Phong đến bệnh viện,trên đường vẫn gọi cho tên Tiểu Minh
- Tìm thấy cô ấy chưa?
- Cậu chủ,vẫn chưa tìm thấy! Nhưng cho người bao vây bệnh viện e rằng đám cảnh sát sẽ tham gia vào... sợ rằng sẽ...- Tên Tiểu Minh nói lấp lửng,hắn không phải không tính đến những rắc rối phía sau,dù sao đây cũng là một bệnh viện lớn,việc tìm kiếm ai đó ngoài tầm kiểm soát chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.
- Đưa bọn chúng một số tiền rồi sau đó ta sẽ tự lo,đã kiểm tra camera chưa?
- Camera đã bị hỏng trước đó rồi thưa cậu chủ!
- lúc đó ngươi ở đâu? -Phong chất vấn
- cậu chủ nói sẽ đưa cô ấy về trong sáng nay lên lúc đó em đang ở ngoài quầy tiếp tân!
- Thôi được rồi... Vẫn cho người đi tìm cho ta!! -nghe hắn lải nhải thêm với những lý do đó khiến Phong chỉ thêm tức tối hơn,anh tức giận sang với cả tên Tiểu Minh,không phải anh không nhận ra sự thay đổi gần đây của hắn,nhưng quá nhiều việc,không có hắn anh cũng không thể nào quản lý hết được,hắn biết nó quan trọng với anh thế nào,ba ngày nữa sẽ có cuộc họp các cổ đông,anh định để nó ra mặt và gặp tên luật sư đó,thì cuối cùng nó lại mất tích,chỉ nghĩ đến thôi anh đã không thể nguôi giận được...
Sau khi Chấn Nam cùng nó rời khỏi căn phòng đó,Nam liền lập tức gọi cho mẹ để thông báo tình hình,chắc hẳn bà đang rất lo lắng cho anh. Nam nhìn sang Hy có vẻ đã thấm mệt,khuôn mặt xanh xao giống như mất máu thì anh nhìn xuống tay nhỏ máu đã ướt đẫm hết băng
- em không sao chứ? -Giọng anh lo lắng
- Anh sẽ đưa em gặp bác sĩ!
- Không! Chấn Nam,đưa em đi khỏi đây!- Hy nói với giọng yếu ớt,gần như van nài,Nam là hy vọng cuối cùng để nhỏ thoát khỏi hắn. Anh dù không hiểu nó đang sợ hãi chuyện gì nhưng lập tức đồng ý.
- Em hứa kể cho anh mọi chuyện sau khi rời khỏi đây,được chứ?! -Nói xong Nam nhanh chóng cởϊ áσ mình khoắc lên người Hy,tay nhỏ vẫn nắm chặt tay Nam,thực sự nếu không phải nhỏ vẫn nhớ đường khi vào đây,không thì có lẽ cả hai vẫn đang lạc hoặc bị tên vệ sĩ đó phát hiện ra. Hy cố tình không quay lại phòng bệnh của mình vì chắc chắn bây giờ Phong đang cho người đi tìm,nên nhỏ đã cố đi về hướng ngược lại nhưng Nam chợt kéo nhỏ quay lại áp vào người mình rồi kéo vào căn phòng ngay đó,cả hai nhìn nhau và hiểu ra chuyện gì,vài tên mặc vest đen,trên tay cầm bộ đàm liên lạc cho ai đó.
- Có vẻ mọi chuyện rắc rối hơn rồi đấy,Hy rốt cuộc em đã gặp chuyện gì?- Nam thắc mắc hỏi nó,anh không giấu khỏi nỗi ngạc nhiên với rất nhiều câu hỏi trong đầu mình bây giờ,ngay lập tức anh gọi cho Việt.
- Mày có thể đến bệnh viên ngay bây giờ không? Đến rồi gọi ngay cho tao!
- Việt khá sốc,đã quá quen với những cuộc gọi trên trời của thằng bạn thân,nhưng lần này thì chưa bao giờ,Việt chẹp miệng khi nghĩ đến Uyên,hai anh em quá giống nhau,rồi lại thắc mắc việc gì mà có thể khiến tên đó cần anh ngay mới sáng thế này...
Nam giờ mới nhìn quanh,phòng mà anh kéo nó vào chính là căn phòng mà mẹ đã từng ở,Nam nhận ra ngay khi nhìn thấy túi đồ bà đã để quên trên bàn, thật may Nam vừa nảy ra một ý, hy vọng sẽ tìm thấy thứ gì đó giúp nó thay bộ đồ bệnh nhân này
Hy thấy hơi chóng mặt,nhỏ gần như không chịu thêm được nữa,khuỵu ngay xuống sàn
- Hy,em có sao không? Cố gắng một lúc nữa thôi!-,Nam cầm điện thoại liên tục nhìn vào màn hình chờ cuộc điện thoại từ Việt
15phut sau
- Tao đến rồi! Mày đang ở đâu?
- Phòng bệnh 331!
Việt ngay sau khi tìm được chỗ gửi xe anh liền lập tức tới quầy lễ tân tìm phòng bệnh,được biết sáng nay ở đây vừa xảy ra một vụ mất tích của bệnh nhân có tên Đường Thiên Hy,Việt có nghe qua cái tên khá quen nhưng không gợi nhớ cho Việt được điều gì
- Lạ thật! Hôm nay tên đó đến đưa mẹ ra viện mà nhỉ? Chẳng lẽ có chuyện gì sao? -Việt thắc mắc rồi nhìn theo hướng cô lễ tân đi thẳng,vài phút sau cũng có mặt tại phòng Nam đã chỉ,lạ thay căn phòng không hề được đặt tên bệnh nhân,đúng hơn là phòng trống,nhưng không bận tâm Việt đẩy cửa bước vào...
- Không phải là...- Việt chưa nói hết câu,mắt dừng lại khi nhìn vào một đứa con gái trên mình mặc bộ đồ không khác gì của mẹ Chấn Nam,Việt trợn tròn mắt hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác,rồi cười ngặt ngẽo như tên dở nhưng nụ cười tắt lịm khi bắt gặp ánh mắt Nam đang nhìn với sự khó chịu
- mày có thể giải thích cho tao là đã có chuyện gì và đây là ai không?
- Giờ không phải lúc,ra khỏi đây đã!!
- Không lẽ!-Việt đến gần hơn,kéo lọn tóc của nó sang bên bất chấp mắt Nam đang nhìn Việt khó chịu,Hy bây giờ còn chẳng thể đi nổi,ngay lập tức Việt hiểu ra mọi chuyện,quả thực trên đời này có người con gái khiến tên Chấn Nam này quan tâm như vậy chỉ có thể là nó...
- Tao nghĩ chắc mày đã phải vất vả lắm mới tìm được cô ấy nhỉ?-Việt thở dài nói với giọng trêu đùa
- đủ rồi! Mày còn đùa được nữa!
- mà tại sao cần tao đến,chẳng lẽ mấy tên ngoài kia là vấn đề phải quan tâm sao?
- Chính xác! Bọn chúng có vẻ muốn bắt cô ấy! Và chắn chắn hơn tao cần mày đến!
- vậy bây giờ tao làm gì?
- Đưa cô ra xe và tao sẽ đánh lạc hướng bọn chúng!
- Tao nghĩ đây không phải ý hay! Hay để tao...
- Vậy mày nghĩ tao biết rõ chính xác chiếc xe đang đỗ đâu hả?
- ờ... cũng phải!
- đưa cô ấy về nhà tao, sau đó gọi bác sĩ!-Đừng dài dòng nữa, đợi một lúc nữa, hãng ra ngoài!
Nam sau khi dặn dò xong,anh đinh ra ngoài thì Hy níu tay lại
- Đừng đi! Em muốn đi cùng anh!-giọng Hy rời rạc vì không còn đủ sức,nhỏ không muốn rời xa người con trai này,vì bây giờ người nó thấy an tâm nhất là Chấn Nam
- Được ngay sau khi xong việc anh sẽ quay lại!-Nam hứa để nó yên tâm,thực ra trong đầu chưa định sẵn một kế hoạch nào nhất định,anh cứ thế đi thẳng về phía trước và chút suy nghĩ cũng chỉ vừa mới loé lên trong đầu.
"Bịch" Nam cố gắng hạ một tên trong số bọn chúng,kéo vào trong phòng vệ sinh
- Làm theo lời tao hoặc tao sẽ tặng mày một viên đạn vào sọ!!-Nam lấy khẩu súng dí vào thái dương tên vệ sĩ,giọng đe doạ,gã vệ sĩ sợ xanh mặt,hắn không thể nghĩ gì khác ngoài việc vội vàng rút bộ đàm rồi liên lạc gì đó,hắn lặp lại theo lời Chấn Nam
"Xuống khu phòng chức năng,có một tên vệ sĩ đang bị thương" -hắn vừa dứt lời,khoé miệng anh vẽ lên một nụ cười hài lòng,vậy là mọi chuyện đã giải quyết xong.
- Rất tốt! Giờ thì nghỉ ngơi chút đi! -Nam nói xong,rồi lấy trong túi một ống tiêm đâm vào tay hắn một liều thuốc ngủ đã chuẩn bị khi đi qua phòng dụng cụ y tế
"5cc senduxen liều mạnh" Đủ để hắn ngủ tới sáng mai,đúng như anh nghĩ tất cả bọn chúng đã nhận được thông tin và đang tập trung lại về phía sau bệnh viện,hy vọng Việt đã đưa nó ra an toàn... Nam ngay sau khi giải quyết xong việc anh liền gọi cho Việt
- đưa cô ấy ra xe chưa?
- rồi! Đến cổng sau bệnh viện đi! Tao chờ ở đó!
Ở bên ngoài,tên Tiểu Minh không có vẻ như quan tâm vì hắn biết rõ mọi chuyện hơn ai hết,đám vệ sĩ vừa thông báo có một tên đang bị thương,và thật trùng hợp chính là gã đã đưa nó đi... Minh không ngờ rằng nó đã được cứu,hắn nhanh chóng xuống đến khu sau bệnh viện,không phải hắn lo tên đó bị làm sao mà là cậu chủ sắp đến đây mà kế hoạch sẽ bại lộ nếu cậu chủ tìm thấy hắn,gã vệ sĩ mặt mũi bầm dập khắp người đầy vết thương,... Minh đi lại kéo cổ áo hắn lên
- tiểu thư đâu?
- quản lý,tiểu thư đã bị một tên nào đó đưa đi....- hắn định biện minh nhưng Minh đã vội vàng đưa súng lên dí vào đầu hắn,nếu đây không phải bệnh viện thì hắn đã chết rồi,một tên từ đâu hớt hải chạy đến
- Quản lý,cảnh sát đến rồi!! Cậu Phong lệnh tất cả rời đi! Chắc bệnh viện đã nhờ đến phía cảnh sát...
- Đưa tên khốn này ra cửa sau rồi xử hắn đi! Không được để cậu chủ biết! - Minh chỉnh lại vạt áo rồi sải bước lên tầng trên,Minh vẫn lặp đi lặp lại những câu hỏi trong đầu,lần nào nó cũng được cứu bởi ai đó,có phải anh đã quá sơ suất,Minh giận là mình đã không trực tiếp ra tay. Nhưng dù sao thì ai cứu cô ta không quan trọng,Minh chỉ cần cô ta không xuất hiện trước mặt Tử Di thì dĩ nhiên không phải mối quan tâm của anh nữa,nhưng nói thế nào để Di yên tâm và còn giải thích thế nào về chuyện gã vệ sĩ,cảnh sát sẽ tìm được ngay đoạn camera an ninh khi hắn đưa nó đi,cậu chủ chắc chắn sẽ tra hỏi hắn đến cùng...
Ngoài sảnh bệnh viện,Âu Phong đã có mặt để giải quyết mọi chuyện,thực sự Phong chỉ có thể nghĩ Ân đã cho người đưa nó đi bằng cách nào đó,qua mặt cả đám vệ sĩ mà Phong đã bố trí cẩn thận.Lũ cảnh sát này nếu tìm được nó chắc chắn sẽ điều tra lai lịch,lúc đó sẽ lại một loạt những rắc rối bao quanh,chỉ nghĩ đến thôi đầu anh đã muốn nổ tung...
Đến tối,tại căn biệt thự họ Âu,Phong trở về và đã thấy tên Tiểu Minh chờ phía trong từ lúc nào
- Tên vệ sĩ nói hắn thấy ai đó đưa cô ấy đi!- Phong nghi ngờ hỏi lại Tiểu Minh
- vâng thưa cậu chủ! Và hắn sợ cậu chủ sẽ truy cứu trách nhiệm nên đã cắn lưỡi tự sát ngay khi đó rồi thưa cậu chủ! -Minh nhanh nhảu đáp, cẩn trọng để ý thái độ của Phong
Anh không lạ gì Minh,nhưng lần này thì quá rõ ràng hắn đã có gì thay đổi,anh mở máy tính,rồi hai tay chắp lại suy nghĩ,hắn đã theo cậu từng đấy năm ngoài việc lần trước là do mẹ anh chỉ định thì Minh chưa bao giờ làm anh thất vọng và hơn thế nữa,Phong tin tưởng sự trung thành của cậu một cách tuyệt đối
- Được rồi việc đó để lũ cảnh sát tìm!- Phong phất lờ lời tên Tiểu Minh,cũng không hỏi thêm hắn điều gì,chỉ dặn dò vài chuyện không liên quan,về sự thờ ơ này của Phong khiến hắn thấy lo sợ,hơn ai hết chính hắn cũng hiểu Phong là người thế nào,cậu chủ đang nghi ngờ hắn,chính sự không tra hỏi cậu chỉ khiến Minh không dám ngẩng mặt lên nhìn cậu chủ
- cho người đến sửa camera khu tầng dưới đi! Còn việc này nữa, ta định chuyển khu nghiên cứu về căn biệt thự của tên Âu Thần,ngươi lo việc đó đi...
- Vâng,thưa cậu chủ!- Tên quản lý cúi đầu rồi ra ngoài nhưng hắn thấy thắc mắc lại quay lại hỏi
- Nhưng thế chẳng phải nơi này sẽ trở nên nguy hiểm hay sao,hơn nữa khu nghiên cứu sinh học sẽ khiến nhiều kẻ dòm ngó hơn lũ cớm sẽ phát hiện ra
- người nên nhớ căn biệt thự của tên Âu Thần đó,cha đã xây dựng cả một hệ thống đường hầm,nơi mà cha cất giữ nguồn hàng để vận chuyển ra ngoài,sở dĩ lại là căn biệt thự của hắn vì an ninh nơi đó vào dạng vô cùng tuyệt mật... quan trọng nhất là nơi nguy hiểm nhất sẽ là nơi an toàn nhất... ngươi nghĩ lũ cảnh sát muốn gặp rắc rối sao...
- ý cậu chủ là tiểu thư Kiều Ân... - Tên quản lý cuối cùng cũng hiểu ra ý nghĩ sâu xa của Phong đang nói đến ai
- một con gái của thượng nghĩ sĩ trong chính phủ cũng có một chỗ đứng nhất định thì lấy lý do để nghi ngờ cả gia thế của ta,chắc chắn bọn chúng không có gan mà đắc tội
- em hiểu rồi ạ! -tên Tiểu Minh đã vỡ lẽ,hắn ra cửa rồi rời đi,trong lòng vẫn nơm nớt lo sợ,vì không biết thực sự cậu chủ có nghi ngờ hắn hay không,Minh vừa ra đến cửa thì gặp Tử Di đi lại,gọi cho hắn không được nên Di đã vội vàng đến...
- Cô ta chết rồi!- Minh lạnh lùng nói,anh không hề muốn lừa Tử Di nhưng nếu nói dối để cô yên tâm,không nghĩ ngợi cách trả thù nữa thì anh cũng sẽ chôn vùi cái sự thật đấy mãi mãi...
Nghe xong Di không hỏi gì thêm,cô nép vào ngực Minh,vòng tay qua ôm anh như để anh thấy cô đã hoàn toàn mãn nguyện,nhổ được cái gai trong mắt mình,nỗi hận thù trong Di cũng vơi bớt đi. Còn tên Tiểu Minh,hắn không giấu nổi hạnh phúc đang hiện trên khuôn mặt,là lần đầu tiên Di chủ động ôm hắn,Minh chẳng cần điều gì hơn lúc này nữa,anh vòng tay qua ôm siết cô thật chặt,dù Di có thực lòng muốn vậy hay không nhưng hắn sẽ không bao giờ nghi ngờ cô,Minh áp sát mặt vào tai Di thì thầm đủ để cô nghe thấy