Hầu Gia, Đợi Đã!

Chương 19: Nghe lén



Khang Bình công chúa từ xa xa theo vào Đông viên, vốn muốn tìm cơ hội bày tỏ với Khương Dực, không ngờ hắn vào thẳng hoa lâu, không cho nàng chút cơ hội nào.

Khang Bình công chúa đã tỉnh rượu, nhìn thấy Tố Cúc cô cô canh bên ngoài lâu, liền di chuyển về phía cửa sau hoa lâu.

Hoa lâu này được xây vốn là để ngắm cảnh, tuy cũng dùng làm nơi nghỉ ngơi cho những thân quyến ở lại trong cung, nhưng vẫn làm hai cửa trước sau. Giờ này, cửa sau không có ai canh giữ.

Khang Bình công chúa đứng ở cửa sau, có thể nghe được âm thanh truyền tới từ hoa lâu.

-" Khương Dực nhanh cho ta, ta muốn... "

Giọng nói quen thuộc lại có phần không quen thuộc, không được nhã nhặn như bình thường, lại có chút kiều mị, có thể nghe ra âm ngân như tiếng đàn du dương...

Khang Bình công chúa lập tức nép vào chậu cây ngay cửa sau.

Sau đó nàng nghe thấy tiếp đáp âm trầm của người nàng ngày nhớ đêm mong:

-" Nàng muốn gì? "

-" Muốn ngươi... muốn ngươi..."

***

-" Đồ đê tiện!" - Khuôn mặt xinh đẹp của Khang Bình công chúa bỗng trở nên dữ tợn.

Đang ở trong cung, vậy mà dám dẫn nam nhân tới đây hẹn hò. Còn dụ dỗ hắn như thế, quả thực dâm đãng vô sỉ! Ngày thường ở trước mặt người khác giả bộ đoan trang hiền lương, sau lưng lại quấn quít lấy nam nhân như một con dâm phụ. Đồ hồ ly tinh!

( cái gì z mẹ, bố con điên thần kinh ăn nhằm phân chó hay sao đầu ốc ngu muội z má. Chồng ngta thì ngta quyến rũ, chồng ngta thì ngta ôm. Đm coi lại bản thân trước khi chửi ngta hồ ly tinh nha con khùng. Xin thứ lỗi vì đã chen ngang. Mị Quá nóng máu vs con tiểu tam này).

Khang Bình công chúa hung tợn trừng mắt nhìn ánh đèn trong hoa lâu, nghe những âm thanh dâm đãng vọng ra từ bên trong. Tiếng rên rỉ, tiếng kêu khóc cùng với tiếng da thịt va chạm vào nhau, giống nhue củi khô bốc lửa.

Khang Bình công chúa vừa cảm thấy hận thấu xương, lại vừa bị âm thanh bên trong làm cho toàn thân khô nóng.

Phò mã của nàng anh tuấn cao lớn, đáng tiếc chỉ được cái mã. Ba năm trước, Khang Bình công chúa nhìn trúng Khương Dực là bởi vì hắn tuấn lãng tiêu sái. Sau ba năm, nàng dần dần hiểu được loại nam nhân như Khương Dực mới đúng là cực phẩm.

Tuy rằng phò mã cao lớn, nhưng thân thể chẳng hề cường tráng. Khương Dực cũng cao lớn, nhưng võ công của hắn cao cường, tập luyện khiến toàn thân hắn lực lưỡng khí phách. Nhìn hình dáng cao ráo, lại mạnh mẽ, bắp thịt căng đầy. Nếu là có thể được nam nhân này ôm vào ngực, đặt ở dưới thậ...

( trời địu con khùng này, nó mới nói ngta hồ ly tinh đã bây giờ nó nghĩ như zây, đúng là tiện nhân- chửi người ta mà không nhìn lại mình.)

Hơi thở của Khang Bình công chúa bắt đầu dồn dập.

***

-" Phu nhân, nàng kẹp như vậy là muốn cắn đứt bản Hầu sao? "

Giọng nói của Khương Dực rõ ràng là vô cùng tỉnh táo không hề giống với chất giọng đầy sắc tình như ngày thường.

-" Không, ta không phải... " - Dung Hoa yếu ớt nói, lại bị Khương Dực thúc mạnh vào một cái, sợ hãi cầu xin - " Nhẹ... nhẹ một chút... nơi đó không chịu được.. a... a... đau"

-" Chẳng lẽ không sướng sao?"

...

Không biết Khương Dực làm cái gì, tiếng kêu của Dung Hoa đột nhiên cao ngất trời, vừa khóc vừa cầu xin.

Rõ ràng Khang Bình công chúa muốn bỏ đi, nhưng hai chân lại bất động, dán chặt ở cửa sau hoa lâu, nghe lén suốt nửa canh giờ.

Trong vòng nửa canh giờ này, Khương Dực không dừng một khắc nào, đưa Dung Hoa lên cao trào mấy lần, cuối cùng sảng khoái phóng tinh hoa.

Động tĩnh trong hoa lâu tắt dần, Khang Bình công chúa thở ra một hơi, phát hiện lòng bàn tay mình đều là mồ hôi. Lồng ngực sớm đã phình to, đầu nhũ cứng rắn như đá, kéo kéo yếm lại bị vải dệt cọ sát sinh đau. Hạ thân cũng tiết ra thuỷ dịch, đã sớm ướt đẫm.

Gió đêm thổi tới, nàng cũng đã hoàn toàn tỉnh rượu. Đêm đã khuya, nàng cũng không thể ở lại đây, lỡ như để người ta phát hiện thì không hay.

Khang Bình công chúa loạng choạng rời khỏi Đông viên. Đi được nửa đường nàng quay đầu nhìn về phía đuốc sáng trong hoa lâu, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đáng lý những thứ này đều phải thuộc về nàng, là của nàng! Con tiện nhân Dung Hoa đoạt lấy đồ của nàng, còn dám kênh kiệu như thế, nàng nhất định phải...

***

Khương Dực ôm Dung Hoa nằm trên giường, liếc mắt nhìn cửa sau một cái.

Theo dõi hắn chắc là một cung nữ tò mò chăng? Thâm cung cô độc như vậy, thích nghe hắn để cho nghe. Khương Dực không thích người khác nhúng tay vào chuyện phòng the của hắn, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm nếu bị người nghe được. Tố Cúc cô cô không phải cũng chưa đi sao? Đương nhiên, nếu như là nam nhân, có lẽ hắn sẽ có ý kiến. Tiếng rên phu nhân nhà hắn êm ái, dụ dỗ người như vậy, làm sao hắn có thể để cho nam nhân khác nghe thấy chứ!!!

Phủ chăn lên thân thể trần truồng của hai người. Vừa rồi Dung Hoa bị hắn ôm, hai chân quấn ngang hông hắn, tay ôm cổ hắn, bị làm ở tư thế lơ lửng này thật lâu, cực kỳ hao tổn sức lực. Hơn nữa, hôm trước cũng giằng co suốt cả đêm, bây giờ đã mệt đến mức rã rời, mơ màng ngủ thiếp đi.

Mặc dù Khương Dực không hoàn toàn thoả mãn, nhưng hắn cũng không muốn ép nàng nữa. Nơi giữa hai chân của Dung Hoa đang cần bôi thuốc, thể lực lại tiêu hao nhiều. Mấy ngày nay cứ phải giao thiệp yến tiệc, hắn không muốn lại giày vò nàng.

Có điều vuốt ve thân thể mềm mại trơn ướt trong lòng, vật hung mãnh giữa hai chân hắn lại nhanh chóng cứng lên, rục rịch ngóc đầu dậy.

Hắn quên mất đêm nay đã uống rượu tráng dương của Nghi Quận vương.

-" Không thể làm được nữa... " - Khương Dực tự lẩm bẩm.

Hắn không thích phải khắc chế mình. Hắn đối với Dung Hoa luôn có ham muốn mãnh liệt, ngày nào cũng muốn làm vài lần. Nhưng Dung Hoa vốn không có võ công, chỉ là một nữ tử yếu đuối. Mặc dù sức khoẻ nàng không tệ, nhưng cũng không chịu nổi hắn gây sức ép như thế.

Muốn bản thân được thoả mãn tận cùng thì...

Ừm, tốt nhất là phải cải thiện thể chất của nàng sao cho có thể thích nghi với loại chuyện tiêu hao nhiều thể lực này. Còn nữa, tiểu huyệt nàng quá non, phải bảo dưỡng thật tốt, một lọ thuốc kia xem ra còn chưa đủ.

Khương Dực còn đang suy nghĩ, thân thể mềm mại trong lòng hắn lại vặn vẹo, không nằm yên. Dung Hoa mơ mơ màng màng vươn tay, ôm lấy hắn cọ cọ.

Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên, động tác không an phận của nàng cho hắn biết, thuốc nàng uống phải lại đang phát huy tác dụng.

Khương Dực xốc chăn mỏng lên, tách hai chân của nàng ra, nhìn chăm chú vào giữa hai chân nàng.

Vừa rồi cắm rất mạnh, tiểu huyệt hồng hồng, có chút sưng.

Hắn cúi người nhặt áo mình lên, lấy trong túi một cái bình nhỏ, dích ra môtn chút bột phấn...

Dung Hoa uốn éo, chủ động mở ra hai chân, muốn hắn dây dưa với nàng.

Khương Dực vừa bực mình vừa buồn cười, hắn đè hai chân của nàng lại, làm cho nàng an phận một chút, rồi đưa ngón tay vào trong hoa huy*t, từng chút từng chút xoa bột phấn vào bên trong.

Bột phấn nhanh chóng hoà tan với hoa dịch nàng tiết ra. Dung Hoa thoải mái thở dài.

Khương Dực lật hoa môi của nàng, tìm lấy hoa châu nhẹ nhàng vân vê.

Lúc đầu, Dung Hoa còn thoải mái kêu hừ hừ, nhưng nàng nhanh chóng không thoả mãn.

-" Không đủ, vẫn muốn..."

-" Muốn cái gì? " - Khương Dực thờ ơ hỏi.

-" Muốn... Dùng sức một chút."

Ánh mắt Khương Dực thay đổi, hai ngón tay bóp chặt hoa châu của nàng, dùng sức vân vê cho nó cứng lên:

-" Như vầy phải không? "

-" A..."

Dung Hoa thấy đau nhoi nhói, cơn đau này lại mang theo một cơn khoái cảm kì lạ, làm cho nàng lưu luyến.

-" Khương Dực, Khương Dực..." - Nàng không biết phải kêu làm sao.

Trước mắt hắn nàng luôn giữ lễ nghĩa gọi hắn là Hầu gia. Ngay cả tiếng phu quân cho thân mật một chút nàng cũng chưa từng gọi qua, huống hồ gì là kêu tên hắn.

Nhưng lúc này, Khương Dực nghe thấy tên của mình từ đôi môi hồng mềm mại của nàng, sống lưng như có luồng điện chạy qua, cực kì adễ chịu.

Yêu tinh này! Chỉ kêu tên của hắn thôi đã có thể khiến hắn có phản ứng rồi.

Khương Dực vừa mạnh mẽ chơi đùa hoa châu của nàng, vừa dùng một ngón tay khác đụng đến hoa huy*t, cắm vào.

-" A... a... a" - Trong huyệt thịt trào ra một đợt hoa dịch, thấm ướt tay hắn, khiến cho ngón tay ra vào phát ra tiếng " chụt, chụt".

Cắm một hồi, không biết đến khi nào, Khương Dực đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm u hoa của nàng, nhìn eo nàng uốn éo, chủ động mút vào nhả ra ngón tay của hắn.