nói đi, những lời này là nơi nào truyền đến?” Sắc mặt Vương Khâm trắng bệch, mồ hôi tí tách rơi xuống, quyện vào mùi Tô Hợp hương tạo ra mùi thật khó ngửi. Như Ý nhín thở, chỉ chờ nghe hắn nói tiếp. Hoàng hậu trầm giọng nói: “Trước mặt Hoàng thượng, ngươi còn sợ cái gì mà không dám nói chứ?” Vương Khâm dập đầu, liếc mắt nhìn về Như Ý nói: “Đám cung nhân đều nói lời đồn đãi bắt nguồn từ Diên Hi cung” Như Ý phảng phất như bị một thùng nước băng dội thẳng xuống, lạnh đến mức cơ thể run rẩy, vội quỳ xuống nói: “Hoàng thượng minh giám, chuyện xảy ra ở Vĩnh Hòa cung thần thiếp chưa từng có nửa chữ nói ra. Người trong Diên Hi cung càng không biết được thì sao có thể có lời đồn đãi trong cung được ạ!” Vương Khâm vội vàng nói: “Nô tài không dám vọng ngôn cho nên cố ý đưa đến đây một ít cung nhân tung ra lời đồn đãi, thỉnh Hoàng thượng tra xét” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Nếu tra xét thì truyền đi” Vương Khâm vỗ tay hai cái, chỉ nghe bên ngoài có tiếng sột soạt người tiến vào, ước chừng có bốn năm cung nhân quỳ trước mặt Hoàng đế, dập đầu vấn an, hỗn loạn một trận. Vương Khâm đứng trước đám cung nhân khôi phục lại khuôn mặt vênh váo tự đắc như thường, mặt lạnh nói: “Ta hỏi các ngươi cái gì, các người chỉ cần trả lời lại là được. Trước mặt Hoàng thượng đều phải thành thật, không được có một câu vọng ngôn nói bậy” Mọi người sợ hãi đáp “Dạ”, Vương Khâm lại nói: “Ta hỏi các ngươi, các ngươi nghe từ đâu về chuyện Mai quý nhân kia?” Vài cung nhân sợ hãi nhìn nhau, lại thấy Như Ý cũng đang nhìn mình, liền sinh ra khiếp đảm, rụt rè nói: “Thời gian cũng đã lâu rồi, bọn nô tài quên rồi” Như Ý thấy vài cung nhân đang nhìn nàng, liền không dám nhiều lời, trong lòng liền trầm xuống. “Quên?” Vương Khâm cười lạnh một tiếng: “Mới vừa rồi còn nhớ rõ nay đã quên rồi sao? Ta biết rồi, đám nô tài các ngươi nếu không dụng hình thì sẽ không nói ra” Khẩu khí Hoàng đế lạnh lẽo: “Trước mặt trẫm mà vẫn còn dối trá sao? Vương Khâm, dụng hình! Đem mười đầu ngón tay kẹp lại cho đến khi nào nói ra thì thôi” Hoàng đế dứt lời, có hai cung nhân nhát gan liền dập đầu liều mạng nói: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng! Nô tài sẽ nói, sẽ nói, nô tài nghe chuyện đó sớm nhất từ Diên Hi cung ạ” Hoàng hậu truy vấn nói: “Sớm nhất? Sớm nhất là lúc nào?” Cung nhân kia sắc mặt trắng bệch: “Chính là cái đêm Mai quý nhân sinh sản” Thần sắc Hoàng hậu khẽ biến, dường như đang lầm bầm: “Nói cách khác, Hoàng thượng vừa giải quyết xong thì thần thiếp và Nhàn phi rời đi, thì trong cung lời đồn đãi đã truyền khắp bốn phía sao?” Mấy cung nhân khác cũng vội nói theo: “Không sai, không sai. Hoàng thượng, nô tài không dám nói dối, chính là từ Diên Hi cung truyền ra bên ngoài” Mùi Tô Hợp hương vốn nhẹ nhàng nhưng giờ phút này đây cứ như chặn ở trong mũi, chỉ cảm thấy nóng rát, cơ hồ muốn rơi nước mắt xuống. Như Ý dập đầu, lẫm liệt nói: “Hoàng thượng minh giám, thần thiếp đích xác là chưa từng nói ra câu chữ nào” Hoàng hậu có chút khó xử: “Hoàng thương, Nhàn phi không phải là người hay nói lung tung với người khác, chỉ là…” Nàng nhìn Như Ý, mi mục dịu dàng: “Nhàn phi, đêm đó muội có mệt mỏi quá độ mà nhất thời nói cho ai đó biết mà chính mình cũng không nhớ rõ không?” Như Ý chỉ cảm thấy nội tâm nặng nề ngưng trệ không thôi, ngưỡng mặt nhìn thẳng vào Hoàng đế nói: “Hoàng thượng nếu như chịu tin thần thiếp một câu, thần thiếp dám lấy tính mạng ra đảm bảo, chưa từng nói với bất cứ ai chuyện này” Vương Khâm chậc lưỡi nói: “Ai ai cũng nói Nhàn phi Diên Hi cung truyền ra lời đồn đãi cơ mà hay là đúng như Hoàng hậu nương nưỡng đã nói, Nhàn phi nương nương vô tri vô giác mà tự mình nói ra ngoài, có khi nào nói mớ cũng không chừng!” Như Ý trong lòng tức giận, nhìn chằm chằm Vương Khâm nói: “Ngươi luôn mồm cắn bổn cung không buông, rốt cuộc bổn cung có gì rắp tâm mà nhất định phải hại Mai quý nhân, muốn làm tổn hại danh dự nàng ấy và liên lụy thanh danh của Hoàng thượng và Hoàng thất chứ?” Vương Khâm vội lắc đầu nói: “Nhàn phi nương nương ngàn vạn đừng tức giận, nô tài cũng chỉ nói vậy mà thôi. Chỉ là Nhàn phi nương nương vẫn không có sinh dục mà ghen tị giận chó đánh mèo lên Mai quý nhân, nhất thời nhanh miệng nói ra ngoài, e là cũng có chuyện như vậy”. Hoàng đế không nói tiếng gì, chỉ dùng bàn tay đập mạnh vào cái bàn tử đàn, Hoàng hậu vội nói: “Hoàng thượng đừng nóng giận mà chú ý long thể, ngàn vạn đừng để thân mình bị thương” Hoàng đế nói: “Ở trước mặt trẫm cũng không nói chuyện tốt lành mà chỉ có một đám cắn nhau không buông, còn ra thể thống gì nữa!” Hoàng hậu vội đứng dậy quỳ xuống nói: “Hoàng thượng bớt giận, chỉ là mọi chứng cớ đều vô cùng xác thực, mỗi người ai cũng nói là do Nhàn phi nhưng thần thiếp cũng không tin Nhàn phi cố ý gây nên” Hoàng đế suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Trẫm cũng tin tưởng Nhàn phi nhưng lời đồn đãi vẫn có, trẫm không thể không tra triệt để chuyện này” Hoàng hậu vội vàng nói: “Hoàng thượng nói phải. Chỉ là Nhàn phi phụng dưỡng Hoàng thượng nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao nên thỉnh Hoàng thượng chớ trách phạt sớm. Thần thiếp nghĩ nếu việc này muốn tra rõ, nếu để Nhàn phi cuốn vào trong đó cũng không thích hợp cho nên thỉnh Hoàng thượng cấm Nhàn phi không được xuất nhập Diên Hi cung, đợi đến khi điều tra rõ mà minh oan cho Nhàn phi” Hoàng đế trầm ngâm thật lâu sau mới nói: “Nếu đã như vậy trẫm sẽ nghe theo lời Hoàng hậu”. Dưới chân Như Ý mềm nhũn, cơ hồ đã đánh mất khí lực đứng dậy, chỉ thất vọng mà thê lương nhìn Hoàng đế. Hoàng đế cũng không tránh né ánh mắt của nàng, trầm giọng nói: “Trẫm sẽ cấm túc nàng một thời gian để chờ lấy lại chân tướng. Nàng yên tâm nghỉ ngơi ở Diên Hi cung đi” Hắn nhìn ra ngoài điện gọi: “Lý Ngọc, đỡ Nhàn phi ra ngoài”. Như Ý chỉ cảm thấy dưới chân mềm mại vô lực, nhìn lại Hoàng đế, trong mắt hắn chỉ có ý chí kiên định lợi hại, nàng chỉ phải an tâm, chậm rãi ra ngoài.