Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Chương 20: Chương 9 - Phần 2



Ba người cái gì? Cả nhà cái gì? Sao giờ lại biến thành thế này?
Đồ Thu Phong quay đầu nhìn thoáng ghế sau xe, bốn tên nhóc hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, thảo luận không ngừng, bất đắc dĩ thở dài than nhẹ một câu với Dịch Ngạo Dương ngồi bên cạnh.
"Xin lỗi anh".
"Xin lỗi làm gì, náo nhiệt như vậy thật là vui, mẹ anh nhìn thấy mấy đứa nhỏ xong, khẳng định sẽ yêu thích đến độ không buông tay, cười không khép miệng được". Dịch Ngạo Dương liếc vào kính chiếu hậu cười mà nói.
"Em sợ nhìn tình hình này, có khả năng rất cao bà sẽ té xỉu trước". Cô không lạc quan như anh.
"Trừ phi bà nghĩ bốn đứa đều là con anh". Anh lắc đầu cười khẽ.
"Nhìn cũng biết mấy tên nhóc này không giống anh. Ừm, Hạo Tế và Hạo Anh không tính, hai thằng bé là anh em song sinh".
"Ý anh là bốn đứa đều là con anh, đều do em sinh ra".
"Hả? Ý anh là trong khoảng thời gian đó, anh ngoại trừ quen với em, còn lẹo tẹo với mấy cô gái khác? Cho nên các cô ấy mới giúp sinh cho anh mấy nhóc nữa bằng tuổi với Hạo Lôi". Đồ Thu Phong ngoài cười mà trong không cười nhíu mày với anh.
"Ý anh không phải vậy, dù có cũng không phải sự thật, năm đó anh yêu mỗi mình em đã hao hết tinh lực trong người rồi, em hẳn phải rõ hơn ai hết mới đúng chứ". Anh nhìn cô một cái, nói. "Huống chi em nhiệt tình trên giường như vậy, mỗi lần đều làm anh mệt – ".
"Á!". Đồ Thu Phong vội vàng la lên ngăn lời nói ngày càng không khống chế được của anh. "Chẳng lẽ anh quên trên xe có con nít hả?". Cô đỏ mặt nhỏ giọng nhắc nhở.
Dịch Ngạo Dương ngắm bốn đứa nhỏ vui vẻ ngồi sau xe qua kính chiếu hậu, hướng qua cô mặt đỏ như trái táo chín bên cạnh, khóe miệng nhếch lên cao.
"Sao, chẳng lẽ em xấu hổ? Anh nhớ rõ lúc trước trên giường rõ ràng em – ".
"Anh!". Đồ Thu Phong giơ tay đánh anh, rõ ràng là anh cố ý mà.
"Ha ha, đánh mạnh quá, em muốn mưu sát chồng hả?". Dịch Ngạo Dương đùa giỡn kháng nghị.
"Em còn chưa có gả cho anh à nha". Cô chối biến đi.
"Chưa gả cho anh đã động chân động tay, sau này gả rồi không phải còn làm trầm trọng thêm hả?". Anh cố tình tỏ vẻ ấm ức tranh cãi với cô.
"Anh không cần lấy em".
"Vậy thì con trai bảo bối của chúng ta không phải sẽ không có ba sao?".
"Ai nói, chỉ cần em tìm một người đàn ông nào đó kết hôn rồi, Hạo Lôi sẽ có ba". Cô khiêu chiến.
Dịch Ngạo Dương nhìn cô có chút đăm chiêu, đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo đến gần môi hôn một cái.
Đồ Thu Phong ngạc nhiên nhướng mày, không biết anh lại muốn làm cái quỷ gì bây giờ đây, anh không làm gì cả, chỉ thong thả nói với cô bằng chất giọng trầm thấp –
"Em có thể lấy người khác, nhưng phải đợi đến khi anh chết, không thể ở bên yêu em, bảo vệ em, cho em hạnh phúc mới được".
Đồ Thu Phong nhìn anh không chuyển mắt, trong lòng thực cảm động.
Anh nghiêm túc, cô biết. Nhưng mặc kệ bốn mươi năm hay năm mươi năm, nếu anh thật sự rời khỏi nhân thế sớm hơn cô, mà cô vẫn còn số đào hoa được người ta theo đuổi, cô cũng sẽ tuyệt đối không vì quá cô đơn mà tái hôn. Cô tin chỉ cần có ký ức tốt đẹp được ở cùng anh, cô sẽ tiếp tục sống cuộc sống hạnh phúc, cho đến tận khi cô được Chúa gọi về đoàn tụ bên anh mới thôi.
Nhưng cô không nên nói cho anh biết, miễn khiến anh trở nên tự đại.
"Phải không? Anh làm em nhớ tới một chuyện". Cô đăm chiêu nói.
"Chuyện gì?".
"Em không thích có một ông chồng đoản mệnh đâu, nên nếu anh thật muốn kết hôn với em, nhất định phải cam đoan anh sống lâu vào, ít nhất sống tới 70 tuổi không thành vấn đề". Cô lấy ngữ khí thoải mái nói.
"70 tuổi? Anh sẽ tận lực cố gắng". Anh nhìn cô, nhếch miệng.
"Cố gắng là một cam đoan không hề có lực thuyết phục, hmm, em coi thử nào...". Cô đột nhiên tròn mắt. "Chúng ta cùng đi kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân đi, anh thấy sao?".
"Em nói thật?". Dịch Ngạo Dương thừa dịp xe dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ, quay đầu hỏi cô.
"Thật". Đồ Thu Phong biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Vừa rồi bắt đầu cô đúng là nói chơi, nhưng càng về sau càng cảm thấy kiểm tra sức khỏe là cực kỳ cần thiết.
Đương nhiên, cô cũng không phải muốn xem anh có khỏe mạnh hay không mới kết hôn, chỉ là tạo cơ hội để cả hai người cùng hiểu thêm lẫn nhau, sau này dù có xảy ra chuyện gì, bọn họ có thể lập tức hốt thuốc đúng bệnh chăm sóc nhau thật tốt.
Nhất là người bận rộn như anh, thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Hiểu cô làm vậy là muốn tốt cho mình, Dịch Ngạo Dương nhoài người sang, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
"Cảm ơn em". Anh nói thâm tình.
Gương mặt cảm động của anh làm mũi cô cay cay. Anh thật là đáng ghét, từ lúc cô cầm giấy khế ước đưa anh kí tên, rồi đồng ý yêu cầu cho cả hai một cơ hội nữa, anh cứ làm những chuyện khiến cô cảm động hoài, làm cô bất giác ngày càng yêu anh hơn.
"Em yêu anh". Trước khi cô kịp nhận thức, cô đã thốt ra lời.
Dịch Ngạo Dương muốn tắt thở, trái tim vui mừng đập sắp văng khỏi lồng ngực. Anh có thể cảm nhận được cô đã dần dần buông lỏng đề phòng với anh, biết cô thật ra vẫn rất yêu mình, nhưng anh căn bản không dám nghĩ tới cô sẽ mở miệng thừa nhận cô yêu anh, nhất là trong thời gian ngắn ngủi thì không.
Nhưng cô đã nói!
Anh biết mình nên mở miệng nói gì đó, ít ra đáp lại một câu là 'anh cũng yêu em', nhưng bốn tên nhóc ngồi phía sau đã quấy rầy hai người trước.
"Chú Dịch ơi, nhà chú cách trường tụi con thiệt là xa nha, xe chạy lâu vậy rồi mà còn chưa tới". Đồ Hạo Tế nhăn mặt nói.
"Đúng rồi, xem tình hình này, nếu Hạo Lôi chuyển tới ở với chú, chắc bạn ấy phải chuyển trường rồi?". Đồ Hạo Đình cũng nhăn mặt.
"Chú Dịch, Hạo Lôi không được ở lại học chung trường với tụi con sao? Hạo Vân đã đi với chú Lãnh rồi, nếu Hạo Lôi cũng chuyển trường, nhất định sau này tụi con sẽ chán lắm". Đồ Hạo Anh thở dài.
"Ba ơi, thương lượng một chút được không ba?". Đồ Hạo Lôi chen lên trên, nhìn ba rồi hỏi nghiêm túc.
Thấy xe phía trước đã bắt đầu di chuyển, Dịch Ngạo Dương buông thắng, nhấn chân ga, lái xe đi trước, mới quay đầu nhìn con một cái.
"Con muốn thương lượng gì?". Anh tò mò hỏi, Đồ Thu Phong ngồi cạnh khó chịu nhíu mày với thằng bé.
"Tiểu tử thối, con tính âm mưu gì?".
"Mẹ yên tâm đi mẹ. Con không định nói xấu mẹ, kêu ba đừng cưới mẹ đâu".
"Cái thằng nhóc này!". Cô lập tức giơ tay lên tính thưởng cho nó một cùi chỏ.
Đồ Hạo Lôi nhanh tay lẹ mắt thụt về sau, hiểm hiểm tránh được một cú.
"Ba, ba nhìn coi? Đây là người phụ nữ ba muốn cưới đó, đúng là hung dữ. Con khuyên ba nên cân nhắc cho kĩ rồi hẵng quyết định". Cậu bé nhìn vào giương chiếu hậu nói với ba.
"Tiểu tử thối, con nói cái gì?!". Đồ Thu Phong rít lên, cúi người gõ cho nó thêm cái nữa.
Ba ơi là ba, ba có nhìn thấy không? Đồ Hạo Lôi xoa xoa đầu, dùng ánh mắt kể khổ nhìn qua gương, ba vẫn không động đậy.
"Con muốn thương lượng gì với ba hả con?". Dịch Ngạo Dương không nhịn được cười, cảm giác tình cảm giữa hai mẹ con rất thú vị.
Nghe được ba hỏi, Đồ Hạo Lôi lập tức buông tay, thay bằng vẻ mặt nghiêm trang.
"Ba, con biết ba có nhiều tiền, ba có thể mua một căn nhà khác gần nhà con đang ở được không, con không muốn chuyển trường". Cậu còn khẩn khoản cầu xin.
"Con không muốn chuyển trường là vì nhớ trường, hay vì phải xa Hạo Đình, Hạo Anh, Hạo Tế? Nếu như vì các bạn thì con yên tâm, vì các bạn cũng sẽ chuyển nhà, chuyển trường cùng con luôn". Dịch Ngạo Dương nói với con trai.
"Ngạo Dương?". Đồ Thu Phong khó hiểu.
"Tụi con cùng chuyển nhà? Cùng chuyển trường?". Bốn cậu nhóc trăm miệng một lời la lên, kinh ngạc vô cùng.
"Đúng rồi". Anh mỉm cười nói, nhìn ba cậu bé kia cũng đang tròn mắt trong gương chiếu hậu. "Nhà chú Dịch rất lớn, phòng cũng rất nhiều, cho nên các con vẫn có thể ở cùng Hạo Lôi, còn cùng đi học nữa".
Bốn cậu nhóc nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, lại hỏi. "Vậy mẹ / dì có thể ở cùng chúng ta không?".
"Đương nhiên". Dịch Ngạo Dương gật đầu cam đoan.
"A!". Nhóm trẻ lập tức hoan hô.
Đồ Thu Phong cảm động không nói nên lời, cô hoàn toàn không nghĩ tới anh lại làm chuyện này vì cô.
"Anh nói thật sao?". Mắt cô đỏ lên, nghẹn ngào hỏi.
Anh thân mật nắm lấy tay cô, thâm tình liếc nhìn cô một cái, cười nhẹ không nói.
Cô biết, anh nói thật.
————
Lồng ngực bà Dịch đập bình bịch, sắp không thở nổi nữa.
Hai mắt bà mở to, nhìn không chớp con trai bà đang đứng cạnh cô gái xinh đẹp bà gặp lần trước, còn có thêm một cậu bé, không thể tin đỏ hốc mắt.
"Trời, trời của tôi, trời tôi ơi". Bà lắp bắp không ra tiếng.
So với phản ứng trên mặt mẹ, Dịch Ngạo Dương quan tâm đến khách trong nhà hơn, nhưng quay đi quay lại nửa ngày, không phát hiện mẹ con bà Lâm đâu. Chẳng lẽ hai người đó ra ngoài ngắm cảnh, để mẹ trong nhà một mình?
"Mẹ, sao không thấy bạn của mẹ đâu?". Anh không nhịn được phải hỏi.
Bà Dịch căn bản không nghe con trai nói gì cả, hiện tại trong mắt bà chỉ có cậu bé cực giống con trai bà thôi, và cô gái làm bà áy náy tự trách mãi.
Con bà nói đúng, bà cư xử thật đáng xấu hổ, chỉ nhìn bề ngoài mà phán xét người ta, thấy cô ấy xinh đẹp nên nhất nhất cho rằng cô ấy không đủ tốt, thiếu chút nữa chia rẽ một đôi yêu nhau, chia rẽ một gia đình hạnh phúc.
Đó là cháu nội của bà, cho dù không ai nói bà cũng biết.
Vì nó rất giống Ngạo Dương, thoạt nhìn còn thông minh, lanh lợi hơn Ngạo Dương ngày xưa nữa.
Mẹ nó nuôi nó thật là khéo.
Bây giờ bà phi thường kích động, vui sướng, hận không thể chạy lại ôm cháu nội, nghe nó gọi một tiếng 'bà nội', nhưng bà cảm thấy mình không có tư cách này, ít nhất trước khi con dâu tương lai nguyện ý tha thứ cho hành vi quá đáng của bà mấy hôm trước.
Con bé, sẽ tha thứ sao?
"Hạo Lôi, qua với bà nội đi, nhớ rõ phải gọi bà là bà nội nha". Đồ Thu Phong đẩy nhẹ con, cô nhìn xem lão nhân gia nhất định là rất muốn tới gần họ mà không dám, cô phải hỗ trợ bà một chút mới được.
Bà Dịch bất ngờ, ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong mắt tràn đầy cảm kích và cả nước mắt. Cô tuyệt đối sẽ không biết giờ phút này bà cảm kích cô biết bao vì đã nói như vậy.
Hạo Lôi? Đó là tên thằng bé sao?
Bà nội, cô ấy đã giới thiệu bà với nó là bà nội. A, trời ơi.
Nhìn thằng bé rời khỏi người mẹ nó, bước đến trước mặt bà. Bà nhanh chóng gạt nước mắt trên mặt, khẩn trương ngồi xổm xuống cúi gần thằng bé.
"Bà là bà nội của con sao?". Cậu bé đứng trước mặt bà, nhìn bà không chớp mắt.
Bà lập tức gật đầu, vẫn chưa dám chạm vào nó.
"Ba mẹ con nói muốn dẫn con tới gặp bà nội, con còn nghĩ sẽ gặp một bà bà già ơi là già kìa, không nghĩ tới bà còn trẻ và xinh đẹp như vậy". Đồ Hạo Lôi nói.
Lời nói thẳng thắn của thằng bé làm Đồ Thu Phong đỏ mặt, muốn hung hăng tiến lên lủi cho nó một cùi chỏ. Nhưng hành động tiếp theo của nó lại lập tức khiến cô muốn thưởng cho nó một trăm nụ hôn.
Đồ Hạo Lôi đột ngột tiến lên, mở rộng hai tay vòng lấy cổ bà nội, cho bà một cái ôm thân mật.
Bà Dịch kinh ngạc vui sướng rơi nước mắt như mưa.
"Bà khỏe, bà nội. Con tên Đồ Hạo Lôi, vừa tròn bảy tuổi nha". Cậu ngẩng đầu lên tự giới thiệu. "Không nghĩ tới ngoại trừ ba ra, con còn có cả bà nội. Bà là lễ vật thượng đế ban tặng cho con sao?". Cậu cười khẽ, hỏi.
Dịch Ngạo Dương thiếu chút nữa phụt cười, thằng nhóc này đúng là biết rót mật vào tai.
Bà Dịch không ngừng lau nước mắt, kích động đến nỗi không nói được gì.
"Không". Bà cố gắng nín nghẹn khàn khàn nói. "Con mới là lễ vật thượng đế gởi tặng cho bà".
"Thật vậy chăng? Vậy bà nội có thích lễ vật là con không?".
"Thích, thích". Bà Dịch nói luôn hai lần. "Bà nội có thể chạm vào con, ôm con một cái không?".
"Đương nhiên có thể, bà là bà nội mà". Đồ Hạo Lôi gật đầu.
Bà chậm rãi ôm thằng bé vào lòng, đưa tay sờ lên mặt nó, tay nó, đầu nó, cảm động rơi lệ.
Đây là cháu nội của bà, bà đã có đứa cháu lớn thế này rồi. Ô...
"Mẹ, mẹ mà khóc nữa sẽ dọa cháu đó". Nhìn mẹ khóc miết không ngừng, Dịch Ngạo Dương nhịn không được mở miệng nói.
Bà Dịch vừa nghe, vội vàng đưa tay gạt đi toàn bộ nước mắt. Mắt đỏ hoe nhìn cô con dâu chưa vào cửa, vẻ mặt áy náy cầu xin tha thứ.
"Bác......". Bà ngại ngùng đứng dậy, chần chừ. "Thật xin lỗi, bác không biết.....".
"Bác không cần giải thích đâu". Đồ Thu Phong nhẹ giọng ngắt lời. "Ngược lại, tụi con mới phải giải thích với bác, đáng lẽ tụi con phải mang thằng bé tới chào bác sớm hơn. Xin bác tha thứ cho tụi con".
Bà Dịch lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt vừa lau khô lại tràn trề khóe mắt.
Đồ Thu Phong không biết làm sao nhìn Dịch Ngạo Dương đứng cạnh, im lặng cầu cứu anh, vì cô không biết ứng phó với mấy tình huống này.
"Mẹ, mẹ tính dọa mấy đứa nhỏ thật à?". Dịch Ngạo Dương thở dài bất đắc dĩ.
Bà Dịch lập tức ngưng khóc nhìn cháu nội, nó còn có bạn nữa, sợ sẽ dọa chúng thật.
"Hạo Lôi, tụi con có thể đi thám hiểm, nhưng không được chạy chơi ở nóc nhà hoặc ban công". Dịch Ngạo Dương nói với con và ba cậu nhóc kia.
Chúng lập tức hoan hô, rồi vọt lên lầu hai.
Bà Dịch lưu luyến không rời bóng dáng cháu nội, cho đến tận khi không thấy nữa mới quay đầu về phía hai người.
"Mẹ, sao không thấy khách trong nhà?". Dịch Ngạo Dương và Đồ Thu Phong ngồi xuống sofa, hỏi mẹ. Mấy đứa nhỏ không ở đây, bọn họ có thể thoải mái nói chuyện.
"Họ về rồi". Bà Dịch nói.
"Về? Về lúc nào?". Dịch Ngạo Dương ngạc nhiên, đây là đáp án anh vạn vạn không nghĩ tới.
"Sáng nay".
"Sáng nay?". Vì sao?
"Mẹ đã giải thích với họ, nói con đã có người yêu, họ cảm thấy ở lại cũng không có ý nghĩa, nên về Mỹ trước dự định". Bà Dịch kể giản lược.
Nói cách khác, trước khi mẹ nhìn thấy Hạo Lôi, bà đã quyết định thành toàn cho anh và Thu Phong? Dịch Ngạo Dương vừa mừng vừa sợ, đột nhiên thấy có lỗi, đứng dậy đi đến cạnh bà.
"Mẹ, cảm ơn mẹ. Còn nữa, con xin lỗi".
Bà Dịch lắc đầu. "Người nên xin lỗi là mẹ". Nói đoạn, bà quay về phía Thu Phong, chân thành nói với cô. "Ngày đó bác thật thất lễ, còn nói những lời không nên, con bỏ qua cho bác được không?".
"Bác đừng nói vậy, con đã quên chuyện đó lâu rồi". Đồ Thu Phong vội vàng đáp.
"Thật vậy sao?". Bà Dịch nói.
Cô lập tức gật đầu thật mạnh.
Bà Dịch như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm, tươi cười.
"Thật tốt quá". Bà nói. "Vậy hai con tính chừng nào kết hôn?".
Đồ Thu Phong ngây ngốc ngẩn người, không thích ứng được với hoàn cảnh biến hóa nhanh thế này. Cô vốn tưởng bà sẽ cự tuyệt cô lần nữa, kết quả bà lại thúc giục thêm vào?!
Vừa nghe tới hai chữ 'kết hôn', Dịch Ngạo Dương lập tức hưng phấn gấp trăm lần. "Chỉ cần Thu Phong gật đầu đồng ý, lúc nào cũng được".
Anh đúng là biết thời biết thế, đánh rắn tùy gậy. Đồ Thu Phong liếc anh một cái.
"Con yên tâm, sau khi tụi con kết hôn bác sẽ không ở cùng đâu, con không cần hầu hạ mẹ chồng". Thấy cô do dự không trả lời, bà Dịch nói, bà biết tuổi trẻ bây giờ không thích ở chung với cha mẹ.
Đồ Thu Phong ngạc nhiên trố mắt, giây tiếp theo nhanh chóng lắc đầu. "Không phải, mẹ, con chưa từng có ý đó". Cô tự nhiên bật thốt lên.
"Con chịu gọi mẹ là mẹ sao?". Bà Dịch vui mừng kinh ngạc nhìn cô, hốc mắt lại đỏ lên.
"Đương nhiên, chỉ cần mẹ đồng ý, không chê". Đồ Thu Phong nhìn bà, thành khẩn.
"Đương nhiên mẹ không ghét bỏ". Bà Dịch yêu cầu lần nữa. "Con có thể gọi lại không?".
"Mẹ". Đồ Thu Phong ngoan ngoãn gọi, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, tầm mắt bắt đầu nhòe đi.
Thấy thế, Dịch Ngạo Dương vòng tay ôm cô vào lòng.
"Mẹ, Thu Phong là cô nhi, cho tới giờ chưa từng biết cảm giác có cha mẹ là gì, cho nên cô ấy vẫn chờ mong có ngày có được ba mẹ, được gọi họ một tiếng". Anh nói với mẹ, ánh mắt thủy chung dịu dàng nhìn vào người yêu trong lòng.
"Vậy sao, trời ơi". Bà Dịch than nhẹ, tình mẫu tử trong bà lại quá thừa.
Bà đứng lên, dời bước ngồi bên cạnh Đồ Thu Phong, không quản anh đang ôm, cũng vòng tay ôm chặt lấy cô.
"Đứa nhỏ đáng thương, mấy năm nay nhất định con đã vất vả lắm đúng không? Không sao, sau này có mẹ ở đây, mẹ sẽ thương con, bảo vệ con".
Mũi cô đã cay xè, mắt đã ngấn nước, không thể khống chế được nữa, khóc òa lên.
Hóa ra đây là hương vị của mẹ, là vòng ôm ấm áp của mẹ, thật là thoải mái, thật là ấm áp, thật là mềm mại, tràn ngập hương vị yêu thương thương tiếc............
Dịch Ngạo Dương im lặng ngồi bên, không biết nên làm gì mới tốt khi phụ nữ khóc nữa. Có lẽ anh nên lên tầng trên xem thử mấy tên nhóc kia rốt cuộc bị cái gì hấp dẫn mà chơi đùa tới giờ chưa chịu xuống.